Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độc Sủng Đông Cung

Chương 8: Đối mặt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sự xuất hiện của Đổng hoàng hậu đã nằm trong dự tính của Triệu Hoằng.

Dù trong lòng bà ta có bao nhiêu mưu mô, trên mặt vẫn nhân hậu đoan chính, khi đối xử với nhi tử trên danh nghĩa như hắn tất nhiên phải diễn một vở kịch mẫu tử tình thâm.

Lần này nghe tin hắn tỉnh lại, Đổng hoàng hậu nhất định sẽ đến gặp hắn.

Vì thế Triệu Hoằng nhìn Nguyễn Dao, vô thức hạ giọng: "Không sao đâu, Dao Dao, ngươi yên tâm."

Hắn từng nghĩ tên Dao Dao thật buồn nôn, nhưng gọi nhiều lần cảm thấy hết sức tự nhiên.

Nguyễn Dao gật đầu với hắn, nhưng làm sao nàng có thể thực sự yên tâm được.

Bề ngoài, nàng được hoàng hậu đưa tới để hầu hạ thái tử.

Nhưng Nguyễn Dao từ đầu đến cuối đều chưa từng gặp Đổng hoàng hậu, cũng không trải qua bất kỳ quy định nào mà một cung nhân bình thường phải tuân theo khi bị chuyển đi nơi khác.

Nói cách khác, nàng là bị ném thẳng sang đây.

Tuy không biết ai là người hạ độc thái tử nhưng Đổng hoàng hậu lại lôi kéo nàng đội nồi, điều này ít nhất chứng minh được hoàng hậu không hề nhân hậu như người ngoài nói.

Đã như thế, cẩn thận một chút không có gì xấu.

Vì vậy Nguyễn Dao nhẹ giọng nói: "Đã là nương nương tới đây, điện hạ cần phải thay quần áo. Nô tì không thể giấu điện hạ như trước đây được."

Vừa nhắc tới chuyện này, Triệu Hoằng liền nhớ tới nàng đã bế hắn lên, nhét hắn vào phía sau bình phong...

Tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy!

Vì vậy, Triệu Hoằng lập tức nháy mắt ra hiệu cho Cố Hạc Hiên.

Cố thái y thấy vậy lập tức khom người cáo từ, nhưng trong lòng lại nghĩ, mối quan hệ giữa Nguyễn nữ quan và điện hạ quả thực không bình thường. Tiểu thái tử như đứa trẻ đến gần nàng thì không nói, ngay cả điện hạ cũng rất bảo vệ nàng. Loại chuyện thân cận như thay y phục bình thường đều là điện hạ tự mình làm.

Cũng khá tốt.

Cố Hạc Hiên vốn cảm thấy cuộc sống của thái tử quá cứng nhắc, ngài ấy không ham mỹ thực, không gần nữ sắc, quả thật là đem một thân kim tôn ngọc quý sống như một nhà sư trong chùa.

Hiện giờ có thể thông suốt, đương nhiên là chuyện tốt.

Cố Hạc Hiên cười tủm tỉm hành lễ cáo lui, trước khi đi còn nhớ để lại chiếc bình đựng viên sơn tra.

Nguyễn Dao bước tới giúp Triệu Hoằng bắt đầu cởϊ áσ.

Triệu Hoằng thừa dịp Nguyễn Dao cởi y phục liền nuốt thêm một viên sơn tra.

Sau đó Nguyễn Dao đỡ hắn nằm xuống giường.

Trong thời gian này, Nguyễn Dao hoá thành một vị nữ quan nghiêm túc, cẩn thận dặn dò thái tử.

Tỷ như khi nhìn thấy hoàng hậu, hắn phải gọi mẫu hậu, lại tỷ như không cần cái gì cũng nói, nếu không biết chỉ cần ho hai tiếng, hoàng hậu cũng không đến mức khiến hắn xấu hổ.

Điều quan trọng nhất là đừng cười một cách tùy tiện.

Nụ cười của thái tử thật sự rất đẹp, nhưng lại không giống với thái tử điện hạ trong mắt người khác. Theo lời của Nguyễn Dao, hình tượng của thái tử sẽ sụp đổ khi hắn cười.

