Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độc Sủng Đông Cung

Chương 9: Công dã tràng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đợi nàng thu xếp xong xuôi, Nguyễn Dao cùng Triệu Hoằng ra khỏi nội điện.

Kỳ thật Triệu Hoằng muốn nàng xoa bóp cho hắn nhiều hơn, Nguyễn Dao cũng muốn thời cơ đếm số cơ bụng của Triệu Hoằng.

Tuy nhiên, cả hai đều cảm thấy bắt nạt một người đơn thuần trong sáng không phải là điều nên làm, vì vậy vô tình cùng tán thành việc đi dạo tiêu thực.

Khi họ bước ra khỏi cổng nội điện, Quý Đại và Quý Nhị lặng lẽ đi theo phía sau, duy trì khoảng cách không xa không gần.

Vừa không chậm trễ việc cứu giá, vừa không ảnh hưởng điện hạ cùng mỹ nhân đi dạo.

Bọn họ phải luôn cẩn thận đoán ý của điện hạ, đi đến chức thủ vệ thân cận này thật ra không dễ dàng chút nào.

Nguyễn Dao không để ý tới điểm này, tâm tư nàng bây giờ đặt hết lên hoa cỏ trên hành lang.

Nàng đã từng đi qua đây, lần đó do Nguyệt Lan thúc giục nên Nguyễn Dao một đường đều đầy cảnh giác và thận trọng, tự nhiên không có tâm trạng ngắm hoa cỏ.

Hiện tại nàng mới có thời gian để thưởng thức vẻ đẹp của chúng.

Một tiểu thái giám đang tưới hoa nhìn thấy bọn họ, lập tức tiến tới quỳ xuống trước mặt Triệu Hoằng: "Nô tài Lai Hỉ, bái kiến điện hạ, điện hạ phúc thuận an khang."

Triệu Hoằng dừng lại, Nguyễn Dao bất giác tiến lên nửa bước, chắn trước người Triệu Hoằng.

Điều này khiến thái tử điện hạ sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên.

Hắn tựa hồ muốn cười, nhưng lại nhịn xuống, nói: "Đứng lên đi."

Lai Hỉ lập tức đứng dậy, vẻ mặt có vẻ vui mừng.

Trên mặt tiểu thái giám có thương tích, Nguyễn Dao nhận ra người này là một trong những cung nhân trước đây được Hoán Y Cục ân xá.

Nguyễn Dao nghĩ tiểu thái giám này chắc đã hầu hạ ở Đông Cung nhiều năm.

Nàng quay đầu lại nhìn Triệu Hoằng, nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ, ngài còn nhớ hắn không?"

Thái tử tựa hồ cẩn thận nhớ lại, chậm rãi gật đầu.

Nguyễn Dao nhẹ nhàng thở ra một tiếng, lập tức lui ra sau người Triệu Hoằng, vẻ mặt thả lỏng đôi chút.

Triệu Hoằng liếc nhìn Lai Hỉ.

Lai Hỉ trước đây là thái giám hầu hạ Triệu Hoằng thay y phục và vấn tóc, không thể nói trọng dụng nhưng cũng là người thông minh và trung thành.

Trong số những người có thể ra khỏi Hoán Y Cục lần này, ngoại trừ Điền ma ma thì hắn là người có tài ăn nói nhất.

Còn những người bất trung e là không thoát ra được.

Cuối cùng cũng có thể gặp được Triệu Hoằng, Lai Hỉ có rất nhiều điều muốn nói, một lòng trung thành đang chờ cơ hội để bộc lộ.

Nhưng hắn rất thông minh, tuổi không lớn lại giỏi đánh giá thời cuộc.

Lúc này nhận được ý tứ trong ánh mắt của Triệu Hoằng, hắn không nói gì nữa, sau đó vui vẻ đi theo phía sau, giống như huynh đệ Quý gia, đều giữ khoảng cách không quá xa cũng không quá gần.

Nguyễn Dao đi theo Triệu Hồng, tiếp tục cùng hắn đi về phía trước.

Bởi vì Nguyễn Dao từng làm một số công việc khi ở ngoại sảnh, chăm sóc hoa cỏ là chuyện bình thường nên nàng đã học được rất nhiều điều từ ma ma ở đó.

Lúc này, Nguyễn Dao vừa đi vừa chỉ vào Triệu Hoằng: “Đây là hoa kim trà, rất đẹp nhưng khó trồng. Còn có cây Dao Đài Ngọc Phượng¹ này do ta nuôi dưỡng từng chút một, sau đó bị người ta đưa đến nội điện... Kim quế cũng nở hoa rồi."

