Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độc Sủng Đông Cung

Chương 12: Phòng bị

« Chương Trước
Điều gì khiến người ta ngỡ ngàng, ngơ ngác hơn việc phản diện bị ngu ngốc?

Có lẽ là nam chính vẫn đang ăn đồ ngọt đi.

Nguyễn Dao liếc nhìn Túc Uẩn, tiểu hài tử còn chưa trải qua thâm cừu đại hận gì, sau đó nhanh chóng quay mặt đi, không nói lời nào mà cùng Lai Hỉ đi về.

Lai Hỉ có chút tò mò nhưng cũng không hỏi kĩ càng.

Người trong cung rất phức tạp, mỗi người đều có bí mật, bề ngoài tỏ ra thân thiện là tốt rồi, cái gì cũng phải rõ ràng ngược lại không thú vị.

Chỉ là Lai Hỉ vô luận thế nào cũng không ngờ được những thứ trong đầu Nguyễn nữ quan lại có chút đại nghịch bất đạo.

Trong chốc lát một cái tạo phản, trong chốc lát một cái hành thích vua, tùy tiện nào điều nói ra đều đủ rơi đầu.

Cũng may Nguyễn Dao có thể bình tĩnh, trên mặt không lộ ra cái gì, chỉ có trong lòng cẩn thận suy nghĩ.

Khi nhìn thấy Túc Uẩn vẫn còn là hài tử quả thật làm nàng kinh ngạc, đợi bất ngờ đi qua lại cảm thấy bình thường.

Hoàng đế bạo ngược vô đạo Triệu Hoằng hiện tại chỉ là thái tử, còn chưa kế vị, thời gian cốt truyện chính thức bắt đầu còn cách rất nhiều năm, tính ra Túc Uẩn tuổi không lớn, bây giờ tất nhiên vẫn còn là một nhãi ranh.

Hơn nữa nàng không chắc rằng cốt truyện hiện tại có phát triển theo đúng như trong sách không.

Suy cho cùng, mọi chuyện xảy ra đều do tên bạo quân Triệu Hoằng tàn hại trung lưu, nếu hắn không diệt tộc của Túc Uẩn, cũng sẽ không bức Túc Uẩn tha hương, trải qua bao nhiêu biến hoá rồi tạo phản lên ngôi.

Nhưng hiện giờ mọi thứ căn bản đã khác.

Nguyễn Dao thực sự không thể nhìn ra thái tử nhà mình chỗ nào hung bạo, chỗ nào hôn quân.

Chiếu theo tính tình của thái tử hiện giờ, con đường của kẻ phản diện có thể sẽ không thành công...

Đang suy nghĩ, nàng vô tình đi ra ngoài Đông Cung, Nguyễn Dao nhìn thấy có người đang lảng vảng ở ngoài cửa cung.

Người đàn ông này mặc dù ăn mặc như thái giám nhưng trang phục của ông ta trông đẹp hơn nhiều so với quần áo của cung nhân bình thường. Ông ta đeo một chiếc túi gấm quanh eo, rất có thể ông ta là một người được mọi người yêu mến.

Nguyễn Dao không khỏi khựng lại, Lai Hỉ cũng dừng lại, nhìn theo ánh mắt của Nguyễn Dao, tinh tế đánh giá lúc sau cười đối nàng nói: “Nguyễn tỷ tỷ yên tâm, người này là Thuận Tử bên cạnh Trương đại nhân. Vẫn thường hay lui tới Đông Cung."

Nguyễn Dao không biết nhiều về chuyện xảy ra bên ngoài, liền hỏi: “Trương đại nhân là ai?”

Lai Hỉ giải thích rõ ràng: “Thái phó của thái tử, Trương Văn Mẫn đại nhân.”

Thái phó của thái tử, đó là thầy của thái tử?

Nguyễn Dao mặc dù không biết phẩm cấp của mình cao bao nhiêu, nhưng nếu có thể làm Thái phó của thái tử, chắc chắn hắn không phải người bình thường.

Đại Tề có niềm tin vào thiên địa quân thân sư¹, do đó mối quan hệ thầy trò đặc biệt chặt chẽ.

Chỉ là không biết Trương đại nhân cùng Triệu Hoằng quan hệ đến mức nào.

