Chương 88

Liễu Như bố trí xong đồ điện mới mua, cô quệt trán đang chảy mồ hôi. Nhìn xe cộ đông đúc ngoài cửa sổ, cô cảm giác như đã trải qua một giấc mơ. Rằng cô không có đi đâu cả, hết thảy khôi phục như lúc ban đầu. Nhưng, có thực là vậy không? Nói không chừng, đèn neon lóng lánh này mới là trong mơ, còn cô chính là người đang ở cái thế giới kia nằm mơ. Tất cả quá đột ngột làm cô chưa thích ứng được hoàn cảnh sống đã thay đổi. Tuy rằng, bên này – ở đây mới đúng là nhà của cô.

Mình còn chưa quen, không biết Kỳ Nhi thế nào? Nàng đối mặt với thế giới vốn quen thuộc nhưng lại trở nên xa lạ này như thế nào? Ba năm qua, nàng dựa vào điều gì để đối mặt với biến cố? Năng lực thích ứng của Kỳ Nhi chắc là rất mạnh… Liễu Như an ủi mình. Nàng sống nơi hoang dã từ nhỏ, sớm đã luyện được đạo lý sinh tồn đặc biệt, không phải sao?

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước hân, Kỳ Nhi ôm thùng carton chen chân vào một đống thùng carton đang đặt bề bộn trước mắt, cô đem thùng giấy đặt lên sô pha, xoa bóp bả vai.

"Mấy thứ này nặng thật."

Liễu Như nhìn có chút bỡ ngỡ. Cô bé trước mắt này thực sinh sống ở cổ đại nhiều năm như vậy sao? Giày thể thao màu trắng, quần áo caro xanh đơn giản, tóc cột đuôi ngựa tùy ý, make up nhẹ, mười phần là hơi thở hiện đại, thanh xuân tiêu sái, giống cô gái nhà hàng xóm hơn. Bởi vậy mới thấy cuộc sống của người hiện đại, Kỳ Nhi quả thực như cô đã đoán trước, sáp nhập vào xã hội hiện đại này rất tốt. Chẳng qua, Liễu Như cũng không xác định Kỳ Nhi thật sự tiếp nhận cuộc sống bây giờ?

"Không phải có người khuân vác dùm sao, em tự mang vào làm gì?" Liễu Như đưa cho Kỳ Nhi một cái khăn mặt. Kỳ Nhi quay đầu mỉm cười tiếp nhận khăn mặt, cô lau mặt mình. Nơi đây thật đúng là oi bức, người hiện đại như thế nào lại thích ở chồng với nhau như thế này.

"Đã lâu không vận động, nhân cơ hội rèn luyện chút thôi. Hôm nay cũng không có chuyện gì để làm." Liễu Như đã đến đây một tuần, nhưng Kỳ Nhi vẫn còn phi thường kích động. Trong lòng đang chờ đợi một việc, cảm thấy rồi sẽ tốt đẹp, không buồn chán nữa.

Mặc dù Kỷ Tô phủ định. "Đừng nói là máy bị hỏng, dù là tốt thì cũng không có khả năng mang cô ta về đây… Lợi và hại trong đó con cũng biết chứ."

Mấy ngày nay, Kỳ Nhi rất mâu thuẫn. Lời Kỷ Tô nói khiến cô mơ hồ cảm thấy dì Kỷ Tô giấu mình cái gì đó, chứ không có nghĩ tới Đường Ngữ Yên sẽ đến đây. Chỉ có hai mươi năm… không bằng để nàng bình an thì hơn. Cho dù không gặp thì sao? Chỉ cần nàng có thể bình an, hết thảy cô đều chịu được. Nhưng nửa tâm còn lại cũng không có nghĩ như vậy. Khát vọng, tưởng niệm, còn có ẩn ẩn nỗi đau vô vọng, sợ là không ai có thể chịu nổi.

