Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độc Sủng Đông Cung

Chương 10: Ăn lẩu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi nồi lẩu sôi lên, Triệu Hoằng kéo Nguyễn Dao ngồi xuống bên cạnh cùng ăn.

Kỳ thật hai ngày nay Nguyễn Dao muốn chú ý nhiều hơn, trước kia không nói. Bây giờ Đông Cung người người tấp nập, nàng ra vào đều có người nhìn. Không thể cứ xem tiểu thái tử như đứa trẻ được.

Vì thế, chỉ cần ra khỏi phòng, Nguyễn Dao luôn hành xử khiêm tốn và cẩn thận, không thể tìm ra khuyết điểm nào.

Nhưng khi cánh cửa đóng lại thì mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường.

Tiểu thái tử cũng quen có Nguyễn Dao ăn cùng, nếu thấy ngon thì cũng cho Nguyễn Dao ăn.

Ăn cùng người khác sẽ ngon hơn nhiều so với ăn một mình.

Hơn nữa, trong trí nhớ của tiểu thái tử đây là lần đầu tiên được ăn nhiều thịt như vậy, lúc đầu hắn cẩn thận nếm thử, nhưng về sau hắn có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, ăn vô cùng thống khoái.

Thịt cừu thơm ngon, gân hươu mềm mại, các nguyên liệu khác đều được chế biến cẩn thận, không có chút mùi lạ nào, tràn ngập hương thơm.

Tiểu thái tử sau khi ăn xong hai má phồng lên, lời nói mơ hồ: "Thơm quá, Dao Dao, cái này ngon quá. Ta có thể ăn mỗi ngày được không?"

Nguyễn Dao cười nói: “ Điện hạ hiện tại sức khỏe rất tốt, muốn ăn gì cũng được. Tuy nhiên, món lẩu này rất nóng, dù có là đồ bổ dưỡng nhưng thỉnh thoảng ăn một lần là đủ. Ăn nhiều quá, nô tì sợ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của điện hạ."

Tiểu thái tử ánh mắt sáng ngời: “Ngoài lẩu ra, ta muốn ăn gì cũng được à?”

"Vâng, điện hạ suy nghĩ bữa tối ăn gì, nô tì sẽ bảo bọn họ chuẩn bị."

Hắn cẩn thận suy nghĩ, sau đó vui vẻ nói: "Vậy ta muốn ăn bánh bao, bánh bao lớn mà trước đây Dao Dao đưa cho ta."

Nguyễn Dao sửng sốt một lát, sau đó mới nhớ ra điện hạ bị mất trí nhớ, đồ ăn đương nhiên không nhớ được nhiều.

Ngoài đồ ăn nhẹ, mì và trà, chỉ còn lại một chiếc bánh bao lớn.

Có chút buồn cười nhưng cũng có chút đau lòng, Nguyễn Dao lập tức gật đầu đồng ý: “Được, nô tì đi nói nhà bếp chuẩn bị.”

Sau đó, nàng nhìn thấy tiểu thái tử cúi đầu sờ bụng, đôi đũa trên tay vẫn duỗi vào nồi lẩu muốn ăn tiếp.

Nguyễn Dao lập tức nhớ tới viên sơn tra Cố thái y để lại hôm qua, nhẹ giọng nói: “Điện hạ đừng ăn nhiều quá, sẽ không tốt cho sức khỏe.”

Tiểu thái tử “Ồ” một tiếng, mặc dù vẫn miễn cưỡng nhìn vào cái nồi nhưng cũng ngoan ngoãn đặt đũa xuống.

Nguyễn Dao mỉm cười, đứng dậy giúp hắn múc một bát sơn tra ngâm đường phèn.

Nàng đặc biệt hỏi Cố Hạc Hiên công thức làm bát sơn tra ngâm đường phèn này. Nàng loại bỏ lõi của quả sơn tra, đun sôi với nước và đường phèn cho đến khi mềm, cuối cùng cho táo tàu vào để tăng thêm vị chua ngọt, hỗ trợ tiêu hóa.

Tiểu thái tử tò mò nhìn bát nước màu đỏ, lè lưỡi liếʍ.

Lúc đầu thì ngọt, sau hơi chua, nhưng sau khi hết vị chua thì chuyển sang ngọt, khá ngon.

