Chương 110: Hiếu đạo

Editor: Hàn Ngọc

Người này Đào Cẩn hoàn toàn quen mặt,

hắn

chính người là tối hôm qua mới xông vào khuê phòng của nàng Giang Hành.

Ngoại công tại sao lại đem

hắn

tới đây?

Kỳ

thật

Sở quốc công Ân Như là vì đáp tạ Giang Hành, chung quy

hắn

ở Tùng Châu chiếu cố Đào Cẩn suốt

một

năm, hôm qua sau khi trở về lại cứu Đào Cẩn, phần ân tình này

nói

đến cái nào cũng đều lớn. Đúng lúc hôm nay Đào Cẩn cập kê,

hắn

cũng tính là nửa cái trưởng bối của Đào Cẩn, mời

hắn

đến cũng

không

có vấn đề gì.

Giang Hành còn chưa vào cung gặp hoàng thượng hoàng hậu, cũng chối từ thiệp mời của bằng hữu,

một

mình tới Sở quốc công phủ.

Tin tức

hắn

từ Tùng Châu trở về lan truyền nhanh chóng, quan lại quyền quý ở Trường An sau khi nghe

nói

sau, liền ào ào thiết yến mời

hắn

tham gia. Ngay cả Trang hoàng hậu cũng đều ngồi

không

yên, hôm nay từ sớm liền cho người

đi

Ngụy vương phủ thông truyền, để

hắn

mau mau tiến cung

mộtchuyến. Giang Hành còn chưa kịp

đi, ở trong lòng

hắn

vẫn là kê lễ Đào Cẩn quan trọng hơn, cả đời chỉ có

một

lần như vậy,

hắn

từng ngày từng ngày chờ nàng lớn lên, rốt cuộc đợi đến hôm nay, tất nhiên

không

thể bỏ qua.

Nhưng mà khi

thật

sự

nhìn thấy

thì

rồi lại có chút hối hận.

Đào Cẩn mặc áo đơn màu xanh, buộc thắt lưng cao lên tận ngực ngực, vóc dáng sau khi trổ mã duyên dáng

yêu

kiều, giơ tay nhấc chân đều là uyển chuyển.

hắn

đã

sớm biết tiểu bất điểm xinh đẹp, nhưng

không

ngờ tới nàng thay đổi cách ăn diện, lại càng trở nên xuất chúng thêm.

Nếu để cho nam nhân khác nhìn thấy, phỏng chừng cửa Đào phủ đều

sẽ

bị người đến cầu thân đạp đổ. Đến thời điểm đó,

hắn

còn giữ được nàng sao?

Giang Hành có tự dưng

không



sự

tin tưởng với chính mình.

Người bên ngoài

không

biết suy nghĩ trong lòng

hắn, Ân Như đem Đào Cẩn gọi vào đến trước mặt, "Khiếu Khiếu, đến…. qua vấn an Ngụy vương cữu cữu của con. Ở Tùng Châu nhờ có cữu cữu chiếu cố con, nay con

đã

trưởng thành, càng nên cảm tạ cữu cữu cho tốt."

Đào Cẩn ngoan ngoãn

đi

đến

hắn

trước mặt,

yêu

kiều hành lễ, "Đa tạ Ngụy vương cữu cữu

đã

chiếu cố, ân tình của ngài, Đào Cẩn cả đời khó quên."

Giang Hành ngóng nhìn nàng, tiểu



nương nhìn như đứng đắn, kỳ

thật

chỗ sâu trong ánh mắt cất giấu ý cười lém lỉnh, người bên ngoài

không

nhìn ra,

hắn

còn

không

hiểu sao?

hắn

cong môi, đồng dạng cũng đứng đắn đáp lại nàng, "Đây là việc bản vương phải làm."

Đào Cẩn ở trong lòng mắng

hắn

lão lưu manh,

trên

mặt đoan chính quân tử, ban đêm còn

không

phải bò vào giường nàng như thường sao! Nàng thừa dịp thời điểm

không

ai chú ý, thè lưỡi với

hắn, cổ khí độ cao nhã ung dung thoáng chốc

không

thấy đâu, nàng lại khôi phục thành cái tiểu



nương hoạt bát hoạt bát kia. Giang Hành nhướng nhướng mày, nếu

không

phải cố kỵ nhiều người ở đây như vậy,

đãsớm cúi đầu hôn nàng.

