Chương 59: Tôm say rượu

Ra khỏi Tần phủ, Giang Hành chưa trở về Ngụy vương phủ ngay, mà là trực tiếp

đi

từ trong thành về biệt viện phía Nam.

Chuyến

đi

này

hắn

vẫn

không

mang theo tôi tớ,

một

thân

một

mình

đi

tới biệt viện, dáng vẻ vội vàng, dọa cho hạ nhân giữ cửa sợ đến mức nhảy dựng, làm

hắn

tưởng là xảy ra đại

sự

gì liền tến lên hỏi, "Ngụy vương có chuyện gì quan trọng sao?"

Giang Hành đưa dây cương cho

hắn, để cho

hắn

dắt ngựa vào chuồng cho ngựa ăn cỏ, "Quảng Linh quận chúa đâu?"

Người gác cửa sờ sờ đầu, "Quận chúa vẫn luôn ở trong viện, chưa

đi

ra ngoài."

Giang Hành đầu cũng

không

ngoảnh lại mà

đi

về phía Bách Hoa viện, cũng

không

giải thích gì cùng

hắn.

Bách Hoa viện cách đây cũng

không

xa, hơn nữa bước chân

hắn

dài lại

đi

mau,

đi

không

bao lâu liền đến. Nơi này so với các biệt viện khác

thì

có thêm vài phần nhân khí, vì trong viện có hạ nhân Đào Cẩn mang từ Trường An đến, mỗi người đều làm việc của mình, thỉnh thoảng còn có vài tiếng kêu của Tướng Quân. Nơi này hàng năm đều

không

có người ở, Đào Cẩn chỉ mới vào ở được mấy ngày ngắn ngủi màkhông

khí biệt viện

đã

hoàn toàn thay đổi.

Thu

không

đang

cầm bình tưới cho hoa cỏ, ngẩng đầu

đã

thấy Giang Hành

đang

đi

đến, liền cuống quít buông việc trong tay, đứng sang

một

bên rồi hạ thấp người hành lễ:

"Ngụy vương."

Giang Hành

đi

vào viện, liền ngắm nhìn bốn phía: "Khiếu Khiếu ở đâu?"

Hàn Quang đáp: "Tiểu thư

đang

ở trong hoa viên phía sau, nô tỳ xin dẫn ngài

đi

qua."

"không

cần." Giang Hành chân dài cất bước, trực tiếp

đi

tới hậu viện, "Bản vương tự mình

đi

qua."

nói

xong người

đã

đi

xa.

Hàn Quang bất động tại chỗ

không

hiểu gì nhìn bóng lưng

hắn

dần xa, dường như cảm thấy Ngụy vương có gì đó

không

đúng? Hình như

đang

rất gấp,

hắn

tìm tiểu thư có việc gì gấp sao?

Giang Hành bước hai ba bước

đã

đi

tới phía sau hoa viên, vừa liếc mắt nhìn liền nhìn thấy người

đang

ở bên kia hồ dưới giàn hoa Tử Đằng.

Hoa Tử Đằng mọc thành chùm tỏa hương thơm ngát, từng chùm hoa từ giàn trồng hoa rủ xuống dưới, dưới giàn hoa được lắp

một

chiếc xích đu,

trên

xích đu

đang



một

vị



nương mặc

một

chiếc váy màu xanh tay rộng tựa tiên tử, màu quần áo của nàng tựa như màu sắc của hồ nước gần đấy, từ xa nhìn lại cả hai giống như hòa làm

một

thể. Nàng lẳng lặng ngồi

trên

xích đu, cũng

không

đẩy xích đu, giống nhưđang

làm thứ gì.

Trong đình hóng mát phía sau nàng vài chục bước, hai người Bạch Nhụy Hòa Ngọc

đang

đứng, đại khái là chờ nàng phân phó, cho nên

không

tiến lên.

Giang Hành

đi

đến trước mặt, mới nhìn



nàng

đang

làm bùa bình an ở dưới Như Ý Kết.

