Chương 14: Oan ức của Tạ Vân Lam

Tạ Vân Lam đi tới thấy Nam Cung Thần đứng ngẩn người bên đường, nàng ta vội chỉnh sửa lại quần áo rồi đi tới.

Mới vừa rồi trong phòng khách, Nam Cung Thần đẩy nàng thật mạnh, trong bụng nàng hơi đau, nàng cũng không dám lên tiếng, bởi vì từ đầu đến cuối Nam Cung Thần vẫn luôn làm ngơ với nỗi oan ức của nàng.

“Thần lang… Chuyện của Uyển muội…”

“Chuyện này ta biết rồi, sau này không được phép nhắc lại, rõ chưa? Muốn đường đường gả vào Tấn Vương phủ, không được nhắc lại chuyện này, nếu lần sau có chuyện gì xảy ra cũng đừng trách ta không khách khí.”

Đôi mắt Nam Cung Thần lạnh như sương, cả người Tạ Vân Lam lạnh buốt không khỏi giật mình, nước mắt không tự chủ mà ngân ngấn ở vành mắt.

Nam Cung Thần đưa tay nâng cằm nàng ta lên, lạnh nhạt nói: “Tốt nhất sau này không nên bày ra vẻ mặt như thế, có lẽ lần đầu còn cuốn hút ta, làm nhiều sẽ giống như ăn đi ăn lại một món, nhàm chán lắm.”

Lực nắm của ngón tay trên cằm tăng dần, nước mắt Tạ Vân Lam càng muốn chảy ra nhiều hơn, nhưng nàng nỗ lực hô hấp không để cho nó rơi xuống. Tại sao? Tại sao Nam Cung Thần không còn dịu dàng với nàng nữa?

“Thϊếp… Thϊếp hiểu rồi.” Tạ Vân Lam cố gắng nở ra một nụ cười.

“Đừng đi theo ta nữa, quay về chăm sóc cơ thể ngươi cho tốt vào.” Nam Cung Thần thu tay về lạnh lùng xoay người đi.

Cơ thể Tạ Vân Lam liền ngã xuống, từ nãy đến giờ nha đầu bên cạnh nàng vẫn không dám tiến lên, bây giờ mới cuống quit chạy tới đỡ nàng.

“Đại tiểu thư, người có sao không?”

“Mau… Mau đi gọi Đại phu nhân.”

Nàng ôm bụng, mặc dù bụng rất đau nhưng cũng không dám nói người bên cạnh đi mời đại phu, chỉ có thể tìm mẫu thân của mình, nàng chưa lấy chồng, nếu chuyện nàng mang thai truyền ra ngoài thì thể diện của nàng sẽ mất hết, làm sao tương lai có thể đặt chân đến Tấn Vương phủ? Còn có Nam Cung Thần, làm sao hắn có thể đợi Tạ Uyển như vậy? Nàng kém nàng ta ở điểm nào?

“Đại tiểu thư cố chịu đựng một tí…” Nha đầu lo lắng nói.

“Nhanh đi!” Trên trán Tạ Vân Lam xuất hiện tầng mồ hôi dày hơn, trong lòng càng nóng như lửa đốt.

Nha đầu lo lắng vội vã chạy đi.

Tạ Vân Lam cắn răng đỡ một thân cây gần con đường nhỏ, tùy tiện ngồi xuống tảng đá gần đó, lại mơ màng nhìn thấy phía trước có bóng người, nàng bị dọa sợ đến mức té xuống từ trên tảng đá.

Người nọ nhẹ nhàng cười nhìn nàng, chậm rãi đi về phía nàng, quần áo màu tím làm khuôn mặt nhỏ nhắn nổi bật lên, đôi mắt giống như Tạ Uyển nhìn nàng cười như không cười.

Nàng nhìn thấy cái gì thế này? Tiểu nha đầu đáng chết này!

“Là Tam muội sao, muội đi đâu vậy?” Tạ Vân Lam làm như không có gì xảy ra, vỗ vỗ phần váy bị đất dính vào rồi ngồi lên tảng đá, một tay không tự chủ vuốt bụng, nụ cười trên mặt càng thêm gượng gạo.

Ánh mắt Vân Hi nhìn vào bụng nàng ta, mỉm cười đi tới kéo tay của Tạ Vân Lam, “Đại tỷ, muội thấy hoa Hồng Mai đang nở bên kia, chúng ta tới đó xem đi.”

Nói xong không chờ Tạ Vân Lam từ chối, nàng nhanh chóng kéo tay nàng ta rồi chạy tới hoa viên.

Tạ Vân Lam muốn gϊếŧ chết Tạ Vân Hi ngay bây giờ, bụng nàng rất đau, làm sao có sức mà chạy bộ? Nàng lại không dám nói ra, cơ thể bị Vân Hi kéo chạy rất nhanh.

“Tam muội, ta…”

“Nhanh lên một chút, nghe nói Nhị tỷ đã đến đó rồi, đừng để tỷ ấy bẻ mất mấy cành hoa đẹp, chúng ta tới sẽ vô ích.” Tạ Vân Hi bất kể câu nói của nàng ta, chạy càng nhanh hơn.

