Chương 1: TỈNH LẠI CHÍNH LÀ ĐỘNG PHÒNG

“hoa” một chậu nước lạnh cứ thế giội xuồng đầu, Đông Phương Tiểu lập tức giật mình bật dậy từ trên giường, lọt vào tầm mắt chính là một màu đỏ rực, còn có trên người mình, một thân váy cưới đỏ rực, đây là….Động phòng sao?

Tiếp đó “ba” một cái tát đánh thẳng vào mặt, Đông Phương Tiểu còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra, một giọng nữ hà khắc liền vang lên bên tai.

“Đông Phương Tiểu, Dạ gia chúng ta mua ngươi về, cũng không phải là để cho ngươi hưởng thụ ngủ như vậy, ngươi mau đứng lên cho ta!”

Đông Phương Tiểu ngẩng đầu nhìn qua, thấy trước mắt một thiếu nữ một thân váy màu vàng nhạt đang nhướng mày khing thường mình, hơn nữa vừa nói, một bên liền muốn lần nữa động thủ với mình.

Theo bản năng nàng đưa tay bắt lấy được cổ tay cô gái kia, còn chưa kịp dùng sức, liền nghe được cô ta hét lên, “Đông Phương Tiểu, ngươi còn không buông tay?”

“Cô biết tôi là Đông Phương Tiểu, vậy cô là ai? Tôi tại sao lại ở chỗ này?”

Thiếu nữ kia lần dựng thẳng lông mày, hừ lạnh, “Như thế nào? Đông Phương gia các người ngay cả thủ đoạn bẩn thiểu như vậy cũng đã dùng rồi, bây giờ tiến vào gia tộc Dạ gia chúng ta, liền muốn giả ngu vờ vô tội sao? Tiện nhân!”

Mặc dù còn chưa hiểu rõ ràng đầu đuôi sự tình, nhưng mà chỉ nghe thiếu nữ trước mắt này nói chuyện, là đã khiến Đông Phương Tiểu đặc biệt không thích.

Cộng thêm cái tát vừa rồi vào sổ sách, Đông Phương Tiểu nâng chân lên đá một cước vào đầu gối thiếu nữ, khiến cô ta phù phù một tiếng liền quỳ trên mặt đất.

“Tôi không thích thái độ nói chuyện của cô, vô cùng không thích!”

“Ngươi!” Sắc mặt thiếu nữ giận dữ đến đỏ bừng, muốn đứng lên, nhưng đầu gối đau đớn khiến nàng lại ngã trở về.

Liếc mắt thấy hạ nhân xung quanh tựa hồ như đã sợ choáng váng, nàng ta giận dữ, “Đều thất thần ở đó làm gì? Còn không lên cho ta, đừng làm bị thương khuôn mặt, hung hăn giáo huấn nàng cho ta!”

Bọn hạ nhân như vừa mới tỉnh lại từ trong mộng, cùng nhau xông lên, thế nhưng là sau đó, xông lên như thế nào, thì bị ném về như thế đó.

Chỉ có một gã sai vặt thô bỉ, giơ gậy muốn đánh lén từ phía sau, bị Đông Phương Tiểu phát hiện, xoay người giành lấy trường côn, nhưng nàng bỗng dưng phát hiện toàn thân không có nội lực, bị trúng một côn khiến toàn thân mềm nhũn, cái ót bị đập vào một bên tủ quần áo.

Đông Phương Tiểu che đầu một cái, choáng váng một hồi, rất nhiều ký ức không thuộc về mình, liên tục không ngừng hiện ra trong đầu.

Hoá ra mình không có chết trong trận pháp kia ở thanh Lan, đây là Lăng Không Quốc của Tứ Nguyệt Đại Lục, không cùng thời gian không gian với Thanh Lan.

Ở đây không có Thanh Lan, không có ngự vương phủ, không có phụ vương Đông Phương Ngự sủng nàng tận xương, cũng không có mẫu phi cùng huynh đệ tỷ muội luôn bên cạnh.

Đi tới Minh vương phủ của Lăng Không quốc xa lạ, nàng không còn là công chúa Thanh Lam ngàn vạn sủng ái kia nữa, mà đã gả cho Thế Tử Dạ Vô Thương của Minh Vương phủ làm Thế tử phi.

Đông Phương Tiểu nhíu nhíu màu, trong trí nhớ của nguyên chủ, thế tử của Minh Vương phủ này là một người ‘bệnh nguy kịch’, tuỳ thời nóng nảy muốn gϊếŧ người, hoặc là gϊếŧ luôn cả người quen.

Cho nên nguyên chủ dưới tình huống không có bất kỳ năng lực phản kháng nào, bị người nhà của mình gài bẫy, sau đó chính là ngay trong đêm động phòng của mình bị doạ chết.

Cô gái trước mắt này là biểu muội của Dạ Vô Thương, bởi vì Vương phi không có nữ nhi, cho nên từ nhỏ nàng ta xem như là lớn lên trong Minh Vương Phủ.

Một mực tự xung là Đại tiểu thư của Minh Vương Phủ.

Nguyên chủ chưa xuát giá, nàng tìm cơ hội nhục nhã ức hϊếp nguyen chủ rất nhiều lần.

Ngay lúc Đông Phương Tiểu còn đang thất thần suy nghĩ, Mạnh Thiên Du đột nhiên nhào lên, lập tức bóp cổ Đông Phương Tiểu.

