Chương 30: Tính tình đại biến

"Đường phu nhân, đây là chuyện của quan phủ sao có thể phân xử ở đây? Đấy không hợp quy tắc."

"Chuyện này đều là các ngươi nói, làm sao ta biết sự thật rốt cuộc như thế nào?"

"Phu nhân có ý gì? Chúng ta đều tận mắt nhìn thấy Triệu bộ đầu đập đồ." Người bị hại nhịn không được kêu oan.

"Ta hỏi các ngươi, vì sao Triệu Kỳ phải làm như vậy?"

"Bắt chồn cho Diêu thẩm." Người khác xen vào nói.

"Vì sao nàng phải bắt chồn cho Diêu thẩm?" Đường Ngữ Yên tiếp tục truy vấn.

"Diêu thẩm báo án, Triệu bộ đầu tự nhiên phải đi bắt." Người nọ hai tay chống nạnh, hừ lạnh một tiếng.

"Vậy là nàng làm công vụ?" Đường Ngữ Yên cười, dời bước đi đến trước mặt người nọ. "Nếu là công vụ thì chuyện này xảy ra có phải phải do quan phủ gánh vác hay không?"

Đối diện ánh mắt sáng ngời của Đường Ngữ Yên, cho dù là lơ đãng nhìn cũng sẽ khiến cho người ta sinh ra cảm giác có lỗi. Người nọ vừa nhìn đã đại loạn, nhất thời đáp không ra lời.

"Đường phu nhân, chỉ giáo cho? Triệu Kỳ thiên tính không tốt, bản quan có đôi khi cũng hết cách với nàng." Duẫn Hồng đoạt lời.

"Đúng vậy, thiên tính như thế cũng tốt, quản giáo không nghiêm cũng thế. Tóm lại, chuyện lần này xảy ra cùng tri phủ không thoát khỏi quan hệ. Ra khỏi cửa tri phủ vì tri phủ đại nhân ngài làm việc, đại biểu chính là ngài. Cửa hàng bị hư hại, tự nhiên ngài cũng có trách nhiệm." Đường Ngữ Yên thong dong biện giải, từng chữ nói ra có khí phách không cho đối phương có đường cãi cọ.

"Có lý ha… Việc này Duẫn đại nhân phải phụ trách…"

"Đúng đúng, quan phủ nên bồi thường tổn thất…"

Những người khác hai mặt nhìn nhau nghĩ Đường phu nhân nói cũng không phải không có lý.

"Đường phu nhân chớ để hồ ngôn loạn ngữ, chuyện nào phải ra chuyện đó…"

Duẫn Hồng nhất thời không biết nên cãi lại như thế nào, chỉ cứ sửng sờ ở đó.

Đường Ngữ Yên thấy mấy người còn lại đã bắt đầu á khẩu, vội vàng thêm mắm thêm muối: "Ta thấy việc này các ngươi nên đi về cùng Duẫn đại nhân thương lượng xử lý như thế nào trước đi. Kỳ Nhi sẽ không làm bộ đầu nữa, đỡ cho Duẫn đại nhân thiêm phiền toái." Nói xong, Đường Ngữ Yênngồi xuống, cầm trà uống một ngụm.

Duẫn Hồng thấy Đường Ngữ Yên có ý tiễn khách, xung quanh lại bị vây quanh đành phải không tình nguyện cáo từ rời đi.

"Cha, sao lại về? Nhìn thấy Kỳ Nhi không?" Tố Cơ ôm bó trường thương đoản khí chuẩn bị đi mài, lại thấy cha mình mới xuất môn không bao lâu lại đã trở lại thì kỳ quái hỏi.

Duẫn Hồng không để ý đến Tố Cơ nghi vấn, vẻ mặt sốt ruột: "Mau, mau gọi nương ngươi đem bổng lộc 2 năm của ta lấy ra… Còn có, mấy ngày nay ngươi hãy mang người đi hỗ trợ sửa chữa phòng ốc bị hao tổn."

