Chương 7

Chương 7

Một tháng đã trôi qua kể từ khi Potter tiết lộ cho Draco một thông tin lớn về xuất thân của Voldemort. Nếu nói điều đó không ảnh hưởng gì đến hắn thì là lời nói dối. Nó đã ảnh hưởng đến hắn rất nhiều.

Thật kỳ lạ, hắn lại không hề nghi ngờ những lời nói đó của Potter. Bởi vì cậu ta không thể bịa ra những điều đó một cách dễ dàng như vậy.

Sau khi nghe được việc này, hắn nghiêm túc nghiên cứu về gia đình Gaunt. Có một số nhánh gia phả nhà Gaunt nhưng cái họ này gần như tuyệt chủng. Dòng dõi nhà Gaunt cuối cùng là Morfin, hiện đang giam ở Azkaban, không có con cháu. Cha của Morfin là Elvis Gaunt đã qua đời hơn 60 năm trước và không có thông tin chi tiết nào về con gái của ông - Merope Gaunt.

Cuốn sách về các gia đình thuần chủng này khá toàn diện miễn là bạn không tìm hiểu những thông tin gần đây. Cuốn này được cập nhật lần cuối vào mười bảy năm trước. Ví dụ như Draco có thể đọc được cuộc hôn nhân của cha mẹ hắn nhưng không thấy việc nhắc gì đến hắn.

Vì vậy, cha hắn đã cúi đầu trước Con lai. Ông ấy có biết không? Có lẽ là không đâu, chí ít không phải lúc ban đầu. Hắn không thể tưởng tượng được rằng cha hắn lại cố tình cúi đầu trước một phù thủy kém cỏi. Draco thấy rằng Chúa tể hắc ám là một kẻ diễn rất giỏi. Trước khi Potter công bố thông tin thì bản thân hắn đã bị che mắt bởi những gì Chúa tể nói và làm.

Bây giờ thì sao? Những gì hắn đã biết được cũng không thay đổi bất cứ điều gì. Cha hắn đang ở trong tù, mẹ hắn là tù nhân của chính dinh thự của mình và để giải thoát cho cha mẹ, hắn phải hoàn thành hai nhiệm vụ được giao phó và cho dù có vui lòng hay không thì hắn vẫn phải thực hiện.

Nói thật, hắn chưa bao giờ coi nhiệm vụ của mình là niềm tự hào, hắn nói điều ngược lại trước mặt Snape để không tỏ ra bản thân yếu đuối, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy thích thú khi phải làm điều đó. Cuộc sống của cha mẹ hắn và của chính hắn đang phụ thuộc vào hai nhiệm vụ này, chỉ có vậy thôi.

Đúng là hắn tin vào ưu thế của Thuần huyết nhưng không phải gϊếŧ người vì nó. Tất nhiên, hắn không dám nói những ý nghĩ này với cha nhưng hắn nghĩ cha biết rõ hắn. Hắn chưa bao giờ mơ ước được gia nhập hàng ngũ của Chúa tể Hắc ám và hắn biết rằng cha hắn sẽ không bao giờ yêu cầu hắn tham gia nếu không có áp lực từ chính Chúa tể.

Chỉ có điều hiện tại cha hắn đang ở trong tù. Đến bây giờ, hắn vẫn đổ toàn bộ lỗi cho Potter vì đối mặt với lý do này dễ dàng hơn. Nếu Voldemort muốn thì cha hắn sẽ được giải thoát trong vòng vài phút. Không có gì khó khăn cả, bằng chứng là cuộc chạy trốn lớn mà Chúa tể đã tổ chức vào năm trước nhưng vị này không làm vậy với cha hắn vì muốn trừng phạt cha, cũng như Chúa tể hắc ám giao cho Draco hai nhiệm vụ với suy nghĩ rằng hắn sẽ thất bại và do đó sẽ trừng phạt hắn và cha hắn một lần nữa.

Draco không thể biết được những gì đã xảy ra ở Bộ. Hắn chỉ biết rằng cha hắn và Potter chiến đấu sau đó Potter thắng lợi. Nếu thực sự chỉ vì tranh giành một lời tiên tri liên quan đến Đầu thẹo và Chúa tể Hắc ám, thì Gryffindor đã nói cho hắn biết sự thật. Người duy nhất hắn có thể đổ lỗi là Voldemort.

