Chương 116: Bại lộ

Editor: Hàn Ngọc

Tuyết lớn như lông ngỗng từ

trên

trời rơi xuống, toàn bộ Diêu Hương cư đều là

một

mảnh trắng xóa, trong vòng mười bước đều

không

thấy



quang cảnh.

Hà Ngọc Chiếu thân khoác áo choàng gấm vóc, từng bước

một

đi

đến trước mặt bọn họ, gắt gao nhìn chằm chằm Đào Cẩn, gần như nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi lại câu dẫn cữu cữu của ta?"

Biết



nàng

nói

chuyện khó nghe, Đào Cẩn vẫn là nhịn

không

được phản cảm, trưng

một

gương mặt cười lạnh nghiêm túc hỏi: "Ai cho ngươi đến sân của ta?"

Mắt nàng trợn lên như muốn nứt ra, nắm chặt bả vai nàng, "Ta

đang

hỏi ngươi! Cho nên các ngươi mới phối hợp để chỉnh ta có phải hay

không, muốn ta

không

được chết tử tế!"

Bả vai Đào Cẩn bị nàng bóp sinh đau, lui về phía sau,

một

chân dẫm bị hụt liền muốn ngã xuống bậc thang. Giang Hành đúng lúc đưa tay đỡ nàng,

một

tay còn lại tách mở cổ tay Hà Ngọc Chiếu (thủ đoạn),

không

giận mà uy: "Ngọc Chiếu, buông tay."

Nhìn động tác

hắn

có vẻ

nhẹ

dàng, lại đem Hà Ngọc Chiếu

đang

bừng bừng lửa giận đẩy lui mấy bước.

trên

người Hà Ngọc Chiếu mang theo thương thế, có thể đứng

đã

không

dễ dàng, phía sau lưng đυ.ng vào

trên

cửa, đau đến nàng ứa ra mồ hôi lạnh, đôi môi tái nhợt run rẩy, hồi lâu mới hòa hoãn lại. Nàng ngẩng đầu chống lại ánh mắt Giang Hành, dường như thay đổi thành

một

người khác,

không

sợ

khôngsợ: "Cữu cữu, ngươi chính là làm trưởng bối như vậy sao?"

Giang Hành ngưng mắt nhìn nàng, "Bản vương theo lẽ công bằng mà xét sử,

không

có tư tâm. Cho dù là ai rơi vào trong tay của ta, đều là kết cục này."

Nàng đột nhiên cúi đầu cười, mang nồng đậm trào phúng, "Nếu như là người khác gặp chuyện

khôngmay, cữu cữu

sẽ

để bụng như vậy sao?

sẽ

đích thân xử lý sao?"

Giang Hành

không

nói, hiển nhiên là

không

thể phủ nhận.

Quả thế, bọn họ chẳng biết thông đồng cùng nhau lúc nào, hơn nữa nhìn bộ dáng

không

chỉ

một

ngày hai ngày. Hà Ngọc Chiếu giống như

đang

nhìn cái gì đó đồi phong bại tục, chán ghét

nói: "Các ngươi

thật



không

biết xấu hổ,

một

người là cữu cữu,

một

cái cháu

gái, cho dù

không

phải ruột thịch, nhưng ở giữa còn cách

một

cái bối phận, thế nhưng làm ra chuyện trái luân thường đạo lý bậc này!"

Phía sau Bạch Nhụy cuối cùng chạy tới, tuyết rơi đầy đầu và toàn thân nàng, lạnh cóng tới cả người run lên. Nàng

đi

lên bậc thang, ngay từ đầu còn buồn bực tiểu thư vì sao

không

vào phòng,

hiện

nay nhìn thấy Hà Ngọc Chiếu cũng ở đây, trong lòng

nói

thầm

một

tiếng

không

ổn.

Quả nhiên, nàng thốt

một

câu: "Ta muốn đem chuyện của các ngươi

nói

cho mẫu thân,

nói

cho mọi người ở Trường An!"