"Mà cha, sao lại như vậy…"

"Ngươi cũng đừng có nghi vấn, nhanh đi lo liệu đi!"

"Dạ!"

Duẫn Hồng đặt mông ngồi trên thềm đá, nghĩ: Quan càng ngày càng khó làm… Vốn là quan thanh liêm, hiện tại trở nên thêm nghèo khó.

Tại đình, Tiểu Điệp đưa cho Đường Ngữ Yên khối điểm tâm, lơ đãng nói: "Ngữ Yên, ngươi thật sự chiếu cố có thêm xú nha đầu kia." Sau đó Tiểu Điệpngồi đối diện Đường Ngữ Yên, ghen tuông dần dày thêm: "Dựa vào cái gì mà bảo hộ nàng như vậy?"

Đường Ngữ Yên tiếp nhận điểm tâm, lạnh lùng nhìn Tiểu Điệp. "Tiểu Điệp, ta còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi dám tới nghi ngờ ta?"

Tiểu điệp quỷ biện: "Nào có Ngữ Yên, chúng ta có cái gì mà tính chứ?"

"Hừ, ngươi đưa bạc cho Diêu thẩm có phải không? Những chuyện khác không cần ta nhiều lời đi?"

Kỳ thật Đường Ngữ Yên khôn khéo hơn bất kì ai. Sau khi nàng biết chuyện, đã điều tra rõ ràng: Tiểu Điệp dùng bạc thu mua Diêu thẩm cùng vài tráng hán, sau đó ly khai Kỳ Nhi cùng với các bộ khoái khác. Lúc này, Diêu thẩm thừa cơ báo án giả, mấy tráng hán đó giả dạng làm bộ khoái đi theo Kỳ Nhi tiến hành đập phá. Kỳ Nhi cũng không rõ trạng huống mà một lòng thầm nghĩ chỉ lo bắt chồn, không lo mặt khác, vì thế liền phát sinh một màn khôi hài.

"Ôi Ngữ Yên, ta chỉ muốn giáo huấn Kỳ Nhi một chút thôi…" Tiểu điệp xấu hổ cười, vươn tay khoác lên vai Đường Ngữ Yên. Mà bị hụt.

"Chỉ sợ đây là ngươi giáo huấn ta đi?" Ánh mắt Đường Ngữ Yên bỗng sắc bén.

Tiểu Điệp thấy mà thầm kêu không tốt, vì thế chỉ có thể ủy khuất nói: "Ngữ Yên, ta nào dám. Tâm ý người ta đối với ngươi ngươi cũng không phải không biết. Ta còn tưởng rằng ngươi không thích xú nha đầu này chứ, ôi thôi, hiện tại ngươi đã thích nàng như vậy về sau ta sẽ không đối nàng như thế nữa."

"Cái gì?" Đường Ngữ Yên nheo mắt, không hờn giận đứng lên. Tiểu Điệp lại còn nói nàng thích họ Triệu kia, thật đúng là buồn cười!

"Chẳng lẽ ngươi không có?" Tiểu Điệp chuyển mắt, cố ý hỏi ngược lại.

Sắc mặt Đường Ngữ Yên trầm xuống. "Ta chỉ là muốn giữ gìn thanh danh Đường phủ. Về sau đừng để cho ta nghe được những lời như thế này nữa." Đường Ngữ Yên ném điểm tâm trong tay, đứng dậy ly khai khỏi đình.

Đợi Đường Ngữ Yên đi xa, Tiểu Điệp phẫn nộ gạt hết đồ có trên bàn tròn. "Hừ, Triệu Kỳ, ta không tin không diệt được ngươi!" Tiểu Điệp ta bày kế này không được thì có kế khác.

"Ngươi đi đâu đó?" Đường Ngữ Yên nhìn Kỳ Nhi mặc y phục tuần bổ, dù đã biết hướng đi của nàng nhưng vẫn cố ý hỏi.

"Hì hì, ta đi tìm Tố Cơ chơi."

