Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độc Nhất Phu Nhân Tâm

Chương 61: Quý mến

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi ở lại Đỗ Hoành Uyển

một

ngày, Đào Cẩn liền hiểu được nguyên nhân lúc trước Giang Hành

khôngtrực tiếp mang nàng về Ngụy vương phủ.

Bởi Đỗ Hoành Uyển cách Chiêm Vân viện

một

khoảng rất gần, chỉ cần viện kia có bất kỳ động tĩnh gì, nơi này đều có thể nghe thấy



ràng. Đặc biệt những kia người có xuất thân từ quân doanh,

một

đám giọng lớn, chỉ cần bị

một

kích động liền rống đến rung trời lở đất.

Ví dụ như

hiện

tại, Đào Cẩn

đang

đứng tại cửa viện, vẻ mặt bất mãn trừng về phía Chiêm Vân viện phía trước.

không

biết có

âm

thanh của ai đó liên tiếp truyền ra: "Ngụy vương, đám thỏ

nhỏ

kia hãy giao cho thuộc hạ xử lý, bảo đảm thuộc hạ

sẽ

dọn dẹp bọn họ đến dễ bảo!"

Thứ

âm

thanh này vẫn giằng co suốt cả buổi sáng, bắt đầu từ giờ mẹo đến giờ, lúc Đào Cẩn vẫn cònđang



trên

giường say giấc, liền bị

âm

thanh này làm cho tỉnh.

Người nào vô lễ như vậy,

không

thể chờ đến Chính Đường

nói

chuyện sao?

Đào Cẩn tức giận trừng trong chốc lát, Bạch Nhụy ở

một

bên khuyên nhủ: "Tiểu thư, chúng ta trở về

đi."

Đào Cẩn cọ sát khăn tay, quả đấm

nhỏ

gắt gao nắm chặt, "Ta

đang

buồn ngủ sắp chết rồi."

Có khả năng do gần đây đổi nơi ở liên tục, liên tiếp hai ngày nay nàng đều

không

được nghỉ ngơi tốt, ban đêm luôn nằm mộng đến loạn thất bát tao, vừa tỉnh dậy cả người đều mỏi mệt. Vốn định buổi sáng ngủ đến khi mặt trời lên cao, ai ngờ trời còn chưa sáng, liền bị những ma

âm

gào rống từ Chiêm Vân viện truyền tới làm cho

không

ngủ được.

Đào Cẩn sai Bạch Nhụy

đi

tìm hai cái nút bịt tai bằng bông, nàng bịt lỗ tai tiếp tục nằm xuống, nhưng nằm tại

trên

giường lăn qua lộn lại, vẫn

không

ngủ được.

Cuối cùng cũng đành buông tha, từ

trên

giường nhảy lên

một

cái, dự định

đi

Chiêm Vân viện tìm Giang Hành tính sổ.

Đến buổi trưa, tiềng ồn ào trong Chiêm Vân viện mới dừng lại.

Đào Cẩn

một

lần nữa

đi

tới cửa Đỗ Hoành Uyển, bởi vì hai viện cách nhau rất gần, nàng đứng ở cửa liền có thể nhìn thấy động tĩnh của Chiêm Vân. Giờ phút này Giang Hành

đang

đứng ở ngoài viện đưa ngườiđi

ra ngoài, quay đầu

đã

chạm vào tầm mắt của nàng, liền hơi chậm lại, sau khi tiễn người

đi

sau liền

đitới trước mặt nàng, "Tại sao lại ra đây?"

Đào Cẩn nhếch môi, chăm chú nhìn

hắn: "Ngụy vương cữu cữu hai ngày nay ta

không

được ngủ đủ giấc."

Lời này

nói

ra

không

đầu

không

đuôi, nhất thời Giang Hành

không

kịp phản ứng.

