Chương 18

Chương 18

Harry vẫn trong phòng y tế chờ đợi bà Madam Pomfrey đồng ý cho cậu rời đi. Cậu mới ở đây hai ngày nhưng không thể chịu đựng được nữa. Thời gian ở nơi này như đang trôi rất chậm.

Khi đang ngồi trên giường, cậu nhìn thấy y tá bước vào cùng với Giáo sư Sprout, phía trước họ là cơ thể lơ lửng của Zacharias Smith.

- Tôi thật sự không biết chuyện gì xảy ra Poppy, tôi thấy trò ấy nằm bất tỉnh ở chân cầu thang dẫn đến phòng sinh hoạt chung của chúng tôi. Tôi không dám làm gì cả, muốn cô kiểm tra cậu bé trước, Harry nghe thấy giọng nói của giáo sư dạy Thảo dược.

Biết cậu ta vẫn còn sống, Harry không khỏi nhếch mép. Nhận thức được rằng ai đó vừa trả thù cho cậu. Dù gì thì Smith đã giành lấy cây gậy của một trong những Truy thủ của cậu và tấn công cậu một cách vô cớ bằng bạo lực. Ngay cả trong những trận đấu tồi tệ nhất với nhà Slytherin, cậu cũng chưa từng gặp phải hành vi như vậy.

Harry nhìn y tá khám cho Hufflepuff nhưng thở dài khi Sprout đóng màn lại, cắt đứt tầm nhìn của cậu. Tuy nhiên, giáo sư không nghĩ đến thần chú im lặng, để Harry có thể nghe thấy kết luận.

- Chỉ là một cái quẹt chân vấp ngã đơn giản nhưng đầu của trò ấy đập vào nền gạch khi trò ấy ngã xuống cầu thang nên mới bất tỉnh đến hiện tại. Cũng không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là cổ tay trật khớp, nứt xương sườn và gãy chân. Cổ tay và xương sườn sẽ được chữa trị và lành lặn trong vòng một giờ tới. Đối với chân thì sẽ mất cả buổi tối.

Vâng, cậu ta vẫn tốt chán. Còn Harry bị chấn thương nặng hơn, tình trạng của cậu cần phải có sự can thiệp của lương y. Chưa kể đến cơn đau đầu mà cậu phải chịu đựng cho đến tận sáng nay.

- Bồ tèo, bồ khỏe không? Ron hỏi.

Chàng trai tóc đen giật mình quay lại, quá tập trung nghe những gì xảy ra với Smith phía sau màn nên không thấy hai người bạn thân nhất của mình đến. Họ dành gần như cả ngày hôm trước, đó là một ngày Chủ nhật để ở cùng cậu trong bệnh xá. Vì bận tâm người bạn bị thương nên hai người tự nhiên gạt bỏ những căng thẳng của mình sang một bên.

Harry rất vui khi thấy rằng ngay cả ngày hôm nay, thỏa thuận ngừng bắn giữa họ vẫn được thực hiện. Cậu hy vọng điều này là vĩnh viễn và sẽ không bắt đầu xích mích nữa vào ngày hôm sau.

- Ừ, mình không sao, chỉ đợi được giải thoát, Harry trả lời.

Đúng lúc này, bà y tá xuất hiện và ngơ ngác nhìn bộ ba.

- Chà cậu Potter, sao trò vẫn còn ở đây vậy?

- Thưa bà, bà bảo đợi khi nào bà cho phép thì con mới được về, cậu càu nhàu.

- À ừ? Được rồi, trò có thể đi! Nếu cảm thấy đau đầu hãy quay lại ta sẽ cho trò một lọ thuốc.

- Vâng, cảm ơn bà ! Harry nói một cách vui vẻ khi đứng dậy.

Cùng với Ron và Hermione, cậu rời bệnh xá rồi hướng đến phòng sinh hoạt chung. Trên đường đi, họ gặp Luna đưa cho cậu một mảnh giấy da của cụ Dumbledore, hẹn gặp cậu vào buổi tối hôm nay. Sau khi ngồi vào chiếc ghế êm ái bên lò sưởi, Harry bắt đầu xem lại những bài học đã bỏ lỡ ngày hôm đó, với sự trợ giúp của Hermione.

- Nhân tiện trong giờ học hỗ trợ của cậu với giáo sư Moody tiến triển như thế nào rồi? Hermione hỏi sau khi hoàn thành công việc học tập.

- Mình có tiến bộ như bồ đã thấy trong lớp học. Thần chú tuy không mạnh hơn nhiều so với khi mình sử dụng các phép thuật thông thường, nhưng ít nhất tốt hơn lúc trước rồi. Giáo sư Moody nói là như vậy đủ tốt cho cấp bậc năm lớp sáu nhưng mình cảm thấy cần phải làm tốt hơn nữa để chuẩn bị cho bản thân… chiến đấu với Voldemort.

