Chương 39

"Hả? Ta không phải Kỳ Nhi, ta là, ủa? Tại sao ta phải nói cho ngươi biết ta là ai?"

Tiểu cô nương nheo mắt lại, giống con mèo nhỏ chưa tỉnh ngủ, khẩu khí cực giống tiểu đại nhân.

Ánh mắt tiểu cô nương này rất giống Kỳ Nhi, ngũ quan cũng gần giống, rõ ràng chính là Kỳ Nhi phiên bản nhỏ. Chẳng qua trên mũi có thêm một nốt ruồi duyên, mặt cũng tròn hơn. Cẩn Nhi lấy lại tinh thần, nhưng còn chưa mở miệng, Tiểu Kỳ Nhi lại nói:

"Ngươi đến mua phòng ở sao?"

"Phòng ở?"

Cẩn Nhi quay lại nhìn nhà gỗ, lại nhìn Tiểu Kỳ Nhi:

"Nhà gỗ này không có ai ở?"

"Có, nhưng mà người kia đi rồi, ngươi suy nghĩ một chút đi muốn mua hay không… Vì cái gì ta giống như lao động trẻ em, múc nước tưới hoa còn chưa tính, hiện tại lại biến thành nhân viên bán hàng luôn rồi, 555555, chết tiệt thật…"

Lầm bầm lầu bầu mấy lời khó hiểu xong, Tiểu Kỳ Nhi ngồi chồm hổm ngồi dưới đất chu cái miệng nhỏ nhắn khóc lên.

"Cái gì gọi là nhân viên bán hàng?"

Cẩn Nhi đối với hành vi khác thường liên tiếp của Tiểu Kỳ Nhi làm cho mơ hồ. Nguyên lai không chỉ lớn lên giống, ngay cả hành vi cử chỉ đều giống nhau làm cho người ta cảm thấy bất khả tư nghị.

Tiểu Kỳ Nhi vừa nghe vội vàng che miệng lại, này miệng rộng lại lỡ miệng:

"Hả? Ta có nói sao? Tỷ tỷ ngươi nghe lầm đi? Mua nhanh đi, mua rồi là ta có thể kết thúc công việc."

Nơi này non xanh nước biếc đúng là nơi tu dưỡng thể xác và tinh thần tốt, nếu đưa cho Ngữ Yên, nàng nhất định sẽ cao hứng. Cẩn Nhi động tâm, nhưng lời Tiểu cô nương nói đáng tin sao?

"Tiểu cô nương, mang ta đi gặp trường bối của ngươi đi, nếu nhà gỗ…"

"Trưởng bối của ta? Nàng đi tiêu dao khoái hoạt rồi. Àh, đây là khế đất cùng khế ước mua bán nhà, không cần lo lắng, tiền trao cháo múc đi."

Tiểu Kỳ Nhi rút tờ giấy từ trong tay áo:

"Tỷ tỷ nếu còn không tin, chúng ta đi nha môn công chứng đi."

"Công chứng ra sao?"

"Ai, người lớn các ngươi vì cái gì không hiểu chuyện như vậy đâu? Luôn luôn như vậy vì cái gì."

Cẩn Nhi cười ra tiếng, lần đầu tiên gặp qua tiểu hài nhi như vậy, lời nói cư nhiên khác người lại làm cho người ta thấy buồn cười, trên đời thật sự là vô kì bất hữu.

"Không cho cười, ta không rảnh cùng ngươi nói giỡn đâu, ngươi nói đi mua hay không mua?"

Tiểu Kỳ Nhi bắt đầu không kiên nhẫn, hiển nhiên nàng đối với người lớn như vậy đã quen.

"Được rồi, ta đi theo ngươi đến nha môn… Công chứng."

Chỗ này đẹp và thanh tĩnh như vậy nếu mua đưa cho Ngữ Yên nàng nhất định sẽ thích. Liền không ngại cùng Tiểu cô nương đi xem thử cũng không sao. Hơn nữa tại đây hoang giao dã ngoại một cái tiểu cô nương ở đây cũng không an toàn, mang nàng đi nha môn chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện? Nghĩ đến đây, Cẩn Nhi mang theo Tiểu Kỳ Nhi đi tới nha môn. Khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn chính là mấy tờ giấy này đúng là khế ước mua bán nhà khế đất thật. Nhưng mà làm trưởng bối mà để cho một cái tiểu cô nương cứ như vậy mang theo trên người cũng không tránh khỏi quá sơ suất. Cái dạng cha mẹ gì có thể đối đãi một cái đứa nhỏ như thế? Xem ngôn hành cử chỉ của tiểu cô nương, nhà nàng hẳn cũng không phải hạng người cái gì tôn sư trọng đạo, để ý luân lý cương thường.