Triệu Hoằng nhìn nàng, vô thức liếc nhìn hầu bao trên eo nàng.

Không cần ai nhắc tới hắn cũng đoán được là do "hắn" ban cho.

Đã là đồ ban tặng thì không có đạo lý lấy lại, huống hồ Nguyễn Dao đối đãi tận tâm với hắn, Triệu Hoằng chỉ liếc nhìn hai lần rồi quay đi, chỉ chăm chú nghe lời nàng nói.

Càng nghe, hắn càng cảm thấy từng lời, từng câu của người này đều vì hắn mà toan tính.

Dường như đã lâu rồi không có ai đối xử tốt với hắn như vậy.

Đang suy nghĩ, thái tử cảm thấy khóe miệng có chút ấm áp.

Ngước mắt lên, hắn nhìn thấy Nguyễn Dao duỗi ra hai ngón tay, ấn vào khóe miệng hắn, nói: "Ngài chính là cười như vậy, điện hạ, sau này xin đừng làm như vậy."

Triệu Hoằng sửng sốt.

Cười?

Hắn cười khi nào?

Nhìn thấy nam nhân đã khôi phục dáng vẻ bình thường, Nguyễn Dao hài lòng gật đầu, vừa chỉnh góc chăn cho hắn vừa nói: "Điện hạ yên tâm, chờ hoàng hậu rời đi, ta sẽ bồi ngài ăn cơm..." Lời nói còn chưa dứt, Nguyễn Diệu nhìn thấy cái túi giấy dầu bên cạnh gối đã trống không.

Nơi này vốn có một túi bánh ngọt.

Nàng sửng sốt một lát, sau đó kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng, sau đó kinh ngạc tiếp tục nhìn vào bụng hắn.

Thái tử vừa rồi còn khá hài lòng, lập tức mím môi nhìn đi nơi khác, lặng lẽ nhai viên sơn tra trong miệng.

Ai nhận lỗi đến cuối cũng là hắn, nên cứ tạm nhận lỗi đi.

Lúc này, bên ngoài đã có thị vệ lên tiếng thỉnh an, Nguyễn Dao lập tức bước ra ngoài, cung kính cúi đầu hành lễ: “ Nô tì gặp qua hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an. "

Đổng hoàng hậu hơi khựng lại, quay đầu nhìn Nguyễn Dao, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tuy không còn trẻ nhưng Đổng hoàng hậu bảo dưỡng rất tốt, gương mặt không có nếp nhăn, trang điểm tinh xảo, phác họa ra mày đẹp anh khẩu, kết hợp với trâm ngọc, càng khiến bà ta trông rất quý phái.

Ngay cả trong hậu cung tràn ngập mỹ nhân, địa vị của Đổng hoàng hậu vẫn không hề lung lay.

Nhìn thấy Nguyễn Dao, Đổng hoàng hậu cảm thấy mình vẫn chưa nhìn thấu hết vẻ đẹp ở hậu cung này.

Một người dung mạo xinh đẹp như vậy... Hơn phân nửa chính là tai họa.

Nhưng bên ngoài hoàng hậu lại mỉm cười hiền lành, ấm áp nói: "Nhìn ngươi rất lạ mặt, chắc hẳn không phải cung nữ bình thường hầu hạ ở đây, ngươi tên là gì?"

Nguyễn Dao mặc dù không được ma ma quản sự dạy dỗ, nhưng nữ tử được chọn vào cung phải học phép tắc lễ phép, lúc này nàng cụp mi xuống, thái độ ngay thẳng, giọng nói trong trẻo ôn hòa: " Hồi bẩm nương nương, nô tì tên là Nguyễn Dao."

Đổng hoàng hậu cau mày.

Ngay cả giọng nói cũng rất êm tai, quả thật không tồi, chính là một hồ ly tinh.

Nhưng chẳng bao lâu sau, bà ta liền nhớ ra.

Tựa hồ trước khi bà ta đã từng nghe cái tên này rồi...

Ma ma ở bên cạnh thấp giọng nói vài câu, Đổng hoàng hậu mới nhớ ra người này là do bà ta đưa qua cho thái tử.

Đổng hoàng hậu nhìn Nguyễn Dao thêm hai lần.