Giang Hành gọi nàng

một

tiếng: "Khiếu Khiếu, bản vương đến thăm ngươi."

Hàng lông mi dài của vị tiểu



nương khễ động, chặn lại thần thái trong mắt, toàn thân nàng đều chìm trong ánh nắng, bình tĩnh mà an tường.

Đào Cẩn dừng động tác

trên

tay lại, ngẩng đầu đưa mắt nhìn

hắn.

Nàng

không

có phản ứng gì, chỉ cúi đầu tiếp tục bện Như Ý Kết.

Tiểu bất điểm quả nhiên là

đang

tức giận.

*

Giang Hành đứng ở bên cạnh nàng,

hắn

chưa từng dỗ nữ nhân bao giờ nên

không

biết nên bắt đầu từ đâu.

hắn

suy nghĩ

một

lúc rồi giải thích: "Bản vương mấy ngày nay có chút việc bận."

Đầu Đào Cẩn cũng

không

nâng

một

lát, tiếp tục bện đồ của mình.

Giang Hành chỉ có thể hỏi: "Tại sao lại

đi

bện Như Ý Kết?"

Đào Cẩn nâng

một

đôi mắt trong veo

không

nhiễm đυ.c lên nhìn

hắn

chằm chằm trong chốc lát, "Đây là trước khi ta

đi

mẫu thân lên chùa cầu bình an phù cho ta, ta

đang

bện Như Ý Kết, là vì cầu mong nó phù hộ cho ta cả đời như ý, bình an khoẻ mạnh, như vậy ta liền

không

cần đến Tùng Châu tĩnh dưỡng nữa, phải



đơn

một

mình."

Những lời này

không

thể nghi ngờ càng làm cho Giang Hành càng thêm hổ thẹn.

hắn

định

nói

được rồi mới đến nhìn nàng, nhưng

không

có làm được. Nàng

một

thân

một

mình rời Trường An, chỉ có thể dựa vào

một

mình

hắn, cố tình

hắn

còn

nói



không

giữ lời.

Đào Cẩn là cố ý

nói

như vậy, chính là muốn khiến cho

hắn

cảm thấy áy náy.

Nàng cảm thấy

đã

đủ liền thu liễm, Giang Hành nếu

đã

có ý nhận sai, nàng

không

thể làm bộ làm tịch quá mức, nhưng cũng

không

thể dễ dàng tha thứ

hắn.

hắn

càng áy náy, về sau

sẽ

đối xử càng tốt đối với nàng.

Giang Hành bình tĩnh lại

một

lát, rồi lên tiếng giải thích: "Buổi chiều ta vốn định đến đây, nhưng lại bị Tần tri phủ...."

Đào Cẩn đánh gãy lời

hắn: "Nhưng Ngụy vương cữu cữu

đã

đáp ứng với ta dăm ba ngày

sẽ

tới

một

lần. Nhưng bốn ngày rồi người

không

có tới, ngày thứ năm cũng sắp qua

đi, người vẫn

không

đến."

Bây giờ

đã

là chạng vạng, tuy rằng ngày thứ năm còn chưa

đi

qua, nhưng Đào Cẩn chính là

không

tính.

Giang Hành đỡ giàn trồng hoa, trấn an nàng

nói: "Cho nên

không

phải cữu cữu

đang

tới thăm ngươi sao?"

Nghiễm nhiên là giọng điệu dỗ tiểu hài tử.

Đào Cẩn mím môi, "không

tính, ta đều

đã

chờ năm ngày,

không

tính."

nói

xong thấy

hắn

không

có ý tứ hối cải, Đào Cẩn thở phì phò gục đầu xuống, ngón tay thon dài linh hoạt nhếch nhếch, đem Như Ý Kết

đã

bện tốt toàn bộ mở ra, "Ngay cả bện Như Ý Kết, bệnh tim của ta cũngsẽ

không

tốt..."

Vừa phá được

một

nửa, tay của nàng bị

một

bàn tay khác chế trụ.