Lại nghe Lai Hỉ nói: “Trước đây, Trương đại nhân cứ năm mười ngày lại đến Đông Cung giảng dạy. Thỉnh thoảng không có giờ học, ngài ấy sẽ nhờ người mang một số sách hữu ích vào, thỉnh thoảng cũng sẽ gửi vào ít món ăn bổ dưỡng. Chỉ là trong cung không cho phép thần tử liên tục ra vào, điện hạ đưa cho Thuận Tử đến bên người Trương đại nhân, việc này dễ dàng giải quyết."

Lai Hỉ lại tiếp tục thổi phồng Triệu Hoằng một phen: “Thơ từ và thư pháp của điện hạ rất xuất sắc, Trương đại nhân mỗi khi nhắc đến đều khen không dứt miệng, điện hạ cũng thường xuyên sai Thuận Tử mang về một ít thư pháp tâm đắc để Trương đại nhân bình luận.”

... Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.

Nguyễn Dao không biết hiện tại thư pháp của Triệu Hoằng đã tốt đến mức nào, nhưng yêu cầu hắn học thuộc thơ và sáng tác là điều tuyệt đối không thể.

Tiểu thái tử chỉ khi khen đồ ăn ngon thì vốn từ mới nhiều hơn bình thường một chút.

Nàng bất giác mím môi, hạ giọng nói: “Vị công công Thuận Tử này thường xuyên gặp thái tử?”

Lai Hỉ gật đầu: “Cách hai ngày liền tới một chuyến.”

Nguyễn Dao nghe vậy, cho rằng người này có lẽ rất quen thuộc với Triệu Hoằng, nếu như thế, càng không thể làm hắn đi vào.

Trương đại nhân dù có thân thiết đến đâu cũng vẫn là người trong triều. Nếu Thuận Tử thấy thái tử có điểm không đúng thì Trương đại nhân sẽ biết, nói không chừng sẽ làm lớn chuyện này.

Nguyễn Dao và Lai Hỉ bước về phía trước, bước nhanh hướng tới cửa cung mà đi.

Lúc này Thuận Tử đang cầm trong tay một chiếc hộp gỗ, nhìn xung quanh bên trong nội điện, ý tứ muốn đi vào.

Nhưng sau khi thái tử lâm bệnh nặng, đại hoàng tử đã bí mật thay thế nhiều thị vệ trong Đông Cung. Hiện tại, lính gác cửa đều là người xa lạ, cho dù có nhận ra Thuận Tử cũng sẽ không dễ dàng cho hắn vào.

Lúc này Lai Hỉ bước tới đón Thuận Tử.

Thuận Tử nhận ra hắn, lập tức bước nhanh xuống bậc thang và nói với Lai Hỉ: "Lai công công, xin hãy nói với họ một tiếng. Đại nhân nhà ta có thứ muốn giao cho điện hạ, không thể trì hoãn được."

Lai Hỉ tuy còn trẻ nhưng vào cung đã lâu, lúc này cũng nhíu mày, chỉ mỉm cười, hạ giọng thuyết phục: "Ngươi cũng chớ trách ta, điện hạ khỏi bệnh không lâu, hiện tại không được ầm ĩ kinh động người, nếu không có điện hạ đồng ý, ai dám tùy tiện cho người vào cung?”

Thuận Tử sửng sốt: “Không phải ngươi nói điện hạ tỉnh rồi sao?”

"Thái tử đã tỉnh, nhưng ngài vẫn cần tĩnh dưỡng đúng không? Bình thường ngươi mang đồ tới, cũng đều là nhờ người chuyển vào, nếu là có lời nhắn nói cho ta…… Không, nói cho Nguyễn nữ quan là được, nàng tự nhiên sẽ thay ngươi chuyển đạt.”

Thuận Tử không phải người trong cung, bình thường đều xoay quanh Trương đại nhân, hơn nữa, Đông Cung mấy ngày nay không được tùy tiện ra vào, hắn đương nhiên không biết nội điện đã thay đổi quản sự.

Bất quá vẻ mặt của hắn hơi có chút không tình nguyện, trong miệng lẩm bẩm: “Đại nhân yêu cầu ta phải đích thân giao đồ cho điện hạ, Lai Hỉ công công ngươi không phải làm ta khó làm sao, trước giờ điện hạ không để bất cứ ai cản trở việc của ngài, hiện giờ nhưng thật ra……” Nói đến đây, Thuận Tử nhìn về phía Nguyễn Dao.

Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, Nguyễn Dao nhìn thấy sắc mặt tiểu thái giám tuấn mỹ đột nhiên trắng bệch, sau đó đột nhiên đỏ bừng.

Từ trán đến cằm đều đỏ bừng, thở hồng hộc, mắt mở to.