Sau đó nhìn thấy hầu bao Nguyễn Dao đang đeo ở thắt lưng.

Đây là vật dụng bên người của thái tử.

Chẳng lẽ cung nữ này...

Lúc này Nguyễn Dao cảm thấy mình sắp chịu không nổi.

Trước đây nàng ở ngoại điện làm việc, làm rất nhiều việc vặt, lại chưa từng gặp mặt chủ tử cao quý nào. Dù biết quy củ hành lễ nhưng nàng rất ít khi phải làm như vậy.

Nguyễn Dao hiện tại tuy rằng thể lực rất tốt, nhưng sau một thời gian dài duy trì tư thế cúi đầu, nàng vẫn cảm thấy có chút bất ổn.

Vì vậy, thân thể hơi lay động.

Trong mắt những người khác, dáng vẻ hiện tại của nàng là đang run rẩy.

Điều này khiến Đổng hoàng hậu khẽ cười một tiếng.

Quả nhiên là một cung nữ ngu ngốc, bị nhìn nhiều hơn hai lần cũng sẽ sợ đến phát run, suy cho cùng cũng không có gì to tát.

Dung mạo như hoa thì thế nào?

Đầu óc không tốt thì mọi thứ đều uổng phí.

Vì thế Đổng hoàng hậu không nhìn nàng nữa, chỉ nói: "Các ngươi đều đợi ở bên ngoài." Sau đó bà ta bước vào nội điện.

Nguyễn Dao nhìn vào trong, hơi mím môi, đứng sang một bên, nhìn chằm chằm gạch lát sàn bên ngoài đại sảnh.

Không lâu sau liền cảm thấy có ánh mắt tập trung vào mình.

Nàng hơi nghiêng đầu, thấy Đổng hoàng hậu đã mang theo không ít cung nhân vào Đông Cung.

Có mấy thái giám trong Đông Cung, xem một lượt thì đều bị thương ít nhiều, cầm đầu là ma ma quản sự của Đông Cung, họ Điền.

So với những người khác, tuy y phục của bà ta có hơi cũ nhưng khí sắc không tồi, xem ra không bị thiệt thòi nhiều.

Nguyễn Dao đoán đây chính là những cung nhân trước đây từng hầu hạ thái tử, bị hoàng hậu hạ lệnh trừng phạt.

Ở bên kia, Điền ma ma đang chăm chú nhìn cô, trong lòng vừa lo lắng vừa tức giận.

Khi Nguyễn Dao mới vào Đông Cung, người tinh tường đều có thể nhận ra nàng là cung nữ được lựa chọn để hầu hạ thân cận cho thái tử.

Sau đó, Nguyệt Lan nhét tiền vào bà ta, bà ta cũng khinh thường Nguyễn Dao là nha đầu ngu ngốc, thành thật. Do đó thuận thế đem Nguyệt Lan vào nội điện rồi đuổi Nguyễn Dao ra ngoại điện.

Vốn muốn dùng những công việc nặng nhọc ở ngoại điện hành hạ nàng ta một chút, đem dáng vẻ xinh đẹp kia trở nên tiều tụy, hốc hác thì sẽ không có ai nhắc đến chuyện xưa nữa.

Ai có thể ngờ rằng Nguyễn Dao vẫn xinh đẹp mỹ mạo như cũ, còn thừa dịp bà ta vắng mặt quyến rũ thái tử!

Nếu nha đầu này đem sự tình trước đây kể ra, làm sao bà ta còn chỗ đứng trong Đông Cung?

Điền ma ma cau mày trừng mắt nhìn Nguyễn Dao, muốn dùng bộ dáng hung ác doạ nàng, khiến nàng phải ngoan ngoãn nghe lời như trước.

Nhưng Nguyễn Dao cũng không thèm nhìn bà ta, chỉ im lặng quay đầu lại, lén lút ngáp một cái.

Điền ma ma trừng mắt, tức giận đến thở hổn hển nhưng không dám la hét ra lệnh như trước.

Mấy tên thái giám phía sau nhìn nhau rồi nhanh chóng cúi đầu, mỗi người đều có tính toán riêng.

Tất cả đều nhận ra hầu bao đó, vị nữ quan xinh đẹp này chắc chắn là muốn trở mình.

