Chương 97: Gây rối

Ban đầu Đoàn Thuần là tới gặp

một

người bạn, hôm nay là ngày sinh nhật của vị bằng hữu kia, mờikhông

người tụ tạiTương trà lâu. Sau này uống rượu

một

chén rồi

một

chén càng ngày càng liều mạng hơn, Đoàn Thuần bị động bị bằng hữu ép uống mấy cốc,

không

trụ được liền lấy cớ rời

đi,

hiện

nay đầu óc vẫn có chút

không

thanh tỉnh.

hắn

không

ngờ là mùi rượu

trên

người

đã

hun đến các nàng, nên lui về sau

một

bước, "Khiếu Khiếu."

Thanh

âm

rất thấp, nhưng mang

một

chút men say, nhưng vẫn rất đứng đắn.

Đào Cẩn mẫn cảm nhận thấy được

sự

khác thường của

hắn, chần chờ hỏi: "Ngươi uống say?"

hắn

một

tay vịn lan can,

một

tay xoa xoa chân mày, ngược lại là thập phần thẳng thắn thành khẩn, "Có chút choáng váng. Mới vừa cùng bằng hữu uống mấy chén,

đã

để cho ngươi chê cười."

Đào Cẩn nhớ tới những lời Nghi Dương công chúa

nói

với nàng, vốn

không

muốn xen vào việc của người khác, nhưng mà

hắn

lại đúng lúc xuất

hiện

trong tầm mắt, nàng

không

nhịn được muốn khuyên

hắn

hai câu."Thế Tử định cứ như vậy mà trở về sao? Hay là trước ngồi xuống cho tỉnh rượu

đã, đúng lúc ta cùng Khải Yên tỷ tỷ muốn nghỉ chân, nghe

nói

nơi này mới có vài loại trà xuân rất ngon."

Lời mời



ràng như thế, Đoàn Thuần nếu còn nghe

không

hiểu,

thì

thật

là bôi nhọ trí thông minh củahắn.

Muội muội có lời mời, làm sao có đạo lý

không

đi?

hắn

gật gật đầu, "thật

đúng lúc, ta cũng muốn

đi

xem thử."

Vì thế ba người cùng vào nhã gian, Tôn Khải Yên lần đầu tiếp xúc với Đoàn thế tử, nên vẫn có vẻ có chút câu nệ, chỉ ngồi xuống là chào hỏi, sau này thủy chung

không

lên tiếng.

Tiểu nhị mang lên

một

bình trà mới, lá trà mới ủ, nước trà trong suốt, mùi hương thoang thoảng trong sống mũi.

Đào Cẩn rót cho mỗi người

một

tách trà, trong lòng nàng

đang

ôm tâm

sự, nên vốn chỉ cần đổ nửa chén, lại gần như rót đầy cho Đoàn Thuần.

Đoàn Thuần giơ tay ngăn cản nàng, "Rượu mãn trà nửa. Khiếu Khiếu muốn mời ta

đi

uống trà, là muốn đưa ta

đi

sao?"

Nàng nghe vậy cười, may mắn

hắn

hiểu ý của mình, "không

phải ta muốn đưa Thế Tử

đi, mà là

khôngthể

không

đem ngài đưa

đi. Mấy ngày trước ở trong cung yến Nghi Dương công chúa

đã

tìm ta

nói

mộtviệc, ta đột nhiên nhớ ra, tương lai ngài

không

chỉ là huynh trưởng của ta, mà tương lai ngài còn là con rể Định Lăng Hầu phủ. Nếu như ta đến gần ngài quá gần, nhất định

sẽ

khiến Ngọc Chiếu bất mãn đối với ta."

Vừa mới dứt lời, chỉ thấy tay Đoàn Thuần

đang

bưng trà thủ dừng

một

chút.

Định Lăng Hầu phủ quả

thật

có ý này, mấy ngày trước đây

đã

nói

bóng

nói

gió hỏi ý kiến của Du quận vương, sau đó Du quận vương

đã

nói

qua cùng Đoàn Thuần, chỉ là Đoàn Thuần

không

biết, vì sao Đào Cẩn lại biết



như vậy?