Hermione gật đầu muốn nói điều gì đó nhưng họ bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của Lavender, người nhào mình vào lòng và hôn Ron.

- Lavender, chúng ta không ở một mình đâu, chàng trai tóc đỏ càu nhàu khi cố gắng giải thoát khỏi vòng tay ôm chặt của bạn gái.

Harry nhìn người bạn thân còn lại của mình với ánh mắt lo lắng, sợ rằng cô ấy có thể quyết định rời đi, nhưng cô ấy có vẻ tập trung vào các quyển sách và hoàn toàn không để ý đến cô gái kia.

- Thường thì anh không ngại đâu hay có phải vì cô ta ở đây không? Lavender hỏi, nhấn mạnh "cô ta" khi nhìn Hermione.

- Không phải, chỉ vì chúng ta không nhất thiết phải luôn dán chặt vào nhau theo cách này. Em có thể ngồi với mọi người ở đây, Ron bình tĩnh trả lời.

Oái oăm thay, cô gái trẻ chấp nhận mà không nói gì thêm. Không gian im lặng khá khó xử cho đến khi Lavender chuyển sự chú ý sang Hermione.

- Vậy Hermione, cậu có ổn không? cô ấy đột ngột hỏi.

- Tôi không sao, Hermione trả lời mà không nhìn lên khi đang đọc một quyển sách.

- Cậu biết không, Padma có thấy cậu ở thư viện, Lavender nói với một nụ cười nhếch mép hài hước.

- Không có gì đáng ngạc nhiên cả, tôi thường xuyên ở đó, nó có ích cho việc học tập hơn nhiều, Hermione mỉa mai.

- Ồ, điều Padma nhìn thấy không phải là cậu đang học một mình đâu, Lavender nói và cười một cách bí ẩn.

Bây giờ, Hermione mới ngước lên nhìn cô gái vừa nói xong. Trông cô ấy khá khó chịu nhưng không tức giận chỉ có phần mệt mỏi.

- Nếu cậu nghĩ tôi không hiểu ý thì cậu nhằm rồi. Và nếu cậu cho là tôi sẽ cầu xin cậu đừng nói thêm bất cứ điều gì, cậu lại tiếp tục sai luôn, những gì tôi đã làm thì tôi sẽ không hối tiếc. Sau cùng, tôi không có lý do phải giấu giếm và chắc chắn tự mình nói điều đó: Đôi khi tôi học với Théodore Nott! Chắc đây là một tin sốt dẻo, nhỉ? Người bạn thân của cậu chế giễu.

Với tâm trạng bực tức, Lavender rời khỏi Phòng sinh hoạt chung, bỏ lại ba người bạn cùng nhau. Hiện tại, Hermione nhìn hai chàng trai trẻ tỏ vẻ bất an.

- Nghe này, tuy mình không nói điều này trước mặt cô ấy, nhưng cái vấn đề về Theo, đó không phải chỉ là học tập chung. Bồ là bạn thân nhất của mình nên không muốn giấu bồ bất cứ chuyện gì. Mình… Chúng mình đang hẹn hò, cô ấy thú nhận.

Harry không che giấu sự ngạc nhiên của cậu và Ron trông rất sốc. Hermione, trong khi chỉ nhìn Harry với ánh mắt lo lắng. Chàng trai tóc đen biết cô đang đặc biệt chờ đợi phản ứng của cậu và cô sợ cậu sẽ nói hoặc làm điều gì đó không tốt. Có lẽ cô ấy tự trách bản thân vì không nói với cậu trước, nhưng Harry không có tư cách trách cô ấy.

- Ok, Chàng trai được chọn trả lời ngắn gọn.

Lời nói đơn giản này khiến cô ấy yên tâm và chỉ bằng một cái nhìn, họ đã hiểu nhau. Họ sẽ nói về việc này lần nữa chỉ khi cả hai ở một mình cùng nhau, thông tin đầy đủ hơn.

- VÂNG ?! Cô ấy đang hẹn hò với một Slytherin chết tiệt và bồ chỉ nói "Được" thôi sao?! Ron thì thào.

Dù rất tức giận, cậu ấy vẫn cẩn thận nói nhỏ để không bị những người khác có mặt trong phòng nghe thấy.

Hermione đảo mắt, nhưng Harry mới là người trả lời trước khi cô ấy lên tiếng.

- Không phải tất cả các học sinh trong Slytherin đều xấu xa đâu, Ron.

- Có thể nhưng không đồng nghĩa về việc hẹn hò với bọn chúng! người thanh thiếu niên nhấn mạnh.

- Mình không đánh giá mọi người theo ngôi nhà mà dựa trên giá trị của mỗi người, và Theo là một anh chàng tốt bụng, Hermione xen vào một cách kiên quyết.