Biết Kỳ Nhi sẽ nói như vậy, không phải Tố Cơ thì là Tú Lan. Hai cái tên này càng nghe càng cảm thấy buồn nôn. Đường Ngữ Yên nhu huyệt thái dương, cau mày, ngữ khí ra lệnh:

"Về sau ngươi đừng cùng mấy người không đứng đắn trộn lẫn. Xem ngươi hiện tại ăn mặc cái gì? Đi thay ra ngay!"

Kỳ Nhi không để ý tới, xoay người tiếp tục đi tới đại môn, vừa định mở cửa lại bị gia đinh ngăn cản. Đường Ngữ Yên cười đắc ý. "Không có mệnh lệnh của ta, ngươi cũng đừng muốn đi bất kì đâu."

"Vì sao hả?" Kỳ Nhi không vui chu miệng.

Đường Ngữ Yên tiến lên nắm mặt Kỳ Nhi, ôn nhu nói: "Đi thay quần áo trước, lát nữa ta mang ngươi đi đến nơi vui hơn."

Vừa nghe có chỗ vui hơn, Kỳ Nhi mở to mắt, nhếch miệng cười: "Ta đi thay ngay, đường thố ngư ngươi chờ một chút."

Đổi quần áo xong, hai người ngồi kiệu đi đến một con hẻm yên tĩnh có một phường nhuộm lớn. Phường nhuộm này nguyên bản chỉ nhuộm màu lam, màu xanh, nhưng sau khi Đường Ngữ Yên tiếp nhận thì bắt đầu làm thêm màu đỏ. Giữa viện có một nơi giặt rửa, trên đỉnh lam hồng tạo mầu ti bạch hàng dệt dùng gậy trúc chống cao treo trên không trung. Bốn phía phóng mãn thật to nho nhỏ chảo nhuộm, tốp năm tốp ba đang giúp dong ở môn thủ công, thấy chủ tử đột nhiên phóng đến, vội vàng ngừng tay đầu sống vây đi lên hành lễ. Đường Ngữ Yên ý bảo bọn họ tiếp tục.

Kỳ Nhi thấy mấy người hầu đem vải trắng để vào chảo nhuộm lúc sau biến thành màu đỏ tươi đẹp, trên mặt lập tức nở rộ ra so với màu đỏ còn tiên diễm quang mang hơn. "Này chơi được ha!" Nàng lưu lại một mình Đường Ngữ Yên, chạy qua vô giúp vui.

Đường Ngữ Yên thấy Kỳ Nhi vui vẻ, vì thế vừa lòng nở nụ cười đi cùng chưởng quầy phường nhuộm vào trong thương lượng công việc. Cách một hồi lâu, hai người đang tán gẫu thật vui, đột nhiên một gã sai vặt kích động chạy vào, không để ý cấp bậc lễ nghĩa, vội vàng hô:

"Không xong rồi, Kỳ Nhi tiểu thư đem vải vóc toàn bộ nhuộm thành màu đỏ rồi!"

Đường Ngữ Yên cùng chưởng quầy thu liễm tươi cười chạy ra ngoài. Cả phường nhuộm đã bị oanh tạc! Kỳ Nhi đang kéo khối tơ lụa màu đỏ tươi nơi nơi thêu vẽ. Người làm thuê thì đang vớt tàn bố trong ao, cái cảnh nhìn thấy rất là ghê người. Vô luận là trên mặt đất, đang bay trong bầu trời hay trong nước, không một may mắn nào thoát khỏi mà toàn bộ đều biến thành màu đỏ. Ngay cả trên vách tường, lối đi cùng với ngói xanh cũng bị màu đỏ nhuộm đẫm. Chưởng quầy quá sợ hãi, ngực kịch liệt phập phồng, ánh mắt trừng thành viên đậu nành —— này đó vải vóc là tiến cống cho triều đình a! Mới chốc lát mà đã biến thành như vậy, nha đầu kia thật đúng là sẽ gây chuyện. Đường Ngữ Yên cũng giật mình không nhỏ, nhưng thật ra không như chưởng quầy phản ứng mãnh liệt như vậy. Chỉ là khẽ nhíu mày, nhìn toàn thân Kỳ Nhi đỏ đậm mà không hờn giận. Đồ mới lại dơ nữa rồi, Đường Ngữ Yên nghĩ.

