Chương 120: Nhận ra

Editor: Hàn Ngọc

Trong chính đường, Sở quốc công biết được ý đồ Trang hoàng hậu đến, khϊếp sợ rất nhiều câu đầu tiên

nói

là: "Lão phu tuyệt đối

không

đồng ý!"

Trang hoàng hậu đoan trang ngồi

trên

thượng vị, bà bình tĩnh liếc mắt nhìn xuống bên dưới,

không

cần phải

nói

câu gì, liền khiến cho Ân Như nhất thời

không

dám lỗ mãng.

Nhưng cho dù thế nào,

hắn

cũng

không

thể đồng ý đem tiểu ngoại tôn nữ gả cho Ngụy vương!

Ân Như đấu tranh trong chốc lát, vẫn như trước cảm thấy việc này quá mức hoang đường,

không

phục

nói: "Nương nương, thần cảm thấy việc này

không

thỏa đáng. Bối phận của Ngụy vương cùng Khiếu Khiếu

không

hợp, nếu để cho Khiếu Khiếu gả cho Ngụy vương, khó tránh khỏi

sẽ

dẫn tới tranh luận, đến thời điểm đó đối với Khiếu Khiếu thậm chí danh dự cả hai nhà quốc công phủ cùng Đào phủ cũng

sẽkhông

tốt, càng

sẽ

khiến cho hoàng thất hổ thẹn, thỉnh nương nương cân nhắc."

Trang hoàng hậu

đã

sớm nghĩ

rõ, bằng

không

cũng

sẽ

không

thẳng thắn mọi chuyện cùng ông, bà cười nhạt

nói: "Trừ bỏ bối phận, Sở quốc công còn cảm thấy chỗ nào

không

ổn?

không

bằng

một

lần

nói

ra luôn."

Ân Như trái lo phải nghĩ, cho rằng hai người tuổi tác chênh lệch cũng có chút lớn, nhưng đây cũng

không

phải là vấn đề chủ yếu, vì thế

hắn

liền

không

nói

nhiều."Chỉ

một

lý do này. Ngụy vương cùng tuổi với tiểu nữ Tuế Tuế, hai người là từ

nhỏ

là thanh mai chúc mã, luận bối phận Khiếu Khiếu còn phải kêu Ngụy vương

một

tiếng cữu cữu, nương nương chẳng lẽ

đã

quên?"

Trang hoàng hậu than

nhẹ, "Bản cung đương nhiên

sẽ

không

quên, năm đó lục



nương cùng trưởng công chúa quan hệ tốt, thường xuyên xuất nhập cung, những việc này bản cung đều nhớ



ràng." Bà thấy vẻ mặt Sở quốc công chợt thả lỏng, cười cười lại

nói, "Chẳng qua là bản cung nhìn Giang Hành từ

nhỏ

tới lớn, từ trước tới này

hắn

vẫn

không

vừa ý



nương nào, nay lại nhìn trúng Khiếu Khiếu, ngươi

nói

bản cung phải làm như thế nào cho phải?"

Như thế nào cho phải?

yêu

ai

không

yêu, lại

đi

nhìn trúng tiểu ngoại tôn nữ nhà ông. Sở quốc công trong lòng là nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng

không

dám

nói

ra, ông nhịn nửa ngày, "Thần vẫn là cảm thấy

không

ổn."

Trang hoàng hậu cũng

không

nóng nảy, nếu bà

không

thuyết phục được ông, chỉ cần hoàng thượng ra

một

đạo thánh chỉ xuống, ông vẫn phải đàng hoàng mà tuân theo."Ngươi cảm thấy

không

ổn

không

vấn đề gì, lục



nương cũng

đã

đáp ứng bản cung, chỉ còn lại

một

câu của Khiếu Khiếu, dù cho lão

khôngđồng ý, bản cung cũng phải để nhi tử của bản cung cưới được nương tử như ý nguyện."

"..."

Ân Như theo bản năng nhìn về phía Ân Tuế Tình, hàm nghĩa trong mắt

không

cần

nói

cũng biết, mang theo trách cứ cùng

không

hiểu



rệt.

Nhưng mà ông nào biết Ân Tuế Tình trong lòng khổ sở bao nhiêu, bà đương nhiên cũng

không

đồng ý, khổ nỗi bị ân uy của Trang hoàng hậu chỉnh

một

đốn

một

hồi, dù cho

không

đồng ý cũng

không

thể phản đối. Nàng đáp lại ánh mắt bất đắc dĩ của Ân Như, bất động thanh sắc lắc lắc đầu, tỏ vẻ việc ngoài tàm kiểm soát của mình.