"Tiểu cô nương, không bằng ngươi đến chỗ ta ở mấy ngày đi, đợi cha mẹ trở về lại đi như thế nào?"

Nhìn khuôn mặt Tiểu cô nương này cùng Kỳ Nhi giống nhau, kỳ thật trong lòng Cẩn Nhi cũng không được tự nhiên. Tuy rằng bản thân cũng thích Kỳ Nhi, nhưng điều kiện tiên quyết là Ngữ Yên đối Kỳ Nhi không có hứng thú mới được. Chỉ là nữ nhân đố kỵ chính là không chấp nhận được nửa hạt cát, nhất là thời điểm Ngữ Yên để ý nàng. Nói ra, chính cô ta cũng không muốn thừa nhận nhưng sự thật quả thật như thế. Buổi tối đó khi Kỳ Nhi trốn đi, nàng rõ ràng nghe được âm thanh vỡ nát trong phòng Ngữ Yên liên tục đến nửa đêm. Đến úc yên tĩnh gà gáy thì ngọn đèn mới chậm rãi ảm đạm dần. Sau đó Ngữ Yên trực tiếp ôm chăn qua đêm ở thư phòng. Tuy rằng trước sau như một hàng đêm sênh ca, nhưng cũng chỉ có Cẩn Nhi rõ ràng Đường Ngữ Yên là bất đồng. Xao động và cô tịch hơn xưa. Lúc ăn cơm, nàng lơ đãng nhìn lên xà nhà, bởi vì nơi đó từng là "Ngai vàng" của Kỳ Nhi; Lúc dạo hậu viện, thấy cái vườn nhỏ ở đó liền gọi người dọn sạch, bởi vì nơi đó từng là chỗ Kỳ Nhi tự tay loại hạ ăn sáng viên; mà ngay cả đại môn cũng gọi người đổi xanh đen thành màu đỏ, chính là màu Kỳ Nhi yêu nhất. Cẩn Nhi đau lòng đồng thời đối Kỳ Nhi ghen tị càng ngày càng tăng. Tâm tình như vậy không phải là nàng muốn, nàng cũng muốn làm bằng hữu Kỳ Nhi, nhưng khúc mắc không phải nói không có là không có …

"Uy! Đại tỷ tỷ ta nói ngươi có nghe không hả!"

Cẩn Nhi lấy lại tinh thần, thấy Tiểu Kỳ Nhi đang chống nạnh, chu cái miệng nhỏ nhắn giận không thể mắng nhìn mình, cũng phát hiện chính mình thất thố, như thế nào đang êm đẹp lại xuất thần?

"Tiểu cô nương, vừa rồi thật sự là thất lễ."

"Được rồi, ta tha thứ cho ngươi. Kia cứ như vậy đi, ta trở về đây bằng không Liễu Như lại cho ta ăn hạt dẻ."

Nàng cất túi tiền của Cẩn Nhi vào, vừa lòng cười cười, hướng tới trấn nhỏ vùng ngoại thành chuẩn bị rời đi.

"Chờ một chút, ngươi cứ như vậy mà trở về sao?"

"Sao lại không? Yên tâm đi, vùng này không ai so với ta quen thuộc hơn, không lạc được."

"Nhưng mà ngươi còn chưa có nói tên ngươi cho tỷ tỷ."

"Tên gì gì đó là mây bay thôi."

Nói xong, lưu lại Cẩn Nhi một mặt không hiểu biến mất không thấy. Cuối cùng, trong trí nhớ Cẩn Nhi chỉ là bóng dáng nhỏ trải dài nổi bật dưới trời chiều.

Tố Cơ nghi hoặc nhìn Kỳ Nhi, này Triệu Kỳ là làm cho nàng càng ngày càng khó hiểu.

"Kỳ Nhi, vì sao phải đến hang ổ thổ phỉ? Chẳng lẽ ngươi không muốn tìm cha ngươi sao?"

"Muốn chứ, ta đang tìm mà."

