Chương 97

Hòa Sinh

đã

gặp qua Tuyên Điện hạ, trước kia cùng Thái tử phi còn có qua lại, Tuyên Điện hạ thường xuyên chạy tới tẩm cung Thái tử phi.


Khuôn mặt Tuyên Điện hạ tròn núc ních, giống như cái bánh bao, trắng trắng mập mập, khi

nói

chuyện hai bên má phồng lên, nhìn chỉ muốn véo

một

cái.


"Hài tử khỏe như thế, sao

nói

bệnh liền bệnh, lại còn nghiêm trọng như vậy?" Hòa Sinh cau mày, càng nghĩ, trong đầu thêm nghĩ ngợi lung tung.


Là có người muốn hại Tuyên Điện hạ? Đông cung tranh thủ tình cảm? Hay chỉ là do thiên mệnh?

Thẩm Hạo lắc đầu, "Ai biết được, những chuyện này ta

không

quản được, ta chỉ lo lắng Thái tử phi làm hại nàng tiếp tay làm việc xấu. Nàng tâm tư đơn thuần, bị người ta tính kế cũng

không

chừng."


Hòa Sinh ngạc nhiên, "Có liên can gì đến ta đâu, ta lại

không

đi

Đông cung."


Thẩm Hạo cạo cạo chóp mũi của nàng, "không

đi

là tốt nhất." Quả

thật



hắn

lo lắng quá mức, hôm nay Thái tử tinh thần sa sút, Thánh Nhân gần đây tâm tư càng ngày càng khó dò, ai biết ngày nào đó đột nhiên liền trở mặt. Chuyện Tuyên Nhi,

nói

lớnkhông

lớn,

nói

nhỏ

không

nhỏ, nếu có người có chủ tâm lấy ra gây chuyện,

nói

chuyện này thành tranh giành đích thứ, tuy rằng hoang đường, nhưng đủ để chôn mầm mống nghi ngờ trong lòng Thánh Nhân.


Hòa Sinh cười cười, "Yên tâm

đi, cho dù cầm đao đặt

trên

cổ ta, ta cũng

không

điĐông cung." Hài tử

nhỏ

như vậy,

thật

sự

là đáng thương mà. Hòa Sinh đột nhiên nghĩ đến hài tử sau này của bọn họ, đều

nói

nhà đế vương là vô tình nhất, nếu như có

mộtngày con của bọn họ cũng phát sinh chuyện như vậy, nàng

sẽ

phản ứng như thế nào?


Phía sau lưng nàng đột nhiên phát lạnh, rùng mình

một

cái.

không,

không

được, vĩnh viễn cũng

sẽ

không



một

ngày như vậy, phu quân của nàng đủ cường đại,

hắn

sẽkhông

để chuyện như vậy phát sinh ở Bình Lăng Vương phủ. Coi như là ý trời, nàng cũng phải cùng Vương gia ngăn cản toan tính như ngày hôm nay.


Đông cung cao thấp trông gà hoá cuốc.

Thái tử ngồi ở đầu giường, tràn ngập

yêu

thương nhìn hài tử nằm

trên

giường.

hắnnhấp nhấp môi dưới, gọi: "Tuyên Nhi."


trên

mặt hài tử mang bệnh đỏ ửng, nghe

không



người ta

nói

chuyện, cả người giật giật, giống như là trong giấc mộng phụ họa, ngoài miệng nỉ non cái gì.


Giọng

nói

bập bẹ của trẻ con, mơ hồ

không

rõ. Nhưng lại là lần đầu tiên Tuyên Điện hạ mở miệng

nói

chuyện trong nhiều ngày qua.


Thái tử

không

kìm được vui mừng, sáp đến đến bên cạnh nghe, nghe được Tuyên Điện hạ đứt quãng gọi: "A da... A da... Kẹo bánh mua xong rồi sao?"


Thái tử lờ mờ, cơ hồ là rống lên, hướng ra cung nhân quỳ đầy đất phía ngoài hô to: "Kẹo bánh ngọt,

đi

lấy kẹo bánh ngọt!"


Thái giám Tiểu Lục Tử luôn

đi

theo bên cạnh Thái tử,

hắn

từ trước đến nay được Thái tử tin tưởng, lúc này cao thấp nô tài đều nhìn

hắn. Trong lòng Tiểu Lục Tử hung ác mắng

một

câu, phải làm việc xui xẻo như vậy, rơi ai

trên

đầu ai liền giảm thọ, lại chỉ có thể cam chịu số phận, đứng dậy

đi

lấy kẹo bánh ngọt.


