Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độc Quyền Sủng Ái

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Phục vụ, gọi cho tôi mấy anh trai bao cao cấp nhất ra đây!”

Trên bàn la liệt những chai rượu nằm ngã nghiêng, có vẻ như cậu đã uống rất nhiều rồi.

“Dạ thưa quý khách, ở đây chúng tôi không có cung cấp dịch vụ ngoài lề đâu ạ!”

Những ánh mắt xung quanh nhìn về phía cậu cực kì ái ngại. Họ bàn tán xì xầm gì đó về cậu. Trong hộp đêm thì loại người gì mà chẳng có, mấy đôi nam nữ, nam nam uốn éo dính sát cơ thể vào nhau thế kia thì việc gì cậu phải để tâm người khác nghĩ gì về mình.

Cậu thấy thật may vì lúc trước cậu chưa trao thân cho tên tra nam đê tiện đó. Càng nghĩ càng thấy tức, cậu cầm nguyên chai rượu mạnh nốc cạn một hơi.

Anh ta có thể ngủ với nhiều người, chẳng lẽ cậu lại không tìm được một người đàn ông để ngủ cùng? "Ông ăn chả thì bà ăn cà rem."

“Cậu bớt nói nhảm lại đi! Tôi đây có tiền nhá.”

Phục vụ vốn định đuổi cậu về, nhưng bỗng thấy phía sau hơi kỳ lạ, nhìn kỹ thì thấy một người đàn ông khuôn mặt nghiêm nghị bước vào, theo sau là một tốp người mặc đồ đen tiến vào trong.

Anh vừa bước vào mọi ánh mắt của những trai xinh gái đẹp, nóng bỏng ở đó đều đổ dồn lên người anh, nhưng hơi thở lại lạnh lùng đến chết người khiến người khác không dám đến gần dù chỉ một bước.

Phục vụ thấy anh xua tay ra hiệu, cũng vội biết ý mà bỏ đi chỗ khác.

Cậu say đến mức choáng váng, lảo đảo bước tới chỗ anh, hơi rượu khiến cho cậu không đứng vững nổi nữa, ngã vào lòng anh. Mùi hương trên người anh thật quyến rũ, cũng thật mê người.

Cậu đảo mắt nhìn anh từ trên xuống dưới. Sao trên đời lại có người đẹp trai đến thế nhỉ?

Quả thật nhìn gần, từng đường nét trên khuôn mặt anh tuấn lại vừa có chút phong trần này càng có mị hoặc hơn cả, cũng có thể vì trước đây mắt cậu mù rồi nên chỉ thấy có mình Đàm Huân là ưu tú.

Cậu bất giác đưa tay lên sờ soạng khắp người anh.

Thân thể cường tráng thật đấy! Chắc chỗ đó cũng to lắm nhỉ?

Anh lập tức tỏ vẻ không hài lòng, bất ngờ tóm chặt lấy tay cậu.

“Em sờ đủ chưa?”

“Anh trai này đẹp trai thật đấy! Chắc là hàng tốt nhất ở đây rồi nhỉ? Vậy đêm nay tôi bao anh. Bao nhiêu ra giá đi?”

Sắc mặt anh liền tối sầm lại. Gặp nhau mới có hai lần mà động lực nào khiến cậu lại nghĩ anh là trai bao vậy?

Phục vụ và những người xung quanh trố mắt nhìn cậu, len lén lấy khăn lau mồ hôi. Nín thở thầm cầu nguyện cho anh không nổi giận, không thì tính mạng của họ đêm nay cũng khó mà bảo toàn.

“Nghe nói em muốn ngủ với tôi?”

“Phải.”

“Em chắc chứ?”

“Chắc! Không chỉ anh, mà nguyên nhóm trai đẹp ở đây. Đêm nay tôi bao hết.”

Tiểu mỹ thụ này đã hai lần chạm vào điểm cực hạn của anh, môi anh khẽ nhếch lên một nụ cười thần bí.

“Thiên đường có lối em không đi, địa ngục không cửa em lại xông vào. Vậy thì em đừng trách tôi không tha cho em nhé.”

Trời ơi! Cậu ta thất tình quá hóa điên không muốn sống nữa hay sao mà dám coi lão đại là trai bao, còn đòi ra giá bao anh đêm nay.

“Em nhắm có trả nổi không?”

“Năm trăm ngàn bao phòng, thấy thế nào?”

Tiểu Tứ đứng phía sau mím môi, cố để mình không bật cười thành tiếng. Chẳng lẽ trong mắt cậu, anh chỉ đáng giá năm trăm ngàn thôi sao.

“Em có biết ra giá không vậy?”

“Xin lỗi tôi đây cũng là lần đầu làm chuyện kí©h thí©ɧ thế này. Thế bao nhiêu anh nói luôn đi?”

Anh nghe thấy hai chữ "lần đầu", khóe môi anh có chút cong lên. Bàn tay càng siết chặt lấy eo cậu hơn. Hơi thở mỗi lúc một gần.

“Ít nhất cũng năm mươi triệu.”

“Khϊếp! Trai bao cao cấp chỗ này làm giá kinh quá. Dù sao tôi đây cũng còn trinh đã chịu lỗ vốn, còn trả anh thêm tiền là đã hời cho anh quá rồi. 20 triệu! Không chịu thì tôi đổi người khác à nha.

“Em đang trả giá đi chợ đấy à!”

“Anh này, tôi đã biết kỹ thuật phục vụ của anh như thế nào đâu? Hàng có hư lỗi gì không? Nhỡ đâu anh phương diện kia "không được" thì sao?”

Có vẻ thấy không chốt được giá cả hợp lý, ánh mắt của cậu lúc này chuyển ra những đứng người phía sau anh.

“Một đêm duy nhất. Hai mươi triệu có ai đồng ý đi không ạ?”

Tiêu rồi, lần này anh thực sự nổi giận rồi. Bọn họ đều đồng loạt quay mặt đi chỗ khác, giả vờ như không nhìn thấy gì. Coi như cậu muốn chết thì đi chết một mình đi chứ tiểu mỹ thụ của ông chủ có cho mười lá gan họ cũng dám động vào.

Anh quay lưng lại, bất ngờ khóa chặt lấy hai cổ tay cậu, ép sát thân đè cậu xuống bàn, ánh mắt càng nguy hiểm.

“Em nói tôi không được sao? Vậy đêm nay tôi sẽ đích thân phục vụ cho đến khi em không xuống nổi giường thì thôi. Đêm nay ông đây ngủ với em chắc rồi. Chịu thì chịu mà không chịu cũng phải chịu.”
« Chương TrướcChương Tiếp »