Chương 9: Oan gia gặp mặt

"Lão Đại nói như thế, hình như chính là nàng." Tiểu Phúc sờ đầu.

"Cô nương, chúng ta lại gặp mặt!" Lão Đại đối với Kỳ Nhi hô.

"Ngươi đang nói ta sao?"

Kỳ Nhi rất là tò mò, vì sao Dương Châu này có người nhiều đều nói gặp qua ta, mà sao ta lại thấy lạ hoắc hết vậy?

"Cô nương, khó trách cô không nhớ rõ, ta thì nhớ rất rõ, ba năm trước đây ta đã gặp cô. Đúng rồi, ta quên tự giới thiệu, tại hạ bang chủ Thiết Ưng Bang Thiết Chính Hào, thỉnh giáo phương danh cô nương."

Lần này thì Kỳ Nhi đã biết cái gì gọi là phương danh:

"Triệu Kỳ, tất cả mọi người đều gọi ta là Kỳ Nhi!"

Kỳ Nhi nhảy xuống nhánh cây, cẩn thận đánh giá cường đạo mới vừa rồi bị mình đánh chạy.

"Thân thủ Kỳ Nhi cô nương thật tốt, đúng rồi, với thân thủ của cô có muốn gia nhập Thiết Ưng Bang chúng ta hay không?"

Thiết Chính Hào cảm thấy một mình Kỳ Nhi có thể đả bại cả đám dưới kia của mình thì khẳng định võ công là bất phàm. Một người tài ba như vậy mà gia nhập Thiết Ưng Bang, là đã rót vào Thiết Ưng Bang một cỗ trung kiên lực lượng. Tuy rằng Thiết Ưng Bang của hắn là cường đạo, nhưng Thiết Chính Hào cũng là người trọng người tài.

"Các ngươi vừa rồi đã đánh ta!"

"Kỳ Nhi cô nương đó là hiểu lầm, thuộc hạ ta không hiểu chuyện, cô chớ trách."

"Mà các ngươi đánh nữ nhân, Tam tỷ ta nói nam nhân đánh nữ nhân không phải là người tốt."

"Như thế nào đâu, chúng ta tuy là cường đạo, nhưng chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo. Cô nhi toàn thành đều là do chúng ta chiếu cố."

Kỳ Nhi nhìn sắc trời đã tối, chuẩn bị trở về, không trả lời bọn họ. Thiết Chính Hào vừa định khuyên can, một thuộc hạ của hắn hừng hực chạy tới:

"Lão Đại, con mồi mắc câu!"

Thiết Chính Hào vội vàng cáo từ, vội đi làm chuyện của mình.

Kỳ Nhi vừa nghe cái từ "con mồi" này, tưởng cái món ăn thôn quê gì đód, vì thế cũng hưng trí dào dạt đi theo.

Trên một sườn dốc, bánh xe bên phải của một chiếc xe ngựa rơi vào một cái hố. Một vị phu nhân cùng với vài cái gia đinh bị thủ hạ Thiết Chính Hào vây quanh.

"Mau đưa hết đồ đáng giá trên người các ngươi giao ra đây!" Cường đạo nói.

"Trong mắt các ngươi còn có vương pháp hay không! Các ngươi không đi hỏi thăm nha môn lão gia cùng phu nhân nhà ta giao tình như thế nào đi!" Vị phu nhân bên cạnh vị nữ tử diện mạo đẹp đẽ xông lên, chỉ mũi cường đạo.

"Đường phủ Đường phu nhân ở thành Dương Châu ai mà không biết, hôm nay chúng ta cướp chính là các ngươi! Ha ha ha." Cường đạo kia nở nụ cười đáng khinh.

"Ngươi… Các ngươi dám ban ngày ban mặt cướp bóc!" Nàng kia tức giận, chỉ vào mặt đám cường đạo.

Thần sắc Đường Ngữ Yên thong dong phất tay ra hiệu cho nàng kia, thản nhiên nói:

"Nói vậy các ngươi chính là Thiết Ưng Bang, gần đây thường xuyên thường lui tới vùng Dương Châu đi? Vốn tưởng rằng Thiết Ưng Bang bất đồng với đám giặc cỏ khác, chuyên cứu tế cô nhi, là chân hán tử, nguyên lai không gì hơn."

"Đường phu nhân nói quá lời, Thiết Ưng Bang chúng ta cũng là vì chút lời mà thôi. Không có nguồn tài vật thì làm sao có thể cứu cô nhi không nhà để về đâu? Gần đây các nơi đều mất mùa, nghe nói Đường phu nhân có tâm địa Bồ Tát, lại tiếp tế nạn dân Giang Châu, ta nghĩ thêm một Thiết Ưng Bang hẳn là tính không nhiều đi?"

