Chương 22

Chương 22

Một tuần trôi qua kể từ khi Draco và Harry làm sáng tỏ mọi hiểu lầm. Harry… Đúng vậy, hắn chỉ gọi cậu là Potter khi nói chuyện trực tiếp với cậu. Ngay khi hắn tình cờ tâm sự với Theo, cái tên đầu tiên của cậu thốt ra một cách tự nhiên.

Người bạn thân nhất của hắn suy đoán nếu Draco gọi kẻ thù cũ của mình bằng tên đầu tiên, thì có lẽ vì mối quan hệ của họ đã đạt đến mức độ thân thiết sâu sắc hơn. Draco chỉ đơn giản bảo cậu ta im miệng, phản ứng này khiến Theodore bật cười.

Trong sâu thẳm, hắn biết Theo nói đúng. Phải thừa nhận rằng tuy hắn và Harry vẫn chưa bàn luận gì về mối quan hệ này, nhưng cử chỉ của họ bắt đầu dịu dàng hơn. Đôi khi họ âu yếm, hôn môi mà không tiến xa hơn. Hai người thích đυ.ng chạm nhau, mà không phải hoàn toàn vì tìиɧ ɖu͙©.

Cuối cùng họ cũng chấp nhận mối ràng buộc gắn kết này, tuy vẫn không hiểu chính xác về nó nhưng ít nhất hai người không nói dối nhau nữa. Những gì đã trải qua không chỉ là sự hấp dẫn về thể xác.

Nếu họ không nói về bản thân, thì cũng có nhiều chủ đề khác nhau để thảo luận. Hai người cùng cười đùa, trêu chọc nhau, về cơ bản là đang tìm hiểu nhau. Tất nhiên, họ cẩn thận tránh bất cứ vấn đề có thể nói về Chúa tể Hắc ám và hai phe đối lập. Họ hài lòng trò chuyện với những môn học vô thưởng vô phạt như Quidditch hay bài học của các môn học khác.

Draco tận hưởng những giây phút đó và khám phá bản thân cùng với Harry. Ví dụ, hắn chưa bao giờ thực sự thích cùng người khác tiếp xúc cơ thể. Tuy nhiên, hắn có thể để Harry vuốt tóc, cánh tay hoặc bất cứ bộ phận nào trong nhiều giờ mà không cần ép buộc bản thân hay cảm thấy khó chịu.

Draco cũng khám phá ra một khía cạnh nào đó khác biệt của cả hai là hắn luôn chiến đấu chống lại sự tổn thương, nhưng với Harry thì không. Chà, không phải vì họ quá thân thiết. Hắn đã thực sự đau đớn khi người yêu bỏ đi sau lần đầu tiên của họ và vì sự im lặng của cậu sau đó, nhưng khi người con trai tóc đen này cuối cùng cũng giải thích ra thì sự oán giận của hắn lập tức tan như tuyết trong ánh nắng mặt trời.

Đúng, hắn đã làm tổn thương Harry nhưng hắn không muốn bồi thường điều gì cả. Draco xin lỗi rồi giải thích, nhiêu đó là quá đủ đối với cậu, thật đáng ngạc nhiên. Tất nhiên, vào buổi tối cùng ngày khi một mình nằm trên giường, hắn cảm thấy có phần hối hận vì quá dễ dàng tha thứ. Bởi vì nếu cậu thấy hắn đơn giản bỏ qua như vậy, tương lai Harry có thể sẽ lợi dụng nó, nhưng hắn nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đáng lo ngại này.

Đúng hơn hắn mới là người sẽ bị cám dỗ để lợi dụng điều đó, chứ không phải Harry. Nhưng thôi dù sao mối quan hệ của hai người sẽ không thể tồn tại lâu dài. Dẫu có chuyện gì xảy ra đi nữa thì cuối năm học thứ sáu kết thúc là câu chuyện của họ chấm dứt.