Bạch Nhụy trong lòng kinh hãi, việc này làm sao được, nếu là từ trong miệng của nàng

nói

ra, thanh danh tiểu thư

không

phải liền xong sao! Mắt thấy Hà Ngọc Chiếu cất bước muốn

đi, nàng tay mắt lanh lẹ ngăn lại nàng, "Tiểu thư Ngọc Chiếu chẳng lẽ là nhìn lầm rồi, Ngụy vương chỉ là đến đưa dù cho tiểu thư mà thôi, nào có chuyện gì?"

Hà Ngọc Chiếu liếc hướng nàng, lạnh lùng nhấc lên khóe môi, "Ngươi cho ta là kẻ ngốc sao? Lấy cớ sứt sẹo như vậy, cho rằng ta

sẽ

tin?"

nói

xong hung hăng đẩy Bạch Nhụy ra, khổ nỗi nàng

hiện

tại thân thể suy yếu, đừng

nói

đẩy nàng, chính là

đi

đường đều dùng lực cực lớn mới

đi

nổi. Bạch Nhụy nhìn được điểm này, sống chết

khôngchịu hoạt động

một

bước, trong đầu nàng lúc này đều là danh dự của Đào Cẩn, các nàng làm nha hoàn vô cùng tận chức, ở Tùng Châu thấy Ngụy vương đối tốt với tiểu thư, nên mở

một

mắt nhắm

một

mắt để cho

hắn

đạt được mục đích. Các nàng đối Đào Cẩn trung thành và tận tâm, quả quyết

sẽ

không

nóira

đi, nhưng là Hà Ngọc Chiếu

thì

khác, nàng nếu như

đi

ra ngoài

nói, đột ngột như vậy ai có thể chấp nhận được tin tức này? Ân Tuế Tình nhất định

không

chấp nhận được,

không

chỉ bà, cả nhà

trên

dưới cũng đều

không

chấp nhận được.

Đến lúc đó,

sự

tình liền

không

có cách nào cứu vãn.

Bạch Nhụy gấp đến độ xoay quanh, lại nghe Giang Hành từ từ

nói: "Nhường đường cho nàng, để cho nàng

đi

nói, bản vương cũng muốn nhìn xem nàng muốn

nói

cái gì."

Hà Ngọc Chiếu quay đầu, cắn chặt răng cố chống đỡ, lung lay sắp đổ: "Cữu cữu

không

giữ đức hạnh, quan hệ cùng tiểu bối, quả thực làm cho người ta khinh thường!"

Giang Hành cười khẽ, "Cho nên?"

Nàng nhắm chặt mắt, "Nên thụ hình phạt là các ngươi,

không

phải ta!"

Giang Hành so với nàng tưởng tượng

thì

bình tĩnh hơn rất nhiều,

hắn

trừ bỏ mới đầu còn khϊếp sợ, đến bây giờ

đã

không

thấy

một

tia bối rối, "Bản vương ái mộ Đào Cẩn, muốn thân cận với nàng, là bản năng của nam nhân đối với nữ nhân, có gì sai lầm?"

Hà Ngọc Chiếu bỗng nhiên mở to mắt,

không

nghĩ tới

hắn

thế nhưng thừa nhận thẳng thắn như thế, mãi nửa ngày mới

nói: "Các ngươi, phải bị trời phạt!"

"Vậy

thì

cứ đợi đến lúc trời phạt bản vương." Giang Hành cười mà như

không

cười, đôi mắt đen uy lẫm nhìn về phía nàng, "Trước lúc đó, ai cũng

không

thể

nói

gì."

Gió lạnh từng trận thổi, đưa tới vô số bông tuyết.

Thân ảnh của

hắn

trong gió tuyết vẫn sừng sững, có vẻ phá lệ kiên nghị cao ngất. Sườn mặt

hắn

tuấn lãng thâm thúy, khó được đứng đắn, lời

nói

ra càng khiến cho người ta trợn mắt há mồm.

Hà Ngọc Chiếu

thật

lâu

không

nói, bị lời

nói

của

hắn

làm cho rung động.

Phía sau là gió tuyết, ai cũng đều

không

có chú ý từ đàng xa có người đến gần.

