🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người tới
không
có trả lời, mà lập tức
đi
đến trước giường.
Giọng
nói
của
hắn
rất quen thuộc, “Chỉ ngắn ngủi có mấy ngày mà Quận chúa
đã
quên tại hạ rồi sao?”
Đào Cẩn suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc cũng nhớ được
hắn
ta là ai.
Tần Hoằng!
hắn
ta như thế nào
sẽ
xuất
hiện
ở trong này, sao lại đột nhập vào phòng của nàng? Đào Cẩn nhớ
rõ
ràng trước khi
đi
ngủ cửa phòng của nàng
đã
được khóa lại, hơn nữa nơi này cách Tùng Châu cả trăm dặm,
hắn
ta tới nơi này làm gì?
không
có thời gian nghĩ nhiều như vậy, Đào Cẩn
đã
căng họng lên kêu cứu: “Người tới, có kẻ lưu manh ở đây!”
Tần Hoằng tiến đến trước mặt nàng, che miệng nàng lại: “Quận chúa
không
cần phải uổng phí sức lực làm gì, Tần mỗ
đã
hạ dược ở đồ ăn của bọn họ, bọn họ tạm thời
sẽkhông
tỉnh lại đâu.”
hắn
ta cách nàng rất gần, Đào Cẩn có thể thấy
rõ, khóe môi
hắn
đang
cười, mang theo tâm địa xấu xa.
Hơn nửa đêm lại xông vào phòng
cô
nương, có thể có chuyện gì tốt được chứ? Đào Cẩn nhấc chân lên muốn đá
hắn
ta, nàng ra tay
không
chút lưu tình, chọn ngay địa phương yếu ớt nhất của
hắn
mà đá: “Cút!”
Đáng tiếc Tần Hoằng là người tập võ, công kích của nàng
hắn
dễ dàng tránh thoát được, cúi người áp tới
trên
người nàng, cười
nói: