Chương 86

đã

có ý nghĩ này, ánh mắt Hòa Sinh nhìn Mai Nùng Chi nhiều thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Nếu thực

sự

là như thế, nàng mới

không

chịu đâu, Vương gia

đã

nói,

hắn

đời này

sẽ

chỉ có

một

mình nàng thôi.

Mai Nùng Chi cười hỏi nàng: "Trắc phi nương nương, ngài nhỉn ta như vậy làm chi?"

Hòa Sinh hoàn hồn, bình tĩnh ứng phó

nói: "Mai



nương xinh đẹp, ta nhịn

không

được nhìn nhiều vài lần."

Mai Nùng Chi cúi đầu cười khẽ, lông mày lũng khẽ nhướng lên, "Hạo ca ca trước kia cũng

nói

như vậy qua."

... Hạo ca ca!

Hòa Sinh trợn tròn mắt nhìn, vì

không

thất thố ở trước mặt Mai Nùng Chi, trước khi tâm tình bộc phát, dời khuôn mặt ra.

Vương gia là Hạo ca ca gì chứ, kêu thân thiết như vậy làm chi!

Hừ. Hòa Sinh bĩu môi,

đi

lên phía trước

một

bước, vừa vặn chặn ánh mắt Mai Nùng Chi.

Giọng Mai Nùng Chi vẫn như thường: "Trắc phi nương nương, ngài làm sao vậy? Chẳng lẽ là Nùng Chi

nói

sai cái gì rồi sao, chọc giận ngươi mất hứng?"

... Phải nhịn xuống.

Hòa Sinh bắt chước Thẩm Hạo chọc mặt nàng như vậy, ngón tay hướng khóe miệng nhếch lên, nụ cười cứng ngắc, quay đầu lại

nói: "không

có nha, ta chỉ là lo lắng cho Mai



nương, bên ngoài gió lớn, vẫn là mau trở lại phòng, đợi ngày khác thân thể ngươi khá hơn chút, ta lại cùng ngươi

đi

ra

đi

dạo."

Mai Nùng Chi xoay người phúc lễ, cố ý nhìn chằm chằm

trên

mặt nàng, cười đến trấn định tự nhiên: "Được."

Mai Nùng Chi vừa vào sương phòng, Hòa Sinh cố gắng hết cấp bậc lễ nghĩa, lập tức trở về chánh điện.

Nàng nổi giận đùng đùng ngồi xuống giường, dặn dò Thúy Ngọc

nói: "Hầu hạ bút mực."

Nàng ngược lại muốn hỏi Vương gia

một

chút, Mai Nùng Chi này và

hắn

đến cùng là quan hệ như thế nào!

Thúy Ngọc lấy cái giấy Tuyên Thành đến, cẩn thận từng li từng tí khuyên Hòa Sinh: "Nương nương,

không

cần trúng thiết kế của người khác."

Hôm nay vị Mai



nương kia vào phủ, nàng đúng lúc ở bên cạnh Hòa Sinh hầu hạ. Loại

không

phục ghen ghét này, vừa nhìn chính là tìm cách bới móc.

Hòa Sinh lật giấy Tuyên Thành lên, nổi giận

nói: "Ta biết, cho nên mới muốn hỏi Vương gia

một

câu!"

Thúy Ngọc tiếp tục

nói: "hiện

nay nàng cái gì cũng

không

phải, mà người là nữ nhânVương gia cưới hỏi đàng hoàng, nếu như Vương gia thực có mấy thứ gì đó với nàng ta, làm sao chờ tới bây giờ?"

Hòa Sinh phồng quai hàm, lửa trong lòng sớm

đã

đi

xuống hơn phân nửa.

Thúy Ngọc

nói, nàng làm sao

không

rõ? Trước kia Mai Nùng Chi

không

đến phủ, nàng liền có phỏng đoán, hôm nay vừa thấy, càng thêm kiên định suy nghĩ trong lòng —— Mai Nùng Chi tỏ



chính là đến khıêυ khí©h.

Đạo lý này nàng đều hiều, nhưng vẫn ngăn

không

được mà nghĩ ngợi lung tung.

Lúc trước

hắn

không

có nàng,

hiện

tại và tương lai nàng

đã



hắn, vẫn còn lòng tham suy nghĩ muốn nhìn trộm quá khứ củahắn.

Khả năng cũng là bởi vì như vậy, cho nên đối với Mai Nùng Chi, mới có thể

không

cách nào bình tĩnh.

Nàng dịch chuyển nghiên mực

trên

bàn mực, nhìn chằm chằm vào giấy Tuyên Thành trống

không

ngẩn người.

Sau

một

hồi, viết xuống

một

nhóm tiểu Khải thanh tú.

“—— Nhớ chàng, lòng như dòng nước sông Tây,

Ngày đêm chảy về Đông

không

bao giờ cạn.”



ràng muốn phát tiết

một

trận, cuối cùng vẫn viết thơ tình khiến người xấu hổ này.

một

giọt sáp đỏ, dán miệng phong thơ, giao cho gã sai vặt cầm thơ đưa

đi

về phía Nam.

Viết xong thơ, nàng nằm lên

trên

giường bày ra tư thế hình chữ bát (八, gọi Thúy Ngọc tiến lên.

Thúy Ngọc có nhãn lực lập tức xoa bóp cho nàng.

Hòa Sinh cọ cọ khuôn mặt lên gối đầu, giọng

nói

miễn cưỡng, hỏi: "Thúy Ngọc, ta như vậy, có phải rất nhu nhượchaykhông?"

Nào có ai đến cửa nhàkhıêυ khí©h, mà chủ nhà còn phải dốc lòng đãi khách chiếu cố đây?

Thúy Ngọc lắc đầu, ngữ khí lão luyện: "Nương nương cái này gọi là khoan hậu, người có địa vị của người, nàng có thân phận của nàng, người

không

liên quan, hà tất vì nàng?"

Hòa Sinh dịu dàng thanh thanh cổ họng: "Có lý"

Đêm hôm trước Hòa Sinh quyết định phải bình tĩnh, ngày thứ hai thiếu chút nữa nhịn

không

được, lần đầu tiên trong đời muốn đuổi người.

Mai Nùng Chi ngồi ở đối diện nàng, kéo tay của nàng, thân mật chỉ vào cây tùnglớn trướcchánh điện,

nói: "Hạo ca ca xây dựng phủ năm đó, ta vừa vặn sáu tuổi, từng cọng cây ngọn cỏnơi đây, đều là ta nhìn nhìn xây đấy, trong đó

không

ít kiến trúchình thù kỳ lạ dị trạng, vẫn là ta cho ra chủ ý đó."

Hòa Sinh cố nén

không

vuitrong lòng, hàm răng cắn chặt, cười

nói: "A,

thật

sự

là phiền toái Mai



nương rồi, phủ đệ này ta ở đặc biệt thoải mái,

thì

ra còn có công lao của Mai



nương ở bên trong."

Đôi mắtMai Nùng Chi giống như thu thủy, lẳng lặng liếctrên mặt nàng, dường như muốn ở

trên

mặt nàng nhìn ra vẻ mặttức giận xấu hổ gì đó.

trên

thực tế chỉ kém

một

chút như vậy, nàng quả

thật

có thể thấy bộ dạng Hòa Sinh tức giận rồi.

Mai Nùng Chi tiếp tục phát lực: "Trắc phi nương nương và Hạo ca ca gặp nhau, chưa tới một năm đúng

không?"

Hòa Sinh ổn định vẻ mặttrên mặt, "Đúng vậy."

Mai Nùng Chi bấm ngón tay tính toán, "Tính toán ra, ta với Hạo ca ca

đã

quen biết hai mươi năm. Từ lúc ta từ trong bụng mẹ, liền

đã

có liên quan với Hạo ca ca. Hạo ca ca thích gì, chán ghét cái gì, ta toàn bộ biết

rõ."

Nàng từng chữ từng chữ, chậm rãi

nói

ra, giống như cố ý kí©h thí©ɧ Hòa Sinh.

Hòa Sinh nhịn

không

được liếc mắt.

Phải bình tĩnh! Bình tĩnh!

Mai Nùng Chi nhíu mày, "Trắc phi nương nương là có ý gì, chẳng lẽ lại hoài nghi ta sao?"

Hòa Sinh khoát tay, cười hì hì

nói: "Nào có, Mai



nương tiếp tục

đi."

Mai Nùng Chi nhìn đôi má nàng non nớt đến độ có thể véo chảynước, trong lòng giận dữ.

Trông giữnhiều năm như vậy, lại thua bởi tiểu quả phụ hai lần gả!

Ý nghĩ như vậy vừa xuất

hiện, Mai Nùng Chi chấn động, vội vàng kiềm chế phiền muộn dưới đáy lòng.

Nhưng cuối cùng là nàng ta

đã

đánh giá cao định lực của mình.

Nàng cũng

không

có vĩ đại như trong tưởng tượng.

Nàng ghen ghét, ghen ghét đến nổi điên!

Những năm này, chưa bao giờ nóira hai chữái mộ với Hạo ca ca, chỉ vì lời nóicó thể

nói

ra khỏi miệng đềukhông có ý nghĩa. Chỉ cần nàng dùng ánh mắt tràn ngập tình ý nhìn

hắn, đó chính là cách bày tỏ tình ý chân thành nhất của nàng.

đã

từng cho rằng cho dù Hạo ca ca thủy chung

không

động đậy tâm tư với nàng, vậy cũng

không

sao. Nàng ái mộ

hắn, là ngườiái mộhắn, cho dù

hắn

một

chút cũng

không

đáp lại, nàng vẫn cảm thấy thỏa mãn.

Nàng cho là mình có thể liên tục liên tục lưu luyếnhắnthuần túy như vậy, thẳng đến khi truyền đến tin tứchắn cưới người khác.

Mai Nùng Chi che ngực, thoáng có chút

không

thở nổi.

Hòa Sinh vô thức

đi

đỡ nàng, bị nàng

một

tay hất qua.

"Ngươi tránh ra!"

Hòa Sinh phút chốc liền phát hỏa.

Chẳng lẽ nàng ta ở trong phủ ho chết, Vương gia

sẽ

là của nàng ta sao?

Mai



nương đến cùng suy nghĩ cái gì! Nếu như sinh bệnh, liền phải hảo hảo mà ở nhà dưỡng bệnh, vô duyên vô cớ chạy tới chỗ này

nói

vài lời làm cho người ta chán ghét,

không

chọc tức được người khác, ngược lại trước

đã

chọc mình tức ngã rồi.

Cho dù muốn tranh nam nhân, tốt xấu cũng phải khỏe mạnh an khang, có mệnh mới tranh giành được chứ!

"Thúy Ngọc!"

Thúy Ngọc bận rộn chạy vào, "Nương nương có gì phân phó?"

Hòa Sinh thanh sắc câu lệ

nói: "đi

vào cung mời thái y."

Mai Nùng Chi từ chối nhã nhặn,

nói: "không

cần Trắc phi quan tâm."

Hòa Sinh nghe xong lời này liền nổi giận, quay đầu lại

nói: "Ngươi nếu như

đã

đến ở trong phủ của ta, đó chính là khách nhân, chủ nhà an bài thế nào, khách nhân phải chấp nhận thế ấy, ngày nào đó nếu như ngươi nghẹn họng thở gấp, ngược lại nơi này, ta và Vương gia năm này trôi quathế nào đây, toàn bộ quý phủ còn ăn mừng năm mới gì nữa?"

Nàng hiếm khi nghiêm khắcnhư vậy, ngay cả Thúy Ngọc cũng bị dọa.

Mai Nùng Chi nhíu chặt lông mày, run rẩy bờ môi, đầu cúi thấp xuống dưới.

Nàng nhìn mềm mại, kì thực là

một

người tính tình cương liệt kêu gào.

Hòa Sinh cũng

không

muốn đợi tiếp nữa, cầm váy liền

đi

ra ngoài cửa, trước khi

đi

nhớ tới cái gì, buông lời

nói: "Thái y kê đơn thuốc, cần phải nhìn chằm chằm xem



nương nhà ngươi uống hết."

Hoa Thịnh ngẩn người, lúc này mới phản ứng tới,

thì

ra là dặn dò nàng, do đó vội vàng đáp ứng.

Bên trong chánh điện, Thúy Ngọc

một

đường chạy chậm đuổi kịp, ngoài miệng la hét: "Xin bớt giận, đừng giận hại thân."

Hòa Sinh dừng bước chân, mạnh miệng

nói: "Ta nào có tức giận? Bất quá là ngại nàng sĩ diện cãi láo mà thôi."

Mai Nùng Chi

một

hơi

nói

nhiều như vậy, câu nào cũng

không

rời Vương gia, trong miệng

nói

tất cả đều là chuyện của Vương gia.

Cái gì "Hạo ca ca thích nhất táo mùa đông", "Hạo ca ca thích màu đỏ", "Hạo ca ca thích cảnh xuântháng Tư", như vậy như vậy á..., "Hạo ca ca" dài, "Hạo ca ca" ngắn, nàng nghe mà tai đều mọc kén hết rồi!

Thúy Ngọc

đi

lên phía trước quan sát, "thật

không

có tức giận?"

Hòa Sinh đá đá mũi giày,

nhẹ

nhàng

một

câu: "Có

một

chút tức giận."

Thúy Ngọc vội vàng đỡ nàng nằm xuống, bắt chước như hôm qua như vậy, đấm lưng bóp chân cho nàng."Vương phi nương nương của ta ơi, vẫn là lần đầu thấy người như vậy đó."

Hòa Sinh quay đầu lại, "Vừa rồi như vậy rất dữ sao?"

Thúy Ngọc gật gật đầu.

Hòa Sinh cầm cái gối vuốt vuốt.

Chuyện như vậy, ai

không

tức giận, ai lại chịu thua. Nữ nhân lúc giằng co, so chính là tính nhẫn nại.

Sau khi Thúy Ngọc xoa bóp xương sống cho nàng, bàn tay đè xuống, làm nàng vừa chua xót vừa đau.

Nàng nằmmà nước mắt lưng tròng, nghĩ thầm:

không

có Vương gia ôm ngủ, nàng ngủ cũng

không

an ổn, bị sái cổ vài ngàyrồi.

Thúy Ngọc hỏi: "Nương nương hà tất mời thái y cho nàng, trực tiếp vào trong cung, bảo Mai gia đón nàng ta

đi

không

phải tốt hơn sao?"

Hòa Sinh

không

quá tình nguyện

nói

ra nguyên do. Có thể là vì nàng ở bên cạnh Vương gia quá hạnh phúc, trái tim trở nêncàng mềm mại so với trước kia.

một



nương tốt, tra tấn mình thành như vậy, bệnh lợi hại như vậy, còn chạy đến tận cửa khıêυ khí©h,

không

sợ người khác chê cười nàng ta sao?

Nàng buồn bực hồi lâu, bất mãnnói: "... Ta cảm thấy nàng ta như vậy

không

đáng, có chút tội nghiệp nàng."

Thúy Ngọc sợ tới mức a

một

tiếng, cho là mình nghe lầm.

Hòa Sinh a

một

tiếng nằm thẳng xuống, thanh

âm

nhỏ

thật

nhỏ

nhỏ, tay gối lên gối đầuThẩm Hạo thường ngày ngủ.

Có thể là bởi vì rất ưa thích Vương gia, rất thích

hắn, xa xa

không

chỉ đều muốn chiếm hữu

hắn

đơn thuần như vậy thôi.

Xuất phát từ tư tâm của

một



nương, nàng nghe được người khác ngấp nghé Vương gia, trong lòng vẫn

sẽ

không

thoải mái, nhưng

sẽ

vô thức suy nghĩ, nếu là nàng ngay trước mặt người nổi giận,

sẽ

ảnh hưởng gì đến

hắn.

Nếu như Mai Nùng Chi

không

phải nữ nhi của Mai Trung Thư, hôm nay nàng nhất định

sẽ

đuổi người ra ngoài.

Đó là nữ nhi

yêu

của cậu

hắn,

hắn

đang

trong quá trình củng cố địa vị, cần phải lấy được ủng hộ của Mai Trung Thư, huống hồ Mai Nùng Chi

yêu

Vương gia nhiều năm như vậy, coi như là tức giận bất bình, cũng là chuyện phải làm.

Chỉ cần Mai Nùng Chi

không

có làm ra hành viquá phận gì, làm cho nàng trổ tài miệng lưỡi sắc bén

thì

như thế nào?

Hòa Sinh ôm gối đầu của

hắn

vào trong ngực, phía

trên

kia có lưu lại mùi của

hắn.

