Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độc Sủng Đông Cung

Chương 7: Hoàng hậu giá đáo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lời nói dứt khoát ẩn chứa sự tàn nhẫn.

Nếu đồ vật hỏng rồi ném ở hậu viện thì đó là chuyện đương nhiên, nhưng ném một người đang sống sờ sờ như vậy vào hậu viện trong thời tiết này, không chết đói cũng chết cóng.

Nguyễn Dao ngạc nhiên, vô thức ngẩng đầu nhìn Triệu Hoằng.

Đến khi tiểu thái tử xoay người lại nhìn nàng, hắn tránh đi ánh mắt của người khác, lộ ra nụ cười cùng đôi mắt sáng ngời.

Giống hệt con chó vừa học được cách bắt tay liền đi tìm chủ nhân đòi khen ngợi.

Nguyễn Dao nhớ lời này nàng từng nói cho hắn nghe.

Chỉ là lúc đó nàng nói tới thìa sứ bị vỡ, thuận miệng vài lời mà tiểu thái tử lại ghi nhớ từng chữ.

Nguyễn Dao suy nghĩ một hồi liền thả lỏng tâm trạng.

Nàng nghĩ tiểu thái tử không có ý xấu, hắn chỉ là quá đơn thuần nên hiểu nhầm ý của nàng.

Nguyễn Dao cười cười, nói với hắn: " Điện hạ trí nhớ thật tốt, lát nữa nô tỳ đem tới cho ngài mấy khối bánh hôm trước được không?"

Triệu Hoằng lập tức nói: " Lấy nhiều chút".

Nguyễn Dao cười gật đầu: "Vâng."

Lời của hai người người khác không nghe được, nhưng khi họ lần lượt tiến vào nội điện, vẻ mặt của Triệu Hoằng bị huynh đệ Quý gia quan sát kỹ càng.

Vốn tưởng chủ tử nhà mình sẽ tức giận, ai ngờ lại rất hòa hoãn, nhìn kỹ còn thấy có ý cười.

Quý Đại, Quý Nhị liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Thái tử điện hạ chung quy là một chủ tử tốt dù tính tình có chút lạnh lùng nhưng chưa bao giờ đối xử tệ bạc với thuộc hạ.

Nhưng bọn họ biết thái tử rất khó lấy lòng.

Ngài ấy không thích mỹ thực, không ham mỹ nhân. Lúc trước tần suất Đổng hoàng hậu an bài mỹ nhân đến Đông Cung như nước chảy, thái tử điện hạ không hề động vào các nàng.

Như bây giờ thì vô cùng hiếm lạ.

Vừa rồi bọn hắn nghĩ điện hạ sẽ mất bình tĩnh, ai ngờ Nguyễn nữ quan chỉ thì thầm vài câu ngài ấy liền vui vẻ trở lại.

Nhất định không phải điện hạ thay đổi, mà là Nguyễn nữ quan có bản lĩnh lớn.

Nghĩ đi nghĩ lại, một nữ nhân bình thường sao có thể dùng thùng nước đánh người bằng đôi tay mảnh khảnh sao?

Quý Nhị tính cách hoạt bát hơn, nhẹ giọng cảm khái: "Đông Cung sợ là sắp có thêm chủ nhân."

Quý Đại trừng mắt nhìn hắn một cái: "Im miệng, chuyện của chủ tử có thể để ta và ngươi nghị luận sao?"

Nhưng Quý Đại cũng không phản đối lời của Quý Nhị, bản thân hắn cũng nghĩ như vậy.

Sau đó hai người không tiếp tục đề tài này, quay đầu nhìn về phía Nguyệt Lan, người đang sợ hãi đến cứng đờ trong lu.

Quý Nhị nói: "Điện hạ muốn đem nàng đến hậu viện, có phải hay không..." Nói rồi còn khua tay múa chân gạt một đường ngang cổ.

Quý Đại khẽ cau mày cẩn thận suy nghĩ, sau đó trầm giọng nói: “Điện hạ luôn chính trực, cẩn thận trong mọi việc, đương nhiên sẽ không tùy tiện đối phó cung nhân mà không có lý do. Nhất định phải có chuyện gì đó. Chắc là đã phát hiện người đứng sau cung nữ này, nhưng không thể nói rõ ràng, mượn chuyện này để phát tác mà thôi.”