Draco không có lựa chọn nào khác, nhưng hắn thực sự được quyền quyết định sao? Cha luôn yêu cầu hắn nên kết bạn hay không nên làm bạn với ai. Mặc dù là bạn bè nhưng chỉ có danh không có nghĩa bởi vì Lucius nói rất rõ rằng hắn không nên tin tưởng bất cứ ai… Cha cũng hướng dẫn hắn cách hành động, cách phản ứng với mỗi sự kiện sẽ xảy ra trong cuộc sống của hắn. Ông nói chuyện với hắn rất lâu để dạy cách cư xử với những người thuần chủng khác và cách đối xử với tất cả người không phải…

Đúng vậy, mọi thứ trong cuộc sống Draco đều là kết quả của các bài học hàng giờ đồng hồ từ cha. Lucius dạy bảo hắn làm mọi thứ, từ việc phát ngôn đến giọng điệu mà hắn nên thể hiện trong lời nói của mình tùy thuộc vào hoàn cảnh. Hãy luôn kiểm soát, đừng bao giờ bộc lộ cảm xúc của bản thân… Và hơn hết, luôn luôn đặt cái họ Malfoy lên trên nhu cầu và mong muốn cá nhân.

Tất nhiên, Draco đã có rất nhiều tự do trong năm nay. Bằng chứng là liên quan đến mối quan hệ của hắn với Harry. Hắn thậm chí không thể tưởng tượng được cha sẽ phản ứng như thế nào nếu phát hiện ra, kể cả trong các mối quan hệ của hắn với những người khác. Cụ thể là những khoảng cách về Zabini, Parkinson, Crabbe và ngược lại, những mối quan hệ tốt đẹp với Daphne, Gregory thân nhất là Theo.

Cha không thích người hiện tại đang là bạn thân thực sự của Draco bao nhiêu thì ông lại quý trọng ông Nott bấy nhiêu, cha thấy Theo yếu đuối, kín đáo, quá bao dung ... Tất nhiên, Draco biết rằng một phần lớn là ông đúng, riêng đối với hắn cho đó không phải điểm yếu nữa mà hoàn toàn ngược lại.

Từ lâu, Theo hiểu một số điều mà Draco đang nhận ra từng chút một, ví dụ tính ưu việt của dòng máu không nên tồn tại. Thật đau lòng khi thừa nhận, nhưng cũng đủ để thấy vài người điển hình là Granger chứng minh được những người sinh ra từ muggle có thể đáng giá hơn những người thuần chủng.

Tất cả sự kiện trong năm nay khiến Draco phải tự hỏi rất nhiều điều. Hắn nhận ra những sai lầm mình mắc phải trong các năm trước. Giờ đây hắn biết bản thân đã sai khi làm theo bài học của cha, lẽ ra phải noi gương Theo: lắng nghe, gật đầu nhưng hãy thực hiện theo những gì mình thấy phù hợp khi ở Hogwarts.

Phải, Draco thừa nhận mình đi sai phương hướng trong nhiều năm nhưng trớ trêu thay khi hắn nhận ra thì đã quá muộn. Hắn không thể quay đầu lại, cuộc sống của gia đình hắn đều phụ thuộc vào bản thân mình.

Draco không hề trách cha chút nào bởi vì trái tim ông luôn tôn trọng những truyền thống, hắn có thể hiểu được. Đặc biệt là vì dù cho có dính líu đến Chúa tể Hắc ám nhưng Lucius vẫn làm mọi cách để ngăn Draco tránh xa tất cả.

Vì thế nên sau khi cha bị giam, Draco đã buộc phải gia nhập hàng ngũ của Chúa tể Hắc ám. Hắn không biết chính xác Lucius khước từ Chúa tể như thế nào để bảo vệ hắn, bởi vì Draco biết rằng không thể từ chối Chủ nhân, nhưng hắn chưa bao giờ hứng thú với việc gia nhập Tử thần Thực tử.

Với Crabbe và Goyle thì họ đã lên kế hoạch để trở thành thuộc hạ trung thành của Chúa tể kể từ khi vị ấy trở lại. Sau khi học xong ở Hogwarts, hai người này sẽ đeo dấu hiệu hắc ám. Họ hoàn toàn không được hỏi ý kiến, cha họ muốn bọn họ thể hiện sự tận tụy đối với Chúa tể Hắc ám.