Cuộc thảo luận bắt đầu diễn ra theo vòng tròn, Ron bám vào quy luật khăng khăng của mình và Hermione ngày càng mất kiên nhẫn hơn, nhưng cô không muốn buông tay để bảo vệ người giờ là bạn trai chính thức của cô. Harry sợ rằng sau này họ sẽ lại phớt lờ nhau.

- Mình nghĩ chúng mình nên xuống Đại sảnh ăn tối, cậu xen vào, hy vọng ngăn được họ lại, may mắn thay điều này có hiệu quả.

- Nghe này Hermione, bọn mình không đồng ý đâu, như đã nói… nhưng gần đây mình rất nhớ cậu và mình không muốn tiếp tục vài tháng tới mà không thể nói chuyện với cậu nên… Ok, cậu đi hẹn hò với Nott, tuy mình không thích nhưng không liên quan đến mình. Cuộc trò chuyện tới chúng ta không nói về điều đó nữa, được chứ?

Hermione nhìn Ron vài giây trước khi gật đầu.

- Được rồi, bọn mình sẽ không nói về chuyện này nữa, cô đồng ý.

Harry thở phào nhẹ nhõm, và ba người đứng lên đi đến Đại sảnh đường. Sau bữa ăn, Harry rời đến văn phòng của cụ Dumbledore.

Điều này giải thích rằng cụ ấy vẫn chưa thành công trong việc lấy được ký ức thực sự của đồng nghiệp cũ, người từng dạy độc dược cho Voldemort. Harry gợi ý rằng nên sử dụng veritaserum* hoặc Legilimancy* nhưng Hiệu trưởng có giải thích với cậu là sử dụng những phương pháp này với một người bạn sẽ rất thô lỗ nhưng thêm vào đó, phù thủy được đề cập đến rất tài năng và do đó, cậu đang chờ đợi cả hai. .

(veritaserum: Độc dược nói sự thật và rất mạnh, độc dược này rất hạn chế sử dụng

Legilimancy: trong tu tiên gọi là sưu hồn đó quý vị, Voldy và Snape rất giỏi trong việc đọc tâm trí người khác)

Harry không nhấn mạnh thêm vì đó không phải việc của cậu và cậu biết rằng cuối cùng cụ Dumbledore sẽ đạt được điều cụ muốn. Do cụ là thuật sĩ vĩ đại nhất trên thế giới.

Sau đó, Hiệu trưởng kể cho cậu nghe cuộc sống của Voldemort sau khi rời trường Hogwarts, thật ngạc nhiên khi học sinh đầy triển vọng này quyết định bắt đầu sự nghiệp bằng cách làm một nhân viên bán hàng tại Borgin And Burkes. Họ nhìn vào trí nhớ của một con gia tinh tên Hokey. Harry hiểu rằng Voldemort đã gϊếŧ chủ nhân của gia tinh để lấy trộm hai vật có liên quan đến những người sáng lập trường Hogwarts: chiếc cúp Hufflepuff và mề đay Slytherin, dây chuyền thuộc về gia đình Tom trước khi Berk mua lại nó với giá rẻ từ Gaunt.

Sau đó, hai người chuyển sang một ký ức của chính cụ Dumbledore. Harry có thể thấy Voldemort đến yêu cầu vị trí Giáo sư Phòng Chống Nghệ thuật Hắc ám và Hiệu trưởng từ chối đơn ứng tuyển của hắn ta. Cụ Dumbledore giải thích với cậu rằng kể từ khi đó cụ không thể thuê được ai giữ chức giáo sư môn này trong hơn một năm.

Sáng hôm sau, Harry kể tất cả chuyện này với hai người bạn thân của cậu sau khi Ron cắt đuôi được Lavender. Đến tối, cậu đến phòng hỗ trợ Độc dược, như mọi thứ Ba. Cậu chỉ phải đợi vài phút thì người con trai tóc bạch kim xuất hiện.

- Vậy Potter của chúng ta lại nổi tiếng chứ hả? nhà Slytherin chế giễu.

Phản ứng đầu tiên là nổi cáu, nhưng có gì đó trong mắt Malfoy khiến cậu ngẫm lại, một tia tinh quái. Ánh mắt đó chỉ đơn giản là vui vẻ trêu chọc cậu, không có ý nghĩa để tạo nên ngọn lửa tức giận trong lòng cậu.

- Nếu "làm cho tao được chú ý" có nghĩa là bị tấn công từ phía sau bởi tên khùng điên nào đó bằng một trái Bludger, gần như làm vỡ hộp sọ của tao và hạ gục tao xuống đất sau khi cây chổi rơi thì ... Vâng, tao nhận, Harry trả lời trước khi phóng đến chiếc ghế mà Malfoy thường ngồi.