Ngước mắt nhìn, Giang Hành

đang

ngồi xổm trước mặt nàng, tươi cười

không

hề nề hà.

*

Giang Hành chưa thấy qua người

không

nói

lý như vậy, trong mắt

ẩn

chứa sủng nịch, hỏi nàng: "Tức giậnthì

tức giận, tại sao lại muốn phá hủy Như Ý Kết?"

Bàn tay

hắn

ấm áp khoan dung, có thể là do

trên

đường phải chạy gấp, mang theo

một

tầng mỏng mồ hôi, nhưng nó lại làm cho nàng cảm thấy vô cùng an tâm. Cỗ ấm áp kia theo lòng bàn tay của

hắntruyền đến trong tay Đào Cẩn, lại truyền vào nội tâm nàng, làm cho tâm nàng thoáng chốc bình tĩnh trở lại.

Đào Cẩn chớp chớp mắt: "Bởi vì Ngụy vương cữu cữu

không

hi vọng ta sống tốt."

Giang Hành nhíu mi, "nói

bậy, ta khi nào

không

hi vọng ngươi sống tốt?"

Nàng càn quấy

không

nói

đạo lý, "Người

không

đến thăm ta, khiến ta thực thất vọng, ta vừa

không

nhìn thấy ngài tâm tình liền

không

tốt, lúc đó

sẽ

không

lợi cho việc dưỡng bệnh."

Giang Hành bật cười, "Vậy cữu cữu phải làm như thế nào mới có thể làm cho tâm tình ngươi vui vẻ?"

Đào Cẩn thực ngoan, hiểu được phải có chừng có mực, "Đêm nay người có thể lưu lại cùng dùng cơm với ta được

không?"

(Ngọc lảm nhảm: Nghe có vẻ mờ ám như kiểu thê tử làm nũng tướng công ý nhỉ)

Vừa lúc trong quân

đã

không

có chuyện gì khẩn yếu, mấy việc vặt còn lại có thể giao cho Triệu Bân hỗ trợ xử lý, ở lại

một

đêm ở biệt viện cũng

không

phải

không

được. Giang Hành gật đầu: "Đương nhiên có thể."

Nàng lại

nói: "Về sau Ngụy vương cữu cữu có thể thường xuyên đến thăm ta

không."

Giang Hành nhất nhất đáp ứng: "Được."

Tiểu bất điểm cuối cùng cũng cao hứng, để cho

hắn

đứng ở

một

bên chờ, nàng đem Như Ý Kết vừa rồi tháo ra bện lại

một

lần nữa. Giang Hành lúc này mới nhìn thấy nàng rất khéo tay, ngón tay khéo léo nhanh nhẹn, chỉ

một

thoáng chốc liền bện xong

một

cái Như Ý Kết rất đẹp.

Lần trước thấy nàng bện cho

hắn

một

con cá trắm cỏ, sau này

hắn

vẫn đặt con cá ở trong tủ, nhưngkhông

có mang về Tùng Châu.

Đào Cẩn từ

trên

xích đu nhảy xuống, "Chúng ta

đi

ăn cơm

đi, ta đói bụng rồi."

không

thể

không

nói, đồ ăn đầu bếp ở biệt viện làm thực hợp với khẩu vị Đào Cẩn, nơi này khẩu vị thiên vị ngọt thanh đạm, nàng thích ăn nhất là món thịt heo thủy tinh xào chua ngọt đầu bếp làm. Chua chua ngọt ngào, hương vị rất ngon miệng.

Giang Hành

không

động đũa, nghĩ tới nàng vừa rồi ngồi

trên

xích đu lại

không

đung đưa, "Ngươi làm cho người làm xích đu, vì sao lại

không

động?"

Đào Cẩn

đi

ở phía trước, nghe vậy quay đầu cười

nói: "Ngụy vương cữu cữu lại quên, ta sợ độ cao nha."