Ân Như tức giận, cái này có khác gì hành vi bá vương thượng ngạnh cung! Hoàng thất chẳng lẽ có thể cường ép cưới thần nữ mà

không

thành?

hắn

đang

muốn mở miệng, liền thấy Giang Hành từ cửa

đi

vào, còn có Đào Cẩn

đang

đi

theo sát phía sau. Hai người cùng đứng chung với nhau, càng khiến cho nàng trông càng thêm

nhỏ

xinh. Bình thường

không

cảm thấy gì, từ lúc Trang hoàng hậu

nói

muốn đem Đào Cẩn gả cho Ngụy vương, ông nhìn như thế nào cũng cảm giác

không

thích hợp. Lúc này nghiêm mặt, tức giận

nói: "Khiếu Khiếu, lại đây!"

Đào Cẩn run lên, vô tội nâng đôi mắt lên, "Ông ngoại..."

Nàng vừa muốn

đi

qua, ai ngờ bả vai bị Giang Hành bắt được, mặt

hắn

không

thay đổi sắc đem nàng giữ lại bên người, "Sở quốc công

nói

vậy là

đã

nghe mẫu hậu

nói

?"

Ân Như tức giận đến thổi râu trừng mắt, đâu chỉ là nghe

nói, chỉ kém

không

cãi vã! Nếu

không

phải nhìn mặt mũi của Trang hoàng hậu, ông hôm nay nhất định cuốn tay áo tỷ thí

một

trận cùng

hắn, "Người muốn cưới ngoại tôn nữ của thần?"

Giang Hành gật đầu: "Đúng vậy."

hắn

thốt ra: "Ngụy vương sao có thể

không

biết xấu hổ như thế!"

Giang Hành nghẹn họng.

Trang hoàng hậu

không

xem được nữa,

không

khỏi dùng đến thân phận hoàng hậu, lớn tiếng trách Sở quốc công. Lúc vẻ mặt bà nghiêm túc

thì

cực có uy nghiêm, hoàn toàn khác vẻ mặt ôn hòa lúc bình thường, quả thực khiến cho Ân Như lập tức thay đổi thái độ, quy củ đứng ở trước mặt bà, "Thần có mặt."

Trang hoàng hậu nhổm dậy phất phất tay áo, lạnh liếc

hắn

một

cái, "Việc này cứ quyết định như vậy, ngươi đừng có ở sau lưng bịa đặt bản cung

không

đúng, chỉ chờ hoàng thượng hạ chỉ, để cho Khiếu Khiếu phong quang mà suất giá."

Ân Như tuy

không

tình nguyện, nhưng bị uy nghiêm của Trang hoàng hậu trấn áp,

không

dám

nói

gì nữa, cho dù thế nào làm thần tử vẫn phải tuân thiên mệnh.

*

Sau khi tiễn hoàng hậu rời

đi, Sở quốc công gọi Đào Cẩn đến trước mặt,

không

ngừng mà hỏi: "Chuyện này phát sinh khi nào? Có phải từ lúc ở Tùng Châu

đã

bắt đầu? Các ngươi

đã

phát triển đến trình độ nào rồi?"

Đào Cẩn bị hỏi đến mặt đỏ tai hồng, lui về sau hai bước hét lên: "Ông ngoại đừng hỏi nữa."

Ân Như

đã

muốn tức chết, ông gần đây luôn luôn suy nghĩ đến việc hôn nhân của Đào Cẩn, hết sức để bụng, ai biết người còn chưa định tốt, liền bị Ngụy vương nhanh chân đến trước cướp mất. Cũng

khôngphải là do Ngụy vương

không

tốt, quả thực là

hắn

không

nằm trong phạm vi suy xét của ông, kích động

một

chút làm cho ông

không

tiếp nhận được, thở phì phò ngồi

trên

ghế nghỉ rất lâu cũng

không

trở lại bình thường được.

"Ta

không

hỏi? Ông ngoại cái gì cũng

không

biết, còn

không

muốn để ta hỏi

một

chút!" Ông

một

ngụm đem nước trà uống sạch

sẽ, rầm

một

tiếng đặt xuống bàn, "Nếu

không

phải hôm nay hoàng hậu

nói

với ta, ta đến nay còn chẳng hay biết gì!"

Nàng tự nhận đuối lý, lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ

không

nói

lời nào, dùng ánh mắt ý bảo nha hoàn đứng bên cạnh châm thêm trà.

Sở quốc công uống

một

ly lại

một

ly,

thật

vất vả chờ cơn tức giận của ông biến mất dần, Đào Cẩn dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo: "Ông ngoại đừng nóng giận, nếu con gả cho Giang Hành, sau này

sẽ

là vương phi,

nói

ra người

sẽ

càng có mặt mũi

không

phải sao."