Nguyễn Dao sợ tiểu thái tử bị bỏng nên dùng thìa múc ra, để nguội rồi đút cho hắn.

Tiểu thái tử há miệng ngoan ngoãn chờ đợi, trông rất ngoan ngoãn.

Lúc này, nàng nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, Nguyễn Dao đứng dậy đi đến cửa sổ nhìn nhìn rồi lại ngồi xuống.

Triệu Hoằng có chút tò mò: "Là ai?"

Nguyễn Dao lại đút cho hắn một thìa nước nữa, không định giấu diếm, chỉ dùng giọng nói ấm áp nói: “Là Điền ma ma, bà ấy từng là ma ma quản sự của nội điện. Lúc trước Điền ma ma và vài người khác bị đưa đến Hoán Y Cục, bây giờ đã được ân xá trở về.”

Tiểu thái tử nghe được một từ mới: "Hoán Y Cục? Đó là cái gì?"

Nguyễn Dao dùng khăn tay lau khóe miệng, kiên nhẫn nói: “Hiện tại triều đình có tám cục, mà Hoán Y Cục là một trong số đó, nếu cung nhân bình thường phạm lỗi, sẽ có một số bị đánh và đuổi về chỗ cũ, còn một số bị đưa đến Hoán Y Cục giặt y phục, làm việc ở đây rất vất vả.”

Tiểu thái tử chớp chớp mắt.

Giặt y phục.

Nghe qua liền cảm thấy không thú vị, hắn cũng không hỏi tiếp.

Sau đó ánh mắt của tiểu thái tử nhìn tới bên cửa sổ: "Dao Dao biết Điền ma ma à?"

"Xem như biết."

"Bà ta là người thế nào?"

Nguyễn Dao thu dọn bát nước sơn tra vừa được tiểu thái tử uống xong, chuẩn bị đưa nước cho tiểu thái tử súc miệng.

Nghe câu hỏi của hắn, nàng thuận miệng trả lời: "Không tốt."

Nếu là người khác, Nguyễn Dao sẽ nói không tốt không xấu.

Trong cung phần lớn biết việc không biết người, cãi nhau nhiều cũng là chuyện thường tình, cái gì không tốt đều để trong lòng, dần khiến người ta nghẹn muốn chết.

Nhưng đối với người như Điền ma ma, nửa phần hảo cảm Nguyễn Dao cũng không có.

Nguyệt Lan đoạt đi công việc của nàng, nàng biết Nguyệt Lan có ý xấu, nhưng cũng không tức giận lắm. Sau khi nàng vào nội điện, nàng ta hiếm khi lộ diện nhưng có lẽ đã âm thầm suy tính xấu xa với nàng. Nàng cũng cho Nguyệt Lan một thùng nước, không coi là thanh toán xong, nhưng Nguyễn Dao cũng lười so đo.

Điền ma ma thì khác.

Người này không chỉ đoạt đi công việc của nàng còn quay đầu liền đem Nguyễn Dao trong lúc còn ngây ngốc tống cổ đi làm việc vặt vãnh, phân phó cho nàng không ít chuyện căn bản không phải nữ tử có thể làm.

Trước đây Nguyễn Dao ngu ngốc, chỉ biết làm việc, chưa từng suy nghĩ gì khác.

Nghĩ kỹ lại, Điền ma ma từ sớm đã muốn tra tấn nàng, căn bản không thèm quan tâm sống chết.

Bây giờ nàng được hỏi, làm sao nàng có thể nói lời tốt cho Điền ma ma?

Lấy ơn báo oán, dùng cái gì trả ơn đây?

Người cứu độ tất cả chúng sinh là Quan m Bồ Tát, nhưng nàng không có tấm lòng bồ tát.

Tuy nhiên, Nguyễn Dao chỉ thuận miệng trả lời, hiện tại đối với nàng mà nói, không có chuyện lớn nào có thể so sánh được với tiểu tổ tông trước mặt.

Tiểu thái tử rất thẳng thắn: “Nếu không tốt thì đừng cho bà ta vào.”

Tiểu thái tử dù bây giờ đơn thuần nhưng sự cảnh giác của hắn dường như đã khắc sâu vào xương tủy.

Trừ bỏ Nguyễn Dao, hắn đều không tin ai.

Nguyễn Dao cũng sợ Điền ma ma nhìn ra sơ hở, nghe vậy liền gật đầu, đưa chén cho Triệu Hoằng.