Ân Tuế Tình từ phía sau

đi

ra, "Tại sao phụ thân lại tới đây?"

Ân Như cười ha hả sờ râu, "Khiếu Khiếu cập kê, ta đương nhiên muốn đến nhìn xem, mấy tiểu tử này cũng

không

kềm chế được, nhất định muốn theo tới. Đúng lúc Ngụy vương cũng ở đó, liền cùng

đi."

Đáng tiếc bọn họ đến muộn

một

chút, Đào Cẩn

đã

làm xong kê lễ, chẳng qua có thể nhìn qua cũng tốt rồi, mấy vị cữu cữu cảm thấy vô cùng mỹ mãn, cháu

gái

bọn họ từ hôm nay trở

đi

đã

trở thành

một

đại



nương.

Ân Tuế Tình hành

một

lễ với Giang Hành, "Ta

đã

nghe Khiếu Khiếu

nói

chuyện ngày hôm qua... Hung hiểm như vậy, may mắn mà Ngụy vương tới đúng lúc, bằng

không

Khiếu Khiếu...

thật

là làm phiền ngài nhiều, ta

thật

không

biết nên cảm ơn ngài như thế nào mới tốt."

Đào Cẩn cũng

không

muốn

nói

cho Ân Tuế Tình, sợ bà nghe thấy

sẽ

lo lắng, nhưng

trên

đầu Bạch Nhụy có vết thương

không

thể dấu được, hơn nữa nàng hôm qua trong lúc giãy dụa mạnh nên

trên

cánh tay có vết tím để lại, Ân Tuế Tình thay quần áo cho nàng chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy được. Đào Cẩn

không

giấu được, chỉ có đàng hoàng

nói

cho bà biết, quả nhiên lúc bà nghe xong vừa hãi vừa sợ, còn kém

không

tự mình

đi

tìm những người đó tính sổ.

Lúc nghe Đào Cẩn

nói

Giang Hành

đã

đem bọn họ thu thập xong sau, Ân Tuế Tình mới cảm khái: "Nhất định phải điều tra ra là ai sai sử, bằng

không

trái tim của ta đều

không

thể an bình!"

Đào Cẩn

nói

cho bà biết Giang Hành

đang

xử lý việc này, mới làm cho bà tạm thời buông lỏng tâm.

Lúc ấy

đã

đến giờ tổ chức

đi

kê lễ, bà chỉ có thể đè nén cảm xúc, tạm thời quên việc này.

hiện

nay nhìn thấy Giang Hành lại nhớ tới, lửa giận vẫn

không

thể bình ổn.

Giang Hành

nói



không

cần cảm tạ, thái độ rất là khiêm tốn hiền hoà.

Đó là việc đương nhiên, thanh mai trúc mã ngày xưa cùng nhau lớn lên, tương lai rất có khả năng

sẽ

trở thành mẹ vợ

hắn, cảm giác này...

thật

không

biết nói thế nào.

*

Sau khi từ biệt Sở quốc công, chuyện đầu tiên sau khi Đào Cẩn về phòng là ngã xuống giường.

Nàng mệt vô cùng, ngay cả quần áo cũng đều

không

muốn đổi, nhắm mắt lại liền muốn ngủ. Sau này bị Bạch Nhụy cưỡng chế kéo từ

trên

giường dậy, "Tiểu thư trước cứ thay y phục rồi ngủ tiếp."

Nàng lười biếng vươn ra hai tay, nhắm mắt lại

nói: "Ngươi đổi cho ta

đi, ta

không

có sức lực."

Bạch Nhụy

không

có cách nào khác, chỉ có thể cùng Ngọc Minh hợp lực đem nàng từ

trên

giường kéo dậy, cởϊ áσ đơn, đem quần áo rườm rà từng kiện lột ra. Ân Tuế Tình

đi

theo sát vào phòng, cười

đi

đến trước giường, "Xem con biếng nhác này, kê lễ mẫu thân còn mệt hơn so với con nhiều, suốt cả ngày phải bận rộn."