Thiết Chính Hào vừa dứt lời, Đường Ngữ Yên biết hôm nay không thể không làm Bồ Tát, nếu không bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha nàng. Hiện giờ bảo mệnh mới là hàng đầu.

Sắc trời đã bắt đầu biến thành màu đen nên không thấy rõ đám người kia, nhưng Kỳ Nhi ở phía sau nghe bọn họ nói mà cảm thấy rất là kỳ quái. Cả đám giơ đao đối với một đám tay không tấc sắt, người già yếu. Tam tỷ nàng dạy nàng phải bảo vệ chính nghĩa mà.

Tiểu vũ trụ bắt đầu bạo phát.

Đường Ngữ Yên vừa định gỡ những thứ đáng giá trên người xuống đưa ra ngoài, đột nhiên từ phía sau có một người chạy ra, đá bội đao một gã cường đạo bay ra ngoài, lại dùng khuỷu tay đánh hắn ngã xuống đất. Gia đinh thấy thế cũng gia nhập theo. Vì thế, trạng huống trở nên hỗn loạn.

Đường Ngữ Yên vốn muốn có thể dùng tiền để đơn giản mọi chuyện mà không được, mạng cũng liên lụy vào, không biết làm sao đột nhiên xuất hiện quỷ liều lĩnh.

Cường đạo còn lại cũng luống cuống tay chân, Thiết Chính Hào bây giờ ngăn cản cũng không được. Lúc này, một gã cường đạo vọt qua Đường Ngữ Yên, khi sắp tiếp cận, Kỳ Nhi chạy tới, đá Đường Ngữ Yên một cước văng ra ngoài. Đường Ngữ Yên nhanh chóng không hề dự triệu lăn xuống sườn dốc.

Lúc này, Tú Lan ở một bên nương theo ánh sáng mỏng manh nhận ra Kỳ Nhi, nàng vừa cao hứng lại vừa sợ hãi. Cao hứng chính là Kỳ Nhi rốt cục xuất hiện. Ba năm qua Tú Lan luôn luôn tìm nàng lại thủy chung không có kết quả, hiện tại người mà ngày đêm đều tìm đã ra hiện tại trước mắt, Tú Lan du nhiên nhi sinh một loại cảm giác vui sướиɠ không nói nên lời; kinh ngạc chính là, Kỳ Nhi ở nơi không thỏa đáng còn dám làm ra chuyện không thỏa đáng. Kỳ Nhi đã đá bay chủ tử của mình! Sợ hãi dĩ nhiên là lo cho an nguy chủ tử. Tú Lan đã không biết nên biểu đạt loại tâm tình nào, chỉ giữ chặt Kỳ Nhi nói:

"Kỳ Nhi, là muội! … Sao muội đá Ngữ Yên xuống?"

Đám người đang chém gϊếŧ thấy thế cũng là vẻ mặt không hiểu, nha đầu kia rốt cuộc là bên nào? Đều dừng động tác trong tay, một bên quan vọng tình huống.

Kỳ Nhi không thèm quan tâm nói:

"Tam tỷ ta nói, gặp chuyện bất bình sẽ rút đao tương trợ! Ta cứu nàng nha, không đá nàng đi thì nàng đã sớm bị người nọ thương tổn!"

Kỳ Nhi cảm thấy mình đã cứu được một mạng người, rất đắc ý nở nụ cười.

"Nhưng một cước như vậy, đá người ta xuống sườn dốc ngã chết làm sao? … Các ngươi còn thất thần làm chi, mau đi cứu người nhanh!"

Tú Lan vội gọi cứu hộ xuống núi cứu người! Đây mới là chuyện hàng đầu.

Đầu Kỳ Nhi vừa chuyển, đúng ha, sao ta không nghĩ tới? Người nọ giống như không có võ công, thực dễ dàng ngã chết !

Vì thế Kỳ Nhi bay nhanh xông vào hàng đầu "Đội cứu hộ"! Cái này hảo tâm lo liệu chuyện xấu …

¶¶¶¶¶

Đường Ngữ Yên phi thường chật vật vận động theo quán tính, nàng đã không kịp tự hỏi như thế nào để làm cho mình dừng lại. Thân thể không khống chế được, tìm không thấy điểm cân bằng gì, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, cứ luôn luôn xoay xoay mãi không có điểm dừng.