Draco biết được trong khi Crabbe vui mừng trước viễn cảnh đó thì Goyle chỉ giả vờ hứng thú. Hắn hiểu rõ về cậu ấy hơn trong vài tháng qua và đằng sau vẻ ngoài của một tên ngốc mập mạp là một con người thú vị hơn hắn tưởng. Ồ chắc chắn Goyle không theo phe ánh sáng, nhưng cũng không ngu ngốc như những gì cậu ấy thể hiện.

- Đó là Katie Bell! Pansy đột nhiên kêu lên.

Draco giật mình, ngay lập tức thoát khỏi dòng suy nghĩ nhìn về phía lối vào Đại sảnh đường, quả nhiên là Katie Bell đang đứng đó, dường như rất xấu hổ khi cảm thấy rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về hướng mình.

Chàng trai tóc bạch kim đột nhiên toát mồ hôi lạnh. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc chị ấy sẽ trở lại và có lẽ chị nhớ một chi tiết nào đó khiến hắn gặp nguy hiểm ... Chẳng hạn nếu lúc đó chị nhìn thấy Rosmerta phóng Imperius vào chị, thì cụ Dumbledore chắc chắn tìm hiểu và đoán ra rất nhanh chóng rằng bản thân cô chủ quán cũng phải tuân theo mệnh lệnh và đương nhiên không khó lần ra dấu vết của hắn. Rốt cuộc, Rosmerta cũng nhìn thấy rõ hắn là ai trước khi hắn phóng bùa vào cô.

Còn về vấn đề tìm ra chủ nhân sử dụng Imperius đối với một người từng bị ảnh hưởng trong quá khứ, thì càng có thể, mặc dù rất khó nhưng vẫn chứng minh được nếu người đó còn dưới tác dụng của Imperius.

Draco đứng dậy cố gắng tỏ ra tự nhiên và bước đến lối ra. Thời gian cho buổi học phụ đạo độc dược sắp đến vì vậy đó là một lý do chính đáng để đi qua gần Bell hiện vẫn đứng ở cửa cùng với một Gryffindor khác và Harry, người có vẻ là đang đặt câu hỏi.

Draco cố tình đi thật chậm, tập trung nghe lỏm nội dung họ đang nói.

- Harry, chị biết em định hỏi điều gì nhưng xin lỗi, chị không nhớ gì cả. Tất cả những gì chị biết là chị đang ra khỏi phòng vệ sinh ở tiệm Ba Cây Chổi thì bị trúng lời nguyền… Không có gì nữa, Katie Bell thông báo.

Draco vội vã rời khỏi Đại sảnh đường trước khi người yêu nhận ra hắn đang nghe lén và đi đến ngục tối. Merlin, hắn rốt cuộc yên tâm. Hiện tại, chị ấy vẫn ổn, đến thời điểm này hắn chưa gϊếŧ bất cứ ai… Tốt. Nhưng ngoài ra, chị ấy không biết bất cứ điều gì có thể buộc tội hắn. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, hắn cảm thấy mình may mắn.

Đến lúc Harry bước vào phòng, tâm trạng của cậu hoàn toàn trái ngược với Draco. Trong khi nhà Slytherin tràn đầy vui tươi thì nhà Gryffindor có vẻ đang có cảm xúc tồi tệ. Draco nhận ra ngay lập tức khi thấy cậu ném túi xuống đất sau đó ngồi vào ghế trước cái vạc Độc dược.

Harry nhìn chăm chú vào tấm bảng trống một lúc rồi chuyển ánh mắt sang chàng trai tóc bạch kim, người đang phân vân không biết có nên cố gắng xoa dịu sự khó chịu của cậu hay mặc kệ cậu như thế này.

- Anh có định đăng hướng dẫn hay cứ nhìn em đến hết buổi? Harry hỏi một cách khô khan.