Hai ngày trước khi Tuyên Điện hạ bỗng nhiên khá hơn, quấn quít Thái tử làm nũng,

nóimuốn kẹo bánh ngọt

trên

đường Tây Tuyên, Thái tử cho rằng Tuyên Điện hạ bệnh tốt rồi, nên bỏ

đi

làm chính vụ,

nói

sau này lại mua cho

hắn

ăn.


không

nghĩ tới, Tuyên Điện hạ hôm nay lại bị bệnh, bệnh so với lúc trước còn nghiêm trọng hơn.


Tiểu Lục Tử khí thế bừng bừng ra khỏi cửa điện, ngửa mặt lên trời than

một

tiếng, trong lòng niệm a di đà phật, đem toàn bộ phật mà

hắn

biết vái qua

một

lần.


Chỉ hy vọng Tuyên Điện hạ có thể chống đỡ được đến khi

hắn

cầm kẹo bánh ngọt mua về.


Hôm nay là

một

ngày trời đầy mây, có lẽ mây

trên

trời chặn người phía dưới lại, thanhâm

cầu nguyện

một

chút cũng

không

truyền đến Bồ Tát phía

trên. Tiểu Lục Tử mua kẹo bánh ngọt về,

một

đường bước nhanh chạy tới nội điện, chân vừa bước vào cửa, đầu kia

đã

có người hô to, Tuyên Điện hạ

đi

rồi.


Tiểu Lục Tử mặt như bụi đất, kẹo bánh ngọt rơi đầy đất.

Thái tử tức giận đến cực điểm,

hắn

chỉ thái y dưới đất hỏi, "cô

chỉ thị các ngươi xem bệnh tình của Tuyên Điện hạ, các ngươi vì sao

không

nghe, nó chỉ là ngủ rồi! Các ngươi bắt mạch là biết!"


Viện thủ Thái Y Viện cũng ở trong đội ngũ quỳ, chính là vì hôm nay Tuyên Điện hạ bất hạnh qua đời,

hắn

có thể vì Thái Y Viện cầu tình. Viện thủ gan lớn, tiến lên cầm tay Thái tử, phủ lên

trên

tay Tuyên Điện hạ, nét mặt già nua tràn đầy nếp nhăn.


Mất, chính là mất, ở đâu ra ngủ chứ?

Thái tử phủ lên tay Tuyên Điện hạ, trong đầu trống rỗng. Giọng của

hắn

ồ ồ, giống như là cát sỏi từ trong cái phễu rớt ra: "Tuyên Nhi, con mở mắt nhìn a da. A da cho người mua kẹo bánh ngọt về rồi."


Hài tử sáu tuổi, nằm ở nơi đó, vẫn

không

nhúc nhích, đỏ ửng

trên

mặt dần dần biến mất. Dáng vẻ của

hắn

đáng

yêu

như vậy, tay Thái tử cũng

không

đành lòng phủ xuống.


Thái tử đột nhiên nhớ tới tiền Thái tử phi Ninh thị năm ấy.

Lúc Ninh thị chết, cũng là bộ dáng nằm ở

trên

giường như vậy. Giống như khi mỗi ngày

hắn

lên triều sớm, khuôn mặt nàng ngủ yên tĩnh hiền hòa.


Trong ấn tượng, Ninh thị rất thích cười. Nàng mười bốn tuổi gả cho

hắn, lúc gả chohắn, còn giống như đứa bé, lúc trông thấy

hắn,

sẽ

ngọt ngào gọi là Thái tử điện hạ.


âm

thanh nàng gọi Thái tử điện hạ, ngọt ngào giống như là kẹo mạch nha nàng cất giấu trong tay áo. Nàng rất thích ăn, thực tế thích ăn kẹo bánh ngọt, sau khi sinh ra Tuyên Nhi, Tuyên Nhi cũng thích ăn kẹo bánh ngọt.


Về sau Ninh gia xuống dốc, bởi vì

một

vụ án, toàn bộ tộc nhân đều bị đày

đi

biên cương. Lại sau đó, Ninh thị chết. Lúc nàng chết, cũng muốn gọi

hắn, nhưng cuối cùng gọi

không

ra

một

câu Thái tử điện hạ ngọt ngào.


Mẫu hậu

nói

Ninh thị là suy nghĩ thành bệnh, bởi vì chuyện nhà mẹ đẻ, tự biết liên lụyhắn. Nhưng

thật

sự

là thế này phải

không,

hắn

không

dám nghĩ cũng

không

dám tra.


hắn

nhớ tới Trần An

đã

từng

nói

qua, "Điện hạ cùng ta, đều là mệnh



độc."