Nhà Slytherin dường như không phản ứng gì bởi việc Harry vừa làm, hắn chỉ biến chiếc ghế bành thành ghế sô pha và ngồi xuống nó.

- Mày đã làm gì Smith tội nghiệp phải khiến cậu ta đi đến việc tấn công bất chấp vào mày như vậy? Nghiêm túc mà nói, một Hufflepuff mà lại hành động như vậy… Giống như một Gryffindor chạy trốn khi sợ hãi * , Malfoy trầm ngâm.

(Hufflepuff đều là những người trung thành và tốt bụng , còn Gryffindor là những người gan dạ, quả cảm, ý của Dray là Smith sao lại trái ngược với bản tính vốn có của Nhà họ, trên thực tế trong truyện HP thì Smith cũng là nhân vật nhát gan, ích kỷ)

- Tao không hề làm bất cứ điều gì đặc biệt.

- Cuối cùng, thêm một lần nữa mày đã may mắn sống sót.

- Tao đang mơ hay thật sự mày có vẻ nhẹ nhõm hơn là khó chịu trước sự kiện này vậy? Harry chế nhạo.

Malfoy ngoảnh mặt đi nhưng một nụ cười nhỏ nở trên môi. Harry quyết định không nài nỉ. Với những gì họ đã ở cùng nhau trong một thời gian, không có gì bất thường khi hành vi của hai người thay đổi đối với nhau.

Hơn nữa, chẳng phải họ đang có cuộc thảo luận vui vẻ đầu tiên sao? Bởi vì cho dù hôn, ôm có nhiều hơn nữa, họ vẫn chưa bao giờ nói chuyện như hai… người bạn.

Harry lắc đầu. Vâng, cậu vừa trò chuyện với Malfoy và điều đó thật tuyệt.

- Cuối cùng, tao phải thừa nhận là khi nhìn thấy Smith đến bất tỉnh trong bệnh xá trước lúc tao rời đi đã mang lại một niềm vui nhất định, Harry tiếp tục.

Một lần nữa, Slytherin không nói thêm gì nhưng ánh mắt hắn chuyển sang cậu một chút và má ửng hồng khi hắn lo lắng lắc lư chân.

- Malfoy, mày là… Harry bắt đầu.

Chưa nói xong, Malfoy đột nhiên hướng thẳng ánh nhìn về phía Harry và trừng trừng nhìn cậu với vẻ tức giận mà chàng trai tóc đen chưa từng thấy từ hắn. Ồ chắc chắn, cậu biết Malfoy lạnh lùng, kiêu ngạo, cậu cũng biết cơn tức giận của hắn nhưng không phải là sự tức giận lạnh lùng đến đáng sợ như thế này.

- Không ai có quyền tấn công mày từ phía sau ngoài tao, hắn nói với vẻ hung dữ mà Harry chưa bao giờ nghe qua giọng điệu này đối với cậu.

Cậu bé đã sống lẽ ra phải bật cười vì sự chiếm hữu ngớ ngẩn này hoặc hoảng sợ trước những gì Malfoy tấn công Smith vì cậu, nhưng không. Vì hiện tại có người đứng về phía cậu, ai đó làm điều gì đó để trả thù cho cậu. Gia đình Dursley bóc lột và ức hϊếp cậu suốt thời thơ ấu nhưng không ai từng làm bất cứ việc gì trợ giúp cậu, hoặc đưa cậu ra khỏi đó mãi mãi và bắt họ phải trả giá.

Rất nhiều người quan tâm đến cậu nhưng chưa có ai từng hành động như những gì Malfoy vừa làm và Merlin, tuy được thực hiện với những lý do sai lầm, có thể Malfoy không quan tâm đến cậu theo cách mọi người thường nhìn nhận nhưng riêng Harry thì cảm thấy bản thân mình quan trọng đối với hắn và điều đó khiến cậu cảm thấy tốt.

Không nói lời nào, cậu xoay người đè lên chân Slytherin và hôn lên môi hắn, cậu dành tất cả sự biết ơn của mình trong cử chỉ này.

Rất nhanh, tay họ tiến đến vuốt ve và cởϊ qυầи áo cho đối phương, da thịt chạm vào nhau, tim đập càng lúc càng nhanh và cả hai đều hiểu rằng hôm nay ngọn lửa dưới vạc độc dược sẽ không được châm. Có lẽ họ sẽ làm việc tốt hơn vào thứ Bảy tới.

Cũng như những lần trước, hai người bằng lòng với việc âu yếm nhau, vẫn chưa sẵn sàng tiến xa hơn, dù thôi thúc ngày càng bức bách. Họ có thể tìm thấy niềm vui theo những cách khác và họ đang làm điều đó ngay bây giờ ngay tại đây.