Chương 111: Chợ đêm

Editor: Hàn Ngọc

đi

ra khỏi chính đường, Ân Tuế Tình về phòng trước, Đào Cẩn chậm rãi thong thả bước ở trong viện.

Trước cửa Diêu Hương cư có

một

cái đình viện

nhỏ, trong viện có hòn giả sơn khí thế, còn có

một

cái ao

nhỏ, mùa đông hồ nước kết băng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy dưới nước có bóng dáng linh hoạt của

một

vài chú ca. Mặt trời

đã

lặn hoàng hôn

đã

biến mất, bóng đêm từng chút

một

hạ xuống, nàng

đi

rồi

một

vòng, chuẩn bị cùng Bạch Nhụy

đi

trở về Diêu Hương cư.

đi

đến

một

chỗ bên cạnh hòn giả sơn, đột nhiên từ bên trong

một

người

đi

ra, nắm cổ tay của nàng liền kéo vào.

Đào Cẩn sợ hãi

đang

muốn kêu, Giang Hành thở dài

một

tiếng, "Khiếu Khiếu, là ta."

Lại là

hắn!

Cứ tiếp tục như vậy, Đào Cẩn sớm muộn cũng

sẽ

bị

hắn

dọa vỡ mật.

một

lần hai lần cũng coi như xong, nhưng

hắn

năm lần bảy lượt lẻn vào trong nhà nàng, đến cùng

hắn

muốn thế nào?

Lần trước là khuê phòng, lúc này trực tiếp xông vào trong viện, ban ngày trước mặt người khác còn có vẻ đoan chính, trời vừa tối liền lộ ra nguyên hình. Bản chất bên trong của

hắn

chính là

một

người vô sỉ, chuyên làm loại chuyện lén lén lút lút, Đào Cẩn có chút tức giận.

Nàng kéo mở tay

hắn, "Sao người lại tới?"

Hai người trốn ở mặt sau của hòn giả sơn,

hắn

đè nên thân thể mềm mại của nàng, đúng chỗ điểm mù.

Bạch Nhụy quay đầu

không

nhìn thấy nàng, đứng tại chỗ nhìn chung quanh, bất an hỏi: "Tiểu thư, người

đi

đâu rồi?"

Đào Cẩn lên tiếng: "Ta ở trong này!"

Nghe được giọng

nói

của nàng, Bạch Nhụy vội chạy tới,

đi

đến mặt sau hòn giả sơn vừa nhìn, "Tiểu thư tại sao lại

đi

đến đây..."

nói

chưa

nói

xong, chống lại đôi mắt đen sâu thẳm của Giang Hành, nàng run

một

cái,

nói

chuyện cũng đều

không

lưu loát, "Ngụy…. Ngụy vương."

Bạch Nhụy nhìn nhìn, cuối cùng nhìn thấy trong ngực

hắn

đang

chặt chẽ che chở cho Đào Cẩn. Tiểu thư ở trong lòng

hắn

tựa như

một

tiểu hài tử, dễ dàng bị

hắn

bao lại... Nhưng đây

không

phải là trọng điểm, trọng điểm là Ngụy vương vì sao lại xuất

hiện

tại quốc công phủ? Cho dù

hắn

nhìn trúng tiểu thư, cũng

không

thể trắng trợn như vậy

không

kiêng nể gì a!

Giang Hành tỉnh táo liếc nàng, "không

có việc của ngươi, trở về

đi."

Bạch Nhụy khó xử đưa mắt nhìn Đào Cẩn, luẩn quẩn

không

đi, "Nhưng là, tiểu thư nàng..."

Ân Tuế Tình còn tại trong phòng chờ nàng, nếu nàng

không

nhanh

đi

về, mẫu thân nhất định

sẽ

nghi ngờ. Đào Cẩn có ý chui ra khỏi l*иg ngực

hắn

đi

ra ngoài, đưa tay ra với Bạch Nhụy, "Ta

đi

với ngươi..."

Giang Hành cầm

một

cái

đã

chế trụ được thắt lưng của nàng, kéo nàng vào trong lòng mình, "Chạy

điđâu? Bản vương chính là tới tìm nàng."

nói

xong nhìn về phía Bạch Nhụy, vô cùng uy nghiêm phân phó, " Bản vương mang tiểu thư nhà ngươi

đi,

một

lúc nữa

sẽ

lại đưa trở về. Nếu như Ân lục tiểu thư hỏi tới, liền

nói

bản vương đem nàng

đi

quân phủ hỏi tình huống ngày hôm qua, muốn chủ trì công đạo cho nàng, để cho nàng

không

cần phải lo lắng, đến thời điểm bản vương

sẽ

đích thân đưa nàng trở lại."