Quý Nhị trưng ra vẻ mặt nhìn thấu sự tình: " Thì ra là vậy, điện hạ bất động thanh sắc làm ta cũng không nhìn ra được".

Quý Đại nói tiếp: "Nếu như thế, chúng ta không thể làm hỏng đại sự của điện hạ, đem cung nữ này nhốt lại ở hậu viện, chờ điện hạ xử lý."

"Đại ca nói rất đúng, làm như thế đi."

Mà lúc này trong điện, tiểu thái tử không biết lời hắn tùy tiện nói đã được người khác suy ra nhiều ý nghĩa như vậy. Hiện tại hắn đang vui vẻ chờ.

Đợi Nguyễn Dao xách theo hộp thức ăn trở về, hắn liền lôi kéo nàng ngồi xuống trên nhuyễn tháp. Hắn không nói gì, dùng ánh mắt thúc giục nàng mở hộp thức ăn ra. Nguyễn Dao mỉm cười, tay lấy ra bánh ra, đặt đĩa lên ghế rồi hỏi: " Sao điện hạ thích ăn bánh này?"

Dù sao, món bánh là loại điểm tâm phổ biến làm không hề khó, hương vị không tinh tế bằng nhiều loại bánh khác. Nhưng có vẻ Triệu Hoằng rất thích.

Tiểu thái tử cầm một khối bánh cho vào miệng, má phồng lên, do đang ăn nên giọng nói có hơi không rõ ràng: "Đây là món đầu tiên Dao Dao mang đến cho ta, đương nhiên ngon hơn bất kỳ món nào khác."

Nguyễn Dao nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn hắn.

Khi Nguyễn Dao nhìn thấy khuôn mặt tươi cười với đôi lông mày cong cong của tiểu thái tử, nàng vô thức cười theo.

Đây rõ ràng là một câu nói đơn giản nhưng lại làm lòng người ấm áp.

Nhìn thấy khóe miệng Triệu Hoằng dính chút đường, Nguyễn Dao lấy khăn tay lau sạch cho hắn.

Nhưng vừa mới đưa tay qua, nàng có cảm giác Triệu Hoằng đang nhìn về phía mình.

Tiểu thái tử hơi ngẩng đầu lên, đầu ngón tay của Nguyễn Dao chạm vào gò má của nam nhân.

Bên ngoài gió thu như gào thét, Nguyễn Dao vừa mới trở về, tay nàng nhiễm chút hơi lạnh.

Tiểu thái tử không nói lời nào, chủ động nắm tay nàng.

Hành động này khiến người gan nhỏ như Nguyễn Dao bị doạ một phen, vội muốn rút tay về.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Nguyễn Dao lại cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, người này đơn thuần như vậy, làm sao có ý đồ xấu chứ?

Vì vậy Nguyễn Dao dùng tay còn lại đặt lên bàn tay của tiểu thái tử: "Nô tì không có chuyện gì, nô tì hơi một chút tay sẽ ấm áp trở lại thôi."

Triệu Hoằng thấy phương pháp này hiệu quả hơn so với hắn dùng tay ủ ấm nhiều nên lập tức gật đầu, buông tay nàng ra.

Điều này càng củng cố lòng tin của Nguyễn Dao, khẳng định tiểu thái tử không có ý xấu.

Quả nhiên là nàng suy nghĩ nhiều.

Nguyễn Dao một bên sưởi ấm một bên tự phê bình bản thân, tiểu thái tử vẫn còn nhỏ, nàng phải suy nghĩ trong sáng mới được.

Tiểu thái tử lúc này đang một hai phải chia sẻ hai khối bánh đã để dành được với nàng.

Sáu, bảy khối bánh mới được Nguyễn Dao dùng giấy dầu bọc lại kỹ càng, đưa tận tay tiểu thái tử.

Sau khi thu xếp mọi chuyện xong xuôi, Nguyễn Dao tiếp tục sưởi ấm tay, tiểu thái tử nằm trên nhuyễn tháp vuốt bụng nhỏ, vẻ mặt rất thoả mãn.

Đúng lúc này, hắn ngửi được một cỗ mùi hương thoang thoảng như có như không.

Phản ứng đầu tiên của hắn là che mũi lại, lập tức ngồi dậy.