Mối hôn

sự

này Du quận vương còn

đang

suy xét, Đoàn Thuần năm nay vừa qua nhi lập, quả

thật

nên suy xét chung thân đại

sự

một

chút.

Nhưng nghe

nói

thiên kim Hà Ngọc Chiếu của Nghi Dương công chúa là

một



nương điêu ngoa,

khôngbiết Đoàn Thuần có thể trị được nàng

không. Hơn nữa Đoàn Thuần

không

tỏ thái độ,

hắn

đắn đo

khôngnói

đồng ý hay

không, làm cho

hắn

lo lắng vài ngày nay.

Đoàn Thuần bất động thanh sắc uống

một

ngụm trà, hương vị trà thanh thuần, cứ ngồi im như vậy trong chốc lát, mem rượu trong người vơi

đi

không

ít, "Muội gọi ta đến, chính là vì muốn

nói

cái này?"

Đào Cẩn mỉm cười, trả lời

thật

thành khẩn, "Đúng vậy."

Đoàn Thuần suy nghĩ chốc lát, bâng quơ hỏi: "Nghe

nói

muội cùng thiên kim của Nghi Dương công chúa quan hệ rất thân mật, như vậy nàng vì sao lại bất mãn với muội?"

Vấn đề này hỏi rất sắc bén, suýt nữa khiến cho Đào Cẩn

không

biết trả lời như thế nào. Nàng hơi hạ cặp mi dài, hai hàng lông mi tựa như

một

cây quạt tạo thành hai cái bóng

nhỏ, bộ dáng này có chút điềm đạm đáng

yêu, "Thế Tử có chỗ

không

biết, tính tình Ngọc Chiếu

không

chịu thua kém ai, là người

khôngcam tâm khi kém người khác. Từ lúc muội được phong làm Quảng Linh quận chúa, thái độ của nàng liền rất khác thường, khắp nơi đều nhằm vào muội."

nói

đến

một

nửa, ý vị thâm trường nhìn

hắn

một

cái, "Nếu như mẫu thân gả cho Du quận vương, ba gia đình chúng ta

không

tránh được chạm mặt, đến lúc đó muội..."

Nàng chưa

nói

xong, khịt khịt mũi, miễn bàn cỡ nào ủy khuất.

Trong lòng Đoàn Thuần rất là thích vị muội muội này, tất nhiên

không

muốn để cho nàng chịu ủy khuất. Vẻ

không

tốt

trên

mặt thể

hiện

rỏ

trên

mặt, chỉ có thể áp chế vẻ thương tiếc trong lòng, chậm rãi hỏi: "Vậy muội

không

hi vọng ta cưới nàng?"

Đào Cẩn gật gật đầu, rồi lại vội vàng lắc đầu, đem vẻ khó xử cùng bàng hoàng biểu

hiện

vô cùng nhuần nhuyễn, "Muội cũng

không

phải có ý này, nếu như Thế Tử chân tâm thích nàng, muốn cưới nàng làm vợ, căn bản

không

cần suy xét đến ý kiến của muội."

Đoàn Thuần

không

cho nàng câu trả lời, chỉ lẳng lặng trầm tư cầm chén trà lên uống.

Đào Cẩn cho rằng

hắn

thật

sự

có ý đối với Hà Ngọc Chiếu, trong lòng

âm

thầm khẩn trương,

thật

khôngmuốn cứ trơ mắt nhìn

hắn

rơi vào trong cảnh nước sôi lửa bỏng, "Quả

thật

có thể nghe ta

nói

hai câukhông?"

Đoàn Thuần nhìn về phía nàng, "Muội cứ

nói."

Nàng cân nhắc cách dùng từ

một

chút, dừng trong chốc lát rồi

nói: "Ngọc Chiếu

một



nương có tính cách hơi cổ quái chút, khi còn bé nàng

không

thích cùng người khác

nói

chuyện, đều là ta chủ động tìm nàng. Sau này chúng ta cùng nhau lớn lên, nàng chỉ có

một

người bạn là ta, đối với người nào cũng đều lạnh lẽo. Trước khi lớn lên quả

thật

bọn muội đúng là bạn khuê phòng thân thiết nhất, sau này xảy ra rất nhiều việc, khiến cho muội

không

thể

không

có thái độ khác đối với nàng." Nàng hít sâu

một

hơi, nhếch môi

không

nói

chỉ cười cười, "Muội

nói

cùng Thế Tử những câu này, cũng

không

có ý gì khác, chỉ là hi vọng thế tử có thể suy nghĩ

thật

kỹ mối hôn

sự

này. Thế Tử có thể tìm được

một



nương càng tốt hơn để cùng thế tử nắm tay

đi

hết cả đời."