Triệu Hoằng nhìn sang, thấy lá cây điểm xuyết màu vàng. Dù đứng từ xa vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa quế.

Nguyễn Dao mỉm cười ngẩng đầu lên: “Điện hạ có ngửi thấy không?”

Hắn nhìn Nguyễn Dao, khẽ gật đầu, trên lông mày có vẻ nhẹ nhàng hiếm thấy.

Kỳ thật đây là lần đầu cùng Nguyễn Dao ngắm hoa, hắn sao có thể không chiều theo ý nàng đây?

Thời niên thiếu của hắn trải qua gian nan, nhờ đó luyện ra sự cẩn trọng khi trưởng thành.

Trong cung sâu không thấy đáy, triều đình lại phong vân quỷ quyệt². Với tư cách là thái tử đương triều, Triệu Hoằng không chỉ phải tham dự sự vụ trong triều mà còn học tập khắc khổ, mặt khác phải luôn đề phòng kẻ gian đâm sau lưng, không có một khắc nhàn rỗi.

Tất nhiên không có tâm tư ngắm hoa.

Trước đây thái tử điện hạ chỉ cảm thấy ngắm hoa là chuyện lãng phí thời gian, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy ngắm ra thật ra không tệ như vậy.

Không phải vì vẻ đẹp của hoa mà vì nữ nhân bên cạnh còn đẹp hơn, chỉ ngắm nhìn cũng khiến hắn cảm thấy thư thái dễ chịu.

Nàng thao thao bất tuyệt khen hoa cỏ ở đây, hắn ở một bên nghe đến thoải mái.

Ngay cả khi hắn có tính tình nóng nảy thô bạo, giờ phút này cũng cảm thấy bình yên và ấm áp lạ thường.

Nguyễn Dao nhìn hoa quế, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hoa quế thơm quá, bằng không nô tì đi bẻ một nhánh cho thái tử?”

Bước chân của Triệu Hoằng chậm lại.

Trong đầu lóe lên một câu.

"Môn la chính ý ngã, chiết quế phương tư quân"³

Đây, đây là...

Triệu Hoằng chưa kịp phản ứng, Nguyễn Dao đã tiếp tục nói: "Loại hoa quế tươi này có thể nấu canh, đem sấy khô làm bánh, làm kẹo đường hoa quế." Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn Triệu Hoằng, khẽ mỉm cười, "Điện hạ, ngài thấy thế nào?”

Triệu Hoằng:......

Một lúc sau, thái tử “Ừ” một tiếng, nhưng trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có chút áy náy.

Cả ngày đều có suy nghĩ không đứng đắn với nàng, hắn thật thấy hổ thẹn.

Sau đó Nguyễn Dao đi tới cây hoa quế đang toả hương kia, trong cung liền có cung nhân tới giúp nàng chiết hoa quế.

Triệu Hoằng không đi cùng mà là đứng ở hành lang nhìn, nhàn nhạt nói: “Lai Hỉ”

Lai Hỉ lập tức chạy tới trước, cung kính nói: "Có nô tài."

Hắn vốn tưởng rằng thái tử muốn hỏi tình hình của hắn mấy ngày nay cùng với thông tin cung nhân nào thừa dịp này phản bội điện hạ. Bản thân Lai Hỉ cũng chuẩn bị rất nhiều "mật báo" muốn nói cho Triệu Hoằng biết.

Lúc này Triệu Hoằng nói: “Người dưới tàng cây chính là Nguyễn nữ quan, từ nay trở đi, nàng ấy sẽ là nữ quan phụ trách Đông Cung.”

Lai Hỉ nghe vậy hơi giật mình, sau đó nhanh chóng tiếp nhận ý chỉ.

Trong lòng hắn lại âm thầm líu lưỡi.

Gần đây hắn đã nghe cung nhân đồn với nhau hai chuyện đáng chú ý, một là Điền ma ma sắp gặp xui xẻo, hai là cung nữ từng làm việc ở ngoại điện này sẽ một bước lên trời, hiện giờ e là đều thành sự thật.

Tuy rằng nàng còn chưa qua minh lộ, nhưng có thể nói Nguyễn nữ quan là người đứng đầu trong đám cung nhân ở Đông Cung.

Lai Hỉ còn đang suy nghĩ miên man lại nghe Triệu Hoằng nói: "Nhớ kỹ, nàng từ nay về sau sẽ quản lý mọi việc trong nội cung, người khác không được tùy tiện xen vào, nếu có bất kính sẽ xử lý theo cung quy."

Sở dĩ như vậy là bởi vì điện hạ có tính toán của riêng mình.