Bởi vì ngăn ngừa hắn ăn bậy, Cố Hạc Hiên cho thêm ít dược liệu khiến hắn đau đầu và buồn ngủ, có mùi hương thoang thoảng của hoa lan.

Điều này vô tình khiến cho hắn đối với mùi hương nảy sinh tâm lý bài xích.

Cú bật dậy đột ngột của tiểu thái tử làm nàng bên cạnh giật mình theo.

Nàng quay đầu nhìn lại thì đập vào mắt là hình ảnh tiểu thái tử cau mày nhìn chằm chằm vào nhuyễn tháp.

Càng nhìn càng phát hiện, bộ dáng Triệu Hoằng cau mày cũng rất anh tuấn.

Vẻ anh tuấn thâm thúy này bình thường đều bị bộ dạng tươi cười đơn thuần che giấu, đến khi hắn cau mày một cái liền lộ ra hình ảnh thái tử đương triều lạnh lùng uy nghi.

Đặt ở trước đây, Nguyễn Dao tất nhiên cảm giác sợ hãi.

Nhưng mấy ngày thân chung sống thân thiết với hắn, nàng đã chứng kiến nhiều sự thay đổi của Triệu Hoằng, cũng không thể nói là sợ.

Thế nên nàng tiến lên phía trước tiện thể quan sát xem chuyện gì xảy ra.

Trên nhuyễn tháp lúc này có một chiếc cài tóc không biết được đặt từ bao giờ.

Chiếc cài này hôm qua được Nguyễn Dao dùng để buộc tóc, đại khái sáng nay bộn rộn nhiều việc nên để quên ở đây.

Nàng lập tức nhìn Triệu Hoằng từ đầu đến chân: "Ngài bị đâm ở đâu sao?"

Tiểu thái tử nhìn Nguyễn Dao, nếp nhăn trên chân mày giãn ra, dứt khoát trả lời: "Không."

Nguyễn Dao thở phào nhẹ nhõm, sau đó đưa tay nhặt chiếc cài lên, hành lễ với Triệu Hoằng, nhẹ giọng nói: “Hôm qua thấy điện hạ đi ngủ sớm, nô tì không nhận được chỉ thị nào, cho nên nô tì đem chăn gối ngủ ở đây, sáng nay thu dọn xong vô ý đánh rơi chiếc cài này, mong điện hạ thứ tội.”

Giọng nói của cô ấy vốn đã mềm mại và ngọt ngào, khi từ tốn càng hay hơn.

Tiểu thái tử không nghe rõ nàng nói gì liền gật đầu.

Sau đó Triệu Hoằng mới có phản ứng.

Đúng rồi, ngày hôm qua hắn không ngủ được, nhìn ra ngoài, quả thực nhìn thấy Dao Dao đang ngủ trên nhuyễn tháp.

Dao Dao ngủ ở đây, tức là mùi hương hắn vừa ngửi được là từ trên người nàng sao?

Hắn sững sờ một lúc, rồi đột nhiên mỉm cười và nằm lại xuống ghế.

Tiểu thái tử hôm nay căn bản không hiểu rất nhiều thứ, không hiểu tại sao mình lại vui mừng, cũng không hiểu cái gì là ngượng ngùng, ngửi ngửi vài cái liền ngửi được mùi hương kia.

Mùi hương ngọt ngào như cái bánh hắn vừa ăn vậy.

Tin tức thái tử tỉnh lại rất nhanh truyền đến tai Cố Hạc Hiên, Cố Hạc Hiên cảm thấy như buồn ngủ lại gặp chiếu manh¹, đương nhiên không ngăn cản, để tin tức truyền ra ngoài.

Trong lúc nhất thời, trong ngoài Đông Cung âm thầm xảy ra một hồi sóng lớn.

Nhưng những điều này tạm thời không liên quan gì tới Nguyễn Dao.

Nàng cẩn thận sắp xếp lại tủ y phục, đem y phục theo mùa sắp chung một chỗ. Chỉ riêng việc này đã mất cả ngày.

Tiểu thái tử có bổn phận ngoan ngoãn ngồi vào ghế, khi Nguyễn Dao cho hắn xem y phục, hắn nói thích hay không là được.