Khi nhìn đến Kỳ Nhi quên mình chơi đến vui vẻ, tự do bay múa như chim sơn ca vô ưu vô lự, đáy lòng Đường Ngữ Yênđột nhiên xuất hiện một loại khoái hoạt bất khả tư nghị. Giống như chính nàng cũng bay lên theo. Đã lâu nàng đã không hưởng thụ được tâm tình vui vẻ như vậy. Đường Ngữ Yên không tự giác cười nhẹ ra tiếng; không có ngươi lừa ta gạt, không mang tâm cơ, chỉ là một nụ đơn cười thuần phát ra từ nội tâm. Tựa hồ nàng đã quên chuyện thực đây là phường nhuộm của nàng, người khác không biết còn có thể nghĩ nàng cố ý mang rắc rối vào phường nhuộm đối thủ cạnh tranh phá rối.

"Cái này làm sao bây giờ? Sắp xuất hàng rồi, triều đình trách tội xuống là sẽ đảm đương không nổi!" Chưởng quầy kích động thẳng dậm chân, trách cứ nhìn Kỳ Nhi, không ngại ở trước mặt chủ tử mở miệng mắng.

"Việc nhỏ ấy còn muốn ta dạy cho ngươi sao? Chỉ là chuyện nhỏ ngoài ý muốn mà đã làm Vương chưởng quỹ kích động như vậy? Thỉnh thêm vài người giúp đỡ lại đây là được. Vải đỏ nhuộm lại cho tốt lần nữa, giữ lại lần sau bán." Đường Ngữ Yên lơ đễnh, lại quở trách chưởng quầy không phải.

Chuyện nhỏ ngoài ý muốn? Này là chuyện nhỏ ngoài ý muốn sao? Chưởng quầy nghe mà sững sờ. Đường phu nhân có phải bị bệnh hay không. Đây là Đường Ngữ Yên chỉ biết lợi ích và tính toán chi li? Này cùng Đường Ngữ Yên lúc trước quả thực như hai người!

Lúc trước một thị nữ của nàng đơn giản là không cẩn thận để khăn tay phai màu rơi vào một chảo nhuộm, tạo thành ti bạch thượng mầu có sơ qua lệch lạc. Kết quả Đường Ngữ Yên gọi người đem nàng trói lại trên cột ba ngày ba đêm thiếu chút nữa bị đông chết. Hiện giờ, người gọi là Triệu Kỳ này biến cả phường nhuộm của nàng vô cùng thê thảm như thế, tổn thất nghiệm trọng như thế, Đường phu nhân chẳng những không trách cứ mà còn quay sang trách chưởng sự là hắn? Chưởng quầy càng nghĩ càng không biết nghĩ sao, có oán cũng đành nhịn. Phu nhân không đuổi hắn đi xem như là còn từ bi rồi, hắn còn có thể nói cái gì? Vì thế chưởng quầy chỉ phải đi tìm thêm giúp đỡ.

"Vui không?" Đường Ngữ Yên gọi Kỳ Nhi đang điên cuồng ở mái nhà xuống, lấy khăn tay xoa xoa hồng dấu trên mặt Kỳ Nhi.

"Đường thố ngư, chỗ này vui thật, lần sau ta sẽ chơi nữa." Kỳ Nhi cười sáng lạn.

"Đi, chúng ta trở về."

Đường Ngữ Yên cười cười, không để ý lời của Kỳ Nhi, xoay người bước đi. Kỳ Nhi đi theo phía sau, mất hứng ly khai phường nhuộm.

Chính là khi có một vị khách không mời mà đến xuất hiện tại tiền thính Đường phủ. Đường Ngữ Yên nguyên bản có tâm tình thoải mái nhất thời ngưng tụ thành băng tuyết.