Cha hắn đã từng giải thích cho hắn cách thức những quả cầu tiên tri của Sở Bí ẩn hoạt động. Chỉ những người có liên quan đến lời tiên tri đó mới có thể lấy chúng mà không bị thiệt hại. Vì vậy, chỉ có Potter hoặc Voldemort mới có thể dễ dàng chạm tay vào quả cầu tiên tri đó. Tuy nhiên, thay vì đến thẳng Bộ vào lúc nửa đêm và lấy quả cầu đi thì Chúa tể đã sai cha hắn và những Tử thần thực tử khác dụ Potter tới. Nếu Chúa tể Hắc ám không ngại tự mình đến thì cha hắn đã không phải vào Azkaban.

Tuy nhiên sự việc này nói lên cảm nhận của hắn về Chúa tể Hắc ám là không quan trọng chút nào. Hắn lưỡng lự và không có cách nào có thể tự mình đến cầu cứu giáo sư Snape. Chúa tể hắc ám đã ra lệnh cho hắn hành động một mình nếu không thì chắc chắn sẽ bị trừng phạt, chưa kể hậu quả có thể rơi vào cha mẹ của hắn.

Vì vậy, trong một tháng qua, Draco vẫn phải tiếp tục nghiên cứu chiếc tủ biến mất mà không đưa ra một kế hoạch khác.

Về thời gian hỗ trợ, hắn và Potter đã không nói chuyện với nhau về bất cứ điều gì khác ngoài độc dược. Với tình hình này, mọi thứ tốt hơn nhiều cho tinh thần của hắn.

Về vấn đề học hành, Draco đã cố gắng để không bị choáng ngợp với các áp lực. Giữa các lớp học, giờ hỗ trợ, bài tập về nhà và hàng giờ nghiên cứu, đôi khi quên làm bài tập về nhà. Hắn đảm bảo xoa dịu được hầu hết các giáo sư của mình, nhưng với trường hợp của giáo sư McGonagall thì ngược lại.

Giáo sư môn biến hình đã trừ điểm của hắn vài lần và cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, bà đã quyết định phạt cấm túc hắn hôm nay trong ngày nghỉ đi Hogsmeade.

Draco giả vờ phản đối nhưng thực tế thì hắn rất vui với hình phạt này. Kế hoạch đang được thực hiện. Tuy không có lý do gì để hắn bị nghi ngờ nhưng việc ở lại Hogwarts sẽ mang lại một bằng chứng ngoại phạm vàng.

Kể từ khi Potter tiết lộ sự nghi ngờ về hành động lén lút của hắn thì hắn đã trở nên cẩn thận hơn. Hắn khẳng định rằng cậu ta rất quyết tâm chỏ mũi vào việc của người khác. Vì vậy, phải thận trọng nhất có thể.

Đối với Phòng Yêu cầu, hắn gọi Crabbe và Goyle thay phiên nhau canh giữ bằng các hình thức khác nhau. Khi Voldemort ra lệnh cho hắn thực hiện nhiệm vụ, Draco đã lên ý tưởng tích trữ một vài lọ độc dược có thể hữu ích trước khi năm học bắt đầu. Polyjuice* là một trong số đó.

(* độc dược biến đổi thành một người khác bằng cách lấy 1 mẫu tóc hay mống tay của người đó bỏ vào độc dược này và uống nó. Loại độc dược này được nhắc đến vào năm 2 khi Hermione pha chế 3 lọ để lẻn vào ngục tối lấy thông tin người thừa kế Slytherin từ Draco - lúc đó Hermione lấy nhằm 1 cọng lông con mèo và chính cô uống lọ đó…)

Hắn hơi sợ hãi khi Filch tìm kiếm bọn hắn vào đầu năm học, nhưng kẻ bất tài này chẳng thấy bắt được gì.

Draco cảm thấy bình tĩnh trước sự nghi ngờ của Potter. Với những biện pháp phòng ngừa đã thực hiện, hắn có thể chắc chắn rằng Gryffindor sẽ không tìm được bất cứ bằng chứng gì sẽ ảnh hưởng đến hắn. Bây giờ điều duy nhất khiến hắn lo lắng là liệu kế hoạch có thực hiện được hay không và liệu nó thành công hay thất bại. Hắn cảm thấy khá bất an.

- Trò Malfoy, ta tưởng trò đến muộn! giáo sư McGonagall thốt lên khi bà đi đến đứng bên cạnh hắn ngoài cửa phòng.

Chàng trai tóc vàng nhảy dựng lên, hắn thậm chí còn chưa nhận ra mình đã đến cửa văn phòng của giáo sư môn Biến hình, hắn bị cuốn vào những suy nghĩ của mình.

- Thôi, đừng đứng đó nữa, vào đi!

Draco vào phòng và đợi chỉ dẫn. Giáo sư McGonagall chỉ yêu cầu làm những bài tập mà hắn chưa nộp. Và nói thêm rằng nếu hắn vẫn chưa hoàn thành được vào cuối buổi chiều thì sẽ trở lại đây vào tuần sau.