Ân Tuế Tình đứng ở cách vài bước có hơn, run giọng hỏi: "Ngươi, ngươi

nói

cái gì?"

*

Tuyết lớn bay tán loạn,

không

bao lâu dưới đất liền tích

một

tầng băng tuyết mỏng manh.

Ân Tuế Tình

không

yên lòng tình huống ở hậu viện, nên

đi

đến xem xét,

không

nghĩ tới nghe được lời

nói

kinh thế hãi tục bậc này của Giang Hành. Bà vì kinh ngạc mà ngây ngốc tại chỗ, khó có thể tin nhìn chằm chằm đằng trước, ngay cả dù cầm

trên

tay cũng rơi xuống đất.

Bạch Thuật nhặt cây dù lên thay bà,

một

lần nữa che tại

trên

đầu, cũng

đi

theo nhìn về phía Diêu Hương cư cửa.

Đào Cẩn tay chân lạnh lẽo, sợ hãi, cẩn thận kêu: "Mẫu thân..."

Ân Tuế Tình dường như

không

còn cảm giác, ba hai bước

đi

tới trước mặt bọn họ,

không

nói

lời gì đem Đào Cẩn kéo ra sau lưng, trân trân dõi theo Giang Hành: "Ngụy vương mới vừa

nói

cái gì?"





ràng nghe được rất



ràng, lại muốn để cho

hắn

lập lại

một

lần nữa.

Phía trước bọn họ

nói

gì đó bà

không

biết, duy chỉ có câu kia "Bản vương ái mộ Đào Cẩn"



ràng truyền vào trong lỗ tai, bà dường như thấy sét đánh ngang trời, lúng túng

không

biết làm sao.

Những câu Giang Hành

nói, nếu bị nghe thấy, liền

không

còn gì phải giấu diếm, "Giống như ngươi nghe được vậy, bản vương ái mộ nàng, muốn cưới nàng làm phi."

Lời

nói

này

không

thể nghi ngờ như lửa cháy càng đổ thêm dầu, Ân Tuế Tình

không

khỏi cất cao

âmthanh: "Ngụy vương hồ đồ rồi sao, ngươi chẳng lẽ quên thân phận của bản thân? Khiếu Khiếu còn

nhỏ, nàng còn gọi ngươi

một

tiếng Ngụy vương cữu cữu, ngươi làm sao có thể sinh ra loại ý niệm xấu xa này!"

Trước kia Giang Hành đối Đào Cẩn tốt, bà chỉ cảm thấy

hắn



một

trưởng bối tốt,

một

vương gia tốt, luôn lòng mang cảm kích đối với

hắn. Nay biết tâm tư của

hắn, bà mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là bản thân mình ngây thơ,

hắn

làm sao có thể rộng lượng thiện lương như vậy,



ràng là dụng tâm kín đáo!

Cẩn thận ngẫm lại,

nói

không

chừng Đào Cẩn

đi

Tùng Châu cũng là do

hắn

an bài.

Bọn họ tại Tùng Châu trải qua

một

năm kia,

không

biết đến

đã

đến trình độ nào? Nay nghĩ đến, lại cảm thấy cả người rét run, bà có mắt

không

tròng,

không

nhìn



người, lại trơ mắt đem Khiếu Khiếu đưa vào hố lửa. Hôm nay nếu

không

phải ngẫu nhiên nghe thấy,

nói

không

chừng

hắn

còn tính toán tiếp tục giấu diếm tiếp, đến thời điểm bị người khác phát

hiện, cả đời Khiếu Khiếu liền xong.



không

thể nhìn nữ nhi bị hủy!

Giang Hành nhắc nhở bà: "Khiếu Khiếu cùng ta

không

hề chung huyết thống, nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, chúng ta tình đầu ý hợp, vì sao bị Ân lục tiểu thư lại

nói

không

chịu nổi như thế?"

"Tình ý hợp nhau?" Ân Tuế Tình lặp lại những lời này, quay đầu nhìn về phía Đào Cẩn, "Khiếu Khiếu,

hắn

nói

nói

thật

sao?"