- Điều đầu tiên, em phải nói chuyện với anh bằng giọng điệu khác, Potter! Điều thứ hai, em thừa biết rằng anh không còn ý tưởng cho bài học tiếp theo, Draco trả lời, cũng cộc lốc.

Hai chàng trai nhìn nhau chằm chằm một lúc trước khi Harry thở dài.

- Em đang có một tâm trạng tồi tệ, cậu thú nhận.

- Vậy à?! Nếu em không nói thì anh sẽ không bao giờ đoán được! Draco giả vờ ngạc nhiên.

Nhà Gryffindor nhìn thẳng vào nhà Slytherin thêm vài phút trước khi bật ra một tiếng cười nhỏ và đứng dậy bước đến bên cạnh hắn. Sau khi đến gần, cậu đặt môi mình lên môi hắn rồi lệch sang tai, rải rác những nụ hôn nhỏ dọc theo đó.

- Vậy muốn thay đổi thì có thể em sẽ dạy cho anh điều gì đó, Harry thì thầm đề nghị trước khi cắn nhẹ vành tai vừa tầm với miệng của cậu.

Draco rên lên một tiếng sung sướиɠ rồi kéo tinh thần tập trung lại chút ít.

- Ưm… Em… dạy anh vài thứ… Nghiêm túc không? Ừm… Potter…

Một lần nữa, những tiếng rên được nghe thấy khi Harry đang gặm cắn liếʍ cổ hắn.

- Em có thể làm anh ngạc nhiên, cậu nhẹ nhàng thích thú.

- Ồ điều đó, anh không nghi ngờ đâu, hắn trả lời cùng một giọng điệu với cậu.

Đột nhiên hắn nghĩ về một thứ mà Potter thành thạo nhưng hắn chưa được học và luôn muốn học.

- Expecto Patronum!

- Cái gì ? Harry rụt người lại ngạc nhiên hỏi.

- Em đề nghị dạy anh vài điều. Nên đây là những gì anh muốn học, Bùa triệu hồi thần hộ mệnh, Draco giải thích.

- Bùa chú này khá phức tạp, cậu phản đối.

- Nếu em có thể thành công thì anh chắc rằng nó không phức tạp đến vậy, hắn đáp lại với một nụ cười mỉa mai.

Harry đảo mắt mà không để ý đến lời nói bóng gió đó.

- Ba tiếng đồng hồ là không đủ đâu, cậu khẳng định.

- Tốt! chúng ta có ba giờ để làm vào thứ bảy hàng tuần.

- Anh có chắc chưa ? Ý em là ... Anh có hiểu điều gì có thể xảy ra nếu trái tim của anh phát hiện là không trong sạch* khi cố gắng thi triển câu thần chú này không? Harry ngập ngừng hỏi.

(*Trong HP cô JK từng giải thích rằng niềm vui của tử thần thực tử là gϊếŧ chóc và tin phục Voldy nhưng mỗi người trong số họ đều biết được có thể một ngày nào đó sẽ bị thất sủng, niềm tin mong manh và đó không phải tình yêu đích thực nên sẽ không gọi được thần hộ mệnh. Ừm chủ yếu là vậy. nhiều người nghĩ rằng do tử thần thực tử không có hạnh phúc, không có niềm vui, không có tình yêu cũng đại khái là chính xác. Trong truyện này mình không hiểu được trái tim không trong sạch có nghĩa là gì, có thể là đã làm việc gì xấu xa???)

Draco rời khỏi vòng tay của chàng trai tóc đen để thách thức cậu bằng ánh mắt. Tất nhiên hắn biết, hắn là một người thuần chủng và sự thật đó đã được chuyển thể thành một câu chuyện. Một phù thủy có trái tim không trong sạch tìm cách triệu hồi Thần hộ mệnh sẽ xuất hiện những con giòi trồi lên từ cây đũa phép của chính mình để ăn tươi nuốt sống người đó.