Nâng cao địa vị của Nguyễn Dao là điều nàng ấy xứng đáng được nhận.

Hơn nữa để nàng quản lý nội cung sự vụ chính là bởi vì Nguyễn Dao sẽ tận lực bảo vệ tên ngốc tử kia, cũng có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.

Nhưng khi Lai Hỉ nghe được những lời đó, hắn vô thức cảm khái vài tiếng trong lòng.

Liên kết những ý này chính là về sau Nguyễn nữ quan có thể tự do di chuyển trong nội điện.

Lai Hỉ không hề ghen tị, ngược lại còn vô cùng phấn khích.

Hắn nghĩ Nguyễn nữ quan không đơn giản là trở mình, e rằng tương lai sẽ trở thành chủ tử Đông Cung?

Cũng đúng, một tiểu cung nữ dịu dàng, xinh đẹp như tiên như hoa không động lòng cũng khó.

Thái tử cũng là con người.

Hơn nữa hắn đã trở thành người biết được thân phận bí mật của Nguyễn nữ quan, chẳng phải điều này có nghĩa là điện hạ rất coi trọng hắn sao?

Lai Hỉ vui vẻ nhận lệnh, khi Nguyễn Dao mang theo một giỏ đầy hoa quế trở về, hắn đối với nàng lại càng thêm kính cẩn.

Nguyễn Dao có chút khó hiểu nhưng cũng không có hỏi cặn kẽ, chỉ cùng Triệu Hoằng tiếp tục đi dạo, đến khi gió nổi lên mới trở về nội điện.

Sau khi vào phòng, Triệu Hoằng đợi Nguyễn Dao đi xử lý giỏ hoa quế liền đem tờ giấy mình giấu ra.

Sau khi làm phẳng nó một chút, điện hạ đang băn khoăn không biết nên đặt ở đâu.

Đặt nó lên bàn quá rõ ràng, không cần đợi đến đêm cũng có thể bị Nguyễn Dao siêng năng dọn dẹp vô tình nhìn thấy.

Nhét nó vào chỗ kín kẽ, nếu ngốc tử không tìm được thì mọi nỗ lực của hắn đều uổng phí.

Nếu như không nhắc, Triệu Hoằng chắc chắn ngốc tử kia sẽ tái phạm chuyện mất mặt này.

Tên ngốc tử ăn thỏa thích nhưng người lãnh hậu quả lại là mình. Thái tử cảm thấy mình thực sự bị thiệt thòi.

Nghĩ tới nghĩ lui, thái tử liền nhét tờ giấy vào trong hộp điểm tâm.

Nghĩ rằng tên kia tham ăn như vậy, hắn sẽ có thể nhìn thấy.

Thái tử gật đầu hài lòng.

Trong đêm đen, trời lại đổ mưa thu.

Sáng hôm sau, dù trời mưa lạnh nhưng trong Đông Cung khung cảnh đông đúc, khí thế ngất trời.

Các thái giám được Hoán Y Cục ân xá đương nhiên phải tận tâm tận lực để lấy lại sự chú ý của thái tử, các cung nhân sau khi thấy thái tử khỏi bệnh như nhìn thấy hi vọng, càng hăng hái làm việc.

Bọn họ nghe nói, bây giờ ở Nguyễn nữ quan hầu cận thái tử tính tình rất tốt, so với Điền ma ma là một trời một vực.

Bản thân càng phải nỗ lực làm việc chăm chỉ mới có cơ hội lộ diện trước mặt nữ quan.

Trước đây Nguyễn nữ quan ngu ngốc?

Phi, nói bậy gì đó? Đây gọi là người thông minh giả ngốc, sự khôn ngoan này người thường không thể hiểu được.

Những lời bàn tán bên trong Đông Cung đều được Lai Hỉ thuật lại cho Nguyễn Dao nghe, điều này khiến Nguyễn Dao cảm thấy bất lực.

Dĩ kỳ sở hữu, dịch kỳ sở vô. Tiêm chỉ điều huyền, bát mặc thành đồ⁴.

Ngay cả những suy nghĩ ngu ngốc hỗn độn ban đầu của nàng hiện tại đều biến thành trí tuệ cao thâm, lời nói chân thật đến nỗi nàng cũng tin rồi.

Mặc dù số cung nhân nhiều hơn, nhưng do trước đó Triệu Hoằng ra lệnh cho Lai Hỉ nên phần lớn cung nhân đều ở ngoại điện, chỉ có Nguyễn Dao mới có thể vào nội điện.

Sau khi đóng cửa lại, cuộc sống cũng không khác gì trước đây.