Sau đó, Nguyễn Dao gọi người vào dọn bàn.

Người dẫn đầu là Lai Hỉ.

Hôm qua, điện hạ không chỉ nói cho Lai Hỉ biết Nguyễn Dao đã trở thành nữ quan tổng quản nội điện, mà còn ban cho Lai Hỉ một chức vụ chính thức trong nội điện.

Bây giờ Lai Hỉ công công đã mặc y phục mới, trên eo mang lệnh bài, ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ, trông ngầu hơn trước rất nhiều.

Tuy nhiên, vẻ mặt hắn vẫn cung kính như thường lệ, hắn khom lưng bước vào, khom lưng đi ra, không dám nhìn thẳng tránh nhìn thấy thứ không nên thấy.

Nguyễn Dao muốn vào phòng bếp nhỏ, nhờ Lưu ma ma hấp bánh bao nên đi theo mọi người ra ngoài.

Lai Hỉ cho cung nhân dọn đồ đưa về phòng bếp nhỏ trước, chính mình và Nguyễn Dao ra khỏi nội điện, nói với nàng vài câu chúc mừng.

Nguyễn Dao hôm qua bị nói đến mức gần như miễn nhiễm. Bây giờ nàng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều: “Lai Hỉ công công chớ như vậy, sau này ta không tránh được việc gây phiền toái cho công công, mong công công có thể chỉ dạy nhiều hơn."

Lai Hỉ vội vàng đáp lại: "Nguyễn nữ quan, xin đừng nói vậy. Nếu có chuyện gì, ta sẽ tận tâm tận lực, thề không nói hai lời ." Sau đó hắn cười nói: "Nguyễn tỷ tỷ cứ gọi ta là Lai Hỉ được rồi."

Nguyễn Dao mỉm cười đáp lại.

Vừa mới đề cập đến chính sự, giọng nói của Điền ma ma lại vang lên.

Nàng không nghe rõ bà ta nói gì, nhưng cuối cùng Điền ma ma quỳ trước đại sảnh nội điện, thần sắc kiên định.

Lai Hỉ đứng ở cửa thò đầu ra ngoài, tặc lưỡi hai tiếng: “ Bà ta thật đúng là bám riết không tha, nhưng cũng tự làm tự chịu, lúc trước nếu không phải bà ta từ giữa làm khó dễ tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng không cần phải chịu nhiều khổ sở và mệt mỏi như vậy, còn bệnh nặng một hồi thiếu chút nữa sốt mơ hồ.”

Nguyễn Dao cười không nói gì.

Nàng thầm nghĩ những lời đồn đại này quả nhiên không đáng tin, tuy Điền ma ma không coi trọng chuyện sinh tử nhưng chuyện trước đây đầu óc nàng chậm chạp là do thiết lập trong sách, không liên quan gì đến Điền ma ma.

Kết quả là chỉ trong một đêm, chiều hướng của sự việc đã chuyển từ “thông minh giả ngốc” thành “nàng bị kẻ ác hãm hại”, sự chuyển biến này tính ra quá nhanh đi.

Bất quá sốt đến mơ hồ tựa như nói đến tiểu thái tử thì đúng hơn...

Lai Hỉ thấy Nguyễn Dao im lặng, cho rằng tính tình nàng rất tốt nên nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Ta biết tỷ tỷ thiện tâm, nhưng trong cung này có rất nhiều người xấu, tốt nhất là tỷ nên cảnh giác hơn.”

Nguyễn Dao tất nhiên biết hắn có ý gì.

Dù không có ý định làm hại ai nhưng nàng cũng biết rằng trong cung không thiếu chuyện kết bè kết phái hại người.

May mà Nguyễn Dao tâm tư thanh minh, nhẹ nhàng nói: “Hiện tại mọi việc trong ngoại điện đều do Lai Hỉ lo liệu, điện hạ tin tưởng ngươi, ta cũng yên tâm. Về phần những người khác, ta căn bản không quen biết.”

Lai Hỉ nghe xong lời này vui vô cùng.

Hắn cảm thấy mình đã lọt vào mắt xanh của chủ tử tương lai, lại cảm thấy Nguyễn nữ quan là cái có tính tình, đây là đại đại chuyện tốt.

Trong cung mọi ân sủng đều là nhất thời, chỉ có người có khí chất và đầu óc mới có thể tiến xa.

