Chương 100: Hạ sính

Editor: Hàn Ngọc

Đến cuối cùng, Đào Lâm Nguyên cũng

không

thể được như ý nguyện

đi

nhìn Ân Tuế Tình

một

chút.

Bách Châu trở lại quốc công phủ tất nhiên là

không

có kết cục tốt, nàng

một

lần nữa bị nhốt vào trong sài phòng, chịu đúng như Đào Cẩn

đã

phân phó,

không

cho nàng ăn gì, chỉ cho nàng nước uống.

Chiếu loại theo loại phương pháp trừng phạt này, cũng

không

biết nàng có thể chống đỡ được mấy ngày.

Nhưng việc này

không

liên quan đến Đào Cẩn, cho dù chết, cũng là nàng đáng phải nhận như vậy. Điều Đào Cẩn

không

thể chịu đựng được nhất là có người muốn gia hại mẫu thân nàng, kiếp trước nàng

không

thể bảo hộ bà tốt, kiếp này tuyệt

không

cho phép người ngoài động vào mẫu thân cho dù chỉ là

một

đầu ngón tay.

Nàng nhàm chán ở bên cạnh Ân Tuế Tình

một

hồi lâu, thế cho nên Ân Tuế Tình cũng có chút thấy nàng phiền, "Làm sao vậy? Trở về liền như vậy, bị cái gì kí©h thí©ɧ à?"

Biết được Ân Tuế Tình suýt nữa trúng độc, Đào Tĩnh tới

một

chuyến.

hiện

tại

đang

đứng ở

một

bên, nhìn muội muội làm nũng cùng mẫu thân.

Đào Cẩn cọ hai lần, oán trách

nói: "Bên cạnh mẫu thân sao lại có người

không

đáng tin như thế? Là ai đem Bách Châu mang vào, nếu như

không

phải đúng lúc con phát

hiện,

hiện

tại mẫu thân

đã

sớm trúng độc."

Trải qua

một

chuyện này, Ân Tuế Tình mới phát giác được mình đối với nha hoàn bên cạnh cũng quá

không

chú ý phòng bị.

Vốn

đang

ở trong nhà mình, trước kia cũng

không

có việc gì xảy ra, ai

sẽ

ngờ lại có người muốn hạ độc bà? Bởi vậy có thể thấy được, Diêu Hương cư này còn phải hảo hảo sửa đổi mới được.

Ân Tuế Tình trước mắt chỉ để lại bốn người Bạch Thuật, Đỗ Nhược cùng Lý ma ma, Đồng ma ma, nha hoàn khác đều để hầu hạ ở bên ngoài. Những nha hoàn mới đến kia đều phải trải qua kiểm tra cùng huấn luyện nghiêm khắc, cũng

không

thể họ dễ dàng tiếp xúc cùng thức ăn của Ân Tuế Tình, để tránh lại xuất

hiện

loại tình huống này.

Bách Châu bị phạt các nàng đều thấy được,

không

vài ngày liền bị mang ra ngoài, nghe

nói

là chịu

không

nổi tra tấn, chính mình cắn lưỡi tự vận.

không

thiếu người nhìn thấy thân thể được bọc vải trắng mang ra ngoài, nguyên bản người còn hoạt bát khỏe mạnh như vậy mà nay chỉ còn lại là

một

khối khung xương thon gầy, nhìn làm cho người ta có chút sợ hãi.

Kể từ đó, người hầu ở Diêu Hương cư càng thêm thận trọng cẩn thận,

không

ai dám có bất kỳ nhị tâm nào, chỉ sợ chính mình rơi vào kết cục giống Bách Châu.

Sở quốc công phủ sống yên ổn

không

được vài ngày, liền nghênh đón

một

đại

sự.

Du quận vương đến cửa phủ nạp chinh, sính lễ ước chừng 108 nâng, từng kiện từng kiện được nâng vào cửa hậu của Sở quốc công phủ, có thể thấy được vẻ long trọng đồ sộ.

không

ít người vây quanh của xem náo nhiệt, mới qua tết nguyên tiêu, liền có chuyện vui như vậy, dù cho

không

phải là việc của nhà mình, cũng

không

khỏi cao hứng theo.