Có lẽ Trần An

nói

đúng, lúc

hắn

sinh ra, liền nhất định



độc, làm cho

hắn

có suy nghĩ, người

hắn

muốn thân cận, kết quả là

không

phải xa cách

hắn

thì

chính là chết oan chết uổng.


hắn

thân là Thái tử, Thái tử

một

quốc gia, dưới

một

người

trên

vạn người, nhưng ngay cả

một

hài tử sáu tuổi cũng bảo hộ

không

được.


Thái tử ôm Tuyên Điện hạ,

đi

ra ngoài điện.


Lúc đứa con trai đầu tiên của

hắn

chết,

hắn

còn có

sự

an ủi của Ninh thị, đến lúc Ninh thị chết rồi, tốt xấu gì Tuyên Nhi vẫn còn.

hiện

tại Tuyên Nhi cũng mất,

hắn

nên tìm ai đây?


Thái tử phi chính là ở thời điểm này lao tới.

Nàng nhìn người trong ngực Thái tử, cơ hồ là điên cuồng mà muốn đoạt lại.

"Cho ta, đưa Tuyên Nhi cho ta!" Nàng

trên

miệng hô hào, trong tay cướp đoạt, Thái tửmột

cước đá

đi.


Thái tử phi khóc

không

thành tiếng, ôm lấy chân Thái tử, "Để cho ta nhìn con

một

lần, van cầu Điện hạ, Tuyên Nhi là mệnh của ta!"


Thái tử lạnh lùng nhìn nàng, "hắn

là mệnh của ngươi,

hiện

tại mất mạng, ngươi tại saokhông

đi

chết?"


Thái tử phi ngẩn ra, ngẩng đầu lên, hiền thục mới vừa rồi trong chớp mắt biến mất, nàng chỉ vào Thái tử, hung hăng

nói: "Thẩm Kiên, ngươi

không

nên quá phận!"


Thái tử cười lạnh

một

tiếng, trong giọng

nói

lộ ra hàn ý khát máu, "Vương thị, ngươi làm cái gì chính ngươi



ràng nhất, tới lúc này, còn muốn mượn cái cớ Tuyên Nhi, giành được thanh danh từ mẫu sao?"


Thái tử phi toàn thân cứng đờ, đợi lấy lại tinh thần, Thái tử

đã

ôm Tuyên Điện hạ

đixa.


Nàng nâng cổ lên nhìn qua, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng

hắn

đi

xa, giống như dứt khoát lại giống như sa sút tinh thần.


Lời

nói

vừa rồi của Thái tử quanh quẩn ở bên tai, Thái tử phi cảm thấy trong lòng có cái gì ở nặng nề rơi thấp, giống như

một

khối vàng rơi xuống yết hầu, xuyên qua ruột, kéo cả người nàng rơi xuống, đập nát ngũ tạng lục phủ của nàng.


Nàng

thật

sự

chỉ nghĩ muốn mượn cái chết của Tuyên Nhi chết để bắt lấy đồng cảm cuối cùng của

hắn

sao? Nàng

không

biết, từ khi vào Đông cung, nàng làm cái gì cũng là nghĩ

một

đằng

nói

một

nẻo.


Có lẽ nàng

đã

sớm quen mượn Tuyên Nhi để giữ chân

hắn. Nhưng lần này, ánh mắt của

hắn

lạnh như vậy rét như vậy, giống như cả đời này cũng

sẽ

không

gặp lại nàng.


Thái tử phi cúi đầu xuống, vừa vặn trông thấy

một

viên kẹo lăn đến bên cạnh. Là kẹo gạo nếp đường Tuyên Nhi thích ăn, rải đầy đường trắng, cắn ở trong miệng xốp xốp mềm mềm.


Nàng nghĩ, Tuyên Nhi còn có thể trở lại, Thái tử quay về chỉ

nói

những lời tàn nhẫn. Nàng làm mấy chuyện này,



ràng

không

thể gọi là ngoan độc muốn mạng người, nàng chỉ là muốn nhìn

hắn

thêm vài lần, cùng

hắn

thân cận, làm sao lại đổi lấy kết quả ngày hôm nay?


Nhất định là ông trời muốn đùa giỡn với nàng, nhất định là vậy rồi.

Thái tử làm tang

sự

cho Tuyên Điện hạ, thượng thỉnh phong tước Minh Đức Hoàng trưởng tôn,

đã

có danh Hoàng trưởng tôn, cũng là có thể tổ chức quốc tang mà

khôngphải là chôn cất trong nhà.