“Đông Phương Tiểu, ngươi tốt nhất nên nhớ rõ thân phận của ngươi, bất quá chỉ là một nữ nhân dựa vào chút thủ đoạn nhét được vào trong Dạ gia, cho dù bây giờ tạm thời ngươi được như ý, bất quá cũng chỉ là một tiện nhân mà thôi, ngươi cho rằng Dạ gia chúng ta sẽ thật sự thừa nhận hay sao?”

“Bản tiểu thu bóp chết ngươi, đơn giản giống như bóp chết một con kiến vậy!”

Tiện nữ nhân? Bóp chết?

Đông Phương Tiểu híp lại đôi mắt, không hiểu tại sao lại biến thành nữ nhi của nhà khác, không giải thích được bị người mắng, nàng còn không biết muốn đi bóp chết ai đây!

May mắn, thân thể này mặc dù yếu, nhưng chiêu thức võ công nàng vẫn còn có thể dùng rất lưu loát.

Mà Mạnh Thiên Du thật ra là chỉ một bộ dạng phô trương thanh thế, Đông PHương Tiểu hướng vào phía bụng Mạnh Thiên Du đá một cái, nàng ta liền đã co ro lăn ra ngoài.

Nghe tiếng kêu rên của nàng, nha hoàn sai vặt bên cạnh cuốn quýt liền muốn xông lên, thế như bị ánh mắt của Đông Phương Tiểu doạ cho đứng hình tại chỗ.

Nàng đứng bên người Mạnh thiên Du, từ trên cao nhìn xuống dùng một tay đè người đang té dưới đất, “mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, hôm nay ta đều là lấy thân phận chính thê mà gả vào, ngươi đối với ta bất kính như thế, Dạ gia có biết không?”

“Ta nhổ vào!” Mạnh Thiên Du khinh thường, “ngươi tiện nhân này, ngươi là cái thá gì? Dạ gia chúng ta là nơi ngươi có thể với tới sao? Biểu ca ta người như ngươi cũng muốn mơ tưởng? thả ta ra, xem ta có xé nát miệng ngươi hay không!”

Đông PHương TIểu cười, cảm thấy lập trường của cô nương trước mắt này nàng có chút không hiểu thấu, nàng ta chỉ là một biểu muội khác họ, chuyện của Dạ gia nàng ta cũng có thể vòng vào nói chuyện?

“Nếu trèo cao không được sao ta còn có thể lấy thân phận chính thê đứng ở chỗ này?”

“Tiện nhân! Ngươi không biết xấu hổ!”

Mở miệng là một tiếng tiện nhân, kêu rất sung sướиɠ đi, Đông Phương Tiểu mặt bất động thanh sắc trên tay dùng sức.

Mạnh Thiên Du lập tức cảm thấy một hồi hít thở không thông.

Đông Phương Tiểu hừ lạnh, “nếu như ta nhớ không lầm, Minh vương là thân đệ đệ của hoàng thượng, ta là Thế tử phi mà Minh vương phủ cưới hỏi đàng hoàng, ngươi mắng ta như thế, là tội danh gì?”

Lời này khiến Mạnh Thiên Du sắc mặt trắng bệch nhíu mày, đồng thời híp mắt lại nhìn Đông PHương Tiểu, trước kia nữ nhân này ở trước mặt mình chính là một bộ nhu nhu nhược nhược không dám nói lời nào, tại sao hôm nay lại….

Căn bản vốn không để ý đến Mạnh Thiên Du suy nghĩ như thế nào, Đông Phương Tiểu nhìn bốn phía một chút, nhìn thấy khắc bàn* bên tường, bây giờ đã sắp tới giờ Hợi, vị thế tử kia lại không có xuất hiện.

*khắc bàn: dụng cụ chỉ thời gian

Đây là có chuyện gì? Mới đại hôn đã không thấy tân làng, ngược lại là biểu muội của tân lang chạy đến đây diêu võ giương oai?

Chuyện này là Minh Vương phủ ngầm đồng ý? Hay là…

Thừa dịp Đông Phương Tiểu phân tâm, Mạnh Thiên Du trốn thoát, lảo đảo đứng dậy, “ngươi đang nhìn cái gì? Chờ cái gì? Biểu ca ta sẽ không tới, một nữ nhân như ngươi, biểu ca ta làm sao có thể ưa thích, sẽ không ai thừa nhận thân phận của ngươi!”

Nghe vậy, Đông Phương Tiểu không nhịn được nhíu mày, hai nha hoàn bên cạnh Mạnh Thiên Du lôi kéo nàng ta lui về sau một bước, thế nhưng lại bị nàng ta hung hăn hất ra.

“Một đám phế vật vô dụng!”

Sau đó nàng ta lại là một mặt ngoan lệ, “Ngươi bất quá chỉ là một tiểu tiện nhân, ngươi…”

Lời còn chưa kịp nói xong, lụa đỏ vốn dĩ treo ở mép giường trong nháy mắt quấn lấy cổ Mạnh Thiên Du.

Đông Phương Tiểu một tay kéo lấy lụa đỏ, Mạnh Thiên Du phải dùng mũi chân nhón hết cở mới có thể hô hấp được một chút.

Không đợi Đông PHương Tiểu nó chuyện, nàng ta đã tê tâm liệt phế hô hào, “Đông PHương Tiểu, ngươi dám! Ngươi dám!”

“mạnh Thiên Du, ngươi nên tìm hiểu một chút, sự kiên nhẫn của ta không nhiều!”

Hít thở không thông hương vị thật sự không dễ chịu, Mạnh Thiên DU vừa muốn nói chuyện, cửa phòng đột nhiên bị đυ.ng vỡ.

Đông Phương Tiểu ngước mặt một cái, sững sờ tại chỗ, lụa đỏ trong tay từ từ buông lỏng….