Nếu như thế, việc theo phe của ai bọn họ cũng phải tính toán tỉ mỉ.

Tâm tư của Nguyễn Dao hướng về nội thất nhiều hơn.

Nàng vào không được, không biết hoàng hậu cùng Triệu Hoằng nói chuyện gì.

Nguyễn Dao chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện, hy vọng thái tử bình an vô sự, không có sai sót gì.

Không chỉ vì thái tử, mà còn vì mạng sống của chính nàng.

Khi Đổng hoàng hậu ra ngoài, tâm tư của Nguyễn Dao càng thấp thỏm.

Sau khi Đổng hoàng hậu và cung nhân rời đi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Chắc hẳn không có chuyện gì xảy ra.

Không ai biết rằng Đổng hoàng hậu đang nghẹn một bụng không có chỗ phát tiết.

Mãi cho đến khi kiệu hoa rời khỏi Đông Cung, Đổng hoàng hậu mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đoán hắn ngay từ đầu đã không sao, nhưng ta lại bị hắn lừa.”

Vừa rồi Triệu Hoằng cùng bà ta nói chuyện, ứng đối tự nhiên, thần sắc bình tĩnh, còn có thể tinh tế chu toàn, làm gì có dấu hiệu điên cuồng mất kiểm soát?

Đổng hoàng hậu vốn tưởng rằng chỉ cần người này phát điên, bà ta sẽ lập tức liên lạc với Đổng gia, tung tin ra ngoài sau đó thổi gió bên tay hoàng đế, khiến bệ hạ phế bỏ thái tử, lập lục hoàng tử làm thái tử.

Ai có thể ngờ rằng Triệu Hoằng lại không điên, bình an vô sự, thoạt nhìn rất bình thường.

Ngược lại, nhân lực bà ta dày công bố trí ở Đông Cung lại bị người này nhổ bỏ sạch sẽ!

Ma ma đi theo kiệu thấp giọng nói: "Nương nương, nương nương định bỏ cuộc như vậy sao?”

Đổng hoàng hậu hít sâu một hơi rồi nói: “Cũng không phải tốn công vô ít, ít nhất nếu hắn có sơ hở, ta sẽ có cơ hội.”

"Ý của hoàng hậu là..."

“ Chính là Nguyễn nữ quan kia.” Đổng hoàng hậu hơi nheo mắt lại, nhếch khóe miệng, “Một nữ nhân ngu xuẩn cái gì cũng không biết thì có gì đáng ngưỡng mộ? Ngoại trừ khuôn mặt ra thì chẳng có gì cả. Triệu Hoằng không qua được ải mỹ nhân, vậy thì ta đương nhiên có biện pháp đối phó."

Ma ma nói khẽ: “Nương nương là muốn chọn thái tử phi?”

Đổng hoàng hậu cười lạnh: "Tuyển phi? Nhà vợ của thái tử nhất định phải có quyền thế trong tay, ta sẽ không cho hắn có cơ hội này. Trước đây hắn không động tâm, chỉ là bởi vì những cung nữ đó nhan sắc quá kém, nếu như thế, liền lại tuyển cung nữ nhan sắc tốt một chút, cũng coi như bổn cung không có khắt khe hắn.”

Vị trí thái tử không dễ đạt được, nửa điểm cũng không thể mắc sai lầm.

Hoang da^ʍ vô độ đương nhiên là một sai lầm.

Ma ma ngầm hiểu, mỉm cười đáp lại: "Nương nương anh minh, lão nô sẽ làm ngay."

Đổng hoàng hậu gật đầu, nụ cười vẫn hiền lành dịu dàng trước sau như một.

Lúc này, trong đại điện Đông Cung, Triệu Hoằng ngồi ở trước bàn, nhắm mắt dưỡng thần.

Trước đây, khi Đổng gia tham gia ám hại hắn, Triệu Hoằng cảm thấy một cỗ đau lòng và tức giận cắn xé tim hắn, nhưng bây giờ đối mặt với Đổng hoàng hậu vốn là một người khẩu phật tâm xà, Triệu Hoằng lại cảm thấy bình tĩnh.