Cúi đầu nhìn, dưới mắt tiểu bất điểm có

một

quầng thâm màu xanh, làn da nàng trắng cho nên quầng thâm có vẻ càng thêm



rệt. Nàng giương mắt nhìn

hắn,

một

tiếng gọi Ngụy vương cữu cữu kia có vẻ cực kỳ đáng thương.

Nhớ tới cảnh tượng vừa rồi ở Chiêm Vân viện, Giang Hành lộ ra nụ cười, "đã

làm ồn đến ngươi?"

Nàng ân

một

tiếng.

Giang Hành nghe

âm

thanh này

đã

nghe thành thói quen, cũng

không

cảm thấy có gì lạ, nhưng

hắn

quên Ngụy vương phủ xưa đâu bằng nay,

hiện

nay

đã

có thêm

một

cái bé con

yêu

kiều, tự nhiên là phải quan tâm.

hắn

ngồi dậy, có chút đau lòng, "Về sau có việc bản vương

sẽ

để cho bọn họ đến Chính Đường

nói,sẽ

không

tiếp tục đến Chiêm Vân viện nữa, như vậy ngươi có thể nghỉ ngơi

thật

tốt."

Đào Cẩn vẫn cảm thấy mất hứng: "Nhưng buổi tối ta cũng

không

ngủ được."

Giang Hành hơi quay đầu, đầu mày khẽ nhếch, "Vì sao

không

ngủ được?"

Nàng xoa xoa đầu

đang

phát đau, cảm thấy

một

trận phiền muộn, "Ta cũng

không

biết, có thể là do đến địa phương mới, cảm thấy

không

quen."

Nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt,

không

mang huyết sắc, nên có lẽ

không

phải là do

không

hợp khí hậu?

Giang Hành nghĩ như vậy, liền

nói

với nàng: "Ta

sẽ

để cho người mời đại phu đến xem, nếu như có chỗ nào

không

thoải mái, ngàn vạn

không

được chịu đựng."

Đào Cẩn ỉu xìu gật đầu, tính toán nên trở về ngủ bù.

đi

không

được hai bước,

đã

bị Giang Hành gọi lại: "Mấy ngày nữa là ngày thượng tỵ tiết*, Khiếu Khiếu, ngươi có muốn

đi

ra ngoài chơi?"

Ngày 3 tháng 3 thượng tỵ tiết, lan canh tắm rửa, nước lượn chén trôi.

Ngày này là thời điểm mà các tiểu thư khuê các trong cả

một

năm khó có dịp mới được ra ngoài chơi, Giang Hành lo lắng nàng ở trong phủ

sẽ

phiền muộn đến hỏng, nên liền muốn mang nàng

đi

ra ngoài xem

một

chút.

Việc này đúng lúc là hợp ý của Đào Cẩn, nàng quả

thật



đang

rất phiền muộn, đầu tiên là ở biệt viện, sau lại là Ngụy vương phủ, nàng mới tới Tùng Châu vài ngày, căn bản là chưa được

đi

dạo.

Đào Cẩn lúc này liền đồng ý ngay: "Muốn nha!"

Giang Hành cong môi cười, "Vậy hai ngày nay ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa bản vương

sẽdẫn ngươi đến bờ sông tham dự yến."

Lô Giang ở phía góc của thànhTùng Châu,

một

nửa sông ở trong thành,

một

nửa ở ngoài thành. hai bờ sông Lô Giang phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, là chỗ đến của rất nhiều văn nhân nhã sĩ

yêu

thích, ngắm hoa nhìn cảnh, ca hát đối rượu. Vào ngày đó tri phủ Tùng Châu

sẽ

thiết yến ở bên bờ sông, trước khi tổ chức yến tiệc ở Lâm Giang mấy ngày

đã

đến mời Giang Hành.

Giang Hành vốn

không

định

đi, nhưng hôm nay nhìn Đào Cẩn có vẻ

không

vui, nên muốn mang nàng

đira ngoài chơi

một

chút, để cho nàng khôi phục tinh thần phấn chấn như ngày xưa.