Kỳ Nhi cắn viên tròn tròn, đám thổ phỉ này thường ngày cũng không dư dả gì.

"Kỳ Nhi, cái này không phải là tìm người mà là muốn chết!"

Tố Cơ khinh thường nói. Hoàn hảo đám thổ phỉ nhận thức nàng, lão Đại bọn họ còn lưu nàng lại để dùng bằng không không biết các nàng thành cái gì dưới lưỡi đao.

"Ngươi sao lại tới đây a? Vì sao không đến quan phủ hỏi cha ngươi ở đâu? Nói không chừng bọn họ biết cái gì đó."

Kỳ Nhi lắc đầu. "Lần trước ta bị người quan phủ theo dõi, chắc là cùng cha có liên quan… Không biết vì cái gì, cảm giác thật không tốt, giống như có chỗ nào không thích hợp."

"Chỗ nào không thích hợp?"

Tố Cơ tò mò. Này biểu tình thời điểm Kỳ Nhi tự hỏi thật thú vị.

"Không biết, chính là không thích hợp, ta nhớ cha là bị nhốt, cụ thể nhốt ở đâu, ta không biết…"

"Chẳng lẽ cha ngươi bị quan phủ bắt giữ? !"

Tố Cơ kinh ngạc nhìn nàng. Trên mặt Kỳ Nhi nổi lên tầng ưu thương, khả năng này cũng rất lớn.

"Nếu vậy Kỳ Nhi cũng rất có thể bị truy nã !"

Nghĩ đến đây, khuôn mặt thịt của Tố Cơ nhăn lại. Nếu là thật, vậy nàng rất có thể bị trở thành đồng phạm!

"Kỳ Nhi, ngươi cẩn thận ngẫm lại coi, loại chuyện này đùa không được đâu."

Nhưng Tố Cơ kỳ quái chính là Triệu thị tiêu cục nổi danh như vậy, tổng tiêu sư xảy ra chuyện thì quan phủ như nàng không có khả năng không biết mới đúng. Hơn nữa việc này ở dân gian tất nhiên sẽ khiến cho sóng to gió lớn, vì sao chính mình đi lâu như vậy mà cũng chưa từng nghe qua?

"Ngươi cũng hiểu được thực không thích hợp đi, dân chúng trên đường ta đã hỏi, bọn họ giống như cũng không biết."

Kỳ Nhi đầu tiên là nhãn tình sáng lên tiện đà ưu thương trên mặt có vẻ càng thêm trầm thấp. Phúc dáng Kỳ Nhi lúc này Tố Cơ chưa từng thấy qua, dù sao tiền đồ chưa biết, hiện tại lại trôi giạt khắp nơi, nàng vội vàng an ủi:

"Kỳ Nhi, ngươi vì sao không trở về gia hương hỏi thăm?"

Lời Tố Cơ nói làm khó Kỳ Nhi, nàng xấu hổ cười cười:

"Ta, ta không nhớ rõ gia hương ở đâu. Cũng có hỏi người khác Triệu thị tiêu cục vị trí, có nói ở Nhuận Châu, có nói ở trừ châu, tóm lại các địa phương đều có…"

Dù sao Triệu thị tiêu cục mặc dù thực có danh tiếng nhưng dân chúng bình thường cũng biết rất ít, đều là tin vỉa hè, cũng khó trách sẽ không rõ vị trí cụ thể.

Lại nói, Kỳ Nhi ngay cả gia hương ở đâu cũng không biết, đây cũng quá kỳ quái. Không đúng, nàng vốn là người thật kỳ quái. Đây là lần đầu Tố Cơ giác ngộ chuyện này. Đi theo cái kỳ quái còn có thể là phạm nhân truy nã, tiền đồ của mình kham ưu a.

"Kỳ Nhi, hay là ngươi muốn cho người hắc đạo tìm hiểu tin tức người nhà ngươi?"