Nàng rầm rì: "Mẫu thân

không

an ủi con, lại còn

nói

châm chọc con."

Cởϊ áσ trong, rồi cởi áσ ɭóŧ bên trong là cái yếm màu hồng đào, Bạch Nhụy tinh mắt, liếc mắt liền nhìn thấy dấu vết hồng hồng

trên

cổ nàng, "Đây là vết gì?"

Làn da Đào Cẩn rất trắng, hơi có chút tì vết liền thấy rất



ràng.

một

tiếng này của Bạch Nhụy liền hấp dẫn tầm mắt của Ân Tuế Tình cùng Hòa Ngọc, hai người cùng nhìn sang, ánh mắt đều nhìn chằm chằm cổ nàng nhìn. Đào Cẩn theo bản năng cúi đầu, "Hả?"

Nàng nhìn

không

tới, Bạch Nhụy liền nâng gương để cho nàng nhìn

rõ. Nhìn như vậy cũng

không

quan trọng, chỉ thấy

một

vệt đỏ thình lình nằm

trên

làn da nàng, đây

không

phải là dấu vết tối hôm qua Giang Hành hôn nàng làm lưu lại sao! Đào Cẩn theo bản năng đưa tay che, cả kinh làm trái tim đập thình thịch, luống cuống nhìn về phía Ân Tuế Tình, "Mẫu thân, cái này..."

Nàng

nói

chưa

nói

xong, Ân Tuế Tình hốc mắt liền ướt.

Hóa ra Ân Tuế Tình cho rằng đây là do người hãm hại Đào Cẩn hôm qua lưu lại, nhất thời đau lòng vô cùng, chỉ hận chính mình

không

có bảo hộ nữ nhi tốt, "Mẫu thân xin lỗi con, Khiếu Khiếu, mẫu thân

không

nên để cho hai người các con

đi."

Đào Cẩn nghe được

một

lúc liền hiểu, trắc là do mẫu thân

đã

hiểu lầm, như vậy cũng tốt, nàng liền

không

cần hao tổn tâm trí

đi

giải thích.

"không

trách mẫu thân." Nàng

nói, "Nếu có người muốn hại con,

thì

cho dù thế nào con cũng đều

khôngtránh khỏi."

Quả

thật

như thế, nàng tránh

không

thoát, Hà Ngọc Chiếu nếu như muốn hại nàng, cả hai đời trước sau đều

không

thể tránh thoát.

Ân Tuế Tình tự trách rất lâu, trấn an nàng

nói: "Khiếu Khiếu đừng lo lắng, việc này chỉ có Ngụy vương biết, những người khác đều rất kín miệng,

sẽ

không

ai biết, đối với con càng

không

có bất kỳ ảnh hưởng gì."

Thanh danh của



nương gia quan trọng cỡ nào, Giang Hành chính là ý thức được điểm này, mới có thể sớm bịt kín miệng mọi người, việc

nhỏ

không

đáng kể cũng đều xử lý sạch

sẽ.

Đào Cẩn gật đầu, "Con

thật

sự

không

có việc gì, mẫu thân cũng đừng khóc nữa."

Bạch Nhụy mang quần áo đến, nàng đổi

một

bộ y phục hàng ngày thoải mái, tháo châu ngọc đầy

trênđầu, lúc này mới cảm thấy cả người đều thoải mái hơn rất nhiều.

Nàng nhảy xuống giường lần hai, toàn thân

một

lần nữa được sống được, "Hôm nay là sinh thần của con, mẫu thân đừng nghĩ những điều mất hứng,

một

chút nữa chúng ta ra đằng trước dùng bữa cùng ngoại công, cũng gọi Khải Yên tỷ tỷ và đại ca trở về."

Ân Tuế Tình cái gì cũng đều chiều theo nàng.

Khi đêm đến,

một

đám người ở Sở quốc công phủ vây quanh trước bàn, vô cùng náo nhiệt cùng dùng bữa tối.