Nguyễn Dao vốn muốn làm quen với Thuận Tử công công bên cạnh Trương thái phó này nhưng khi nhận được ánh mắt như vậy, đem lời chưa kịp nói của Nguyễn Dao lại nghẹn ở cổ họng, theo bản năng mà ho nhẹ một tiếng.

Thuận Tử lập tức cúi đầu, vừa rồi miệng còn lải nhải nhất thời không có động tĩnh.

Lai Hỉ thấy vậy, lúc đầu cau mày, sau đó cười nói đùa: "Đừng nhìn chỗ này chỗ kia. Nguyễn tỷ tỷ có thể tùy tiện cho ngươi nhìn sao? Cẩn thận ánh mắt của ngươi."

Thuận Tử cúi đầu không nói gì.

Lai Hỉ tiếp tục nói: "Thuận Tử công công còn không biết đi, vị này chính là nữ quan quản sự hiện giờ, họ Nguyễn. Nếu sau này Trương đại nhân có phân phó gì thì cứ nói cho Nguyễn tỷ tỷ của chúng ta biết."

Lần này Thuận Tử không phản bác, trực tiếp đưa hộp gỗ cho Nguyễn Dao, vội vàng hành lễ rồi rời đi như muốn chạy trốn.

Lai Hỉ nhìn theo bóng lưng Thuận Tử, nụ cười trên mặt biến mất, hắn khịt mũi, nhẹ giọng mắng: "Thứ gì không biết." Sau đó hắn nhìn Nguyễn Dao cười nói: "Về sau Nguyễn tỷ tỷ cách hắn xa một chút, ta thấy trong lòng tên này không như vẻ bề ngoài đâu."

Con cóc lười muốn ăn thịt thiên nga, cũng không sợ nuốt không trôi à.

Nguyễn Dao không nghĩ Thuận Tử có ý này.

Bởi vì dung mạo xinh đẹp, Nguyễn Dao thường xuyên bị người khác trong tối lẫn ngoài sáng nhìn chằm chằm, nhưng ánh mắt vừa rồi của người này rõ ràng là vẻ sợ hãi.

Hắn sợ cái gì?

Nguyễn Dao có chút khó hiểu, không khỏi nhìn theo bóng lưng Thuận Tử, nàng không nhớ đã từng gặp hắn ở đâu, nên cũng không hỏi thêm nữa, chỉ cầm hộp gỗ đi vào cửa cung.

Lúc này, tiểu thái tử đang ngồi bên bàn, hai tay chống cằm, nhìn thẳng ra cửa.

Nhìn thấy Nguyễn Dao đi vào, hắn lập tức ngồi thẳng dậy, cao hứng nhếch khoé miệng, trong mắt bắt đầu sáng ngời.

Khi nhìn thấy cung nữ bưng hộp thức ăn phía sau, tiểu thái tử mới bình tĩnh lại, lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng.

Dao Dao nói, hắn không thể tùy tiện mỉm cười với người khác.

Chỉ cần lời Dao Dao nói ra, hắn sẽ luôn nhớ kỹ.

Thế nhưng Nguyễn Dao lại chú ý tới tay của tiểu thái tử dưới bàn nhích tới nhích lui, trông rất linh hoạt.

Nguyễn Dao đi đến bên cạnh tiểu thái tử tử, bề ngoài nhìn mọi người bày biện bàn ăn, thật ra là lén lút chặn đầu ngón tay bồn chồn của điện hạ.

Sau khi Lai Hỉ nếm thử đồ ăn xong, hắn và các cung nhân đều rời đi, mí mắt chưa từng nâng lên.

Nguyễn Dao không đóng cửa phòng lại, như vậy mới có thể dễ dàng nhìn thấy người đi vào đại sảnh.

Đầu tiên nàng đi xem lò sưởi, sau đó dùng mu bàn tay chạm vào mu bàn tay của Triệu Hoằng, cảm thấy nhiệt độ của người này vẫn ấm áp dễ chịu, nàng mới yên tâm.

Tiểu thái tử cẩn thận mở một mắt, thấy không có người ngoài, lập tức mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, giọng trong trẻo nói: "Dao Dao, ngồi xuống đi."

Nguyễn Dao trước kia không dám, bây giờ lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều, trực tiếp ngồi xuống, lấy hộp gỗ ra.

Nàng không mở ra, chỉ nhìn chằm chằm, sau đó nhìn tiểu thái tử hỏi: "Điện hạ, ngài có nhớ Trương đại nhân không?"