Hiện tại, hắn đã quyết định chọn cây đại thụ là Nguyễn nữ quan để dựa vào.

Vì thế Lai Hỉ lại nói thêm một loạt lời nịnh nọt rồi vui vẻ rời đi.

Hắn không biết cuộc trò chuyện của hai người bị tiểu thái tử vô tình nghe thấy.

Hắn vốn lo lắng cho Nguyễn Dao nên đi tới trước cửa, sau đó nghe rõ cuộc nói chuyện của họ.

Nhưng tiểu thái tử không nói gì, sau khi Dao Dao của hắn trở về cũng không đề cập đến.

Chỉ chờ buổi chiều rảnh rỗi, trong lúc Nguyễn Dao đang ngủ say, Triệu Hoằng lặng lẽ đứng dậy đẩy cửa ra.

Khi bước ra khỏi cửa, Quý Nhị vội vàng tiến đến.

Bởi vì hôm qua Triệu Hoằng đã phân phó cho Quý Đại ra khỏi cung làm một số việc, nên giờ phút này chỉ còn lại Quý Nhị trước cửa.

Nhìn thấy Triệu Hoằng đi ra ngoài, hắn lập tức hành lễ nói: "Điện hạ vạn phúc kim an."

Tiểu thái tử tất nhiên đã học được cách giữ vẻ mặt nghiêm túc trước mặt người ngoài. May là thái tử vốn thường có sắc mặt vô cảm nên giờ phút này không lộ ra sở hở gì.

Lời nói của Quý Nhị đã kinh động Điền ma ma đang quỳ đến sắp chịu không nổi.

Kì thật vận khí của Điền ma ma không tệ.

Trước đây bà ta chỉ là một ma ma tầm thường, cử chỉ không tính là đoan chính, mọi tật xấu của cung nhân như chơi khăm, giở trò bà ta đều có hết, ngược lại xét đến tài năng lại không có gì nổi bật.

Vì vậy, Đổng hoàng hậu mới nhìn trúng bà ta, sắp xếp đến bên người Triệu Hoằng, không ngờ một đường cứ như thế mà thuận lợi trở thành ma ma quản sự nội điện.

Nếu nói mắc đại tội thì bà ta không có.

Nhưng thủ đoạn ngầm cắt xén hay chèn ép người khác thì chưa bao giờ thiếu.

Trước đây thái tử bao dung bà ta là bởi vì trong cung sự vụ đều do hoàng hậu chưởng quản, Điền ma ma vụng về không thể lợi dụng nhưng cũng không gây uy hϊếp nên hắn mới mắt nhắm mắt mở.

Điền ma ma lại cảm thấy thái tử phá lệ phụ thuộc vào mình, do đó mà xưa nay đều cho rằng địa vị của mình rất cao.

Lúc này, Điền ma ma nhìn Nguyễn Dao, người trước đây bị bà ta ức hϊếp leo lên được trọng dụng như vậy, bản thân mình không còn được phép vào nội điện, còn ngày ngày bị kẻ khác âm thầm chế nhạo.

Bà ta trở về trầm tư suy nghĩ, mới nhận ra rằng có ai đó đang cản trở mình.

Người gây rắc rối nhất định là tiểu nha đầu Nguyễn Dao.

Cho nên Điền ma ma muốn trở mình, bán bộ mặt già này cầu xin thái tử thăng chức cho bà ta.

Chỉ cần bà ta trở lại thân phận cũ, bà ta phải khiến những kẻ vui sướиɠ khi người gặp hoạ kia trố mắt nhìn.

Nhìn thấy Triệu Hoằng cuối cùng cũng đi ra mà không có Nguyễn Dao ở bên cạnh, Điền ma ma cảm thấy cơ hội của mình đã đến.

Bà ta vội vàng tiến lên, "Bùm" một tiếng quỳ xuống, rưng rưng nước mắt nói: “Điện hạ, cuối cùng lão nô cũng có thể tái kiến điện hạ. Mấy ngày nay lão nô ăn ngủ không yên, ngày ngày đêm đêm ngóng trông điện hạ an khang. Cũng may ông trời phù hộ, ông trời phù hộ.”

Tiểu thái tử cúi đầu nhìn bà ta: "Lai Hỉ có thương tích, vì sao ngươi không có?"