Đổng gia dù sao cũng là cừu biến thành sói, ngược lại Đổng hoàng hậu vẫn luôn là người tâm như rắn rết, so với Đổng gia thì tất nhiên khiến hắn khó chịu hơn.

Với một màn ứng đối vừa rồi, chắn hẳn có thể khiến bà ta mất phần nào khí thế.

Người nọ đã biết một kích không thành, tất nhiên sẽ không ở tùy tiện động thủ, miễn cho lưu lại nhược điểm.

Chuyện này xem như giúp hắn thêm thời gian trù tính.

Triệu Hoằng lấy ra một tờ giấy, mài mực viết, rất nhanh sau đó viết một mật thư sau khi gấp lại đưa cho Quý Đại: “Gửi thứ này cho thế tử thái phó Trương đại nhân. Nhớ kỹ, nhất định phải đưa cho Trương đại nhân, chớ có mượn tay người khác.”

Quý Đại nhận lệnh, nhanh chóng ra khỏi cung.

Triệu Hoằng đặt bút xuống, chuẩn bị đứng dậy.

Nhưng khi ánh mắt hắn quét đến chiếc bình sứ đựng viên sơn tra trên bàn, hắn hơi khựng lại.

Thái tử điện hạ sờ sờ bụng nhỏ, rồi sau đó một lần nữa ngồi trở về.

Hiện tại, chứng phân hồn này là vấn đề cấp bách.

Mặc dù Triệu Hoằng thường nói đối phương là tiểu ngốc tử, nhưng đối với hắn, tiểu thái tử chính là niên thiếu của hắn, hai người vốn không thể tách rời.

Chỉ là tiểu thái tử đơn thuần tham ăn, rất khác với tính tình của hắn, muốn che đậy thì phải nghĩ cách khiến hắn trưởng thành.

Kỳ thực lùi lại một bước, nếu như người trong cuộc là Nguyễn Dao bị xử lý thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, thái tử trầm ổn anh minh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, nói cách khác, hắn đã che chở Nguyễn Dao dưới cánh chim của mình, chưa bao giờ nghĩ đến việc đối xử khắc nghiệt với nàng.

Vì vậy, kế hoạch bây giờ là làm cho tiểu thái tử trở nên thông minh hơn.

Triệu Hoằng lại lấy một tờ giấy khác viết lên đó “Đừng tham ăn hay ham chơi, hãy thận trọng trong mọi việc.”

Về phần tiểu thái tử có tin hay không, Triệu Hoằng khẳng định hắn sẽ tin.

Dù sao bên cạnh hắn có Nguyễn Dao, nữ nhân này là người thận trọng nhất, chỉ cần chút dấu hiệu là có thể biết được cái lợi cái hại bên trong, tiểu thái tử luôn nghe lời nàng, cho nên điện hạ cảm thấy những lời này là đủ.

Tốt nhất là đừng ăn thỏa thích như hôm nay.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Trong số những người thường có thể vào nội điện, huynh đệ Quý gia có võ công nên bước đi rất khẽ. Cố thái y dưỡng thân dưỡng tính, bước đi trầm ổn.

Chỉ có Nguyễn nữ quan luôn bước đi thản nhiên, bước đi lộc cộc rất dễ phân biệt.

Vừa rồi thái tử điện hạ trước mặt hoàng hậu vốn trầm ổn thong dong, giờ lại có chút bối rối.

Hắn vò nát tờ giấy vừa viết rồi nhét vào hộp đựng bút.

Lúc này, Nguyễn Dao bước vào cửa.

Nàng vừa mới nghe người khác khen ở bên ngoài một lúc, bây giờ tai đã ù đi.

Trong cung luôn không thiếu người gió chiều nào theo chiều đó. Nhìn Nguyễn Dao đeo hầu bao của thái tử, mặc dù lệnh còn chưa ban xuống nhưng trong mắt người khác, mối quan hệ của nàng và thái tử tất nhiên không bình thường.

Dù sao thái tử điện hạ vốn nổi tiếng là không gần gũi với nữ nhân, nhưng bây giờ có nữ quan thân cận dung mạo mỹ miều như vậy, không khỏi khiến người ta nghĩ nhiều.