Lấy cái cớ

thật



không

sai,

hắn

là vì công

sự, chứ

không

phải vì tư tình nhi nữ.

Tin

hắn

mới có quỷ đâu!

Đào Cẩn trợn mắt nhìn, cứ tưởng rằng Bạch Nhụy

sẽ

vì chính nghĩa mà lên tiếng cự tuyệt,

không

ngờ tới nàng cư nhiên muốn khẩn thiết rút lui, "Việc này... Vậy nô tỳ cứ

nói

như vậy với phu nhân, Ngụy vương cần phải nhớ đưa tiểu thư trở về."

Đào Cẩn cực kỳ hoảng sợ, "Bạch Nhụy ngươi..."

Giang Hành cười

nhẹ, "Đừng phản kháng,

đi

cùng bản vương thôi."

hắn

là từ phụ cận

đi

vào, có núi đá thấp thoáng, người bình thường

sẽ

không

chú ý đến nơi này.

hắnôm nàng,

không

hề bảo trước đạp lên hòn giả sơn nhảy đến đầu tường, lại xoay người hạ xuống đất.

Đào Cẩn căn bản chưa kịp chuẩn bị, chỉ cảm thấy

trên

thắt lưng căng thẳng, toàn thân bỗng dưng bay lên. Nàng ôm cổ

hắn

thật

chặt, hai mắt gắt gao nhắm lại, chôn đầu trong bộ ngực

hắn

kêu: "Ngụy vương cữu cữu chậm

một

chút!"

hắn

rơi xuống đất

thật

ổn, bình an đem nàng thả xuống đất, "Đến rồi."

Nàng nửa tin nửa ngờ buông tay ra, mở mắt vừa nhìn, nơi này chính là

một

cái hẻm

nhỏ

phía sau quốc công phủ.

*

trên

đường người đến người

đi, nối liền

không

dứt, từng nhà đều sáng đèn l*иg. Từ lúc thời đại Minh Huy bắt đầu, chợ đêm so với tiền triều mở rộng nhiều nhiều, mãi cho đến đêm khuya vẫn có thương nhân rao hàng, rất là náo nhiệt.

Đào Cẩn

đi

ở phía trước, tâm trạng mất hứng mới vừa rồi

đã

trở thành hư

không, lực chú ý hoàn toàn chuyển dời đến những gian hàng

nhỏ

hai bên đường phố.

Ân Tuế Tình tuy rằng quản giáo

không

phải rất nghiêm, nhưng thiên kim gia đình quyền quý bình thường đều hiếm có cơ hội ra cửa, dù cho ra cửa, phía sau cũng có

một

đám người

đi

theo, đừng

nói

chi là việc buổi tối

đi

dạo như vậy. Nàng là lần đầu được thể nghiệm, mới mẻ vô cùng, ngay cả bất mãn đối với Giang Hành cũng đều

không

thấy.

Ngay phía trước có

một

cụ bán hàng rong bán mặt nạ, mặt

trên

treo đủ loại mặt nạ cổ quái, Đào Cẩn bước nhanh về phía trước, ngước cổ nhìn đến hoa cả mắt. Nàng tùy tiện chọn

một

cái mặt nạ hầu tử, lại chọn cho Giang Hành

một

cái mặt nạ đầu heo, sau khi hỏi giá tiền sau, thập phần tự nhiên

nói: "Ngụy vương cữu cữu trả tiền giúp ta."

Giang Hành đối với loại thái độ

không

phân biệt ngươi ta của nàng rất hài lòng, ngay cả khi bị sai bảo trả tiền cũng đều cam tâm tình nguyện.

Đào Cẩn đội mặt nạ hầu tử của mình lên, đem mặt nạ đầu heo đưa cho

hắn, "Người mang cái này."

Giang Hành nhìn thoáng qua, "không

muốn mang."

Bộ dáng kia, mười phần mười ghét bỏ.

Đào Cẩn mất hứng, nhất định muốn

hắn

đội lên, nhưng

hắn

không

phối hợp, nàng chỉ có thể kéo vạt áo

hắn

kéo người

hắn

xuống thấp, nhón chân lên thay

hắn

đội lên, "Như vậy

thì

sẽ

không

có người nhận ra chúng ta. Nếu Ngụy vương cữu cữu

không

mang, ta liền về nhà."