Đột nhiên, nàng uống được một chút nước, nàng biết mình đã rơi xuống nước. Đường Ngữ Yên không biết bơi, liều mạng giãy dụa, lại thủy chung không ra khỏi mặt nước. Phổi cũng ngập nước, thân thể lại bị dòng nước hối hả đẩy đi tới.

Chẳng lẽ ta sẽ chết không minh bạch như vậy sao? Ta không cam lòng! Nguyên bản chỉ một việc đơn giản, vì sao phải phức tạp như thế!! Vì sao mà cái kia muốn chém ngàn đao cản chuyện xấu mà hại ta chết oan uổng như vậy!

Đường Ngữ Yên bây giờ đã không kịp tự hỏi nhiều thêm vì cái gì, ý thức đã bắt đầu mơ hồ…

"Ôi! Đường phu nhân rơi vào nước chảy xiết phía trước rồi! Đã bị đẩy đi rất xa! Nước quá xiết, trời lại đen, cứu người rất nguy hiểm, làm sao bây giờ?" Một gia đinh hô lên.

Phía trước có một con sông lớn ngăn cản đường đi của bọn họ, dòng chảy xiết mãnh liệt trên sông đã sớm không còn thấy bóng dáng Đường Ngữ Yên.

"Đúng vậy, sắc trời cũng đã đen, chỉ sợ lành ít dữ nhiều!" Có người phụ họa nói.

Kỳ Nhi thấy thế, không phân trần 'bùm' một tiếng nhảy xuống, lưu lại một nhóm người trợn mắt há hốc mồm —— thật là không sợ chết! Nhưng hiện tại bọn họ có thể làm cũng chỉ là cầu nguyện. Dòng nước xiết cuồn cuộn như thế này, ai mà dám mạo hiểm đi xuống chôn cùng đây?

Kỳ Nhi nhanh chóng trôi theo dòng nước, lúc này mắt đã không dùng được, nàng chỉ có thể dựa vào trực giác tìm kiếm phương hướng Đường Ngữ Yên, phải lấy tốc độ nhanh hơn mới có thể tìm được Đường Ngữ Yên. Nhưng mà, cảm giác mình ở trong nước bơi thật lâu thật lâu, lại vẫn không thu hoạch được gì, chính mình cũng bị uống vài ngụm nước sông, thiếu chút nữa không duy trì được. Đúng lúc này, cảm giác phía trước có một vật thể đang trôi theo con sông đi tới. Không sai, chính là Đường Ngữ Yên! Vì thế Kỳ Nhi cố gắng, nhanh chóng, đến chỗ Ngữ Yên thoáng qua, nháy mắt bắt được Đường Ngữ Yên, kéo về hướng bờ sông bơi đi. Hoàn hảo trước đây thường xuyên bơi ở biển bắt cá ăn, nếu không người bình thường nào chịu được nước chảy xiết như thế này.

Rốt cục Kỳ Nhi an toàn đem người tha tới bờ.

Lúc này, dĩ nhiên Đường Ngữ Yên hôn mê bất tỉnh, mất đi tri giác. Nếu nàng biết kế tiếp Kỳ Nhi làm gì thì cho dù nàng vào mồ rồi cũng sẽ nhảy dựng lên.

Kỳ Nhi thấy người này cũng đã lên tới bờ rồi mà như thế nào cũng không mở mắt ra, nàng cứu nàng ấy vất vả như vậy mà nàng ấy lại ngủ ngon như thế:

"Hây! Ngươi tỉnh tỉnh đi! Đừng ngủ nữa, Tam tỷ nói quần áo ướt mà ngủ là sẽ sinh bệnh đấy!"

Thấy Đường Ngữ Yên vẫn đang "Ngủ", Kỳ Nhi cởϊ qυầи áo Đường Ngữ Yên ra, hơn nữa còn cởi đến không còn một mảnh!

Hoàn hảo lần này Đường Ngữ Yên không có mặc yếm đỏ, nếu không, tài vật mặc dù sẽ không bị cướp nhưng cái yếm sẽ bị đoạt mất. Mà… Đường Ngữ Yên trần trụi, kiêu ngạo nằm ở bờ sông là phong cảnh như thế nào nhỉ?

Đối với dáng người hoàn mỹ nhìn một cái không sót gì, Kỳ Nhi lại không nửa điểm tạp niệm, nàng hiện tại đối Đường Ngữ Yên chỉ lo "Ngủ" mà không để ý đến nàng là ân nhân cứu mạng nên rất không vui.