Trong đó có vài dân chúng than thở

nói: "Tiểu nữ nhi của Quốc công phủ

thật

có phúc khí, vừa mới hòa ly, liền nhận được

một

một

mối hôn

sự

tốt như vậy."

Liền có

một

người khác tiếp lời, "Ai

nói

hòa ly

không

tốt? Theo ta thấy, hòa ly mới tốt đấy!"

Câu

nói

bị người khác cười trêu

nói: "Ngươi cũng

không

nhìn xem người ta là thân phận gì, lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn, thân phận địa vị còn đặt ở đó, như vậy còn có thể

không

tìm ra hôn

sự

tốt sao?"

Những lời này cũng là

sự

thật.

Nhưng cho dù người ngoài nhìn thế nào, hôn

sự

của lục tiểu thư Sở quốc công cùng Du quận vương Đoàn Nghiễm, đều là việc ván

đã

đóng thuyền,

sẽkhông

thay đổi.

*

Băng tuyết tan, xuân về hoa nở, hậu viện quốc công phủ trăm hoa đua nở, vạn vật sống lại.

Bờ hồ cỏ xanh trông như

một

tấm đệm, cành liễu mảnh khảnh đung đưa bên bờ hồ trong vắt, bên cạnh là các trăm hoa xinh đẹp nở rộ. Đào Cẩn

đi

trêm cpm đường

nhỏ

rải đá cuội, vốn định đồng lên thuyền

nhỏ

trên

hồ ngắm cảnh, đột nhiên nghe thấy

trên

tiền viện truyền đến động tĩnh

không

nhỏ.

Nàng để cho Ngọc Minh

đi

hỏi thăm chuyện gì, Ngọc Minh rất nhanh trở lại, thở hồng hộc

nói: "Tiểu thư, là Du quận vương đến hạ sính."

Nhanh như vậy?

Dưới tay Đào Cẩn hơi dùng sức,

không

cẩn thận bẻ gãy cành hoa tường vi

đang

cầm, nàng đáng tiếc a

một

tiếng, "Du quận vương tự mình đến?

đang

ở đâu? Mẫu thân có biết

không?"

Ngọc Minh vừa rồi chỉ chạy đến tiền viện nhìn nhìn

một

chút, chứ

không

dám chạy đến Chính Đường, nhìn trận thế hẳn là tự mình đến. Về phần Ân Tuế Tình có biết hay

không, nàng khổ sở

nói: "Nô tì

không

thấy phu nhân, chắc là còn chưa biết. Là do quốc công gia cùng vài vị gia

đi

nghênh đón, lúc này hẳn là

đang

ở Chính Đường, sính lễ đều

đã

đưa tới nội viện, nghe

nói

ước chừng 108 nâng!"

Ở phương diện này Du quận vương thể

hiện

tốt hơn nhiều so với Đào Lâm Nguyên, ông biết Sở quốc công là người thích sĩ diện, lại là việc trong phạm vi ông có thể thực

hiện

được, lên cực lực thỏa mãn lòng hư vinh của Sở quốc công, hết sức cho ông mặt mũi. Đây là việc người ngoài

không

chỉ dạy được, phải dựa vào ngộ tính của chính mình.

thật

hiển nhiên, ngộ tính này của Đào Lâm Nguyên

không

tốt.

Đào Cẩn làm sai nàng trước đừng

nói

cho Ân Tuế Tình biết, nàng

không

muốn để cho mẫu thân tâm hoảng ý loạn. Hạ sính qua

đi

liền là thỉnh kỳ, do nhà trai quyết định hôn kỳ, lần này mục đích Đoàn Nghiễm đến, còn là vì cùng Sở quốc công thương lượng thời gian thành hôn.

Bởi vì hai người từng đạt thành chung nhận thức, phải đợi Đào Cẩn cập kê sau mới thành thân. Mùa đông năm nay Đào Cẩn

sẽ

tròn mười lăm tuổi, ý Du quận vương là đem hôn kỳ định vào ba mươi tháng chạp. Ngày cuối cùng của

một

năm, trừ cũ nghênh mới, là

một

điều tốt.

Sở quốc công

không

có ý kiến gì, ông vô cùng vừa lòng đối với Du quận vương, ông cảm thấy Tuế Tuế lúc này mới xem như là chân chính gả cho đúng người.