“Tam muội, không được, bụng của ta…” Cả người Tạ Vân Lam ngã trên đất, mặt tráng bệch như tờ giấy, mồ hôi nhỏ xuống nhiều hơn. Nàng ta co mình nằm trên đất, hai tay ôm bụng, thân thể không nhịn được mà run rẩy.

Vân Hi che miệng thất thanh: “Đại tỷ, tỷ làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao? Có muốn muội đi tìm đại phu không?”

“Đừng… Chỉ là ta chạy mệt quá, vừa rồi lại ăn no…” Ánh mắt Tạ Vân Lam đau đến không còn ánh sáng, đôi môi cũng trở nên trắng bạch, nàng kéo Vân Hi lại yếu ớt nói: “Muội muội ngoan, đừng gọi ai cả. Đỡ tỷ đứng lên nghỉ ngơi một chút là được.”

“Như vậy sao được? Mấy ngày nữa đại tỷ phải lấy chồng, cơ thể vô cùng quan trọng đó. Có chỗ nào không thoải mái phải điều trị, nếu không tỷ phu sẽ lo lắng lắm.”

Gương mặt Vân Hi lo lắng, Tạ Vân Lam sợ có thai nên không dám tìm đại phu đúng chứ? Nếu nàng đưa chuyện nàng ta chưa lấy chồng mà đã có thai cho người khác biết thì sao nhỉ? Khóe môi nàng cong nhẹ lên.

Tạ Vân Lam nghe Vân Hi nhắc tới Nam Cung Thần thì không khỏi cắn môi, nàng vẫn chưa xuất giá, vậy mà hắn đã thay đổi như vậy, quả là kẻ bạc tình!

Lúc này có hai bà tử đang làm việc trong vườn đi ngang qua, Vân Hi lập tức gọi hai người đó lại: “Nhanh lên, lập tức đi tìm đại phu gọi tới đây, cơ thể đại tiểu thư không được thoải mái.”

“Không, gọi Tống đại phu trong phủ tới đây là được rồi.” Tạ Vân Lam yếu ớt nói. Làm sao để đại phu khác biết chuyện nàng có thai được? Tuyệt đối không thể! Mà Tống đại phu là người của mẫu thân, nàng sẽ yên tâm.

Ai ngờ một bà tử lại nói: “Sau khi Tống đại phu kê đơn thuốc cho Lão phu nhân đã được Cô thái thái mời tới, con dâu lớn bên nhà Cô thái thái gần sinh nên muốn Tống đại phu kê thuốc dưỡng thai. Cũng được nửa canh giờ rồi.”

“Vậy thì nhanh chóng gọi đại phu khác!” Vân Hi ném cho hai bà tử một bọc bạc vụng, “Phải nhanh lên! Làm trễ nãi bệnh của tiểu thư, xem đại phu nhân có bỏ qua cho các người hay không!”

“Nô tỳ đi ngay!” Hai bà tử nghe thấy tên An thị nên bị dọa sợ đến mức nhanh chân bỏ chạy.

“Đừng…”

Tạ Vân Lam giùng giằng muốn đứng lên để rời khỏi nơi này nhanh một chút, nhưng chả có sức lực nào. Tạ Vân Hi lại dùng sức nhấn nàng xuống. Tức giận cũng chỉ để trong lòng, mong nha đầu của mình đưa An thị đến nhanh lên.



Nói đến Tạ Thượng thư, sau khi ông tiễn một nhóm khách mời rời đi rồi đưa Tạ lão phu nhân trở về viện, lập tức vội vội vàng vàng đến Thuận Thiên phủ.

Nguyệt di nương lôi kéo ông khóc đến đứt từng khúc ruột, trong lòng ông cũng nóng như lửa đốt, một mặt là An thị một mặt lại không thể không nghĩ biện pháp để cứu nữ nhi ra.

Mặc dù trong bốn nữ nhi, Tạ Vân Hương chỉ là nữ xuất nhưng cũng là tiểu thư của Thượng thư phủ, có thể nào để một tiểu thư còn chưa xuất giá lại sống ở phòng giam? Làm sao tương lai có thể xuất giá đây? Trong mấy nữ nhi của ông, dù sao nó cũng là đứa hoạt bát đáng yêu.

Mà An thị vừa mới dàn xếp xong việc của mẹ con An phu nhân, đang nói chuyện cùng nhi tử thì bị lão phu nhân gọi tới, dường như một khắc cũng không nhàn rỗi.

Bách Phúc viên là viện của Tạ lão phu nhân, trong phòng khách của viện, lão phu nhân mặt lạnh ngồi ngay ngắn không nói một lời.

Hai nha đầu Kim Châu cùng Kim Đĩnh đứng hai bên hầu hạ không dám lên tiếng.

Lão phu nhân ngồi còn bình thê của Thượng thư phủ - Hạ Ngọc đang đứng gần đó. An thị vào sau, Hạ Ngọc chỉ nhàn nhạt nhìn bà ta một cái.

“Nói, chuyện của Uyển cô nương là sao? Hôm qua các ngươi nói nàng ta trở về huyện Thanh Hà, nhưng hôm nay lại chết ở Tạ phủ. Các ngươi chớ cho rằng ta mù hay điếc, cũng đừng nói mấy lời vô ích sáo rỗng.” Tạ lão phu nhân nặng nề vỗ vào tay vịn của ghế, quát An thị một tiếng.