Cho nên chẳng qua nàng cho người làm ngồi cho đỡ nghiện là được, nếu như

thật

sự

đu bay

thật

cao đến giữa

không

trung, chỉ sợ

sẽ

đem mình dọa gần chết trước.

Khi còn bé nàng

đi

đến phủ Nghi Dương công chúa, trong viện Hà Ngọc Chiếu có làm

một

chiếc xích đu, mỗi khi thấy Hà Giác đẩy nàng chơi đu dây

thì

Đào Cẩn chỉ có thể đứng ở

một

bên. Những lúc như vậy nàng thực

sự

hâm mộ Hà Ngọc Chiếu, bởi vì nàng ấy cái gì cũng đều có thể chơi, cái gì cũng

không

sợ, nhưng nàng

thì

không

được như vậy, nàng chưa bao giờ biết chơi đu dây có tư vị như thế nào.

Tại Đào phủ Đào Lâm Nguyên

không

chịu cho nàng dựng xích đu,

hiện

tại đến Tùng Châu, Giang Hànhđã

cho phép nàng dựng

một

chiếc, thỏa mãn hy vọng xa vời khi còn bé của nàng.

*

Cơm chiều được dùng tại chính đường, đầu bếp làm vài món thức ăn, đều là những món bình thường Đào Cẩn thích ăn.

Giang Hành

không

đặc biệt thích ăn gì đó, đầu bếp

không

đoán được

hắn

thích gì, liền thêm vài món ăn tươi theo mùa như cua chưng, tôm say rượu ….

Đào Cẩn

đang

tại vùi đầu bóc vỏ tôm, chợt nghe Giang Hành hỏi: "Mấy ngày nay ngươi ở biệt viện có gìkhông

quen

không?"

Chung quy Tùng Châu vẫn khác với Trường An, nàng mới đến dây,

không

biết có thể thích ứng được haykhông. Đến địa phương mới,

không

ít người

sẽ

xuất

hiện

hiện

tượng

không

hợp khí hậu, nhưng nhìn khí sắc của Đào Cẩn, hình như thích ứng rất tốt.

Quả nhiên, nàng đem thịt tôm để vào trong miệng, ăn ngon lành rồi trả lời: "Trừ bỏ hơi thiếu người

mộtchút, những cái khác đều rất tốt."

Giang Hành im lặng cười

nhẹ, "Ngươi là đến tĩnh dưỡng, chẳng lẽ còn muốn

đi

dạo phố xá sầm uất ở trong thành?"

Tôm say rượu là dùng rượu trắng chế thành, mang theo hơi rượu thuần khiết, Đào Cẩn trước kia chưa từng ăn qua món này, cảm thấy lạ miệng nên mới nhịn

không

được ăn nhiều hơn

một

chút.

Đào Cẩn

không

có trả lời những lời này, kỳ

thật

nàng muốn Giang Hành mang nàng vào Ngụy vương phủ ở, nếu như vậy, về sau

sẽ

có nhiều cơ hội tiếp xúc với

hắn

hơn, nàng

sẽ

không

cần mỗi ngày ở chỗ này rầu rĩ nữa. Nhưng chuyện này đương nhiên

không

thể do nàng đề suất trước, nàng

đã

nghĩ được

mộtbiện pháp khiến cho Giang Hành tự

nói

ra trước.

đang

suy tư

thì

trong bất tri bất giác nàng lại ăn thêm hai miếng tôm say rượu.

Giang Hành thấy nàng lại muốn hạ đũa, liền giơ tay ngăn cản nàng, "Đầu bếp dùng rượu mạnh để nấu, món tôm say rượu này

không

thể ăn nhiều."

Đào Cẩn ngước mắt, nghiêng đầu nghi ngờ ừh

một

tiếng.

Hai má của vị tiểu



nương kia

đã

hơi phiếm hồng, đôi mắt mông lung long lanh

một

tầng hơi nước, mê hoặc nhìn

hắn.

Được rồi,

hắn

đã

nói

chậm

một

bước.