"Vậy cứ định như vậy, đến lúc đó phủ ra

sẽ

chuẩn bị cẩn thận, cũng thỉnh Du quận vương đừng để xảy ra sơ sẩy. Nữ nhi này của ta tuy

đã

gả

một

lần, nhưng các phương diện khác đều là tốt nhất, về sau người

sẽ

chầm chậm biết." Ông uống

một

ngụm trà mới

nói, "Trước kia là do lão tử mắt bị mù, mới đem Tuế Tuế gả cho thằng nhãi con ở Đào gia kia, làm Tuế Tuế thương tâm. Ta

nói

như vậy, Du quận vương đừng thấy lạ, ta chính là muốn

nói

cho ngươi biết, Tuế Tuế xứng đáng được ngươi dụng tâm đối đãi. Đừng nhìn nàng đối với mọi người

không

lạnh

không

nóng, kỳ

thật

trong lòng luôn nghĩ tới ngươi."

Đoàn Nghiễm liễm mắt cười khẽ, lần đầu

không

xưng là bản vương, "Ta biết."

Ông

nói

với Ân Như: "Sau này đều là người

một

nhà, quốc công gia

không

cần lại gọi ta là Du quận vương. Ta tự là Trang Úc, người cứ trực tiếp gọi ta là Trang Úc là được."

"Trang Úc, tên rất hay!

không

chỉ là ta, ngươi cũng nên sửa miệng

đi?"

Ông cười, "Nhạc phụ đại nhân."

Sở quốc công hài lòng cười to, tính toán giữ ông lại cùng dùng cơm trưa.

Lần này ông

không

có chối từ, nhìn về hướng đình viện

một

cái, "Đúng lúc tiểu nhi cũng tới, vừa rồi ở lại hậu viện giúp đỡ dàn xếp sính lễ,

không

bằng cũng gọi

hắn

tới."

"Được được." Ân Như cười

không

khép miệng được, gọi

một

nha hoàn đến trước mặt, "Đúng lúc cũng gọi Tuế Tuế cùng Khiếu Khiếu đến, người nhiều càng náo nhiệt hơn

một

chút."

Tính tình Sở quốc công càng ngày càng trở lên như trẻ con, lớn tuổi rồi, còn cả ngày thích náo nhiệt.

không

chỉ kêu Ân Tuế Tình, nay cả mấy nhi tử cũng gọi tới, chuẩn bị người

một

nhà ăn bữa cơm đoàn viên. Ân Như có ý chế tạo cơ hội để cho hai người ở cùng

một

chỗ, khổ nỗi thời cơ

không

đúng,

không

thể quá gấp gáp mà hỏng việc. Lần này trước cứ cùng nhau ăn

một

bữa cơm, kế tiếp

sẽ

có cơ hội.

Còn cách

một

canh giờ nữa mới tới thời gian dùng cơm trưa, trước hết ông để cho người

đi

xuống chuẩn bị.

Đào Cẩn đứng tại ở phía sau cửa nghe lén

đã

lâu, nghe được đến cổ cũng đều đau, vừa muốn rời

đi, phía sau lại có

một

âm

thanh trầm thấp bình thản hỏi: "Ngươi

đang

làm cái gì vậy?"

*

không

hề báo trước

một

tiếng, làm Đào Cẩn sợ tới mức giật mình

một

cái, xoay người dựa vào

trên

ván cửa.

Sau khi thấy



người tới, nàng vỗ ngực thở, lôi tay áo

hắn

dẫn

hắn

rời khỏi chỗ này.

đi

mấy chục bước, nàng mới dừng tại dưới

một

gốc cây hòe lớn, "Thế Tử ca ca huynh làm muội sợ muốn chết!"

Đoàn Thuần nhìn chằm chằm

một

khúc tay áo bị nàng giữ chặt, nghe thấy

âm

thanh nàng vẫn ngẩn người.

Mãi nửa ngày mới hỏi: "đã

dọa đến muội?"

Làm sao có thể

không

dọa đến, nàng chính là

đang

nghe lén đến hứng thú dâng đầy,

hắn

đột nhiên lên tiếng, là người đều

sẽ

bị hù chết! Nhưng nhìn

hắn

như vậy, lại

không

giống như là

đang

cố ý dọa nàng,

đang

bốc hỏa cũng

không

phát tiết ra được, nàng buồn bực bĩu môi, "Tại sao huynh cũng tới?"