Lúc này

đã

rất muộn, nhưng

không

thể hoàn toàn đảm bảo

sẽ

không

gặp người quen, nếu để cho bọn họ nhìn thấy nàng cùng Ngụy vương

đi

cùng

một

chỗ,

thì

cho dù nàng nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa

không

sạch được. Vẫn là mang mặt nạ cho an toàn, ai cũng

không

thể nhận ra ai.

Nghe được lý do của nàng sau, Giang Hành càng bất mãn, cái gì mà

sẽ

không

có ai nhân nhận ra bọn họ?

Chính là có người nhận ra mới tốt, như vậy nàng

sẽ

không

còn gì để

nói, chỉ có thể thành thành

thậtthật

gả cho

hắn

!

Chẳng qua nhìn nàng hưng trí tăng vọt, Giang Hành cũng

không

muốn nàng biết tâm ý của

hắn, ngồi dậy dắt tay của nàng, "Có thể mang mặt nạ, nhưng phải để bản vương nắm tay của nàng."

Nàng cố kéo ra nhưng vẫn

không

thể kéo ra, "Vì cái gì?"

hắn

lại còn

nói

được đạo lý



ràng, "trên

đường nhiều như vậy, nàng lại mang mặt nạ, vạn nhất bản vương nhận sai người

thì

sao?"

Đào Cẩn nghe vậy nhìn chung quanh

một

vòng, quả thực có

không

ít nam nữ đều mang mặt nạ, trong đó

không

ít người mang mặt nạ hầu tử cùng mặt nạ đầu heo. Nàng bĩu môi, miễn cưỡng đồng ý với ý kiến này của

hắn, "Được rồi, vậy người nắm

đi. Chỉ có thể nắm tay, cái gì cũng

không

thể làm nha."

Giang Hành ngoài mặt

thì

gật đầu, nhưng ở trong lòng cười lạnh, làm sao có thể cái gì cũng

không

làm.

Đào Cẩn thấy

hắn

gật đầu, lúc này mới yên tâm

đi

theo

hắn.

Hai người

đi



trên

đường,

một

cao

một

thấp,

một

người tinh tế

một

người khỏe mạnh, có chút

khôngkhông

cân xứng, cố tình hai người còn nắm tay,

không

giống phụ nữ ( phụ thân và nữ nhi), lại như là phối ngẫu tình đầu ý hợp.

Có mấy người

đi

ngang qua bọn họ, nhịn

không

được quay đầu nhìn thêm vài lần.

Nữ dáng người tinh tế, mang mặt nạ nhìn

không

ra ngũ quan, nhưng là giọng

nói

thật

êm tai dễ nghe, giọng điệu mềm mềm ngọt ngào kéo dài làm người khác nghe thấy cả người đều mềm nhũn. Người đàn ông

thì

hoàn toàn ngược lại

không

giống người tầm thường

một

chút nào,

hắn



ràng mang mặt nạ đầu heo xấu xí, nhưng bởi khí độ bất phàm, dưới mặt nạ là

một

đôi mắt tối đen tựa mực, làm cái kia mặt nạ kia cũng trở lên có chút oai hùng.

Mọi người nghĩ rằng, đây

thật



một

tổ hợp kỳ quái.

*

Đào Cẩn

không

biết ý nghĩ của bọn họ, Giang Hành

thì



không

thèm để ý,

thật

vất vả mới lừa nàng ra ngoài được

một

canh giờ, chỉ nhìn nàng

đã

không

đủ, nào có tâm tư lo lắng người khác.

trên

đường có bán đậu bánh đậu Hà Lan, Đào Cẩn nhịn

không

được thèm ăn, liền để cho Giang Hành mua mấy khối, nhận đến trong tay mới phát

hiện

mình

đang

mang mặt nạ, nên

không

có cách nào để ăn. Nàng mất hứng chu môi, "đi

cùng Ngụy vương cữu cữu ra ngoài

thật

không

tiện."

Thế nhưng còn quay qua trách

hắn?

Giang Hành bỗng bật cười, đưa tay cởi mặt nạ của nàng, "Ai

nói

nhất định phải mang mặt nạ? Cứ để cho người khác nhìn, bọn họ cũng

không

dám

nói

gì."

Đào Cẩn co rụt lại tránh thoát

đi, nàng ôm bao giấy dầu lắc đầu, "Ta

không

muốn bị người khác nhìn thấy, ta sợ có người truyền đến tai mẫu thân."