Kết quả là Nguyễn Dao bị mọi người vây lấy, một người nói: " Nguyễn nữ quan thật có tiền đồ", người còn lại nói: "Nguyễn nữ quan chắc chắn sẽ tiến xa rất nhanh." Làm cho nàng cảm thấy bản thân như đã tích tụ đủ tiên khí chuẩn bị phi thăng luôn rồi.

May mắn thay, nàng vẫn còn thanh tỉnh, thời thời khắc khắc ghi nhớ rằng mạng sống của mình vẫn đang treo trên người của thái tử.

Nghĩ đến điều này, dù được tặng mớ trang sức thì Nguyễn Dao cũng không vui mừng nổi.

Vừa bước vào cửa, nàng liền nhìn thấy thái tử đang đứng trước cửa sổ.

Triệu Hoằng trời sinh đĩnh bạc (cao lớn + gầy), vẻ ngoài tuấn tú dù chỉ mặc xiêm y nhưng vẫn không giấu được vẻ trầm ổn đoan chính.

Lúc này, hắn hơi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu rọi, ánh sáng và bóng tối phản chiếu trên khuôn mặt hắn, khiến đường nét của hắn càng thêm đẹp như tranh vẽ.

Nguyễn Dao bất giác dừng lại.

Có lẽ là nàng gặp ảo giác, nàng luôn cảm thấy thái tử hôm nay so với người hôm qua có chút khác biệt.

Khác ở chỗ nào nàng không chỉ ra được, nàng chỉ cảm thấy... Hắn dường như đã trưởng thành rất nhiều.

Triệu Hoằng luôn nhớ phải che giấu thân phận của mình, khi nhìn thấy ánh mắt của Nguyễn Dao, hắn nhếch lên khóe miệng nhẹ nhàng nói: "Dao Dao."

Nguyễn Dao tỉnh táo lại, vành tai đỏ bừng, trong lòng tự trách mình đã suy nghĩ lung tung.

Hắn đang bệnh nặng, tâm tư lại quá đơn thuần. Nàng cứ tự tùy tiện suy diễn thật không phải chuyện tốt.

Sau đó Nguyễn Dao cười tiến lên, ôn hòa nói: “Điện hạ, vừa rồi nương nương có nhìn ra cái gì không?”

Triệu Hoằng cười nhạt, bình tĩnh nói: "Không có."

Nguyễn Diệu thở phào nhẹ nhõm, vừa đóng cửa phòng vừa nói: “Vậy thì tốt, điện hạ còn bệnh, cần phải chăm sóc thật tốt.”

Tốt nhất là đừng để người khác biết điện hạ hiện tại không minh mẫn.

Điểm này nhất quán với dự định Triệu Hoằng, hắn gật đầu, liếc nhìn ống đựng bút sau đó nghĩ xem lát nữa sẽ để tờ giấy ở đâu.

Không thể để ở chỗ quá rõ ràng, nhưng cũng không được kín đáo quá.

Lúc này Nguyễn Dao nhìn thấy bình sứ trên bàn.

Nàng tiến lên trước đưa tay lấy chiếc bình sứ lên, thay vì hấp tấp mở ra, nàng lại hỏi trước: “ Cái bình này là do hoàng hậu lưu lại sao?”

Triệu Hoằng đang suy tính chuyện khác nên thuận miệng nói: "Là Cố thái y để lại."

Dao Dao gật đầu, trong những ngày qua, nàng có thể thấy rằng Cố Hạc Hiên đối với Triệu Hoằng là tận tâm tận lực. Đồ vật hắn lưu lại so với hoàng hậu nương nương lưu lại tốt hơn nhiều.

Thế là Nguyễn Dao mở ra ngửi, mùi hương sơn tra chua ngọt nồng nặc xộc vào mũi.

Nàng lập tức nhìn về phía điện hạ, Triệu Hoằng vô thức che bụng lại.

Nguyễn Dao nhớ đến túi giấy dầu trống rỗng, trong mắt hiện lên chút bất đắc dĩ, nói: "Sau này điện hạ nên ăn ít lại, một lần ăn hết sáu bảy cái bánh không tốt cho sức khỏe."

Triệu Hoằng nhìn nàng, muốn hỏi Nguyễn Dao nàng có thể đợi đến ngày mai rồi nói lại lời này được không?