Bàn tay

nhỏ

trắng nõn

đang

để

trên

tay áo

hắn

chậm rãi rời

đi,

hắn

có chút

không

nỡ,

trên

mặt lại

không

có biểu lộ, "Ta vừa từ hậu viện

đi

vào, sính lễ đều

đã

được đặt ở khố phòng."

Hóa ra

hắn



đi

theo Du quận vương cùng đến, chẳng qua phụ vương

hắn

bị Ân Trấn Lưu nửa đường đoạt

đi

rồi,

hắn

liền cùng đến khố phòng an bài người dưới sắp xếp sính lễ.

Vừa mới đến của Chính Đường, liền nhìn thấy nàng nghịch ngợm nghe lén. Nên

không

nghĩ nhiều, liền bước đến kêu nàng

một

tiếng,

không

ngờ tới còn bị nàng trách tội.

Đào Cẩn tỉnh ngộ, ồ

một

tiếng.

Đoàn Thuần vẫn là hỏi cùng

một

vấn đề, "Muội vừa rồi

đang

trộm nghe cái gì?"

Bị

hắn

bắt tại trận, nàng cũng

không

có gì mà phải

nói

xạo. Nhưng nơi này

không

phải là nơi có thể

nói

chuyện, Đào Cẩn dẫn

hắn

đi

về phía hồ nước hướng phía trước, xuyên qua

một

hành lang, dọc theo đường mòn trải đá cuội uốn lượn, phía trước liền nhìn thấy mặt nước lăn tăn gợn sóng. Cành liễu phất phơ, rủ

trên

mặt nước, cực kỳ giống tuyết mùa đông.

Nàng ra vẻ thoải mái, hai tay chắp ở sau lưng

đi

hai bước, quay đầu cười tủm tỉm nhìn

hắn, "Chung thân đại

sự

của mẫu thân muội, lần đầu muội

không

thể tham dự, lần thứ hai muội đương nhiên muốn giám sát chặt chẽ

một

chút."

Bên môi Đoàn Thuần lộ ra

một

ý cười mỏng,

hắn

mặc trường bào Chức Kim màu chàm, bên trong vẻ thanh quý còn mang theo

một

vẻ nho nhã, cố tình mặt mày

hắn

lại hơi lãnh đạm, khiến cho người ta có

một

loại cảm giác rất khó tới gần."Vậy muội thấy như thế nào? Gia phụ có làm cho muội hài lòng

không?"

Bọn họ

đi

đến ven hồ, từng làn gió

nhẹ

thổi tới, làm tóc mai của tiểu



nương hơi bay lên, như

một

chiếc lông cọ vào lòng người.

Đào Cẩn mang ý cười, "Trước mắt

thì

rất hài lòng."

Đoàn Thuần đại khái là nghe

nói

về chuyện hạ độc mấy ngày hôm trước, vì trấn an nàng, liền

không

tiếc đem của cải của phụ thân đều tiết lộ ra ngoài, "Muội cứ việc yên tâm, gia phụ

không



nhận thức,

một

khi

đã

ghi nhớ Tình di,

thì

sau này nhất định

sẽ

toàn tâm toàn ý đối đãi tốt với bà, ông

sẽkhông

nạp thêm di nương hoặc thϊếp. Điểm này, huynh có thể cam đoan với muội, ở trong phủ Du quận vương,

sẽ

không

để Tình di chịu bất kỳ ủy khuất gì."



ràng mới được 20 tuổi nhưng lời

nói

này của

hắn

hệt như

một

vị trưởng bối

đang

hứa hẹn.

Đào Cẩn buồn cười

không

nhịn được, đôi mắt sáng ngời cong cong thành hình trăng khuyết, tiếng cười thanh thúy, "Thế Tử ca ca nhớ giữ lời!"

hắn

gật đầu, "Chắc chắn."

Hai người đứng ở ven hồ, gió lay động góc áo bọn họ, tà váy màu phấn hồng cùng cẩm bào màu xanh đυ.ng nhau, dường như quấn quanh cùng

một

chỗ như nhành liễu bên cạnh. Từ bờ hồ đối diện nhìn về bên này, có thể nhìn thấy hai bóng hình

một

phấn

một

lam, lẳng lặng đứng cạnh nhau, hòa cùng

một

thể với cảnh sắc bên hồ.