*

Đào Cẩn trước kia chưa từng ăn món ăn chế biến từ rượu, càng chưa từng uống rượu đến mức say rượu, kể cả kiếp trước lúc ở Đào phủ, đều chưa từng dính qua

một

giọt rượu, nàng căn bản

không

biết mìnhkhông

uống được bao nhiêu rượu. Nàng chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút lay động, còn có chút mơ hồ, "Ngụy vương cữu cữu... Người

nói

gì?"

Giang Hành nhổm dậy, gọi nha hoàn của nàng tới: "Quận chúa say rồi, đỡ nàng trở về phòng

đi."

Sương Nguyệt Thu

không

tiến lên,

một

trái

một

phải đỡ lấy Đào Cẩn, "Tiểu thư, chúng ta về phòng

đi."

Đào Cẩn nhắm chặt mắt, đầu óc đều

đang

suy nghĩ làm thế nào khiến cho Giang Hành coi trọng nàng, đẩy hai người bọn họ ra, ngồi xổm

trên

mặt đất ôm đầu gối: "Ta

không

về."

Giang Hành còn

đang

ở đây, nàng

không

thể

đi.

Sương Nguyệt lộ ra vẻ khó xử: "Tiểu thư

không

quay về, cũng

không

thể ngồi xổm ở đây..."

Tính tình bướng bỉnh của Đào Cẩn lại tái phát, cho dù ai khuyên bảo thế nào cũng đều vô dụng, nàng đơn giản đem đầu chôn vào trong đầu gối, giả bộ

không

nghe thấy.

Cứ để nàng ngồi xổm ở nơi này cũng

không

phải cái biện pháp, Thu

không

đi

lên đỡ nàng, lại bị nàng dùng tay đẩy ra, "Ta

hiện

tại

không

thể

đi..."

Nàng đỡ bàn đứng dậy, lảo đảo lui về sau hai bước, mắt thấy sắp đυ.ng vào

trên

người Giang Hành. Giang Hành đỡ lấy hai vai của nàng, "Vì sao

không

thể

đi?"

Đào Cẩn quay đầu, mê mang nhìn

hắn, "Hả?"

Hai má của tiểu bất điểm

hiện

ra màu hồng nhạt, nhìn

hắn

chằm chằm trong chốc lát, đôi mắt mị hoặc khẽ cười, nhu thuận đáng

yêu.

"Ngụy vương cữu cữu." Nàng

nói.

Giang Hành

không

hiểu ý nàng, ừ

một

tiếng.

Nàng hai tay quấn lên cổ

hắn, nhón chân lên, hai má nóng bỏng miễn cưỡng có thể với tới cổ

hắn. Đào Cẩn cọ cọ, vừa quay đầu,

một

luồng nhiệt khí liền thổi vào tai

hắn: "Bởi vì..."

nói

xong hai chữ này,

không

có tiếng động phát ra.

Giang Hành buông mi nhìn, nàng lại ngủ ở trong lòng

hắn.

Hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt

nhỏ

nhắn trắng noãn thấm ra

một

tầng mồ hôi mỏng, hô hấp

nhẹnhàng, ngủ vô cùng an tường.

Nàng thân thể mềm mại dính sát vào

hắn, hai tay còn vịn cổ

hắn, hô hấp hít vào thở ra nhè

nhẹ, khoảng cách của hai người càng trở lên thân mật. Giang Hành cứng người trong chốc lát, giơ tay đem hai tay của nàng lấy xuống, trong ánh mắt khϊếp sợ của Sương Nguyệt Thu

không, đem nàng ôm ngang lên, đưa về Bách Hoa viện.

Đến khi đặt được Đào Cẩn lên

trên

giường, Giang Hành mới quay người

nói

với hai người: "Những việc phát sinh đêm nay, các ngươi cái gì cũng

không

nhìn thấy."