Tiểu thái tử đang tập trung nhìn vào những chiếc bánh bao trắng trên bàn, không biết nên ăn cái nào. Nghe vậy, hắn vô thức trả lời: “Ta không nhớ.”

Nguyễn Dao không hỏi thêm gì nữa, nàng đứng dậy, đặt hộp gỗ lên kệ, dùng vải che lại rồi ngồi xuống bàn.

Sau đó, Nguyễn Dao không hề động đũa mà chỉ chống cằm nhìn Triệu Hoằng.

Tựa hồ muốn tìm hiểu xem Triệu Hoằng có tiềm năng gì để vào vai phản diện.

Tiểu thái tử với lấy một chiếc bánh bao, cắn một miếng.

Trong miệng tràn ngập hương vị thơm ngon.

Bánh bao nhân thịt mà Nguyễn Dao mang tới trước đó là do Lưu ma ma đưa cho nàng, chủ yếu để ăn lót bụng, nhân bên trong cũng không nhiều.

Nhưng lần này thì khác.

Đầu bếp đã bỏ ra nhiều tâm huyết để lấy lòng thái tử, tất nhiên mỗi cái bánh bao đều được làm tỉ mỉ.

Món bánh bao nhân thịt này không chỉ có lớp vỏ mềm, nhân thơm ngon mà nước sốt cũng được làm rất kỳ công.

Đó không phải là nhân thịt được gói vào cho xong mà là nhân thịt có lẫn nước sốt, vị bùi bùi thấm vào lớp vỏ mềm mại bên ngoài, khi cắn ra sẽ thấy béo ngậy và thơm ngon.

Cảm thấy bánh bao hôm nay ngon hơn hôm đó, Triệu Hoằng cười đến híp mắt, trên mặt tràn đầy vui sướиɠ.

Vừa ăn, hắn vừa ngâm nga vài tiếng.

Nguyễn Dao nhận ra đây là bài nàng dỗ Triệu Hoằng khi hắn không ngủ được.

Suy cho cùng, giai điệu rất dễ phân biệt, "Trên đời chỉ có mẹ là tốt" là bài hát mà toàn bộ trẻ con Đại Tề khi trưởng thành cũng có thể hát nếu không ngại ngùng.

Đại khái đó ăn hơi vội vàng, tiểu thái tử đã bị nấc cục vài tiếng.

Nguyễn Dao vội vàng bưng cho hắn một bát canh, cảm thấy bát canh còn hơi nóng, liền đi rót trà.

Triệu Hoằng nhận lấy một ngụm uống hết, sau khi thở phào nhẹ nhõm, hắn ngẩng đầu cười với Nguyễn Dao: “Ta còn muốn uống.” Thấy Nguyễn Dao vẫn nhìn mình, tiểu thái tử không tự giác mà dùng tay xoa xoa mặt, “Dao Dao luôn nhìn ta, là chỗ nào bị bẩn sao?”

Kết quả là khuôn mặt vốn dĩ trắng trẻo sạch sẽ bị hắn bôi cho đầy dầu.

Nguyễn Dao vội vàng nắm lấy cổ tay hắn, dùng khăn tay lau mặt tiểu thái tử, ôn nhu nói: “Không phải, vừa rồi nô tì có suy nghĩ nên thất thần một chút.”

Tiểu thái tử ngoan ngoãn ngẩng đầu lên để nàng lau đi, tò mò hỏi: “Chuyện gì?”

Nguyễn Dao đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết, nàng đang nghĩ đến khả năng tiểu thái tử sẽ diệt tộc người khác, hủy diệt nhân loại, nàng chỉ hỏi: “Chỉ là… điện hạ có thích ăn đồ ngọt không?”

“Kẹo gì cơ?”

"Kẹo Quan Đông, rất ngọt."

Tiểu thái tử luôn rất nhiệt tình với việc ăn uống, lập tức gật đầu: “Thích.”

Nguyễn Dao nhớ kỹ, ngày hôm sau đi lấy kẹo Quan Đông được đầu bếp trong cung làm cải tiến hơn, nàng đặc biệt chọn một viên có nhiều hạt vừng nhét vào tay Triệu Hoằng.

Loại kẹo này thơm và ngọt nhưng không cứng và dính như ban đầu. Khi cắn vào liền thấy giòn tan, rất thích hợp để làm đồ ăn nhẹ.