Nhưng Triệu Hoằng luôn nói thêm: “Dao Dao thấy bộ này đẹp không?”

Nguyễn Dao sẽ nhìn kỹ một chút: “ Nô tì thấy màu sắc quá sáng.”

Vậy là tiểu thái tử nghiêm túc nói: “Vậy thì ta không thích.”

Nguyễn Dao bỏ cái này xuống, nhặt cái khác lên: “Bộ này thì sao?”

"Dao Dao có thấy bộ này đẹp không?"

"Khá tốt, vuốt một cái liền cảm thấy mặc vào nhất định rất thoải mái."

Tiểu thái tử lập tức gật đầu: “Vậy thì ta thích.”

Nguyễn Dao cũng hiểu, tiểu thái tử phần lớn được chọn theo sở thích của nàng, nàng có chút bất đắc dĩ, có chút đau lòng, màn hỏi đáp qua lại xem như rất có ý vị.

Tiểu thái tử cũng thật cao hứng nhưng đến đêm hắn lại không ngủ được.

Đưa tay ra nắm chặt túi giấy dầu bên cạnh gối, tiểu thái tử trên mặt lộ ra chút lo lắng.

Bánh còn rất nhiều, nhưng không biết đêm nay có kẻ trộm không?

Nếu nó bị đánh cắp thì sao?

Người càng ngây thơ thì càng khó che giấu nỗi lo lắng của mình.

Hắn trằn trọc lăn quay lộn lại trên giường, trông như một chiếc bánh nướng lớn.

Nguyễn Dao cảm thấy hắn khó ngủ nên xốc lại tinh thần, ngồi lên chiếc ghế cạnh giường, nhẹ nhàng vỗ về dỗ hắn ngủ.

Thấy Nguyễn Dao đã buồn ngủ, Triệu Hoằng không nỡ lôi kéo nàng thức cùng nên giả vờ ngủ.

Khả năng giả vờ ngủ của tiểu thái tử đã được hoàn thiện trong những ngày hắn giả vờ hôn mê. Ngay cả Đổng hoàng hậu cũng có thể bị hắn lừa gạt, Nguyễn Dao lúc này cũng không phát giác bất thường gì.

Nàng thấy hắn đã ngủ nên trở lại nhuyễn tháp, bình yên ngủ một giấc.

Tiểu thái tử mở mắt ra, không dám lăn lộn nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào tấm màn giường, trong đầu cân nhắc đối sách.

Qua hồi lâu, tiểu thái tử rốt cuộc nghĩ ra một diệu kế.

Không nơi nào an toàn bằng trong bụng hắn.

Hắn ăn hết bánh thì lo gì người khác lấy trộm ?

Nói làm liền làm.

Tiểu thái tử hơi nghiêng người, hướng mặt vào phía trong, mở túi giấy dầu lấy ra một miếng bánh áo nhét thẳng vào miệng.

Răng rắc răng rắc.

Thật ngon.

Bởi vì cổ họng quá khô, tiểu thái tử đứng dậy uống một ít nước, một trận sảng khoái cuối cùng cũng dừng lại.

Khi thái tử mở mắt ra, hắn liền ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào cùng với cảm giác chướng bụng rõ ràng.

Trời sáng, Cố Hạc Hiên đến gặp thái tử trong lúc Nguyễn Dao đi vắng. Điều đầu tiên Triệu Hoằng nói với hắn là: “Cố khanh, ngươi có thuốc trợ tiêu không?”

Cố Hạc Hiên nghe vậy sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Hoằng vẻ mặt lãnh đạm ngồi trên nhuyễn tháp, tay còn ấn bụng.

Chẳng lẽ là... Ăn no căng?

Cố Hạc Hiên cảm thấy loại chuyện này tuyệt đối không phải chuyện mà điện hạ sẽ làm, lúc còn trẻ điện hạ đã phải ăn không ít khổ, khẩu vị cũng bị ảnh hưởng. Mỗi bữa cơm đều không ăn nhiều.

Nghĩ đi nghĩ lại, người duy nhất có thể làm được việc này chính là tiểu thái tử đơn thuần.

Cố Hạc Hiên biết mình không nên cười, nhưng loại chuyện này hiếm thấy, hắn nhịn không được.