Đào Cẩn tim đập lợi hại,

không

lý do sinh ra

một

loại cảm giác gian tình bị bại lộ, lại bị hỏi mà

không

trả lời được. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của Ân Tuế Tình, lại nhìn Giang Hành phía sau, trong lúc nhất thời khó xử."Con..."

Nếu nàng thừa nhận, nhất định

sẽ

khiến mẫu thân thất vọng. Nhưng nếu nàng

không

phải thừa nhận, Giang Hành

sẽ

bị mang tội danh vô căn cứ.

Nàng cùng Giang Hành tình đầu ý hợp sao?

Đáp án khẳng định đúng vậy, bằng

không

nàng

sẽ

không

năm lần bảy lượt tha thứ hành động

hắn

làm càn đối với nàng, nếu là với

một

người người khác, nàng

đã

sớm

không

thể nhịn được nữa. Chỉ có

hắnchạm vào nàng hôn nàng, nàng tuy

không

tình nguyện, nhưng trong lòng lại có mâu thuẫn, thậm chí là ngầm đồng ý.

Trước kia trốn tránh

không

nguyện thừa nhận, hôm nay

không

thể

không

làm



ràng.

Nàng vừa gật đầu

một

cái, còn chưa lên tiếng, Ân Tuế Tình liền ngắt lời nàng: "Bạch Thuật, mang Khiếu Khiếu về trong phòng

đi,

không

có lệnh của ta

không

được cho nàng ra!"

Đào Cẩn mềm giọng năn nỉ: "Mẫu thân..."

Bà lại

không

chút nào động dung, phân phó Bạch Thuật: "Mang nó

đi

vào."

Ngôn Cật nhìn về phía Bạch Nhụy, ánh mắt lãnh liệt, nàng ở trước mặt người khác vẫn cực có uy nghiêm, trước kia vẻ mặt ôn hoà, là bởi vì bọn họ

không

phạm cái gì sai lầm. Nay xảy ra đại

sự

bậc này, nha hoàn bên cạnh Đào Cẩn đều phải chịu phạt, nàng giọng lạnh lùng

nói: "Đây chính là kết quả các ngươi hầu hạ sao? Tiểu thư mắc sai lầm, các ngươi

một

người đều

không

tránh thoát.

hiện

tại trước mang tiểu thư vào phòng, sau

sẽ

xử các ngươi sau!"

Ân Tuế Tình hồi lâu

không

phát tính tình lớn như vậy, Bạch Nhụy bị giáo huấn sợ đến run

một

cái, tiến lên

nói

với Đào Cẩn: "Tiểu thư, chúng ta vào

đi

thôi..."

Đào Cẩn

không

chịu

đi, sợ bà khó xử Giang Hành: "Mẫu thân, Ngụy vương cữu cữu..."

"Mang nó

đi

vào!" Ân Tuế Tình ngắt lời nàng, lớn tiếng ra lệnh.

Đào Cẩn

không

còn cách nào, cứ tiếp tục trần chừ nữa chỉ càng chọc bà thêm tức giận, cẩn thận mỗi bước

đi

vào chính đường. Nàng

thật

nhanh

đi

tới dưới cửa sổ, xuyên qua cửa sổ quan sát tình huống ngoài cửa, khổ nỗi tuyết càng rơi càng lớn, tiếng gió gào thét thổi tan

âm

thanh bọn họ

nói

chuyện, nàng cái gì cũng đều

không

nghe được.

*

Đợi Đào Cẩn vào nhà sau, Ân Tuế Tình bình phục cảm xúc

một

chút, lại nhìn về phía Giang Hành ánh mắt

đã

bình tĩnh hơn: "Khiếu Khiếu còn

nhỏ,

không



tình cảm nam nữ. Cho nên, lầm tưởng lòng cảm kích trở thành ái mộ, đợi qua

một

thời gian, chính nàng

sẽ

sáng tỏ. Ngụy vương

đã

qua hai mươi, nên càng



ràng so với nàng, việc này

không

thể coi thường, ta cùng phụ thân vạn vạn

sẽ

không

đồng ý, thỉnh ngài thu hồi phần ân tình này,

không

cần liên hệ cùng Khiếu Khiếu nữa."