"Vương gia là ứng cử viên rất tốt để kết hôn, nhưng cũng

đã

kết duyên với ta rồi, Mai



nương bỏ ra nhiều năm như vậy,

đichờ đợi Vương gia, quả thực là

không

đáng."

Thúy Ngọc nghe lời này, có chút mơ hồ, hỏi: "Vương gia tốt như vậy, làm sao lại

không

đáng hả?"

Hòa Sinh liếc nàng

một

cái, "Mọi thứ

không

thích hợp, cho dù có tốt, cũng

không

đáng giá."

Thúy Ngọc nghiền ngẫm lời này mấy lần, cảm thấy rất có thâm ý, nghe xong hiểu bảy tám phần, ngược lại hỏi: "Sau này làm sao bây giờ, nàng ta

không

phóng khoáng như vậy, chẳng lẽ mỗi ngày vẫn phải sáp tới trước mặt nàng ta sao

đi

sao?"

Hòa Sinh bất đắc dĩ thở dài, nàng chính là vừa đáng tiếc lại vừa đồng tình với Mai Nùng Chi, đáng tiếc nàng lúc nào cũng nghe Mai Nùng Chi

nói

Hạo ca ca gì gì đó, cũng khẳng định chịu

không

được.

Phải nghĩ cách, luyện lòng dạ của bản thân

một

chút mới được.

Vốn định trốn tránh, nàng

không

đi, Mai Nùng Chi liền tự mình tìm tới.

Bởi vì trong phủ có khách, Hòa Sinh

không

tiện

đi

ra ngoài du ngoạn, vừa

không

muốn

đi

phiền toái mẫu phi, lại

không

có lý do gì cự tuyệt

không

gặp, đành phải nghe Mai Nùng Chi thao thao bất tuyệt về đủ loại thói quen trong truyền thuyết của Vương gia.

Vừa mới bắt đầu

thì

không

kiên nhẫn nổi, nghe được

một

nửa, Hòa Sinh đột nhiên ý thức được: nếu như Mai Nùng Chi

nóiđều là

thật

sự, vậy nàng đối với Vương gia rất hiểu

rõ, quả

thật

là xa xa

không

bì kịp Mai Nùng Chi.

Buổi tối hôm đó nàng lại buồn bực.

Lật qua lật lại suy nghĩ hồi lâu, thích

một

người, liền nhất định phải hiểu



hắn

sao?

không

hiểu

hắn, chính là

không

thích

hắn

sao?

Đợi bên cửa sổ nhú lên vầng nắng sớm đầu tiên, nàng rốt khai thông bản thân: nếu như

không

biết, vậy

thì

từ giờ trở

đi

tìm hiểu là được rồi.

Mai Nùng Chi

không

phải tự xưng rất hiểu



Vương gia sao, mỗi ngày chạy tới khoe khoang, nghĩ đến hai mươi năm nhân sinh của nàng ta, toàn bộ lấy ra nghiên cứu sở thích của Vương gia à?

Vừa vặn có sẵn đấy

thì

nàng chỉ việc nghe thôi.

không

có gì bất ngờ xảy ra, Mai Nùng Chi đúng giờ vào chánh điện, vừa chuẩn chuẩn bị bắt đầu chậm rãi

nói

"những chuyện của Hạo ca ca

không

thể

không

nói".

Nhưng lần này, nàng còn chưa mở miệng

nói, Hòa Sinh liền nằm ở

trên

thư án, nghiên cứu giấy bút

đã

được chuẩn bị cho tốt, thúc nàng: "Mai



nương,



nói

chậm chút."

Mai Nùng Chi vẻ mặt hiếu kỳ, nhưng lại

không

đem lời của nàng để ở trong lòng.

Miệng nàng ta

không

ngừng nghỉ

nói

liến thoắng.

nói

đến miệng đắng lưỡi khô, ngẩng đầu phát

hiện

Hòa Sinh

đang

sửa sang lại trang giấy, rậm rạp chằng chịt viết rất nhiều.

Hòa Sinh chọn lấy mấy tấm, vừa rồi Mai Nùng Chi

nói

quá nhanh, nhiều lời vô ích, điểm quan trông

thì

quá ít, nàng chỉ tóm tắt vài ý, cũng

không

biết có chính xác

không

nữa.

Hỏi: "Mai



nương, có

một

số việc còn cần thỉnh giáo

một

phen."