Hiện tại Kỳ Nhi chỉ cần rảnh rỗi là lôi kéo Liễu Như nói cho mình biết một chút chuyện bên kia, chuyện về Liễu Như và Đường Ngữ Yên trong ba năm đó. Có đôi khi Liễu Như cảm thấy mình đã kể rất nhiều lần rồi, mà Kỳ Nhi nghe vẫn giống như lần đầu tiên được nghe; Đường Ngữ Yên vui thì Kỳ Nhi vui, Đường Ngữ Yên buồn thì Kỳ Nhi buồn… Liễu Như cũng không đành lòng phá giấc mơ của Kỳ Nhi, chỉ là thấy Kỳ Nhi chỉ sống ở trong thế giới chỉ có Đường Ngữ Yên tựa hồ có dấu hiệu không tốt, cô có chút đau lòng. Có lẽ để Kỳ Nhi tiếp xúc nhiều với người mới hoặc chuyện gì vui thì có thể sẽ thay đổi được một chút, ít nhớ người kia đi.

Cuộc sống của Kỳ Nhi rất giống người già, đầy quy luật. Liễu Như đem ý nghĩ của mình nói cho Kỷ Tô, Kỷ Tô lúc này tỏ vẻ muốn lo cho Kỳ Nhi một cuộc hẹn.

Ngày đó, Kỷ Tô đột nhiên bận, nên cô đành toàn quyền xử lý cuộc hẹn này. Liễu Như sáng sớm đã mang Kỳ Nhi đi mua sắm khắp nơi, cô cầm mấy cái váy ngắn ở trước ngực Kỳ Nhi khoa tay múa chân.

"Không được, lộ liễu quá."

"Không nên không nên, cái này có chút thành thục, em vẫn thích hợp với đáng yêu hơn."

Kỳ Nhi không kiên nhẫn tiếp nhận quần áo, tùy tay ngăn lại. "Liễu Như, chúng ta trở về đi." Tối qua còn chưa kể xong chuyện, cô vẫn còn có chút hưng phấn.

"Như vậy sao được, hôm nay chuẩn bị riêng cho em, chuyện xưa về sau có thời gian thì nghe." Liễu Như lại chọn cái váy khác. Quả nhiên sản xuất dây chuyền không bằng đồ thủ công.

Thật sự không biết hẹn hò có cái gì tốt, cô không muốn biết nhiều người làm chi, có Liễu Như thôi là được rồi.

"Hôm nay như thế nào không thấy dì Kỷ Tô."

"Dì nói là đi mang kinh hỉ đến cho em." Liễu Như có chút khó khăn nhìn hai cái váy trong tay, cái nào đẹp đây?

Ngày đó là ngày cuối cùng của tháng 9, cả nước sắp nghênh đón một buổi lễ long trọng; ngày đó mỗi nhà đều chuẩn bị đầy đủ, có du lịch, có giao hữu, có mua sắm… Ngày đó Kỷ Tô mang Kỳ Nhi đi gặp rất nhiều người xa lạ, kỳ quái chính là ai cũng biết cô. Ngày đó trong không trung ngẫu nhiên có vài mây đen bị thổi qua, gió thổi ở trên mặt lành lạnh, cuốn theo mùi cỏ mới cắt; ngày đó Kỳ Nhi rõ ràng nhớ có một thằng nhóc nhỏ cưỡi xe đạp không cẩn thận đυ.ng một cô bé đang ôm búp bê. Một người bán hàng không cẩn thận làm bẩn quần áo của một người con gái, nhưng cô ấy lại thong dong mỉm cười với người bán hàng, sau đó đem tầm mắt dời về phía mình đang đứng ở phía sau đài phun nước.

Kỳ Nhi lập tức ngây dại, ánh mắt của cô rốt cuộc không dời đi nửa tấc, cô đã từng nghĩ tới vô số cảnh tượng đoàn tụ, nhưng khi hết thảy thình lình xảy ra như thế thì không thể làm được tự nhiên như vậy. Trừ bỏ nghe được tiếng tim mình đập kịch liệt ra thì còn có mặt mũi càng ngày càng ướŧ áŧ. Cô tựa hồ không nhúc nhích, sợ khi chớp mắt người kia lại biến mất không thấy…

"Ngữ Yên, đây không phải là mơ phải không?" Kỳ Nhi siết chặt cánh tay Đường Ngữ Yên, lại một lần nữa hướng về người bên cạnh hỏi. Cô thật sự rất thích kinh hỉ Kỷ Tô mang đến, sợ là trúng mấy trăm vạn tệ cũng không hưng phấn bằng Kỳ Nhi những lúc này.