Chỗ tốt là ít nhất không phải phụ thuộc vào điểm tâm của phòng pha trà.

Những cung nhân thân cận trung thành với thái tử lần lượt quay lại, Quý Đại và Quý Nhị cũng được thoái mái đi lại trong nội điện, phòng bếp nhỏ cũng được khôi phục.

Khi thái tử lâm bệnh nặng, những đầu bếp ở đó chỉ nấu cháo và thuốc, lãng phí hết tài năng của mình.

Bây giờ thái tử đã có sức khỏe tốt, cuối cùng họ cũng có cơ hội thể hiện kỹ năng của mình nên đương nhiên bữa ăn được thay đổi đa dạng liên tục.

Vì tối qua trời mưa lớn nên phòng bếp quyết định chuẩn bị nồi để nấu lẩu.

Chiếc nồi này không phải là chiếc nồi đồng được người dân bình thường sử dụng mà là một chiếc nồi đất.

Bởi vì trong cung mọi thứ đều tinh xảo, mọi thứ đều được chú trọng, thức ăn dù là mỹ vị cũng không qua được sức khỏe của quý nhân.

Vì vậy, loại nồi đồng ở ngoài cung thì được, nhưng trong cung nghiêm cấm bày đồ ăn sống lên bàn quý nhân.

Thông thường, các nguyên liệu sẽ được nấu chín, cho vào nồi đất giữ nhiệt tốt rồi mới trình lên.

Hiện tại, Lưu ma ma đã từ một ma ma bình thường trở thành một quản sự trong phòng bếp nhỏ, nồi lẩu cũng được Lưu ma ma trông coi cẩn thận.

Chiếc nồi đất này còn có một lớp lót nồi, chỉ cần cho than đã cháy vào khi sử dụng.

Triệu Hoằng không cho phép cung nhân bình thường vào nội điện, nên Nguyễn Dao đã hỏi ý Lưu ma ma cách sử dụng nồi trước khi mang vào.

Trong phòng, tiểu thái tử một tay cầm chiếc đũa nghịch nghịch qua lại, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, háo hức nhìn Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao thấy trong tay hắn đang cầm đũa, trước mặt đặt một hộp điểm tâm, biết điện hạ đói bụng nên đã ăn chút bánh ngọt.

Nàng lập tức sai người đặt nồi lẩu xuống. Sau khi cung nhân rời đi, Nguyễn Dao mới dỗ dành hắn: “Nô tì đến muộn một lát, mong điện hạ thứ tội, nô tì sẽ dọn đồ ăn lên ngay.”

Tiểu thái tử sao có thể trách nàng được? Hắn lập tức mỉm cười gật đầu, ôm hộp điểm tâm ngồi xuống chờ đợi.

Nguyễn Dao đi dọn bàn, Triệu Hoằng cúi đầu mở hộp điểm tâm ra.

Hắn không biết điểm tâm có ngon hay không nên chỉ nghĩ trước tiên nên ăn một miếng bánh khoai sọ lót bụng.

Khi mở hộp ra, tiểu thái tử nhìn thấy một tờ giấy.

Tờ giấy trông như bị xé tùy tiện thành những mảnh dài và mỏng, các góc không chỉnh tề, còn bị vò nên để lại nhiều nếp nhăn.

Bên trên là dòng chữ do thái tử để lại.

Tiểu thái tử tò mò lấy tờ giấy ra, nghịch nghịch nó, nhìn trái nhìn phải, rồi trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.

Trên tờ giấy này ghi gì vậy?

Hắn xem không hiểu.

Triệu Hoằng suy đoán không sai, viết đến nét chữ phiêu dật, nhưng hắn không tính được lúc này tiểu thái tử không biết đọc.

Nhìn tờ giấy kia, trong mắt tiểu thái tử chỉ là những vết mực tụ lại với nhau, hắn không thể nhìn thấy rõ ràng hay hiểu được.

Bất quá tiểu thái tử hiện giờ cũng không phải đối thế sự hoàn toàn không biết, mấy ngày nay hắn đã vài vòng nội điện, tìm thấy nhiều thứ, có cả sách và thư tín.

Chỉ là những thứ đó hoặc trên kệ hoặc trong hộp, đều được để ở nơi an toàn.

Tiểu thái tử cũng thông minh. Tuy không biết bệnh tình của mình nhưng dần dần hắn cũng hiểu rằng thái tử không dễ dàng làm.

Biết mình đã bị mất trí nhớ, để bảo vệ mình và Dao Dao, tiểu thái tử có thể bất động liền bất động, dù nhìn thấy đồ vật gì hắn cũng để nguyên như cũ, không tùy tiện chạm vào.