Lập tức cắn đầu lưỡi, Cố thái y cố gắng bình tĩnh lại, sau khi hoà hoãn lại mới nói: " Vi thần hiện tại có một ít viên sơn tra, có thể giúp điện hạ giảm bớt triệu chứng." Hắn mở hòm thuốc, lấy ra một cái bình, đổ ra hai viên sơn tra đưa tới.

Triệu Hoằng mặt không biểu tình nuốt xuống, trong lòng nghiến răng nghiến lợi.

Một ngày nào đó, hắn phải làm cho tên ngốc đó đẹp mặt một trận.

Tuy nhiên trước mặt người ngoài, thái tử chưa bao giờ tiết lộ bất cứ điều gì, chỉ nuốt hai viên sơn tra, uống một tách trà rồi chậm rãi nói: “Ta nghe Quý Đại nói ngày hôm qua đã bắt được một cung nữ.”

Cố Hạc Hiên gật đầu: "Nàng ta gọi là Nguyệt Lan."

Triệu Hoằng: "Là ai?"

Cố Hạc Hiên trong lòng biết, điện hạ không gần nữ sắc, ngài ấy chỉ quan tâm đến việc đảm bảo địa vị trong triều đình, thậm chí không thèm để ý đến những người khác.

Đừng nói là tên họ, chỉ sợ Nguyệt Lan đứng ở trước mặt hắn hắn đều không nhất định nhận ra được.

Vì thế Cố Hạc Hiên nói: "Là cung nữ lúc trước phục vụ trà nước ở nội điện. Nàng ta hình như có lui tới với quan thị vệ bên cạnh hoàng hậu."

Lông mày của Triệu Hoằng khẽ động, giọng nói nhẹ nhàng: “Nếu là mẫu thân đề bạt, vậy hẳn là không tốt.”

Cố Hòa Hiên muốn nói, Nguyễn nữ quan cũng được hoàng hậu đưa đến.

Bất quá, điện hạ từ trước đến nay luôn bao che khuyết điểm của mình, Nguyễn nữ quan xác thực vô tội, tốt nhất nên ngậm miệng lại.

Sau đó Triệu Hoằng tiếp tục nói: "Để cẩn thận, ta muốn nhờ Cố khanh thay mặt ta thẩm vấn nữ nhân này."

Nghe vậy, Cố Hạc Hiên trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Lương y như từ mẫu, để vi thần đi thẩm vấn e là không hạ thủ được."

Những lời này có thể lừa gạt người khác, nhưng không thể lừa gạt Triệu Hoằng.

Hắn liếc nhìn Cố Hạc Hiên: "Ngươi dùng độc làm thuốc, ta không cảm thấy chuyện này sẽ làm Cố khanh khó xử."

Quả nhiên, Cố Hạc Hiên rất nhanh lộ ra nụ cười, vẫn là bộ dáng ôn nhu tao nhã, cử chỉ đoan chính, cung kính nói: “Vi thần nhất định không phụ sự gửi gắm của điện hạ.”

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Cố Hạc Hiên lập tức thối lui một bên, Triệu Hoằng vẫn ôm bụng nhìn về phía cửa.

Sau đó hắn nhìn thấy Nguyễn Dao vội vàng bước vào.

Nhìn thấy Cố Hà Hiên, Nguyễn Dao sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu hành lễ. Cố thái y vừa đáp lễ, nàng liền bước nhanh về phía này. Nàng dùng âm lượng vừa đủ để hai người nghe, nói với hắn: "Hoàng hậu nương nương triệu kiến, điện hạ ngoan, nô tì giúp người thay y phục."

*********

Tác giả có lời muốn nói:

Ban ngày——

Tiểu thái tử: Khen ta đi, khen ta đi, khen ta đi

Nguyễn Dao : Điện hạ giỏi quá!

Huynh đệ Quý gia: Điện hạ quả nhiên cao thâm khó đoán.

Ban đêm ——

Tiểu thái tử: Chỉ cần ta ăn đủ nhanh thì kẻ trộm bánh sẽ không đuổi kịp ta.

Thái tử: ... Ngươi cứ đợi đi.

Chú thích:

1. Buồn ngủ lại gặp chiếu manh: May mắn đến đúng lúc, khi chúng ta đang cần một điều gì đó thì nó xuất hiện kịp thời.
« Chương TrướcChương Tiếp »