"Ngươi lại hỏi như vậy nữa ta sẽ trở về." Đường Ngữ Yên bất đắc dĩ lắc đầu. Nửa tháng rồi, mỗi ngày Kỳ Nhi đều phải hỏi mấy lần. Vất vả lắm mới tới được đây, nàng đương nhiên sẽ không thật sự trở về, chỉ là hù dọa Kỳ Nhi một chút.

"Không hỏi không hỏi nữa." Kỳ Nhi đúng là ngoan ngoãn nghe lời, Đường Ngữ Yên vừa lòng sờ đầu của cô. Kỳ thật chính cô ta cũng còn kinh hỉ. Vốn tưởng rằng từ nay về sau hai người trời nam đất bắc, khi Diệp Nhất Chu hiện ra tại trước mặt nàng, nàng cũng khó tin tưởng hết thảy đây có phải là thật hay không.

Kỳ Nhi ngửi ngửi Đường Ngữ Yên đang suy nghĩ, đột nhiên trở nên trầm mặc. Đường Ngữ Yên có chút kinh ngạc. "Nhìn xem bộ dáng của ngươi, mất hứng à?"

"Bọn họ nói người xuyên không chỉ có thể sống…"

Đường Ngữ Yên thình lình hôn lên môi Kỳ Nhi, hung hăng cắn một hơi. "Nghĩ nhiều như vậy làm gì, ta không phải sống sờ sờ đây sao, chuyện về sau ai có thể đoán trước được…" Nàng nhắm mắt, khi mở mắt ra cũng là thâm tình chân thành. "Kỳ Nhi, những lời này ta chỉ nói một lần, ngươi phải nhớ kỹ: Trước khi biết ngươi ta chỉ làm những thứ mà mình thích, có khi cũng dùng chút thủ đoạn. Rất nhiều người hận không thể gϊếŧ ta sớm đi mới tốt. Bớt đi một nghiệt chướng. Sau khi gặp được ngươi, ừm.., cảm thấy đây là ông trời trừng phạt ta, khiến cho đại ác nhân ta đây không duyên không cớ có cảm tình. Ta không biết đây là phúc hay họa. Ta chỉ biết ngươi làm cho ta cảm thấy mình rất kém cỏi, kém cỏi đến mức không dám biểu đạt cảm tình của mình đối với người mình thích. Thậm chí không ngừng chối bỏ ngươi, không nên biến kết cục thành rối rắm như thế. Nếu không phải ngươi thiện lương và khoan dung, ta không biết ta đã đánh mất bao nhiêu quý giá…" Nói đến đây, Đường Ngữ Yên có chút nghẹn ngào, Kỳ Nhi vừa muốn mở miệng, Đường Ngữ Yên làm động tác cái chớ có lên tiếng. "Ngươi để cho ta nói hết. Ngươi vĩnh viễn không bao giờ biết một người có ảnh hưởng đối với ngươi nhiều đến nhường nào, cho đến khi tính mạng của nàng biến mất từ nay về sau không còn ở bên cạnh ngươi nữa. Ngày ngày tâm tâm niệm niệm, thầm nghĩ một chuyện, chính là muốn nhìn thấy ngươi, cho dù có phải trả bất kì đại giới nào. Những ngày không còn cảm giác ta đã chịu đủ, mặc dù sống như vậy nhiều hơn vài năm nữa đối ta mà nói cũng không có ý nghĩa, ngươi không hiểu sao?"

Kỳ Nhi gắt gao dựa vào vai Đường Ngữ Yên, gật đầu, "Ngữ Yên, ta sẽ tốt với ngươi." Đường Ngữ Yên thay đổi tư thế, nhẹ nhàng ôm chầm lấy eo Kỳ Nhi, lại nhẹ nhàng mà dán lên tai Kỳ Nhi, cắn, cười tươi như hoa. "Kỳ thật ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, gặp được ta, kiếp này của ngươi xem như xong rồi."