Triệu Hoằng bây giờ vốn đã đổi thành thái tử điện hạ, đang nhai viên sơn tra trong miệng, cúi đầu nhìn viên kẹo trong tay, đoán là do tên ngốc tử kia gây ra chuyện nên không hỏi gì thêm, mặt không đổi sắc mà bỏ vào miệng.

Vị ngọt thật sự rất ngọt, nhưng đường Quan Đông càng ngọt thì vị của viên sơn tra càng chua.

Điện hạ nhịn không được bèn mở hộp điểm tâm ra nhìn xem, sau đó hỏi: "Tờ giấy bên trong này đâu?"

Nguyễn Dao đang thu dọn tủ y phục, hôm nay Thượng Y Cục sẽ gửi y phục mùa đông đến, nàng cần phải chuẩn bị trước.

Nguyễn Dao nghe vậy quay đầu lại, sau đó tiếp tục thu dọn tủ y phục, nói: “Hôm qua điện hạ nói là giấy vụn ném vào lửa, điện hạ quên rồi sao?”

Thái tử:...

Nguyễn Dao thấy Triệu Hoằng im lặng, quay người lại thì thấy thái tử điện hạ đang nhai kẹo Quan Đông, vẻ mặt bình tĩnh.

Khoé miệng dính hạt mè, còn là mỗi bên miệng một hạt rất cân đối.

Nguyễn Dao nén cười, ôn hòa nói: “ Răng của Điện hạ thật tốt.”

Tiếng nhai kẹo hơi dừng lại, sau đó lại là một trận rắc rắc, cảm giác đang dùng sức.

Lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói của Quý Đại: "Điện hạ, Cố thái y đến rồi."

Triệu Hoằng vừa định nói chuyện, đã thấy Nguyễn Dao đã đóng cửa tủ lại, bước nhanh tới, dùng hai tay nâng mặt hắn lên.

Đổi thành lúc trước, thái tử điện hạ có lẽ sẽ lùi lại ba bước, trước mắng sau mới trừng phạt, coi như cảnh cáo người khác.

Nhưng hiện tại, điện hạ đã sớm quen với Nguyễn Dao.

Hắn còn nhiều lần tự nhủ rằng Nguyễn Dao là người trong sạch, không có tâm tư bẩn thỉu.

Cho nên hiện tại, cho dù bị nữ nhân này ôm cằm, khoảng cách rất gần, Triệu Hoằng cũng vẫn bình tĩnh.

Ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, cũng chỉ có như thế này thôi.

Chỉ là bên tai hơn nóng thôi, không có việc gì.

Nguyễn Dao thật sự không có ý gì, nàng chỉ lấy khăn tay giúp hắn lau sạch hạt vừng mà hắn vô tình dính lên. Nàng cũng chỉnh lại cổ áo của Triệu Hoằng, nhìn qua cũng cảm thấy y phục của thái tử rất đoan chính chỉnh tề, nên nàng mỉm cười gật đầu, rồi nhẹ nhàng dỗ dành: "Thái tử ngoan, cứ làm như trước đi."

Triệu Hoằng bình tĩnh ngồi đợi Nguyễn Dao đi ra ngoài, mới đưa tay sờ lên khóe miệng hắn, lại nhanh chóng đặt tay xuống, bóp một viên sơn tra khác nhét vào trong miệng.

Thật kì lạ, thế nhưng vẫn ngọt.

Bên ngoài đại sảnh, Nguyễn Dao mỉm cười hành lễ với Cố Hạc Hiên nói: "Cố thái y phúc an."

Cố Hạc Hiên đáp lễ lại, vẫn dịu dàng và tao nhã như trước: "Thái tử mấy ngày nay thế nào?"

"Mọi chuyện đều ổn. Viên sơn tra của đại nhân có tác dụng rất tốt."

Cố thái y tựa hồ muốn cười, nhưng nhanh chóng nhịn xuống, cầm hộp thuốc đi vào cửa.

Nguyễn Dao đang định đi theo vào thì thấy Lai Hỉ bước nhanh đi tới đi, nên nàng đứng ở cửa chờ đợi.

Lai Hỉ đến gần, Nguyễn Dao nhẹ giọng hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì à?”

"Nguyễn tỷ, ta vừa nhìn thấy tam công chúa, Túc đại tiểu thư cùng Túc tứ thiếu gia đi về hướng này."

*********

Tác giả có lời muốn nói:

Thái tử: Cô và Dao Dao, trong như nước, sáng như gương, thanh thanh bạch bạch.

Tác giả: Nhớ kỳ những gì ngươi nói hôm nay 0v0
« Chương Trước