Dù sao thái tử và tiểu thái tử đều không cùng chung trí nhớ, hiện giờ có nói với hắn cũng vô ích thôi...

Nguyễn Dao thấy người này im lặng, cho rằng tiểu thái tử không vui nên hạ giọng dỗ dành: “Không có chuyện gì, lát nữa ta xoa bóp cho điện hạ được không?”

Triệu Hoằng nghe được lời này có chút bối rối.

Xoa bóp, xoa bóp cái gì?

Nguyễn Dao đi đến bên bếp sưởi ấm tay, sau đó đi tới chỗ Triệu Hoằng, trước tiên giúp hắn nới lỏng đai ngọc ra để không bị nó siết chặt, sau đó đặt lòng bàn tay ấm áp của nàng lên bụng của hắn.

Có lẽ là sự ngu ngốc của tên kia đã ảnh hưởng đến hắn, Triệu Hoằng không có lập tức né tránh nàng.

Người hắn bị tay của Nguyễn Dao dán vào.

Lòng bàn tay của nữ nhân thực mềm, vừa mới được sưởi ấm, khiến Triệu Hoằng như bị bỏng mà lùi lại nửa bước.

Đôi mắt hắn không chịu kiểm soát mà chớp liên tục vài cái.

Nữ nhân này định làm gì?

Nam nữ khác biệt, thụ thụ bất tương thân, dù phát sinh từ tình cảm thì cũng nên dừng lại ở lễ nghĩa...

Trước khi hắn cau mày, Triệu Hoằng đã nhìn thấy đôi mắt trong veo của Nguyễn Dao.

Nếu nói về mỹ nhân thì hậu cung không bao giờ thiếu mỹ nhân, nhưng Nguyễn Dao không chỉ có dung mạo tiên tử mà còn có một đôi mắt trong sáng.

Nó sạch sẽ trong sáng giống như nước suối trong núi sâu, nhìn thoáng qua có thể nhìn thấy đáy.

Đối với một cô nương như vậy, nghĩ xấu về nàng thực sự là... rất bẩn thỉu.

Trong lòng Triệu Hoằng dần dần bình tĩnh lại, sau đó hắn trở lại trạng thái thản nhiên.

Hắn tự trách bản thân ảo tưởng.

Nguyễn Dao là người thiện lương nhất mà hắn từng gặp, tâm tư sạch sẽ. Người nghĩ lung tung mới thật sự là kẻ có tà niệm.

Nguyễn Dao đang chuyên tâm xoa bụng cho hắn, trong lòng cân nhắc thủ vệ ở nội điện rất trung thành, lát nữa bọn họ có thể ra ngoài đi dạo tiêu thực.

Rất nhanh sau đó hai người đều chìm vào suy nghĩ riêng.

Triệu Hoằng, người chưa từng cho phép nữ nhân đến gần cũng không biết bàn tay của nữ nhân lại có thể mềm mại, ấm áp và thoải mái đến thế.

Nguyễn Dao, người chưa bao giờ nhìn thấy thân thể thật sự của thái tử không biết rằng mặc dù hắn bị bệnh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cơ bụng, xúc cảm rất tốt.

Sau đó hai người đồng thời sửng sốt, nhìn nhau.

Kế tiếp hai người ăn ý lộ ra nụ cười nhạt, bầu không khí vô cùng yên bình.

Trong lòng bọn họ đồng thời nghĩ ——

Ta đang tưởng tượng cái gì vậy?

May mà người này tâm tư đơn thuần, không biết được suy nghĩ của mình.

Thật tốt.

**************

Tác giả có lời muốn nói:

Thái tử: Vừa trù tính vừa bố trí chu toàn, còn phải gánh tội thay, ta quá khó khăn.

Tiểu thái tử: Mỗi ngày đều vui vẻ.

Đoạn khác:

Để nhận viên sơn tra của thái tử, tiểu thái tử đã đưa cho thái tử một phong bì màu đỏ.

Thái tử: ...Cuối cùng chẳng phải hắn tự đưa cho hắn sao *Vẻ mặt lạnh nhạt*.
« Chương TrướcChương Tiếp »