May mắn thay hắn là một học sinh giỏi môn Biến hình và biết rõ chủ đề của các bài tập này, nếu không sẽ rất khó để hoàn thành đúng hạn. Hắn đã cố gắng tập trung vì tâm trí đang nghĩ về những gì mình đã sắp đặt.

Khi McGonagall trả tự do sau khi xem qua các bài làm của hắn, Draco đi thẳng xuống Đại sảnh đường. Dù có chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ nghe thấy những tin tức ở nơi có nhiều học sinh đến rồi đi.

Sau cùng thì hắn không nghe thấy gì về kế hoạch của mình và biết rằng nó đã thất bại khi nhìn thấy cụ Dumbledore ngồi ăn tối ở bàn đầu. Hắn nhận thấy rằng một số học sinh nhà Gryffindor có vẻ đặc biệt chán nản nhưng hắn không thể tìm ra cách nào kín đáo để biết chuyện gì đang xảy ra.

Không hài lòng, hắn rời Đại sảnh đường trở về phòng sinh hoạt chung. Tối nay sẽ không trở lại Phòng Yêu cầu, hắn cần nghỉ ngơi và có một buổi tối yên tĩnh. Tuy nhiên, vừa đến hành lang của ngục tối thì giáo sư Snape đã nắm lấy cánh tay hắn và kéo hắn theo cho đến khi họ ở trong văn phòng của Bậc thầy độc dược.

- Con đã bị đánh mất não rồi sao?! vị giáo sư độc dược hỏi, giọng nói tức giận lạnh lùng.

- Có đánh mất hay không thì đó là việc của tôi, Draco đáp lại một cách táo tợn.

- Ta không biết chính xác làm thế nào mà con có thể đưa được sợi dây chuyền đó đến tay Katie Bell nhưng nếu kế hoạch của con là để nó rơi vào tay Dumbledore thì đầu tiên là nó không thành công, điều thứ hai là kế hoạch này quá vụng về, thô thiển!

- Ai nói với ông đó là tôi?

- Salazar, Draco, đừng giở trò với ta! Con có nhận ra rằng Bell bé nhỏ đang giãy giũa giữa sự sống và cái chết ?! Chúng ta không biết liệu có một ngày nào đó trò ấy có thể tỉnh lại hay không...

Người thanh thiến niên không biểu cảm gì nhưng tròng lòng hắn đang rất dao động và hối hận. Hắn chưa bao giờ muốn làm một học sinh bị tổn thương, ngay cả khi cô ta là một Gryffindor.

- Con có thực sự mong đợi điều này để đạt được mục đích của con không?

Draco không trả lời, hắn vẫn đang nghĩ về Katie Bell. Với kế hoạch là: hắn ném lời nguyền Imperio* để lợi dụng Rosmerta - bà chủ của quán Ba cây chổi, ra lệnh rõ ràng là bà ấy phải giao chiếc vòng cổ cho một học sinh và bà tự ném lời nguyền Imperio cho học sinh đó để ra lệnh cấm mở gói hàng và đem thẳng đến cụ Dumbledore. Đáng lẽ không xảy ra vấn đề làm thương tổn nào cho đến khi Hiệu trưởng nhận được và mở gói hàng ra. Chuyện gì đã xảy ra ?!

(*Lời nguyền độc đoán có thể ra lệnh cho người trúng bùa, một trong ba lời nguyền không thể tha thứ)

- Ngoài ra, ta muốn nói với con rằng Potter đã buộc tội con đứng sau chuyện này…

- Tôi đang bị giam với giáo sư McGonagall, Draco bảo vệ bản thân.

- Đó chính xác là những gì Giáo sư McGonagall đã nói với cậu ta nhưng dường như không thuyết phục được gì. Cậu ta nhấn mạnh rằng rất có thể con đã giao chiếc vòng cổ cho người khác trước đó... Chà, hiện tại cậu ta không có bằng chứng, nhưng con cũng biết như ta rằng cậu ta đặc biệt có xu hướng thích can thiệp vào mọi thứ và bây giờ cậu ta biết con đang muốn ám sát cụ Dumbledore nên con có thể chắc chắn rằng cậu ta sẽ còn cố chấp hơn nữa để khám phá ra những bí mật nhỏ của con.

- Tôi không sợ Potter, Draco vặn lại.

- Con nên thế ! Ta không cần phải nói với con về những gì cậu ta đã làm trong những năm trước. Cậu ta làm phiền ta và khiến ta rất đau đầu, khẳng định rằng cậu ta rất hay tò mò công việc của người khác. Thêm vào đó, với những người bạn kinh hoàng bên cạnh, cậu ta có thể nảy ra những kế hoạch thông minh hơn con rất nhiều!