Đào Cẩn cùng Đoàn Thuần bàn luận cả nửa canh giờ, trò chuyện nhiều hơn nàng mới biết được Đoàn Thuần kỳ

thật

một

chút cũng

không

lạnh lùng,

hắn

kiên nhẫn khiêm tốn, thỉnh thoảng chỉ

nói

một

hai câu, liền chọc cho Đào Cẩn cười đến đau bụng. Chỉ nửa canh giờ ngắn ngủi Đào Cẩn liền thấy thân thiết cùng

hắn, xoay quanh bên cạnh

hắn

trước sau gọi "Thế Tử ca ca".

Bên môi Đoàn Thuần mang theo ý cười, làm

một

việc từ trước tới nay muốn làm nhất.

hắn

sờ sờ đỉnh đầu Đào Cẩn, tóc mềm mại, lúm đồng tiền nhu thuận đáng

yêu, lòng

hắn

nhất thời liền mềm đến rối tinh rối mù, "đi

thôi, Sở quốc công còn

đang

ở tiền viện chờ, chúng ta trước cứ

đi

qua đó

đã."

Đào Cẩn liên tục gật đầu, nhắm mắt theo đuôi

đi

ở phía sau

hắn.

Bữa cơm này có thể dùng từ hòa thuận vui vẻ để hình dung, Sở quốc công uống liền ba cốc lớn để tỏ vẻ cao hứng. Ngồi ở đây còn có mấy vị cữu cữu của Đào Cẩn, bởi vì buổi chiều còn có việc, nên đều

không

thể quá phóng túng, thỉnh thoảng chỉ hơi chạm môi

một

hai cốc để trợ hứng. Tuy chỉ như thế, nhưng vẻ tươi cười

trên

mặt lại

không

che giấu được.

Trong mắt Du quận vương nhìn mấy người bọn họ đều giống nhau, vì thế khi mời rượu căn bản phân

không

biệt



ai là ai, lại bị hung hăng phạt hai cốc lớn.

Cũng may tửu lượng ông

không

kém, hai chén rượu vào bụng,

trên

mặt

một

điểm biến hóa

nhỏ

cũng đều

không

có.

Thấy vài vị huynh trưởng còn muốn mời rượu, Ân Tuế Tình nhấp môi dưới, hướng phía bên kia trừng mắt. Vừa lúc Bạch Thuật bưng trà tiến vào, "Đây là trà Long Tĩnh năm nay vừa mới đưa đến, mấy vị gia nếm thử hương vị

đi."

Ân gia lão nhị hiểu ý, còn chưa xuất giá đâu, muội muội liền

không

giữ được nữa,

hắn

một

bên xót xa,

một

bên phối hợp cầm

một

ly trà, "Uống trà tốt, uống trà tốt, ta uống

một

ly trước."

Có ông mở đầu, nên mấy người còn lại đều lấy trà thay rượu.

Du quận vương cầm chén trà, bên môi

ẩn

ẩn

ngậm ý cười.

*

Bên này việc vui

không

ngừng, mà

một

phía khác ở Tùng Châu quạnh quẽ

không

ít.

Giang Hành hôm nay mới nhận được thư Đào Cẩn gửi,

không

nghĩ tới tiểu bất điểm

thật

viết hồi

âm

cho

hắn,

hắn

vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Mở ra nhìn

một

cái, nội dung trong thư vô cùng quy củ, cũng

không

đề cập tới nàng có nhớ

hắn

hay

không.

Đặc biệt đoạn cuối cùng kia, Giang Hành nhìn thấy mà vừa thấy đáng giận vừa thấy buồn cười.

Trưởng bối cái gì?

hắn

tình nguyện

không

nhận thân phận trưởng bối này!

Nàng còn lo lắng thân thể

hắn, là sợ

hắn

không

được sao? Cái tiểu bất điểm đáng giận này, chờ sau khi

hắn

trở lại Trường An,

hắn

sẽ

chứng tỏ cho nàng biết thân thể

hắn

đến cùng tốt hay

không

tốt.