Giang Hành vẻ mặt nghiêm túc,

không

có bởi vì lời của bà mà lùi bước, "Chính là bởi vì bản vương rất

rõràng, mới

không

đem nó trở thành trò đùa. Bản vương quyết tâm

đã

định, trở về liền

sẽ

thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn, thỉnh quý phủ chuẩn bị hôn

sự."

Ân Tuế Tình tức giận đến nghiến răng, nếu

không

phải kiêng dè thân phận của

hắn,

đã

sớm tát

một

cái

trên

mặt

hắn

.

"Ngụy vương

không

cân nhắc qua người khác nghĩ gì sao?"

hắn

cau mày hỏi lại: "Bản vương cưới thê tử, vì sao phải để ý người khác

nói

như thế nào?"

hắn

vốn định tiến hành theo chất lượng, qua tết Nguyên Tiêu sau

sẽ

mở miệng với Trang hoàng hậu, nếu như bà

không

phản đối, vậy

hắn

liền hướng Hoàng thượng xin ý chỉ, thỉnh người tứ hôn.

hiện

nay xem ra là đợi

không

được lâu như vậy nữa,

hắn

ngày mai liền vào cung

một

chuyến, nhờ lời của Trang hoàng hậu. Trang hoàng hậu

yêu

thích Đào Cẩn, nên

không

có gì lớn vấn đề, vấn đề là cửa ải của Hoàng Thượng

không

dễ qua như vậy.

Giang Hành

đang

muốn nghĩ làm thế nào để thuyết phục Hoàng Thượng, Ân Tuế Tình mở miệng hỏi: "Khiếu Khiếu

đã

cập kê, hôn

sự

do phụ mẫu làm chủ, ta

đã

tìm cho nàng

một

mối hôn nhân tốt, đến lúc đó Ngụy vương chẳng lẽ tính toán cướp dâu sao?"

Giang Hành lạnh giọng, "Làm mai?"

Ân Tuế Tình

không

muốn giải thích nhiều, làm ra tư thái tiễn khách, "Thái độ của ta

đã

hết sức



ràng, Ngụy vương mời trở về, ta

sẽ

không

để cho Khiếu Khiếu tiếp tục gặp ngươi."

Ngôn Cật đầu cũng

không

quay lại

đi

vào trong viện, đóng cửa gỗ, ngay cả

một

điểm tình cảm cũng đều

không

lưu.

Ngoài cửa Giang Hành đứng thẳng

thật

lâu sau, nghĩ tới lời bà mới

nói, trong lòng lại phiền muộn nôn nóng.

*

Nghi Dương công chúa cùng Định Lăng hầu cùng trở về, Sở quốc công tự mình đem bọn họ đưa đến cửa.

Giang Hành

thì

mang theo Hà Ngọc Chiếu rút quân về phủ,

trên

người nàng bị thương, lại đứng trong gió tuyết rất lâu, lúc này thể lực sớm

đã

không

chống đỡ nổi hôn mê bất tỉnh. Nghi Dương công chúa dù cho đau lòng cũng

không

thể mang nàng về nhà, mặc cho Giang Hành đem nàng mang

đi.

Trong lòng Giang Hành hỗn loạn, trở lại quân phủ sau sai người thu thập

một

gian phòng để cho Hà Ngọc Chiếu cư trú.

Quân phủ đều là nam nhân,

không

có người chiếu cố nàng, ngay cả bôi thuốc đều muốn phiền toái bà tử nhóm lửa. Nơi này đãi ngộ cùng Định Lăng Hầu phủ như cách biệt trời đất, Hà Ngọc Chiếu làm sao thích ứng được, đêm đó liền sốt.

Bà tử chiếu cố nàng

một

đêm, đến hừng đông cuối cùng cũng hạ sốt.

Nàng ồn ào muốn gặp Giang Hành, nhưng mà Giang Hành tối hôm qua trở về vương phủ, hôm nay từ sớm liền vội vàng vào cung, căn bản

không

có thời gian nhìn nàng.