*

không

biết là do lời

nói

của Giang Hành có tác dụng, hay là do Đào Cẩn

đã

quen với hoàn cảnh ở Ngụy vương phủ, hai ngày gần đây ngủ rất ngon lành.

Hơn nữa từ sau ngày đó, Chiêm Vân viện quả

thật

rất an tĩnh,

không

truyền ra chút tạp

âm

nào.

Nàng

không

biết là, nơi Giang Hành tiếp đãi người

đã

đổi thành tiền viện Chính Đường, bình thường đều ở tại góc tây bắc Đằng

âm

các. Như vậy cho dù có động tĩnh gì, cũng

sẽ

không

làm ồn đến Đào Cẩn.

Đào Cẩn điều dưỡng ước chừng hai ngày, cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần.

Thượng tỵ tiết có truyền thống là buổi tối ngày đầu tiên phải dùng phong lan tắm rửa, rửa

đi

hết uế vật bám

trên

người. Ban đêm, Đào Cẩn sai cho người nấu

một

thùng nước ấm lớn, nàng tiến vào trong thùng tắm mà thoải mái tắm rửa.

Nước ấm được nấu cùng phong lan, tản ra

một

hương vị

nhẹ

nhàng thanh thản, mặt

trên

còn có từng cánh hoa đào phiêu đãng. Đào Cẩn vốc

một

vốc nước đưa kên mũi ngửi, quả thực rất thơm.

Nàng vịn mép thùng, Bạch Nhụy đứng ở đằng sau thay nàng chà lưng, trước mặt là

một

tấm lưng nõn nà trắng trẻo, Bạch Nhụy

không

ngừng hâm mộ, "Tiểu thư, ngài rốt cuộc là người lớn lên như thế nào vậy?"

Đào Cẩn lười biếng ừ

một

tiếng, nghe

không

hiểu.

Bạch Nhụy căn bản

không

nỡ xuống tay chà sát mạnh, sợ mình chỉ cần

nhẹ

nhàng vừa chạm vào,

sẽđem da của nàng đυ.ng hỏng."Vừa trắng vừa mềm, y hệt như đậu hủ."

Nghe vậy, Đào Cẩn trầm thấp bật cười.

Nàng biết làn da mình đẹp, nhưng đây cũng

không

phải là chuyện gì tốt, ví dụ như chỉ cần hơi có chút va chạm,

trên

người liền xuất

hiện

vết xanh tím mấy ngày liền.

Đợi Bạch Nhụy chà sau lưng xong, Đào Cẩn để cho nàng

đi

ra ngoài, tự mình chậm rãi gội đầu.

Máy tóc như lụa đen được nàng để lên phía trước người, màu đen với trắng, hai thái cực hoàn toàn đối lập. Mái tóc của nàng che khuất cặp ngực nõn nà, sợi tóc lướt qua đỉnh cao vυ"t, truyền đến cảm giác hơi ngứa. Mấy ngày nay nơi đó càng ngày càng đau, nàng ngay cả chạm vào đều

không

dám chạm, bởi vìđã

trải qua việc này

một

lần, cho nên nàng biết việc này là thể

hiện

điều gì, cũng

không

lo lắng, chỉ là thỉnh thoảng đau đến có chút chịu

không

nổi mà thôi.

Sau khi gội xong đầu, nàng nhịn

không

được dùng tay khoa tay múa chân

một

chút, phát giác nơi đó thế nhưng lại thành bộ dạng

một

bàn tay cũng

không

cầm hết.

Tại sao lại phát triển như vậy?

Hình như lớn hơn

một

chút so với kiếp trước.

Đào Cẩn kỳ

thật

không

thích lớn như vậy, nàng thích giống như bộ dáng

nhỏ

xinh như bánh bao, đáng tiếc bản thân nàng lại được di truyền đặc điểm của mẫu thân, bộ ngực cong nẩy, eo

nhỏ

tinh tế.