Kỳ Nhi thấy Đường Ngữ Yên vẫn còn ngủ, mới vỗ vài cái vào ngực Đường Ngữ Yên, còn ngủ? Tiếp tục vỗ. Vỗ ngực không hiệu quả, vậy vỗ cái khác đi. Đường Ngữ Yên toàn thân cao thấp bị vỗ đến tím người. Còn không thấy hiệu quả, vậy chắc vỗ cái mặt đi! Chờ đến khi cái mặt của Đường Ngữ Yên bị vỗ thành màu hồng, Kỳ Nhi trong cơn tức giận trực tiếp dùng chân dùng sức đạp bụng Đường Ngữ Yên một cái.

Một đạp này lại làm nước trong bụng Đường Ngữ Yên ọc ra. Lúc này, Đường Ngữ Yên cảm thấy bụng mình tê rần, ọc hết nước ra, người cũng thanh tỉnh hơn phân nửa.

"Thật tốt quá, ngươi rốt cục tỉnh, ngươi muốn ngủ bao lâu nữa hả?!" Kỳ Nhi hai tay chống nạnh chỉ trích: "Ta cứu ngươi rất vất vả, ngươi phải nói cám ơn!"

Đường Ngữ Yên cảm thấy cả người đau nhức, trên mặt lại rát rát, này đó không tính cái gì, sờ sờ thân mình, mới phát hiện bản thân mình trống trơn, cái gì cũng không mặc! Đường Ngữ Yên vội vàng nhặt quần áo ướt sũng bị ném một bên. Nàng nghĩ mình thiếu chút nữa đã chết, bên này không hiểu saolại xuất hiện dã nha đầu, còn ở bên cạnh chỉ trích nàng không phải. Lửa giận bùng lên, trực tiếp quăng cho Kỳ Nhi hai cái tát.

Kỳ Nhi nhảy dựng lên: "Ngươi rất không lý lẽ, như thế nào còn đánh người!"

"Vừa rồi có phải ngươi cởϊ qυầи áo của ta hay không?"

Đường Ngữ Yên nương theo ánh trăng mỏng manh tức giận trừng mắt Kỳ Nhi.

"Là ta cởi, có vấn đề sao?"

Người này rất kỳ quái, cởϊ qυầи áo là vì giúp nàng, sao nàng còn đánh người?

"Vậy đánh đúng rồi!"

Đường Ngữ Yên mặc lại quần áo ướt sũng, hiện tại nàng muốn làm rõ tình huống, chờ người cứu viện lại đây rồi mới thay được quần áo bẩn không chịu nổi này, lúc này chỉ có thể nhẫn nhịn.

"Nguyên lai ngươi là người điên, sớm biết không cứu ngươi!"

Kỳ Nhi cũng bực mình, làm người tốt quá khó khăn, vì sao Tam tỷ luôn muốn mình làm người tốt chứ?

Đường Ngữ Yên không rảnh trả lời Kỳ Nhi, nhưng đột nhiên nàng nghĩ hình như là lạ ở chỗ nào. Nheo mắt lại cẩn thận đánh giá người đối diện toàn thân đồng dạng ướt sũng này:

"Là ngươi đã cứu ta?"

"Đúng vậy đấy!"

Đường Ngữ Yên nghĩ tới điều gì, từ trên mặt đất đứng lên, lăm le Kỳ Nhi, ngữ khí không tốt hỏi han:

"Mới nãy có phải ngươi đá một cước kia hay không?"

Kỳ Nhi hồi tưởng hạ hỏi:

"Ngươi nói cước nào? Ta hình như tổng cộng đạp ngươi hai đạp. Một đạp là ở trên sườn dốc, còn có một đạp là vừa rồi để đánh thức ngươi."

Ừ, hẳn là hai đạp này. Kỳ Nhi gật đầu, khẳng định ý nghĩ của mình.

Lúc này, Đường Ngữ Yên làm sao còn giữ được hình tượng. Nàng vừa nghe xong, da đầu run lên. Đấy là kíp nổ ba trượng, người bình thường thì có thể ngay lập tức cảm nhận được một cỗ sát khí lạnh như băng tản ra tứ phía. Đường Ngữ Yên hiện tại nghiến răng kèn kẹt, nắm tay xiết lại như muốn xuất huyết. Là một người bình thường phải làm thì chính là lập tức câm miệng, lập tức chạy trốn!

Hiển nhiên Kỳ Nhi không thể dùng phương thức của người bình thường, nếu không cũng sẽ không có mặt sau. Sau mặt sau là một chuỗi dài kiếp nạn chờ nàng.

oa.bl2