Hài đồng sáu tuổi, coi như là hài tử kim quý trong cung, bình thường chôn cất là xong việc, kiêng kị tuyên dương, sớm mà chết non, dù sao đây

không

phải là chuyện gì tốt. Thái tử lại phản đối cách làm đó,

hắn

cơ hồ là dùng tất cả tinh lực để tồ chức tang

sựnày, ngay cả lúc trước hạ táng Thái tử phi Ninh thị, cũng

không

có tình cảnh lớn như vậy.


hắn

giống như là muốn dùng tang

sự

này, hướng về thế nhân tuyên cáo nỗi lòng tràn đầy bi ai của mình.


Thánh Nhân

không

rất cao hứng, Hoàng trưởng tôn tuy quan trọng, nhưng công khai như thế, cũng

không

khác gì với đưa chuyện Hoàng gia tới bên miệng thế nhân, hoan nghênh người chỉ trích.


Thái tử

một

quốc gia, làm việc như thế,

thật



không

ổn.


Ông mặc dù mất hứng, nhưng lại

không

ngăn trở, hạ chỉ trấn an

một

phen, cũng chuẩn tấu cho Thái tử.


Cúng bái hành lễ cử hành tại Diệu Liên tự của hoàng gia, tiến hành chôn cất cùng ngày, Hòa Sinh

đi

đến tế điện. Thái tử tự mình quỳ gối trước linh tiền Hoàng trưởng tôn, cha vì con nâng linh vị,

thật

là bi thống.


Hòa Sinh

đi

theo sau lưng Thẩm Hạo, thở dài thắp hương. Nàng vụиɠ ŧяộʍ nhìn

mộtcái về phía trước, thoáng nhìn hình dáng Thái tử xơ xác suy sụp, bên tóc mai sinh ra tóc trắng, giao thừa mới gặp qua người, hôm nay lại như già thêm mười tuổi.


Thái tử phi ngồi xếp bằng

một

góc khác trong linh đường. Nàng khom người cúi đầu, chỉ khi ở người tế bái an ủi mới ngẩng đầu nhìn người.


Thẩm Hạo lên tiếng, Thái tử khẽ vuốt càm, đau thương bi thống,

không

cần

nói

bên trong.


Thái tử phi nhìn sang bên này, Hòa Sinh biết



nàng

đang

nhìn mình, thấy nàng vứt ánh mắt sang

một

bên

không

muốn nghênh đón.


trên

linh đường, nhạc buồn từng trận, nghe mà lòng người

một

hồi sợ hãi. Hòa Sinh nhìn về phía trước, chỗ đó đặt

một

cỗ quan tài nho

nhỏ, bên trong chính là Hoàng trưởng tôn thân thể còn chưa tới kịp nẩy nở.


Từ khi bước vào cửa trong lòng Hòa Sinh

đã

nghĩ vô số vấn đề - - làm sao lại mất rồi?


Trở về phủ, trong lòng nàng cũng

không

được an bình. Dường như

không

hỏi ra vấn đề này, chuyện như vậy

sẽ

một

lần nữa phát sinh.




trên

thực tế, chuyện như vậy, mỗi ngày đều phát sinh. Bất kể là thế gia đại tộc vẫn là hoàng thất tử tôn, cũng

không

tránh khỏi bị người tính toán,

một

khi bị tính kế liền dễ dàng sinh bệnh, vừa nhuốm bệnh liền dễ dàng chết

đi.


Hòa Sinh cực kì sợ hãi, buổi sáng trước khi

đi, còn

không

ngừng an ủi bản thân, nhất định

không

thể suy nghĩ nhiều,

đi

linh đường

một

lần, sau khi trở về trong lòng

đã

là đại loạn.


Nàng muốn

đi

hỏi Thẩm Hạo, nếu như

đã

xảy ra chuyện như vậy, nên ứng đối như thế nào, bọn họ nên bảo vệ con của bọn họ như thế nào? Thái tử chẳng lẽ

không

đủ mạnhkhông

đủ lớn sao,

hắn

không

phải cũng

không

bảo hộ được con của mình sao?


Liên tục dày vò đến tối, Thẩm Hạo xử lý xong

trên

tay chuyện, chấm dứt

một

ngày bận rộn. Nàng

không

có truyền cơm, ấm ức nắm lấy tay

hắn

hỏi, lời

nói

đến bên miệng, nhưng lại

không

biết nên mở miệng như thế nào.