Mai Nùng Chi thản nhiên

nói: "Trắc phi nương nương cứ

nói, chỉ cần là về chuyện của Hạo ca ca, ta định tri vô bất ngôn (không

biết

không

nói) ngôn vô bất tẫn (biết gì

nói

nấy)."

Hòa Sinh trong lòng thoáng lải nhải

một

lát, đem những điểm vừa rồi

không

nhớ



ràng

một

lần nữa hỏi lại

một

lần.

Mai Nùng Chi tự hào

nói

lại

một

lượt.

trên

đời này,

không

có người nào có thể hiểu rõ Vương gia hơn nàng.

Trắc phi và Hạo ca ca chung quy chỉ có duyên phận

không

đến

một

năm, có thể nào so với biểu muội hai mươi năm là nàng chứ?

Hòa Sinh ghi nhớ điểm quan trọng.

Mai Nùng Chi

không

nhịn được hiếu kỳ trong lòng,

đi

qua dò xét, hỏi: "Trắc phi

đang

viết cái gì đó?"

Hòa Sinh lắc lắc trang giấy trong tay, ngữ khí chân thành: "Ta mặc dù

không

hiểu rõ Vương gia như Mai



nương, nhưng tục ngữ

nói

thật

đúng, người chậm cần bắt đầu sớm, trí nhớ tốt

không

bằng chăm chỉ, ta nghe ngươi

nói

một

lần, sau đó toàn bộ nhớ kỹ, ngày sau rỗi rãnh liền đảo lộn

một

cái, như vậy

không

tới nửa năm, Vương gia thích hay ghét, ta cũng vậy có thể như Mai



nương thuộc làu làu rồi."

Nàng nhếch miệng cười cười, tiếp tục

nói

"May mắn mà có Mai



nương, tiết kiệm

không

ít khí lực cho ta."

Mai Nùng Chi cơ hồ tức chết.

Tốt lắm, thành quả nàng quan sát nhiều năm như vậy, trong khoảng khắc lại bị người khác dễ dàng lấy được như vậy!

Hòa Sinh sợ nàng tức giận thổ huyết, vội vàng gọi thái y

đang

chờ lệnh bất cứ lúc nào,

nói: "Nhanh xem cho Mai



nươngmột

cái."

Mai Nùng Chi kéo dài như vậy, cũng

không

chủ động lôi kéo Hòa Sinh

nói

chuyện. Nàng giống như đợi lát nữa Thẩm Hạo trở về, dường như chỉ cần Thẩm Hạo trở về, nàng chính là vẫn có hy vọng.

Đức phi gọi Hòa Sinh tiến cung, nhìn sắc mặt nàng, so với trước tiều tụy hơn

một

chút, lo lắng hỏi: "Gần đây ở với Nùng Chi có tốt

không?"

Hòa Sinh xoa xoa dụi mắt,

không

dám

nói

dối, "Mai



nương dường như

không

thích con lắm."

Đức phi thở dài, "Đứa bé ngoan, khiến con chịu ủy khuất rồi."

Đức phi nếu

không

nói

như vậy, Hòa Sinh ngược lại

không

cảm thấy mình ủy khuất. Nàng mỗi ngày đều ăn ăn uống uống, thỉnh thoảng Mai Nùng Chi đến, còn có thể ghi chép, thời gian trôi qua vẫn rất tiêu sái.

Thế nhưng

hiện

tại Đức phi vừa

nói

như vậy, nàng sinh ra chua xót, cảm thấy quả

thật

giống như nên ủy khuất

một

phen.

Nghĩ như vậy, tiểu tức phụ ra vẻ ta đây lại lộ ra, hỏi: "Vương gia lúc nào có thể trở về?"

Còn có mười ngày

đã

bước sang năm mới rồi, nàng

không

muốn

một

mình lẻ loi trơ trọi đón giao thừa.

Đức phi vỗ lưng của nàng, "Sắp rồi, đợi

hắn

trở về, bảo

hắn

hảo hảo đền bù tổn thất cho con."

"... Đền bù tổn thất gì chứ..." Ngoài miệng yếu ớt

một

câu, nhưng trong lòng nghĩ lệch ra chuyện khác, mặt đỏ lên, ngẩng đầu

nói

với Đức phi: "Con thay mẫu phi chiêu đãi Mai



nương

thật

tốt, năm nay mẫu phi phải lì xì con

thật

nhiều tiền mừng tuổi đó."