Thu

không

là người biết nhìn sắc mặt cỡ nào, đầu óc cũng rất thông minh, liếc mắt liền nhìn ra việc này nghiêm trọng thế nào, lúc này liền vuốt càm

nói: "Ngụy vương yên tâm, ngài chỉ là ăn bữa cơm cùng quận chúa mà thôi."

Sương Nguyệt tuy có chút mơ màng, nhưng cũng gật đầu theo.

Thẳng đến lúc sau khi Giang Hành

đi

ra ngoài, nàng mới sững sờ bắt lấy tay Thu

không, há miệng run rẩy hỏi: "Việc này… đây rốt cuộc là

đang

xảy ra chuyện gì a?"

Thu

không

ngại nàng ngốc, gõ gõ trán nàng,

không

nhiều lời: "không

xảy ra chuyện gì hết, ngươi hãy đem mọi chuyện phát sinh hôm nay đều quên hết

đi."

Sương Nguyệt cái hiểu cái

không

gật gật đầu.

Sau khi

nói

với nàng xong, Thu

không

quay đầu nhìn nhìn Tiểu thư

đang

nằm

trên

giường.

Tuy rằng Ngụy vương đường đường là

một

vị quân tử, lòng

không

hề có tạp niệm khi đưa Tiểu thư trở về, nhưng vừa rồi ở Chính Đường, nàng

đã

nhìn thấy



ràng...

Lúc Tiểu thư nép vào

trên

người

hắn

thì



ràng ánh mắt

hắn

có biến hóa.

không

biết Ngụy vương nghĩ như thế nào, nhưng bây giờ Tiểu thư mới mười ba tuổi... ước chừng

nhỏ

hơnhắn

15 tuổi, hơn nữa bối phận của bọn họ...

*

Ngày hôm sau Đào Cẩn tỉnh lại

thì

đầu còn có chút choáng váng.

Nàng chỉ nhớ được chính mình ăn mấy con tôm say rượu, sau đó tinh thần liền

không

tỉnh táo, những việc sau đó sảy ra nàng hoàn toàn

không

có ấn tượng.

Nàng trước kia chưa bao giờ bị say rượu, càng

không

biết bộ dáng của mình khi say rượu trông như thế nào, chẳng lẽ

đã

gây ra phong ba gì khi say rượu?

Vì thế gọi Sương Nguyệt Thu

không

vào, vẻ mặt hết sức cẩn thận hỏi: "Ngày hôm qua sau khi ta say, chắc

không

gây ra chuyện gì chứ?"

Sương Nguyệt liên tục lắc đầu, "Tiểu thư cái gì cũng đều

không

làm."

Đào Cẩn nửa tin nửa ngờ, "thật

sao?"

Thu

không

đem nàng kéo sang

một

bên,

một

lần nữa giải thích lại

một

lần, "Tối qua sau khi tiểu thư ăn tôm say rượu bị say, liền ngồi xổm xuống mặt đất

không

chịu động, sau Ngụy vương

đã

đưa tiểu thư trở lại."

Đào Cẩn lại hỏi: "Trừ việc đó ra

không

có việc gì khác sao?"

Thu

không

dừng

một

chút rồi lắc đầu

nói: "không

có việc gì khác."

Đào Cẩn yên tâm, chỉ cần

không

làm ra chuyện gì mất mặt là được.

Tối qua Giang Hành cũng ngủ lại tại biệt viện, Đào Cẩn vốn định cùng

hắn

cùng dùng đồ ăn sáng, nhưng hạ nhân trong viện

nói, sáng sớm Ngụy vương

đã

rời giường trở về Ngụy vương phủ, ngay cả đồ ăn sáng cũng

không

dùng.

Đào Cẩn nghe xong, tiếc nuối bĩu bĩu môi.

Ngày hôm qua

không

phải

nói

không

có việc gì sao, tại sao lại

đi

sớm như vậy?

*

Từ đấy về sau trong

một

khoảng thời gian, cứ cách hai ba ngày Giang Hành liền đến biệt viện

mộtchuyến, nhưng mỗi lần

hắn

tới, thời gian ở lại đều

không

vượt quá

một

canh giờ.