Cậu thanh thiếu niên trừng mắt nhìn giáo sư của mình.

- Ta có thể giúp con, Draco…

- Không cần ! Đây là nhiệm vụ của tôi và tôi sẽ thành công mà không cần ông!

- Con sẽ không bao giờ có thể thành công với những kế hoạch nguy hiểm như vậy…

- Thôi, tôi sẽ tìm cách khác! Tôi không cần ai cả !

Tức tối, Draco rời khỏi phòng nhưng thay vì đến phòng sinh hoạt chung, hắn lại đi lang thang quanh lâu đài gần như hoang vắng. Bữa ăn tối đã kết thúc và hầu hết học sinh đã ở trong phòng của mình. Không biết như thế nào hắn thấy bản thân đang trong nhà vệ sinh nữ không được sử dụng vì con ma khóc nhè Myrtle. Người thanh thiếu niên khép lại cửa phía sau mình và ngồi trượt xuống đất.

Tuy không được sạch sẽ cho lắm nhưng bây giờ hắn đã không còn quan tâm.

Biết rất rõ rằng ở đây bản thân sẽ có được sự riêng tư, hắn đành ngậm ngùi khóc.

Hắn cảm thấy quá nhiều áp lực vì những nhiệm vụ chết tiệt của mình. Cuộc sống của mình và cha mẹ hắn đang bị đe dọa, đó là gánh nặng quá lớn đối với một người ở độ tuổi này.

Ngoài ra, cảm thấy có lỗi với Katie Bell. Hắn chưa bao giờ có ý định làm tổn thương bất cứ ai. Nếu cô ấy không tỉnh lại thì sao? Hắn sẽ là một kẻ gϊếŧ người và đó là một cô gái tuổi teen, giống như Chúa tể bóng tối đã gϊếŧ Myrtle.

Đúng vậy, hắn biết câu chuyện đó, sau khi Potter gϊếŧ Tử xà, câu chuyện này đã lan truyền khắp trường. Do đó, mọi người đã biết được lối vào Phòng chứa bí mật ở đâu, trong đó chứa con quái vật gì và cả ai từng là nạn nhân liên quan đến Phòng chứa bí mật.

Liệu hắn có trở nên vô cảm như Chúa tể hắc ám không? Không, hắn nghi ngờ điều đó. Chúa tể hắc ám chắc chắn đã không cảm thấy hối hận sau khi gϊếŧ đứa trẻ này trong khi đó hắn đang bị cảm giác này quấy rối.

Hắn không biết điều đó là tốt hay xấu. Cuối cùng nếu không hối hận hay sợ làm tổn thương ai đó thì hắn có thể nghĩ ra được những kế hoạch táo bạo hơn nhiều ...

- Tại sao trò khóc ?

Draco đột nhiên đứng dậy, lau nước mắt và cố gắng lấy lại vẻ đoan trang, sẵn sàng trút giận lên học sinh vừa thấy hắn ở thế yếu, nhưng cơn giận của hắn tan như tuyết dưới ánh mặt trời khi phát hiện ra là hồn ma Myrtle khóc nhè. Hắn nên nghĩ đến hồn ma này vì chắc chắn đây là một nơi mà không có học sinh nào đến ngoại trừ Myrtle.

- Tôi không khóc, hắn phản biện cho mình

Cô đến gần Draco với một nụ cười nhỏ.

- Tôi đã nghe thấy trò vào khu của tôi trong vài phút và ngoài ra trò vẫn còn một giọt nước mắt - cô chỉ vào má phải của người thanh thiếu niên – Ngay đó.

Draco lau nó đi và định rời khỏi đây nhưng Myrtle lại nói.

- Trò biết không? chẳng có gì xấu hổ khi phải khóc cả, tôi thường tự khóc ...

- Tôi không có quyền khóc, tôi không được yếu đuối…

- Khóc không phải yếu đuối mà chỉ là một cách tốt nhất để được giải tỏa áp lực hoặc trút bỏ nỗi buồn mà thôi.

- Tôi không có thời gian cho việc đó, Draco nhấn mạnh.

- Như trò nói, nhưng nếu trò muốn quay lại đây, tôi sẽ không nói cho ai biết, tôi hứa.

Lúc này cô mang một vẻ mặt đầy hy vọng, như thể ý nghĩ rằng hắn có thể quay lại và khóc trong phòng tắm của cô khiến cô rất vui. Hắn không trả lời và bỏ đi. Hắn phải ngủ, ngày hôm sau, hắn sẽ phải tìm một kế hoạch khác và tiếp tục nghiên cứu tủ biến mất.

________________________________________