Hòa Sinh

một

phen làm nũng, ngược lại làm hòa tan vẻ thiếu tự nhiên trong đầu Đức phi.

Người là bà đưa vào phủ, Nùng Chi mấy ngày nay vô cùng gây khó dễ cho Hòa Sinh cũng là

sự

thật, bà làm bà bà, tìm chuyện như vậy cho dâu tức, quả

thật



không

đúng.

không

phải

không

lo lắng sinh ra khúc mắt giữa mẹ chồng nàng dâu, nhưng bà cũng

không

có cách nào, đành phải bù tổn thất cho Hòa Sinh sau vậy.

hiện

tại Hòa Sinh

nói

như vậy, bà ngược lại yên tâm hơn

một

chút.

Đức phi kẹp tay của nàng trong lòng bàn tay, cười

nói: "Nhất định

sẽ

thưởng cho con phong bao lì xì lớn nhất."

Vào lúc mẹ chồng nàng dâu

đang

nói

chuyện, bên kia Bình Lăng Vương phủ

đã

có động tĩnh -- Thẩm Hạo sớm hồi kinh rồi.

Vốn là muốn cho Hòa Sinh

một

kinh hỉ,

trên

đường giấu giếm,

đã

đến Vương phủ, nhưng lại chụp hụt.

Thúy Ngọc đáp lời: "Nương nương tiến cung gặp Đức phi nương nương."

Thẩm Hạo hơi có vẻ thất vọng vẫy vẫy tay, do dự có nên tiến cung tìm nàng hay

không, phảng phất, cửa ra vào có

một

thanhâm

thanh lệ vang lên, bước chân lộn xộn chạy vào trong phòng.

"Hạo ca ca!"

Thẩm Hạo vừa trở về, cũng

không

biết Mai Nùng Chi trong phủ, nhíu mày nhìn Thúy Ngọc, Thúy Ngọc liền vội vàng bẩm báo chuyện Mai Nùng Chi.

Lời còn chưa dứt, Mai Nùng Chi

đã

chạy đến trước mặt.

Hai mắt nàng rưng rưng, kích động dị thường.

Trông sao trông trăng, rốt cuộc cũng chờ được

hắn

rồi!

Thẩm Hạo

đã

lâu chưa gặp nàng, người bỗng chốc xuất

hiện

trước mắt như vậy,

hắn

có chút lờ mờ, phải sau mấy giây mới phản ứng tới, sau lại thản nhiên mà xê dịch,

trên

mặt là lãnh đạm

không

thể bình thường hơn.

"Nùng Chi biểu muội, là muội sao."

Đối với cái dạng đạm mạc này của Thẩm Hạo, Mai Nùng Chi cũng

không

cảm thấy lạ. Ngược lại nàng cảm thấy vốn là như vậy, cao cao tại thượng

không

gần người lạ, mới là Thẩm Hạo chân

thật.

Thẩm Hạo vừa thấy nàng, đầu có chút lớn.

nói

như thế nào đây? Mai Nùng Chi từ

nhỏ

liền thích quấn quít lấy

hắn, so với Tiểu Thập Tam càng bám người, em bé phấn điêu ngọc trác, theo lý thuyết hẳn là người gặp người thích, nhưng quả thực

hắn

không

thích.

Đại khái là bắt đầu từ khi

hắn

mười mấy tuổi, khi đó Mai Nùng Chi vừa mới học

nói

học

đi, liền cả ngày bảo cậu ôm nàng đến chỗ

hắn, về sau xuất cung xây phủ, nàng liền tới thường hơn.

hắn

có thể trốn tránh Tiểu Thập Tam, nhưng

không

cách nào trốn Mai Nùng Chi. Chỉ vì Mai Trung Thư là cậu

hắn

,

hắn

cũngkhông

thể chận cậu nhà mình ngoài cửa, cũng chỉ có thể chậm rãi quen với

sự

tiếp cận của Mai Nùng Chi.

May mắn nàng biết



hắn

không

thích bị người đυ.ng vào, tuy rằng bám người

một

chút, nhưng chưa bao giờ làm ra chuyện khiến

hắn

mất hứng.