Đoàn Thuần trầm mặc hồi lâu, rồi gật gật đầu tỏ vẻ

đã

biết.

Thời gian

không

còn sớm,

hắn

cần phải trở về, nên đứng dậy

nói

với nàng: "Đa tạ những lời hôm nay của muội."

Đào Cẩn đứng dậy tiễn

hắn, lắc lắc đầu

nói: "Thế Tử chung quy cũng

sẽ

cùng muội trở thành người

mộtnhà, muội trợ giúp thế tử là việc hiển nhiên."

hắn

hơi ngẩn người, dừng lại nhìn nàng chằm chằm cả nửa ngày.

Thẳng đến khi nhìn đến mức da đầu Đào Cẩn run lên, còn tưởng mình

đã

có chỗ nào

nói

sai,

hắn

mới thong thả

nói: "Nếu muội luôn muốn trở thành người

một

nhà,

thì

muội

không

nên cứ gọi ta là Thế Tử, sau này gọi ta

một

tiếng ca ca là được."

Đào Cẩn

không

chút nào xấu hổ, nở nụ cười lộ ra

một

đôi lúm đồng tiền

thật

sâu, "Thế Tử ca ca."

hắn

cũng lộ ra nụ cười

nhẹ, xoay người hài lòng rời

đi.

*

Trong nhã gian chỉ còn lại hai người Đào Cẩn cùng Tôn Khải Yên, vừa rồi Tôn Khải Yên

không

có việc gì làm, chỉ uống

một

ly rồi lại tiếp

một

ly trà, đợi sau khi Đoàn Thuần rời

đi, cuối cùng nàng cũng trầm tĩnh lại.

Đào Cẩn cười nàng

không

có tiền đồ, bị nàng ác ý nhéo

một

cái, "Nghi Dương công chúa

thật

sự

định đem Hà Ngọc Chiếu gả cho

hắn?"

Đào Cẩn gật gật đầu, "Thiên chân vạn xác. Bữa tiệc ở Thiên Cung công chúa

đã

nói

như vậy với muội, làm muội sợ hết cả hồn."

Tôn Khải Yên biết bản tính Hà Ngọc Chiếu, vì trong ba năm này thỉnh thoảng Đào Cẩn lại

nói

mấy câu bên tai nàng, muốn nàng thời thời khắc khắc đề phòng Hà Ngọc Chiếu,

không

được để nàng ra khi dễ làm thương tổn. Vì thế Tôn Khải Yên còn buồn bực được

một

lúc, nàng cùng Hà Ngọc Chiếu

không

oánkhông

cừu, nàng ra vì sao lại muốn ám hại nàng?

Nhưng nếu Đào Cẩn

đã

nói

như vậy, nàng chỉ cần tin tưởng là được.

Nàng thổn thức

một

trận, "Hà



nương cùng Đoàn thế tử đúng là

không

thế nào xứng đôi."

Đào Cẩn di

một

tiếng, "Tỷ làm sao nhìn ra được?"

Nàng giận liếc mắt nhìn nàng, thế nhưng nhả ra

một

câu sét đánh dưới trời quang

nói: "Muội chẳng lẽkhông

phát

hiện

sao? Đoàn thế tử



ràng có hảo cảm đối với muội!"

Lời này dọa Đào Cẩn sợ tới mức

không

nhẹ, che ngực liên tiếp lui về phía sau vài bước, hoảng sợ

khôngthôi: "Khải Yên tỷ tỷ, tỷ

nói

hươu

nói

vượn cái gì?"

Tôn Khải Yên giận nàng, "Ta nào có

nói

bậy, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được."

Quả

thật

không

phải nàng

nói

bậy, ở trong mắt người ngoài, như vậy còn

không

chướng tỏ Đoàn Thuần có hảo cảm đối với Đào Cẩn hay sao?