Nghe

nói

Giang Hành sớm

đã

rời

đi,

hắn

nhận được ý thúc giục của Trang hoàng hậu, nên sớm

đã

vào cung.

*

Giang Hành

đi

vào cửa cung, lập tức

đi

về hướng Chiêu Dương điện.

Trang hoàng hậu hôm qua biết được

hắn

hồi kinh, đêm đó liền muốn tuyên

hắn

nhập cung, nếu

khôngphải do hoàng thượng ngăn trở, làm sao có thể chờ tới bây giờ. Nhưng nghĩ

hắn

vừa trở về hẳn là rất mệt, liền để cho

hắn

ở lại trong phủ nghỉ trước

một

đêm, ai ngờ ngày hôm sau

đã

trôi qua

một

nửa, vẫn là

không

thấy bóng dáng của

hắn. Trang hoàng hậu

không

có cách nào khác, lúc này mới để cho người

đi

thúc giục.

hiện

nay nghe được

hắn

đã

đến, từ

trên

sạp mĩ nhân ngồi dậy, "Ngụy vương

đã

tới sao?"

Cung nữ gật đầu, "Hồi hoàng hậu, Ngụy vương

đã

tới."

Giang Hành

đi

vào cửa cung, nhấc bức rèm che rất nặng lên,

đi

tới nàng trước mặt hành lễ, "Nhi thần bái kiến mẫu hậu."

"Mau đứng lên." Trang hoàng hậu tự mình đở

hắn

lên, đánh giá từ

trên

xuống dưới

hắn

một

vòng,

thậtđúng nhi tử của bà

không

thể nghi ngờ, "Tại sao trở về mà

một

chút tin tức cũng đều

không

có? Ở Tùng Châu bên kia có sao

không, chiến

sự

đều

đã

giải quyết xong rồi?"

Giang Hành gật đầu, "Chiến

sự

cơ bản

đã

bình ổn, mẫu hậu

không

cần phải lo lắng, trước mắt

đã

khôngcòn đại

sự."

Trang hoàng hậu cuối cùng buông lỏng

một

hơi, "Vậy

thì

tốt rồi, vậy

thì

tốt rồi." Lúc đầu còn tưởng rằng

hắn

bỏ xuống chiến

sự

bên kia, liều mạng trở lại, xem ra cũng

không

phải như bà tưởng tượng, nhi tử là người có trách nhiệm, căn bản

không

cần bà bận tâm.

Trừ bỏ

một

việc.

nói

tới việc này bà liền đau đầu, ban đầu định chịu đựng qua vài ngày rồi hỏi lại, nhịn nửa ngày vẫn là

không

nín nhịn được.

Hai mẫu tử

nói

chuyện

một

hồi, hoàng hậu nương nương liền đem đề tài chuyển tới phương diện khác, "Bản cung nhớ

không

lầm, năm nay con cũng

đã

30

đi?"

Mở đầu như vậy,

không

cần nghĩ cũng biết câu sau bà muốn

nói

gì.

Giang Hành xoa xoa mi tâm, bên môi mang nụ cười

không

nề hà, "Hồi mẫu hậu, đúng vậy."

Mấy năm nay lăn qua lộn lại cũng chỉ là cái vấn đề này,

hắn

cũng

không

chê phiền, Trang hoàng hậu

nóicũng

đã

nói

đến tự bản thân cũng cảm thấy phiền. Nhưng thấy phiền

thì

có làm thế nào,

hắn

vẫn là

không

chịu đàng hoàng tìm

một

tức phụ, trong

một

năm

thì

có quá nửa trăm là bận tâm đến

hắn. Nhớ đến cái này, Trang hoàng hậu liền

một

bụng sầu khổ, "Ở Tùng Châu con

không

thấy vừa mắt



nương nào sao?"

Cả

một

năm phần lớn thời gian

hắn

đều ở tại Tùng Châu, cách xa như vậy, tay của bà cũng

không

với dài được như vậy, nên căn bản

không

quản được nhiều việc như vậy.

không

biết

hắn

ở Tùng Châu trải qua như thế nào, thường ngày chẳng lẽ đều

không

tiếp xúc



nương gia sao? Bằng

không

làm sao có thể thanh tâm quả dục lâu như vậy, ngay cả

một



nương cũng

khôngnhìn trúng.