Tuy nhiên, tờ giấy này được đặt một cách tình cờ như vậy.

Hộp điểm tâm vốn để điểm tâm. Tại sao lại có tờ giấy?

Ngoài ra, nét chữ trong sách vở đều ngay ngắn đoan chính, thư tín lại là vật bí ẩn, cả hai dù thế nào cũng không thể được viết tùy tiện như tờ giấy này.

Hơn nữa, những mảnh giấy bị nhào nặn và nhăn nheo, chỉ trắng hơn một chút so với túi giấy dầu.

Đại khái chỉ để bọc bánh thôi, không có gì quan trọng.

Lúc này Nguyễn Dao đang dùng móc nâng nắp nồi lẩu lên.

Triệu Hoằng muốn đi tới giúp đỡ, vội vàng nói: "Trời nóng quá, điện hạ ngồi xuống, đừng để bị thương."

Tiểu thái tử vẫn luôn nghe lời, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó nhìn cái nồi tò mò hỏi: "Dao Dao, trong này có gì vậy?"

Nguyễn Dao ấm áp nói: “Đây là thịt dê hầm, gân hươu và những món ăn ấm bụng khác.”

Tiểu thái tử đã ngửi thấy mùi thơm rồi, nhìn chằm chằm vào nồi lẩu chăm chú, lẩm bẩm: “Vậy khi nào chúng ta mới có thể ăn được?”

“Đợi lửa than làm nóng nồi là có thể ăn được.”

"Có thể nhanh hơn được không?"

Nguyễn Dao đặt bát đĩa trước mặt tiểu thái tử rồi nói: “Than củi đã cháy rồi, nhưng sẽ phải hâm nóng một lúc, sẽ không thể cháy mạnh như gỗ hay giấy.”

Sau đó, Nguyễn Dao nhìn thấy tiểu thái tử cúi đầu mở hộp điểm tâm ra.

Không đợi nàng phản ứng, nam nhân này đã lấy một mảnh giấy ném vào.

Mảnh giấy bốc cháy ngay lập tức khi gặp lửa, nhưng nó không lớn lắm và cháy rất nhanh.

Nguyễn Dao thấy vậy sửng sốt, vội vàng chạy tới nắm lấy tay tiểu thái tử: " Điện hạ cẩn thận kẻo bị thương." Sau đó nàng cảm thấy giọng điệu của mình quá vội vàng, liền chậm lại nói: "Về sau đừng làm như vậy nữa."

Tiểu thái tử thấy Nguyễn Dao đang nóng lòng, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, gật đầu.

Nguyễn Dao cũng biết, tiểu thái tử tuy rằng không hiểu gì, nhưng chỉ cần đồng ý sẽ nhớ, nên nàng mới yên tâm.

Sau đó nàng nhìn vào dưới đáy nồi, thấy tờ giấy đã cháy rụi hoàn toàn, nàng không khỏi thắc mắc liền hỏi: "Điện hạ, ngài vừa mới cho cái gì vào?"

Tiểu thái tử mỉm cười đáp lại bằng giọng trong trẻo: "Giấy vụn."

**********

Tác giả có lời muốn nói:

Thái tử:...

Tiểu thái tử: 0v0

Tờ giấy nhỏ xuống sân khấu sớm: Tôi sẽ dùng đống tro tàn đang cháy của mình để viết một lời bi thương!

Chú thích:

1. Dao Đài Ngọc Phượng: tên một loài hoa cúc nổi tiếng, cánh hình hoa sen, toàn thân trắng tinh.

2. Phong vân quỷ quyệt: ý chỉ sóng gió, hỗn loạn.

3. Môn la chính ý ta, chiết quế phương tư quân: Trích trong "Tống Thẩm Tế Thất Dạ Biệt" của Phàn Vân thời Nam Bắc triều. Ý của câu mình tìm hiểu được là "Khi bạn vuốt ve hoa quế, hãy nhớ rằng tôi đã ở bên cạnh bạn; khi hái hoa quế thơm, tôi đang nhớ về tài năng của bạn."

4. Dĩ kỳ sở hữu, dịch kỳ sở vô. Tiêm chỉ điều huyền, bát mặc thành đồ: theo mình tìm hiểu được ý câu này châm biếm sự nịnh nọt. Lấy thì mình có để đổi thứ mình không có, động tay điều khiển mọi thứ thành một bức hoạ (việc) như mong muốn.

Chú thích 3 và 4 nếu mọi người biết thì góp ý cho mình với nha.
« Chương TrướcChương Tiếp »