Bất cứ việc gì đều lấy nàng làm đầu, vì nàng mà suy tính chu đáo, lại luôn đối với nàng ân cần chu đáo,nói

chuyện còn luôn nhìn nàng, cái này mà còn bình thường sao!

Nhưng

không

ai biết, Đoàn Thuần đúng là thích Đào Cẩn, nhưng chẳng qua chỉ là bởi vì nàng là muội muội của

hắn.

Đoàn Thuần thuở

nhỏ

đã

mất mẫu thân, ba đời gia đình

hắn

lại chỉ có

một

dòng độc đinh. Mọi người ở ngoài

thì

còn có vài huynh đệ tỷ muội,

hắn

ngay cả

một

người cũng đều

không

có. Khi còn bé ở ven đường nhìn thấy

một

vị tiểu ca ca vì che chở muội muội

hắn

mà đánh nhau cùng người khác, nhất thờihắn

đã

vô cùng hâm mộ,

hắn

cũng muốn có

một

cơ hội được ra mặt thay muội muội

một

lần.

Nhưng mà điều tâm nguyện này thủy chung

không

thể thực

hiện,

hắn

đơn độc đến tận 20 tuổi, trong nhà cũng chỉ có

một

cái phụ thân

không

nhớ được mặt người khác.

Trước khi

hắn

16 tuổi, Đoàn Nghiễm thậm chí ngay cả

hắn

bộ dạng của

hắn

cũng đều

không

nhớ

rõ, điều này làm cho

hắn

cảm thấy

thật

thất bại.

Cũng may sóng gió qua

đi, Du quận vương lại chuẩn bị thành thành, thuận tiện còn kiếm cho

hắn

một

vị muội muội xinh đẹp đáng

yêu.

hắn

cuối cùng cũng có thể vì muội muội làm chút gì đó, muội muội khó khăn mới có như vậy làm sao

hắn

không

lấy lòng cho được.

*

Ngồi thên chừng nửa canh giờ, Đào Cẩn cùng Hà Ngọc Chiếu cùng nhau hồi phủ, đến tận cửa khi hai người mới chia ra

đi.

trên

xe ngựa Đào Cẩn vẫn nghĩ tới những lời của Tôn Khải Yên, cảm thấy hoang đường

không

thôi. Đoàn Thuần đối với nàng



ràng rất lãnh đạm, vì sao người khác đều cảm thấy

hắn

đối với nàng rất tốt?

Thích nàng? Làm sao có thể!

Nhất định là Tôn Khải Yên hiểu lầm, Đào Cẩn an ủi mình như vậy. Cũng may lúc này xe ngựa

đã

đến của Sở quốc công phủ, nàng

không

có cơ hội nghĩ nhiều, đạp lên ghế

nhỏ

xuống xe ngựa.

Trở lại Diêu Hương cư, Đào Cẩn đem những thứ hôm nay mua được

trên

đường chất đống ở

trên

bàn tròn, "Mẫu thân, mau đến xem những thứ con mua được này."

Ân Tuế Tình

đang

tại thêu cho nàng

một

cái yếm Tú Hoa sắc, chỉ còn thiếu mấy đường may cuối cùng, bà để làm cho nàng nháo, thêu cho xong mới cắn đứt đầu sợi chỉ. Giơ lên nhìn nhìn mặt

trên

yếm được từng khóm hoa đào vây quanh, hài lòng gật gật đầu, buông xuống

đi

lên phía trước

nói: "Tại sao lại

đi

ra ngoài lâu như vậy?"

Đào Cẩn thè lưỡi, "Con cùng Khải Yên tỷ tỷ ở trà lâu gặp được Đoàn thế tử, nên liền

nói

với

hắn

vài câu."

Vừa nhìn liền biết

không

có chuyện gì tốt, Ân Tuế Tình nhéo nhéo khuôn mặt nàng, "Con có phải lại

nóibậy chuyện của Ngọc Chiếu với người ta?"

Nàng bụm mặt né tránh, lúc nghe được cau có, đáng tiếc dáng vẻ mềm nhũn

không

có tí dáng vẻ uy phong nào, đành làm mặt xấu cười, "Người ta chỉ là ăn ngay

nói

thật

nha. Thế Tử ưu tú như vậy, nếu cưới Hà Ngọc

thì

thực là đáng tiếc."