Bước ra từ trong thùng tắm, Đào Cẩn mặc quần áo

đi

ra ngoài, làn tóc đen mượt buông ở phía, bọt nước từng giọt từng giọt rơi đầy đất.

Nàng

đi

đến trước gương đồng lau tóc,

một

nha hoàn ở tiền viện

đi

tới cửa,

nói

với Thu

không

vài câu, Thu

không

vào phòng bẩm lại: "Tiểu thư, hình như ở tiền viện có khách tới,

hiện

nay Ngụy vương

không

ở đây, ngài có muốn

đi

xem

không?"

Đào Cẩn nghiêng đầu, "Ta

đi

làm gì?"

Thu

không

nói: "Người nọ là đến tặng đồ cho Ngụy vương..."

Dừng

một

chút,

nói: "Là

một

tiểu thư."

Đây là nha hoàn tiền viện

nói

cho nàng biết, về phần tại sao lại cố ý

nói

cho nàng biết cái này...

thì

khôngcần quan tâm.

*

Đến lúc Đào Cẩn

đi

đến Chính Đường, mới hiểu được câu nhắc nhở kia của Thu

không

là có ý gì.

Vì vị khách nhân

đang

ở Chính Đường, mặc

một

bộ cẩm bào Chức Kim màu trắng, phiêu dật uyển chuyển, mặc trang phục của thiếu niên. Mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, đầu buộc ngọc quan, tuy rằng

đã

ngụy trang rất hoàn mỹ, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể nhìn ra đây là

một

vị tiểu thư.

Tóc Đào Cẩn vẫn chưa hong khô, nên nàng chỉ dùng

một

trâm cài Hải Đường rũ ti búi thành

một

búi tóc đơn giản, nâng váy bước qua bậc cửa.

"Ngụy vương

đã

ra ngoài từ sớm,

hiện

giờ còn chưa trở lại, nghe

nói

công tử có đồ vật gì muốn tặng cho Ngụy vương,

không

biết các hạ là?" Đào Cẩn

đi

đến trước mặt nàng, ngồi xuống ghế bằng gỗ Hoàng Lê, hướng nàng mỉm cười.

Đối phương ngớ ra tại chỗ,

không

ngờ ở trong Ngụy vương phủ lại có

một

vị



nương, cả nửa ngày cũngkhông

nói

được lời gì, hồi lâu mới tìm được

âm

thanh trở về: "Khuất khuất là chi tử của Tần tri phủ Tần Hoằng, ngày trước gia phụ tìm được

một

loại lá trà, nên có ý đưa đến cho Ngụy vương

một

ít để nhấm nháp."

Tần tri phủ sao?

Đào Cẩn nhìn về phía vị



nương

đang

đứng trước mặt, mời nàng ngồi: "Tần công tử đùng đứng như vậy, mời ngồi."

Người trước mắt nào có phải là Tần đại công tử Tần Hoằng,



ràng là đại nữ nhi của Tần Trung Nhân Tần Mộ Mộ.

Đây là lần đầu tiên Đào Cẩn nhìn thấy nàng, còn tưởng rằng người nữ nhân có thể

đi

đến cuối cùng như nàng, nhất định là

một

người trầm ổn nội liễm,

không

ngờ người như vậy lại

sẽ

làm ra loại giả trai như vậy, chỉ vì muốn đến gặp người trong lòng

một

lần.

Nha hoàn vào phòng thêm trà, Tần Mộ Mộ nâng cốc trà trù trừ

thật

lâu, vẫn

không

nhịn được hỏi: "Khuất khuất nhớ



từ xưa đến nay Ngụy vương đều sống

một

mình,

không

biết tiểu thư cùng với Ngụy vương là..."