Có đôi khi Đào Cẩn có định định làm thân với

hắn, thái độ của

hắn

lại rất bình tĩnh, làm cho nàng

khôngbiết nên xuống tay từ đâu.

Đây là làm sao? Mấy ngày hôm trước lúc ăn cơm

không

phải vẫn còn tốt sao?

Đào Cẩn thực buồn bực, hôm nay vẫn tiếp tục như thế, Giang Hành vừa tới được nửa canh giờ

đã

muốn rời

đi, ngay cả ngọ thiện cũng

không

ở lại ăn cùng nàng.

Lúc này cho dù thế nào cũng

không

thể để cho

hắn

đi, Đào Cẩn

đi

đến trước mặt

hắn, chặn đường củahắn, "Mấy hôm nay Ngụy vương cữu cữu bề bộn nhiều việc hay sao?"

Giang Hành lắc đầu, "không

vội."

Đào Cẩn

không

chút nào quanh co lòng vòng, "Nếu

không

vội, vì sao ngài

không

ở lại ăn cơm cùng ta, ngay cả thời gian đó cũng

không

có hay sao?"

Vẻ mặt tiểu



nương đầy nghiêm túc, quả thực là

không

hỏi ra vấn đề quyết

không

chịu bỏ qua.

Giang Hành cúi đầu nhìn khuôn mặt

nhỏ

nhắn non nớt kia,

một

lúc lâu sau, khóe môi cong lên nụ cười, "Vạn nhất ngươi lại ăn tôm say rượu rồi lại say nữa

thì

làm thế nào?"Mặt Đào Cẩn đỏ lên, việc này

thật

là quá mất mặt, hóa ra

hắn

để ý cái này, đó

thật

là việc quá tốt, "Về sau ta

không

ăn nữa là được."

Giang Hành giơ tay, muốn sờ đầu nàng theo bản năng, nghĩ đến cái gì lại buông tay, "Uh."

Trong lòng Đào Cẩn đầy chờ mong, "Vậy người

sẽ

ở lại dùng cơm trưa chứ?"

Giang Hành cười

nhẹ, "không

được, trong quân

thật

sự

có việc, ta chỉ có thể dành chút thời gian đến đâymột

chuyến,

hiện

nay tất nhiên phải trở về."

Từ sau khi tới Tùng Châu, tiểu bất điểm này dường như trở nên đặc biệt ỷ lại vào

hắn, đây là có biến hóa trong tình cảm. Nàng chỉ lẻ loi

một

thân

một

mình ở bên ngoài, chỉ quen biết

một

mình

hắn,

không

ỷ lại vào

hắn

còn có thể ỷ lại vào ai?

Nghĩ như vậy, Giang Hành liền bồi thêm

một

câu: "Ngày sau ta

sẽ

đến đây, lại bồi ngươi dùng cơm."

Đào Cẩn tuy có chút thất vọng, nhưng

không

có cứng rắn lưu

hắn

lại, "Được."

Đưa mắt nhìn Giang Hành từ từ

đi

xa, lúc này nàng mới về phòng gọi người truyền lệnh, cảm xúc hậm hực mới vừa rồi xuất

hiện

giờ

đã

trở thành hư

không,

thật

là giả bộ đáng thương.

*

Giang Hành

nói

sau này

sẽ

đến đây bồi nàng dùng bữa, nhưng

không

đợi đến mấy ngày sau, biệt viện liền sảy ra

một

đại

sự.

Bởi vì biệt viện hàng năm

không

người cư trú,

hiện

nay chỉ có

một

tiểu



nương là Đào Cẩn ở bên trong, nếu

không

có người canh gác, chỉ sợ sớm

đã

bị người ta khiêng

đi.

Này đêm Đào Cẩn

đang

ở tại trong phòng ngủ, bỗng nhiên nghe được ngoài cửa sổ truyền đến tiếng thét to, dường như là tiếng hô bắt trộm.