Ân Tuế Tình đích thực

không

có biện pháp với nàng, đưa mắt nhìn mấy thứ

trên

bàn, có son phấn, còn có mấy thứ lặt vặt, đều là thứ



nương gia

yêu

thích. Nàng còn chưa

nói

gì, bà

đã

lôi kéo nàng đến trong phòng, "Vừa rồi mẫu thân mới thêu xong cho con cái yếm, con lại thử xem lớn

nhỏ

có thích hợp hay

không."

Nàng mặt có chút hồng, cái phương diện này quá tư mật, lên ngay cả ở trước mặt mẫu thân cũng cảm thấy thẹn thùng.

Dây dưa

đi

đến sau tấm bình phong thử, lớn

nhỏ

vừa vặn, còn đem hai khỏa thịt ở trước ngực nàng nâng lên, thành hình dạng vừa tròn vừa vểnh cao. Nàng nhìn trái nhìn phải, so với cái vừa rồi mặc kia còn thoải mái hơn nhiều.

Ân Tuế Tình để cho nàng

đi

ra ngoài, "Trong phòng

không

có ai, con

đi

ra ngoài cho mẫu thân nhìn xem."

Nàng mặt đỏ tai hồng

đi

ra ngoài, lúc này nàng chỉ mặc

một

cái yếm, lộ ra hai cánh tay trắng ngần, vòng eo thon thả

không

đầy

một

nắm tay, ngực cao ngất, dáng người lung linh tinh tế. Ân Tuế Tình buộc chặt dây yếm thay nàng, cười trêu

nói: "Khiếu Khiếu

đã

trở thành

một

đại



nương rồi."

Nàng giận lẫy mẫu thân, quay đầu chạy vào mặc quần áo.

Vừa mặc đươc áo, bên ngoài

đã

có nha hoàn bưng

một

chén canh

đi

vào.

Đào Cẩn nghe được nàng

nói: "Đây là cháo sơn dược cẩu kỷ hạt ý dĩ

đã

được nấu kỹ, tiểu thư thừa dịp còn nóng uống

đi, đối với thân thể ngài rất có lợi."

Đại ca từng

nói

dạo gần đây thân thể mẫu thân suy yếu, đại khái nguyên nhân là do thời tiết lạnh. Đào Cẩn cũng

không

nghĩ nhiều, chờ nàng mặc xong quần áo từ sau tấm bình phong mặt

đi

ra, liếc mắt nhìntrên

người nha hoàn kia.

Khuôn mặt

thật

lạ, trước kia chưa từng thấy qua, có lẽ là nha hoàn trong phủ mới tuyển.

Nhưng mà khiến cho chân mày Đào Cẩn nhăn lại

thật

sâu, là ánh mắt lấp lóe của nàng ta, cùng với tay bưng khay hơn run nhè

nhẹ.

Trải qua giáo huấn của kiếp trước, Đào Cẩn đối với phương diện này rất là cảnh giác.

Mắt thấy Ân Tuế Tình

đang

muốn ăn bát cháo kia, nàng vội nói: "Mẫu thân khoan

đã!"

Tay Ân Tuế Tình dừng lại ở giữa

không

trung,

không

hiểu nhìn nàng, "Làm sao vậy?"

Nàng bưới hai ba bước tiến lên, dừng lại ở trước mặt nha hoàn kia.

Nha hoàn hiển nhiên

không

dự liệu được nàng

sẽ

ngăn trở, cúi đầu đứng ở trước tháp, cả người run đến mức càng lợi hại. Chén sứ men xanh trong khay hơi lung lay, nàng mị mắt hỏi: "Đây là cháo gì?"

Nha hoàn run cầm cập

nói: "Là, là cháo dưỡng sinh của Lục tiểu thư..."

Nhưng mà

không

đợi nàng

nói

xong, Đào Cẩn liền vung tay lên đem bát cháo kia hất đổ.

"Vậy ngươi run cái gì?"

Chỗ cháo bị đổ lên

trên

thảm lông, trong chốc lát ở chỗ thuốc đổ

trên

thảm lông liền có khói trắng bốc lên, thế nhưng lập tức lại thành màu đen.