Giang Hành cảm thấy ở phương diện này hẳn là cần phải hảo hảo

nói

chuyện cùng nàng, bọn họ cùng người khác

không

giống nhau,

hắn

mặc dù là Ngụy vương cữu cữu của nàng, nhưng cũng

không

phải hoàn toàn như thế. Việc cấp thiết bây giờ là

hắn

phải làm cho nàng chấp nhận

hắn

trước, mới có thể chậm rãi để cho Đào phủ, thậm chí Sở quốc công phủ chấp nhận

hắn, "Khiếu Khiếu, nàng có thích Ngụy vương cữu cữu

không?"

Đào Cẩn

không

nói

lời nào, quay đầu nhìn hướng xa xa.

Giang Hành

không

cho nàng lảng tránh, lại hỏi

một

lần, "Có thích Ngụy vương cữu cữu hay

không?"

Nàng lúc này gật gật đầu, thống khoái mà trả lời, "Thích a, ta cũng thích đại cữu cữu, nhị cữu cữu cùng mấy vị cữu cữu khác."

nói

cách khác, loại thích này vẫn

không

đề cập đến tình

yêu

nam nữ. Giang Hành vừa tức vừa muốn cười,

thật



không

có biện pháp nào với nàng,

một

năm trước vào hôm ly biệt, nàng còn

yêu

cầu

hắnkhông

được cưới bất luận kẻ nào, vào thời điểm đó chẳng lẽ

không

phải là

đã

chấp nhận

hắn

sao?

hắn

nhìn thẳng vào nàng, nhìn đến mức làm trong lòng nàng chột dạ.

Để tay lên ngực tự hỏi, nàng đối với Giang Hành

không

phải là

không

có cảm tình,

hắn

luôn lúc thời điểm nàng gặp nguy nan liền xuất

hiện,

hắn

ở trong lòng nàng

đã

sớm

không

ai có thể thay thế.

Nhưng mà... nhưng mà nàng

thật

sự

có thể chấp nhận

hắn

sao? Mẫu thân

sẽ

đồng ý sao?

Kỳ

thật

trong lòng nàng rối bời, bằng

không

làm sao có thể dễ dàng

đi

ra ngoài cùng

hắn, còn cho phép

hắn

nắm tay nàng.

Đào Cẩn chuẩn bị nửa ngày, đứng ở chỗ ánh đèn mờ ảo, ánh mắt mơ hồ nhìn ngực

hắn, ngập ngừng

nói: "Kỳ

thật, cũng

không

phải hoàn toàn như vậy."

Giang Hành bỗng dưng lại có hi vọng, giữ chặt bả vai nàng hỏi: "Chỗ nào

không

giống?"

Nàng do dự nửa ngày, khẩn trương đến mức trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, "Ta... Ta

không

thích người khác hôn ta, nhưng là Ngụy vương cữu cữu

thì

không

giống thế..."

Giang Hành trong lòng như nở hoa, xuân về hoa nở, đất trời đều trở lên sáng rực,

hắn

chỉ đợi nàng

nóimột

câu, "Khiếu Khiếu, nàng có nghĩ vì cái gì

không

giống

không?"

Nàng gật đầu, "đã

nghĩ."

hắn

hướng dẫn từng bước, "Vì cái gì?"

Đào Cẩn cẩn thận nghĩ lại, rồi lại cẩn thận nghĩ, "Bởi vì ta..."

Đúng vào lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến

một

giọng

nói.

"Thế tử, nhiều người ở đây, người

đi

chậm

một

chút."

Đào Cẩn bỗng dưng hồi thần, nhìn về phía bên cạnh.

Chỉ thấy Đoàn Thuần

đi

ra từ

một

trà lâu, đèn l*иg chiếu rọi xuống, vẻ mặt

hắn

lãnh đạm,

đang

đi

qua người nàng.

hắn

vừa ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc của nàng, may mắn nàng

đang

mang mặt nạ,

hắn

không

có nhận ra nàng.

Ánh mắt của

hắn

liền rời tới bên cạnh, dừng tại mặt nạ đầu heo

trên

mặt Giang Hành, nhíu nhíu mày, tiếp tục

đi

về phía trước.

Đào Cẩn thở phào

một

hơi, trái tim đều như

đang

treo

trên

cổ họng, suýt nữa bị

hắn

hù chết.

Đêm qua

thật

là kinh tâm động phách, nàng

không

bao giờ nghĩ

sẽ

lén lén lút lút ra ngoài.

Kỳ

thật

người tức giận phải là Giang Hành, mắt thấy tiểu



nương

đang

muốn thừa nhận cùng

hắn, cố tình nửa đường lại nhảy ra

một

Trình Giảo Kim, làm hỏng chuyện tốt của

hắn!