Cũng vì lý do này mà không một Tử thần Thực tử hay kể cả Voldemort từng thử sử dụng câu thần chú này. Một người muốn gọi thần hộ mệnh thì phải tin vào tính đúng đắn và hợp pháp những hành động của mình. Tuy nhiệm vụ của hắn là xấu xa nhưng Draco vẫn tin rằng bản thân đang làm những gì hắn buộc phải làm, vì lợi ích của gia đình.

Tất nhiên, Chúa tể hắc ám cũng nghĩ rằng hành động của mình là chính đáng nhưng không giống như chủ nhân, Draco vẫn chưa dính máu. Bất chấp mọi thứ, trái tim và tâm hồn hắn vẫn trong sáng.

Vì vậy, hắn biết rất rõ mình sẽ không gặp nguy hiểm, tình huống tệ nhất chỉ là thần chú không hoạt động. Potter chắc chắn lo lắng một trong hai điều này xảy ra có thể làm tổn thương Draco.

- Tất nhiên anh biết chuyện gì sẽ diễn ra, đó là một phần của những câu chuyện mà mọi người được nghe kể từ khi còn nhỏ ...

- Một câu chuyện hạnh phúc trước khi chìm vào giấc ngủ, Gryffindor chế nhạo.

- Không biết em đang nghĩ gì nhưng anh không mạo hiểm.

Harry nhìn vào mắt hắn rồi gật đầu.

- Được rồi, Malfoy, em tin anh, Gryffindor hài lòng.

Sau đó, Harry bắt đầu giải thích điều quan trọng nhất để gọi Thần hộ mệnh. Draco cố gắng nghĩ về những kỉ niệm hạnh phúc, chiếc chổi lần đầu cha tặng, chuyến bay đầu tiên, mỗi kỳ lễ Giáng sinh, mỗi dịp sinh nhật, các khoảng thời gian vui vẻ với cha mẹ, nhưng chẳng có tác dụng.

- Chắc có chuyện gì mà em chưa nói với anh, vậy là không được đâu! Draco bốc khói khi ba giờ đồng hồ kết thúc trong vô vọng.

- Em cam đoan là không, có thể những ký ức mà anh chọn không đủ sức mạnh. Nếu anh thành công nhanh chóng sẽ rất ngoạn mục bởi vì đây là thần chú khó khăn mà chưa ai lần đầu thực hiện đều làm được cả. Harry trấn an hắn.

Draco thất vọng. Hắn thừa nhận rằng câu thần chú này rất khó và phức tạp nhưng hắn thậm chí không thể khiến một chút khói trắng bay ra từ cây đũa phép...

Họ thử lại vào hai ngày thứ Bảy sau đó nhưng vẫn không thành công và Draco bắt đầu nghĩ rằng trên thực tế, hắn sẽ không bao giờ triệu hồi được Thần hộ mệnh. Hắn thử hầu hết mọi kỷ niệm vui có trong trí nhớ của mình mà không tạo ra bất cứ điều gì.

Draco thích dành cả buổi tối để đào sâu vào ký ức của hắn nhằm nhớ về những khoảng thời gian hạnh phúc khác, tuy nhiên thời gian đã đến giữa tháng Năm. Bởi vì chỉ còn chưa đầy hai tháng phải đạt được mục tiêu của mình và hắn trì trệ quá lâu. Hắn vẫn chưa tìm thấy cách nào tốt hơn ngoài Bùa chú Phép thuật và Sửa chữa Vật phẩm mà hắn học được vài tuần trước đó.

Draco bắt đầu tuyệt vọng, chưa kể đến nỗi sợ hãi thường trực. Mỗi ngày hắn đều thức dậy vào nửa đêm, mồ hôi nhễ nhại và cảm giác áp lực khủng khϊếp với những hình ảnh cha mẹ đã khuất mà hắn nhìn thấy trong cơn ác mộng.

Vào sáng thứ Tư, Draco thức dậy, mệt mỏi sau một đêm bận rộn rồi cùng Theo đi đến Đại sảnh đường. Những người bạn khác không còn chờ đợi hắn và nhờ sự ban ơn của Merlin, Pansy cuối cùng quyết định không theo đuổi hắn nữa.