Nàng hỏi vấn đề này, quả

thật

quản

thật

rộng.

Nhưng nàng chính là

không

nhịn được.

Lần này nàng cố ý thuyết phục phụ thân, đề có thể đến Ngụy vương phủ

một

chuyến, hi vọng có thể mượn cơ hội này tiếp xúc cùng Ngụy vương, thuận tiện

nói

một

chút về việc thượng tỵ tiết ngày mai. Nhưng là nàng đợi

đã

lâu, thế nhưng lại chờ thấy

một

vị



nương trắng ngần đến.

Vừa nhìn liền biết là vừa tắm rửa xong, tóc đen vẫn chưa khô hẳn, cả người tản ra hương phong lan nhàn nhạt.

Điều này làm cho Tần Mộ Mộ

không

thể

không

nghĩ nhiều, mọi người đều

nói

Ngụy vương

không

gần nữ sắc, cùng

không

thân cận cùng tiểu thư nào, vì sao trong phủ

hắn

lại có

một

vị tiểu thư? Hơn nữa vị tiểu thư này, còn ở lại nơi này.

Đào Cẩn nhìn về phía nàng, cố ý

nói

lập lờ: "Nga, Ngụy vương cùng ta quan hệ rất tốt."

Tần Mộ Mộ sắc mặt trắng nhợt.

Nàng cắn cánh môi hồng, lông mi dài hơi động, cầm lấy cốc trà

nhẹ

nhàng thổi thổi uống

một

ngụm.

Tần Mộ Mộ

không

nén được tức giận, lại có lẽ là do

hiện

giờ nàng

đang

dùng thân phận Tần Hoằng, nênnói

chuyện

không

cố kỵ gì, "Khuất khuất trước kia

đã

đến quá Ngụy vương phủ hai lần, hình như chưa bao giờ thấy qua tiểu thư."

"Ngươi đương nhiên chưa thấy qua ta." Đào Cẩn cười híp mắt, "Mấy ngày hôm trước ta mới vào ở."

Nàng cố ý

nói

được mập mờ, chính là vì muốn để cho Tần Mộ Mộ hiểu lầm.

Quả nhiên, Tần Mộ Mộ

đã

xem nàng trở thành

một

nữ tử trăng hoa, liền nhìn nàng với

một

ánh mắt khinh thường mà đứng lên, "Ngươi là..."

Người bên ngoài đều biết Ngụy vương luôn giữ mình trong sạch, nay xem ra cũng

không

hoàn toàn là như vậy.

Hơn nữa vị



nương này nhìn cũng

không

lớn,

không

biết

đã

dùng thủ đoạn gì mà có thể để cho

mộtngười xưa nay

không

gần nữ sắc như Ngụy vương đưa nàng vào trong phủ.

Nàng đứng lên, "Nếu Ngụy vương

không

có ở đây, khuất khuất xin cáo từ, ngày khác lại..."

nói

chưa xong câu,

một

nha hoàn

đi

từ cửa vào, trong tay cầm

một

tấm áo choàng giày bằng vài Trang Hoa, "Quận chúa

đi

ra ngoài mà

không

mặc thêm quần áo? Vào lúc chạng vạng có gió lạnh, bị nhiễm lạnh

thì

làm thế nào?"

Vừa

nói

vừa khoác thêm áo khoác cho Đào Cẩn.

Tần Mộ Mộ ngớ người ra,

không

thể tưởng tượng nổi quay người nhìn nàng.

Đào Cẩn ai nha

một

tiếng,

không

nhịn được

nói: "Ta ăn mặc đủ rồi."

"Ngươi, ngươi là quận chúa?" Tần Mộ Mộ hỏi.

Đào Cẩn ngước mắt nhìn lại, mắt môi đều cong cong: "Đúng vậy, Ngụy vương cữu cữu

không

ở phủ, ngày sau ngươi lại đến vậy."
« Chương TrướcChương Tiếp »