Nơi đây

không

thích hợp ở lâu, Đào Cẩn cầm lấy bàn tay to của Giang Hành, chỉ vào bờ sông phía trước

nói: "Ngụy vương cữu cữu chúng ta

đi

qua đó nhìn xem!"

nói

xong kéo

hắn

bước nhanh rời

đi.

Đoàn Thuần

không



đi

xa, nghe được

một

giọng

nói

quen thuộc, xoay người nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy



nương mang mặt nạ vừa rồi

đang

lôi nam nhân kia,

đi

về

một

hướng khác.

*

trên

mặt sông Khúc Giang thuyền hoa tinh mỹ, đèn đuốc rực rỡ huy hoàng.

Dưới ánh trăng mặt sông gợn sóng lấp lánh,

trên

mặt

không

ít hoa đăng*, vô số hoa đăng lấm tấm điểm xuyết toàn bộ mặt hồ, so với sao

trên

trời còn rực rỡ hơn. Đào Cẩn tâm huyết dâng trào, quấn lấy đòi Giang Hành học người khác mua hoa đăng thả, đáng tiếc nàng

không

biết kỹ thuật, hoa đăng thả

không

trôi được bao xa, liền chìm xuống đáy nước.

Nàng tức giận dậm chân, "Vì sao chỉ có hoa đăng của ta là

không

tốt!"

Chính mình

không

biết này, lúc này lại đổ tội lên hoa đăng. Giang Hành cười khẽ, chiều theo ý của nàng

nói: "Lần tới lại mua cho nàng

một

cái tốt hơn."

Nàng hài lòng,

không

dây dưa nữa. Vừa rồi

đi

có hơi mệt chút, liền đứng lại dưới

một

thân cây, tháo mặt nạ xuống cầm

một

khối bánh đậu Hà Lan để vào trong miệng, cảm nhận được trong miệng đầy vị ngọt thơm, "thật

ngọt."

Nàng liếʍ miệng

một

cái, giơ

một

khối lên hỏi Giang Hành, "Ngụy vương cữu cữu muốn ăn

không?"

Giang Hành

không

thích những loại đồ ngọt ngấy ngấy này, nên lắc đầu cự tuyệt.

không

ăn

thật

đúng lúc, tất cả chỗ này đều là của nàng.

Nàng liên tục ăn ba khối, mỗi lần ăn

một

miếng đều phải

nói

một

câu, "thật

ngọt

thật

ngọt." Là vì cố ý hấp dẫn

hắn.

Giang Hành quả

thật

bị hấp dẫn, chẳng qua

không

phải bởi vì bánh đậu Hà Lan, mà là bởi vì cái miệng dính vụn cao của nàng.

hắn

tháo mặt nạ xuống,

một

tay đỡ eo của nàng,

một

tay chống lên

trên

thân cây, cúi người hôn đôi môi nàng.

hắn

đem toàn bộ vụn bánh đậu Hà Lan dính

trên

miệng nàng liếʍ hết, sau đó thò vào trong miệng nàng, cùng nàng chia sẻ đồ ăn.

Nơi này tuy rằng kín đáo, nhưng vẫn sợ có người qua lại, Đào Cẩn sợ bị người nhìn đến, lắc đầu cự tuyệt.

hắn

thấy nàng

không

thành

thật, vì vậy đem hai tay nàng đều nắm trong tay, nghiêm túc nhấm nháp Tiểu Bạch đậu hủ của

hắn.

Qua hồi lâu,

hắn

mới buông nàng ra, có hình có dạng đánh giá: "Quả là ngọt

thật."

hắn

tìm được biện pháp ăn đồ ngọt, nếu như về sau đều là nàng đút

hắn

ăn như vậy,

hắn

không

ngại ăn nhiều hơn

một

chút.

Đào Cẩn trừng

hắn, "Ta

nói

không

phải là cái này."

hắn

ừm

một

tiếng, lại

không

đem lời của nàng nghe lọt, "Khiếu Khiếu, bản vương còn muốn ăn."

"...

không

được!"

Chỗ này chung quanh có cây che khuất, quả

thật

sẽ

không

có người chú ý.

Nhưng

không

thể chắc chắn

sẽ

không

có người cố ý tới.

Đoàn Thuần đứng ở cách đó

không

xa, nương theo ngọn đèn, thấy



khuôn mặt của nam nhân kia, thế nhưng lại là Ngụy vương oai phong lẫm liệt

trên

chiến trường.

* Hoa đăng: loại hoa đăng được nhắc đến trong trường hợp này là loại hoa đăng này.