Hắn không có bất kỳ cảm xúc nào khác, chỉ muốn biết lý do.

Dẫu sao Dao Dao nói những người này đều được thả ra, những người khác đều có thương tích, người này lại không có, tiểu thái tử không khỏi tò mò.

Nhưng lời này nghe vào tai của Điền ma ma lại không đơn giản như vậy.

Bà ta không bị thương, đó là vì bà ta ở Đông Cung vơ vét không ít bạc, lại ở Hoán Y Cục hối lộ hậu hĩnh mới không bị đánh đập, không bị bắt làm việc nặng nhọc.

Hiện giờ tiểu thái tử hỏi tới, tất nhiên sẽ không phải chỉ là thuận miệng mà hỏi bà ta.

Điện hạ là người nào chứ, mỗi lời hắn nói đều có hàm ý thâm sâu, khiến người ta thời thời khắc khắc đều phải cảnh giác.

Nghĩ đến đây, nhất định điện hạ đã biết điều gì đó nên mới tìm tới mình gây khó dễ.

Điền ma ma khẽ run lên, sau đó trợn mắt, khuôn mặt già nua trùng xuống, lại khóc: “ Lão nô đã hầu hạ bệ hạ nhiều năm, lần này thật sự bị mỡ heo che mắt. Cầu xin điện hạ thứ tội, lòng trung thành của lão nô có trời đất chứng giám.”

Lời này vừa nói ra, Quý Nhị đang đứng ở một bên âm thầm bĩu môi.

Tuy rằng hắn không thông minh bằng đại ca, nhưng Điền ma ma nói trắng ra thế này, Quý Nhị cũng hiểu ra người này đang cậy già lên mặt, cầu xin điện hạ thương xót.

Cố tình tiểu thái tử trước mặt Điền ma ma căn bản không có ý như suy nghĩ của bà ta, hiện tại nghe câu trả lời của bà ta càng thêm trầm mặt.

Tiểu thái tử nghĩ thầm trong lòng, bà ta có nghe hiểu lời hắn hay không?

Hắn đang hỏi về vết thương. Người này đáp một tràn nhưng có lời nào đúng câu hỏi của hắn cả?

Điền ma ma càng bị nhìn chằm chằm càng hoảng sợ, thanh âm cũng yếu đi rất nhiều: "Nếu... nếu...Lão nô tự nguyện đến Hoán Y Cục. Chỉ mong điện hạ không tức giận, phải bảo trọng thân thể."

Quý Nhị lại bĩu môi.

Cậy già không thành, giờ đến bán thảm rồi?

Thực sự là một người trải đời, một tuồng lại tiếp một tuồng, vô cùng thành thục.

Nhưng là lời nói đã đến nước này, Quý Nhị nghĩ điện hạ cũng sẽ không chấp nhặt bà ta, chung quy Điền ma ma cũng là người được việc.

Nên đánh thì đánh, nên phạt thì phạt nhưng không đến mức bị đuổi khỏi nội điện.

Chỉ là Điền ma ma và Quý Nhị không hề biết rằng điện hạ hiện tại không phải là người họ biết, mà trong lòng tiểu thái tử, tội Điền ma ma phạm phải không phải nhỏ.

Mọi chuyện liên quan đến Dao Dao đều là đại sự.

Tiểu thái tử nhìn Điền ma ma, muốn hỏi người này tại sao lại bắt nạt Dao Dao, khiến Dao Dao chịu khổ.

Nhưng hiện tại nghe xong lời nói của bà ta, khóe miệng hắn đột nhiên nhếch lên: "Ngươi muốn đến Hoán Y Cục lần nữa?" Hắn vừa nghe Dao Dao nói ở đó phải làm việc rất vất vả.

Điền ma ma hơi sửng sốt, môi mấp máy như muốn nói gì đó.

Nhưng tiểu thái tử không cho bà ta cơ hội, tiếp tục nói tiếp: "Được, ta đồng ý."

*************

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu thái tử: Nếu ngươi muốn đi, liền để ngươi đi đi, ta là người tốt, Dao Dao nhất định sẽ khen ta.

Điền ma ma: Tại sao mọi thứ không như kịch bản vậy?

Tiểu thái tử: Kịch bản gì, ta không hiểu *chỉ nhìn chằm chằm*
« Chương TrướcChương Tiếp »