Đúng như dự liệu của

hắn,

hắn

nói: "không

có."

Nhưng mà

một

câu sau của

hắn, quả thực để cho Trang hoàng hậu vui mừng quá đỗi, "Chẳng qua ở Trường An có."

"Cái gì?" Trang hoàng hậu sợ mình nghe lầm, nắm chặt tay

hắn

hỏi lại

một

lần nữa, "Con

nói

Trường An có cái gì?"

hắn

bật cười, lặp lại

một

lần, "Trường An có



nương con nhìn trúng."

một

tâm

sự

của của hoàng hậu nương nương cuối cùng cũng có thể để xuống, quả thực cao hứng đến

không

biết thế nào mới tốt.

Bà hỏi

không

ngừng: "Đối phương là thiên kim nhà ai? Bao nhiêu xuân xanh? Có hứa gả cho ai chưa? Phụ thân có làm quan trong triều

không, chức quan mấy phẩm?"

Giang Hành

không

nghĩ

sẽ

nói

cho bà biết quá sớm, chung quy cũng là do

hắn

ngay cả Đào Cẩn cũng đều chưa nắm được, con đường này còn phải

đi

một

đoạn dài, "Những điều đó người

không

cần lo lắng, gia cảnh nàng

không

có vấn đề, cũng chưa hứa gả cho ai. Chỉ là tuổi kém nhi thần hơi nhiều, hơn nữa ….

không,

không

có gì."

Giang Hành muốn

nói

bối phận cũng có chút vấn đề, nhưng nếu

nói

như vậy, rất nhanh Trang hoàng hậu liền có thể đoán được.

Thôi, hay là trước đừng dọa bà.

Trang hoàng hậu lúc này cao hứng cũng

không

kịp, đâu còn quản tuổi kém bao nhiêu, "Vậy

thì

có vấn đề gì? Ở Trường An có biết bao nhiêu lão phu thiếu thê, ngay cả kém nhau 10 tuổi, chỉ cần bản cung

nóimột

câu, cũng

không

thành vấn đề!"

Giang Hành dừng

một

chút,

không

nói

gì.

hắn

cùng Đào Cẩn

không

chỉ kém 10 tuổi, mà kém tận 15 tuổi.

*

Từ hoàng cung

đi

ra ngoài, màn đêm

đã

buông xuống, phía chân trời chỉ còn lưu lại

một

vệt sáng mờ nhạt.

Giang Hành cưỡi ngựa chậm rãi

đi

ra cửa cung, nhớ tới lời

nói

của Trang hoàng hậu hôm nay,

khôngkhỏi lộ ra ý cười.

hắn

có lẽ

thật

sự

khiến bà đợi quá lâu,

hiện

tại ở trong mắt bà, đại khái chỉ cần là nữ nhân, những cái khác đều

không

quan trọng.

Thân là nhi tử

không

thể sớm ngày thành gia, cũng là

hắn

bất hiếu.

Vì hoàn thành hiếu đạo,

hắn

phải nhanh chóng hoàn thành chung thân đại

sự

của chính mình.

Quyết định sau, Giang Hành nắm chặt dây cương, giá

một

tiếng

đi

về hướng Sở quốc công phủ. Đào Cẩn hôm nay ở tại quốc công phủ tổ chức kê lễ, buổi tối

không

thể quay về Đào phủ, nên

sẽ

trực tiếp ở lại đây.

Hôm nay là ngày đông chí, ban đêm có hội hoa đăng,

trên

đường so với bình thường náo nhiệt hơn rất nhiều.

hắn

nhiều năm

không

đi

dạo ban đêm ở kinh thành, nên muốn dẫn nàng cùng

đi.

Đến Sở quốc công phủ, Giang Hành

không

có vào phủ, mà là

đi

tới cửa hông của Diêu Hương cư, buộc tuấn mã xong liền trèo tường mà vào.