Đến hiện đại mấy ngày nay, Ngữ Yên hoàn toàn thích gọi điện thoại cho Kỳ Nhi, cái màn này đối với một cổ nhân mà nói là rất thần kì. Cầm cái hộp thế nhưng có thể nói chuyện với người yêu này, đây là chuyện kì diệu tới cỡ nào chứ. Còn có cái hộp sắt không cần ngựa. Lại có phòng ở thật lớn hình thù kỳ quái, rồi nồi cơm kì lạ, quần áo thì giặt tron cái thùng bự… Mấy thứ này đều là làm như thế nào? Quả nhiên gia hương Liễu Như các nàng là tiên cảnh sao? Thoạt nhìn đúng là không tồi, nhưng nhìn mấy người này, áo quần lố lăng lộ tay lộ chân kì cục, ngay cả hào phóng như Đường Ngữ Yên cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ.

"Kỳ Nhi, ngươi không thể học theo bọn họ ăn mặc như vậy. Quả thực rất khó coi!"

"Ngữ Yên, ngươi không cần gọi điện thoại cho ta, ta ngay tại thư phòng cách vách này, nghe được hết đó." Kỳ Nhi ấn ống nghe xuống, oai cổ đối với phòng khách nhắc nhở nói.

Đường Ngữ Yên nghịch điện thoại di động đủ, chạy tới phòng bếp nhìn xem. Nàng nhìn bếp gas, ngẫm lại lúc này là giờ thìn cũng nên ngọ thiện, đột nhiên linh cảm vừa hiện.

Kỳ Nhi đột nhiên ngửi được mùi khét, cô đóng sách lại, đi ra phòng sách. Không nhìn không biết, vừa thấy đã giật mình, phòng bếp không biết khi nào khói đã đặc cuồn cuộn. Lại tập trung nhìn vào, "Người gây ra họa" kia thế nhưng còn có thể dường như không có việc gì ngồi trên ghế salon xem TV. Kỳ Nhi vội vàng chạy đến phòng bếp cứu hỏa, "Người gây ra họa" cư nhiên còn không vui.

"Ta nấu canh cho ngươi đấy!" Đường Ngữ Yên học theo bộ dáng Kỳ Nhi tùy tiện vỗ bàn một cái.

Kỳ Nhi có chút dở khóc dở cười, nấu canh? Đây là muốn nấu nhà của mình đi? Cô đi đến phòng khách, lúc này trong TV vừa đúng lúc chiếu một nam một nữ đang ở trên giường, nhìn xem Đường Ngữ Yên mà xuân ý nảy mầm, mặt đỏ tai hồng. Đường Ngữ Yên nhìn Kỳ Nhi, trong lòng Kỳ Nhi thầm nghĩ không ổn. Khi nào rồi cư nhiên còn nghĩ đến việc này.

– Hiện tại không thể, ngươi không phát hiện phòng bếp bị ngươi đốt rồi sao?

– Không thể cái gì?

Kỳ Nhi che ngực không cho Đường Ngữ Yên tiến thêm một bước tới gần. Tối hôm qua đã đủ mệt mỏi, nàng hôm nay như thế nào còn hưng trí bừng bừng như vậy?

Còn ngượng ngùng ? Ta thấy các người ở đây cũng thích mà? Đường Ngữ Yên kéo tay Kỳ Nhi qua kéo cô vào trong lòng. Hương vị hô hấp ngọt ngào dồn dập khiến Kỳ Nhi cũng rối loạn.

Từng nụ hôn tinh tế rơi xuống ở trên người Kỳ Nhi, Đường Ngữ Yên nhẹ nhàng từng tấc da tấc thịt, lại thâm tình hôn lên trên.

– Kỳ Nhi, thích không? Không thoải mái thì nói nhé.

– Ừ.

Đường Ngữ Yên nhìn người bên cạnh vừa mới hưởng thụ xong vui thích, uyển chuyển, ôn nhu, nhẹ giọng hỏi. "Lúc trước vì sao ngươi gọi ta là đại nương?"

Nụ cười mê người, mang theo ánh nắng ấm của mặt trời ngày hè. Chỉ thấy Kỳ Nhi khanh khách cười, lập tức hấp dẫn toàn bộ thần kinh Đường Ngữ Yên sở hữu, quên luôn truy cứu tiếp.

Đêm nay, hai người ngủ thật sự ngọt, rất thơm.

-Hoàn-