Tố Cơ lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai nàng có chủ ý này. Nghe Kỳ Nhi nói Triệu tiêu sư làm việc xem như nổi danh, vô luận quan đạo hay hắc đạo đều hẳn là có biết. Mà tiêu cục cùng thổ phỉ lại là liên hệ chặt chẽ như vậy. Thổ phỉ muốn sinh tồn, đối với tiêu cục hướng đi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cũng sẽ có con đường của riêng mình thám thính. Cho nên, ở hang ổ thổ phỉ tìm hiểu tin tức Triệu tiêu sư, không thể nghi ngờ là kỳ chiêu có thể hữu hiệu nhất để đạt được tin tức. Nhưng đây là hành động nguy hiểm cỡ nào, Kỳ Nhi chẳng lẽ không biết sao? Tố Cơ cẩn thận quan sát Kỳ Nhi nhất cử nhất động. Nàng lạnh nhạt thong dong cười, giống như hết thảy sớm hiểu rõ. Nếu không phải nụ cười tự tin này, Tố Cơ tất nhiên sẽ không theo Kỳ Nhi mạo hiểm. Dù sao nàng là người quan phủ, vốn cùng thổ phỉ cường đạo thủy hỏa bất dung. Bất quá tìm được hang ổ thổ phỉ, trở về lập công lớn cũng không tồi.

Lúc này, Kỳ Nhi chống cằm hiện ra trước mắt.

"Ngươi nhìn ta như vậy để làm chi."

"Ngươi nếu sợ thì bây giờ trở về đi còn kịp."

"Ai, ai nói ta sợ?" Tố Cơ to giọng lên.

"Ngươi không biết sao, ngươi không thấy ở đây dư ra ngươi sao?"

Kỳ Nhi híp mắt, hất cằm vào Tố Cơ. Trong chốc lát xương sống thắt lưng trong chốc lát bối đau, tái đãi ở chỗ này, Tú Lan tỷ tỷ rất nhanh cũng chỉ chiếu cố Tố Cơ này.

"Ai nha, mấy ngày nay ta như thế nào ngửi được mùi dấm chua, Kỳ Nhi là bán dấm sao?"

Giống là bị người trạc phá tâm tư, lúc này Kỳ Nhi híp mắt hung dữ nhìn Tố Cơ, giống như muốn ăn đối phương vào trong bụng.

"Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?"

Lúc này, Tú Lan mang theo cái bát không từ buồng trong đi ra. Đã nhiều ngày nay, may mắn có bạc của các nàng Thiết Chính Hào mới có thể thỉnh được đại phu chữa bệnh, cuối cùng là nhặt được mạng trở về. Nhưng là vẫn hôn mê, uống dược còn phải có người hầu hạ, Tú Lan từng làm nên vì thế chủ động uy dược cho hắn.

"Chúng ta a, đang suy xét mở tiệm dám như thế nào."

Tố Cơ cố ý nháy mắt với Kỳ Nhi.

"Không phải… Tú Lan tỷ tỷ, hắn tỉnh chưa?"

Kỳ Nhi vội vàng chuyển đề tài.

Tú Lan thở dài lắc đầu. Kỳ Nhi lại một lần nữa thất vọng ngồi trở lại chỗ ngồi. Cả cái ổ thổ phỉ này chỉ có lão Đại là biết chút sự tình, hiện tại cũng chỉ có thể chờ hắn tỉnh lại. Tú Lan thấy thế, vỗ vai nàng an ủi.

Mấy ngày nay ở đây, Tú Lan coi như đối bọn họ có chút hiểu biết. Nguyên lai bọn họ cũng không có đáng sợ như trong tưởng tượng. Trừ bỏ này những tiểu tử tinh tráng ra, còn lại đều là thân có tàn tật hoặc cô nhi bị vứt bỏ, xanh xao vàng vọt, bụng ăn không no. Nói như vậy là đi đến đường này cũng là bất đắc dĩ. Đó cũng là nguyên nhân Tú Lan nguyện ý chiếu cố lão Đại bọn họ, nàng cảm thấy có thể trở thành thủ lĩnh mấy cô nhi này thì tất nhiên cần phải có tình yêu lớn lao cùng dũng khí. Người như vậy là Tú Lan kính nể. Mình làm sao không phải cái cô nhi, đơn giản chính là thời điểm lưu lạc đầu đường không có đói chết mà còn được tiểu Ngữ Yên ngang qua cứu giúp. Phần cảm kích này sợ là trả không hết, cho nên Đường Ngữ Yên vô luận như thế nào đối đãi chính mình nàng đều không oán không hối. Nhưng chính mình lại năm lần bảy lượt vi phạm mệnh lệnh Ngữ Yên, đối địch với nàng. Tú Lan sợ là có kiếp sau cũng không hoàn lại được phần áy náy này.

"Lão Đại tỉnh rồi!"

Tiểu Phúc qua thăm bị kích động chạy đến.