Sau đó, họ tham dự buổi học về độc dược và Draco phớt lờ những ánh nhìn lo lắng mà Harry dành cho hắn vài lần. Hắn biết sự mệt mỏi của mình chắc hẳn rất rõ ràng nhưng hắn có thể nói gì với người yêu để cậu yên tâm? Đặc biệt vì hai người yêu nhau này luôn bị cho là ghét nhau, bởi vậy họ không thể nói chuyện với nhau.

Một ngày đi học kết thúc, khi Draco đang ở lối vào Đại sảnh đường, hắn thấy một con cú bay tới chỗ mình. Chàng trai tóc bạch kim nhanh chóng nhận ra chú chim thuộc về cha mẹ và vội vàng lấy lá thư mang theo đến bàn ăn.

Hắn nhận ra nét chữ tinh tế của mẹ, nội dung trong tấm giấy da chỉ chứa vài câu ngắn gọn.

“Con trai yêu quý của mẹ,

Cha con sẽ về nhà tối nay và vị khách của chúng ta buộc mẹ phải thề rằng nhắc con mỗi giây đều có giá trị.

Mẹ của con, yêu con »

Draco ngay lập tức hiểu là mẹ cần phải gửi bức thư này cho hắn với lời đe dọa. Hắn chỉ còn rất ít thời gian nếu muốn hắn và gia đình hắn được sống sót.

Biết chắc là bản thân sẽ suy sụp nên Draco vội vàng rời khỏi Đại sảnh đường, không nói một lời với người bạn thân nhất và tránh xa đám đông học sinh.

Như thường lệ, hắn trốn vào nhà vệ sinh của Myrtle khóc nhè và đi đến bồn rửa mặt để nhìn hình ảnh phản chiếu của hắn trong gương. Hắn bấu chặt tay vào mép thở gấp mấy lần cố gắng bình tĩnh, không muốn rơi lệ, thật lãng phí thời gian.

Tất cả những lo lắng, sợ hãi, thất vọng mà hắn nỗ lực kìm nén trong nhiều tháng đã biến mất. Draco ý thức được con ma khóc nhè đang đứng bên cạnh nhưng hắn không biết cô ấy nói gì, không hiểu gì cả, hắn chỉ cảm thấy là hắn vừa hoàn toàn mất kiểm soát cảm xúc đối với bản thân ...

Draco không muốn làm những nhiệm vụ này, không muốn gϊếŧ cụ Dumbledore, hay bất cứ ai khác, nhưng hắn không còn lựa chọn nào. Chỉ có điều, hắn không biết phải làm thế nào và thời gian càng trôi qua, hắn càng không tin vào quyết định của mình.

Draco đã nhìn ra sự kết thúc của mình của cha mẹ mình mà không biết làm thế nào để tránh điều đó nên hắn cảm thấy thật kinh khủng. Hắn liên tục bị giằng xé bởi nỗi sợ rằng nhiệm vụ không thành nhưng cũng lo là nó sẽ thành công. Nếu hắn sửa chữa Tủ biến mất hoàn tất, các Tử thần Thực tử sẽ vào trường và giúp hắn hoàn thành mục tiêu tiếp theo, nhưng bọn họ làm vậy chỉ vì lợi ích của họ. Chủ nhân nói rõ, việc gϊếŧ cụ Dumbledore là tùy thuộc vào hắn và hắn không muốn làm một việc như vậy.

Draco nghĩ về nó ngày càng thường xuyên, cho dù hắn có cố gắng mang Tử thần Thực tử theo mình như thế nào, hắn cũng không chắc có thể kết liễu mạng sống của Hiệu trưởng, bất chấp mối đe dọa đeo bám trên đầu hắn và gia đình.

Merlin hãy giúp hắn bằng cách nào đó để hắn không phải chịu đựng sự khủng hoảng này nữa.

Draco không thể bỏ rơi cha mẹ nhưng hắn thậm chí không chắc mình có thể xoay sở để sửa chữa cái tủ chết tiệt đó và nếu hắn thành công thì chắc chắn rằng hắn không thể gϊếŧ một con người ...