Trong trí nhớ, vị Tiểu Biểu Muội này, luôn dùng hết khả năng mà nịnh nọt

hắn.

Mai Nùng Chi

đi

lên phía trước

một

bước, cũng

không

gần

hắn

lắm, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Hạo ca ca, muội tự tiện chủ trương cầu xin phụ thân đến vương phủ ở, huynh đừng tức giận."

...

hắn

không

có tức giận, chính là lo lắng Hòa Sinh tức giận. Thẩm Hạo trầm tư

một

lát, rồi hỏi việc nhà vài câu.

Khô cằn mấy câu, nàng lại đáp rất cao hứng.

Rất lâu rồi

không



nói

chuyện với Hạo ca ca nhiều như vậy, lần trước gần kề bên

hắn

như vậy, vẫn là vào năm ngoái.

Có lẽ nhìn

không

quen thái độ nhún nhường thấp bé ấy của nàng, Thẩm Hạo

nói: "Cậu luôn quan tâm hôn

sự

của muội, muội cũng nên thành thân rồi."

Mai Nùng Chi sửng sốt, đôi mắt tròn tròn nhìn Thẩm Hạo, mở miệng muốn

nói, nhiều lần lời

nói

đến bên miệng, lại nuốt trở vào.

Nàng rất muốn

nói

cho

hắn

biết, nàng thích

hắn, nàng muốn gả chính là

hắn!

Dáng vẻ nàng đáng thương hề hề, Thẩm Hạo

đã

thấy qua nhiều lần lắm.

Thăm dò giả bộ hồ đồ cũng làm cho người ta mệt mỏi. Mấy năm nay, trở ngại tình cảm,

hắn

không

tiện vạch trần, dù sao cũng ám chỉ vài câu, hy vọng có thể cho nàng biết khó mà lui. Dù sao cũng là trưởng nữ bảo bối của cậu, nếu

nói

lời quá nặng, nàng nghĩ

không

thông tự sát

thì

biết làm sao bây giờ?

đang

nghĩ ngợi, bên ngoài có người thông truyền: "Vương Phi hồi phủ."

Mai Nùng Chi

không

nhúc nhích chút nào, Thẩm Hạo lại vô thức có chút bối rối, quan sát Mai Nùng Chi, nghĩ nên giấu nàng ở đâu.

hắn

luống cuống tay chân nhìn quanh bốn phía, còn chưa kịp tìm được nơi tốt,

đã

nghe thấy có người

đi

vào.

Thẩm Hạo đứng dậy đón.

Hòa Sinh chợt thấy

hắn

ở trước mặt, ngây ngẩn cả người, tưởng rằng ảo giác, rồi sau đó lấy lại tinh thần, lại bị

hắn

một

chút ôm vào trong ngực, cánh tay ấm áp vững vàng, là cái ôm nàng

đã

hoài bão hơn nửa tháng rồi.

Nằm ở trong ngực của

hắn, nỗi khổ tương tư mấy ngày nay phút chốc bộc phát, oa lên khóc

một

tiếng,

nhẹ

nhàng yếu ớt gọi tên của

hắn.

Người trong điện theo thói quen mà tự động tránh lui.

Mai Nùng Chi đứng ở phía trước, nhìn thấy nụ cười cưng chiều

trên

mặt Thẩm Hạo, vô cùng có kiên nhẫn dỗ dành ngườiđang

người trong ngực-- đó là ôn nhu nàng chưa bao giờ thấy qua.

Nàng đưa tay dụi mắt,

không

thể tin được người có nụ cười rực rỡ trước mắt này, là Hạo ca ca của nàng.

Cái gì thế này, nàng đối với Hạo ca ca rất hiểu

rõ, Hạo ca ca cho tới bây giờ đều là người ăn

nói

có ý tứ,

hắn

làm sao biết che chở trăm bề đối với

một

người như vậy?

Nhìn nhu tình trong mắt

hắn, cùng với khi nàng nhìn

hắn

mấy năm nay, giống nhau như đúc.

Nhưng, phần nhu tình này cũng

không

phải dành cho nàng.

Mai Nùng Chi hô hấp dồn dập, bỗng dưng chùn xuống, dường như nghe thấy trong đáy lòng có gì đó vỡ vụn.