Chương 12

Lam Diệp ngồi trong phòng nghỉ, trong lúc tâm trạng còn chưa thể yên bình, cửa phòng mở ra nhẹ nhàng, để lộ một góc nhỏ của hành lang bên ngoài. Lam Diệp cảm nhận có sự di chuyển, và khi cô nhìn kỹ hơn, cô thấy hình bóng của một người đang tiến về phía cửa. Đó là Nguyên Khôi, anh đứng ở đó với vẻ mặt trầm tư.

Lam Diệp không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy Nguyên Khôi đột ngột xuất hiện. Trái tim cô như bị cuốn vào một vòng xoáy mãnh liệt, đập nhanh hơn bao giờ hết. Ánh mắt cô không rời khỏi hình bóng đang đứng trước mặt mình, nhưng đó là sự thật không thể chối cãi.

Nhưng đó là Nguyên Khôi, người mà cô vừa mới gặp ở bệnh viện của ba Nghiêm Hân. Và bây giờ, anh ấy đứng đây, trước mắt cô, thật sự khá bất ngờ. Lam Diệp cảm nhận một sự chao đảo trong tâm trạng, những cảm xúc từ quá khứ một lần nữa quay trở lại, dồn nén và chạy tràn qua từng tế bào trong cơ thể cô.

Ánh mắt của cô không ngừng quét qua từng nét khuôn mặt của Nguyên Khôi, như muốn ghi sâu vào trí nhớ để không bao giờ quên đi hình ảnh này. Đôi mắt ấy, ánh mắt mà cô đã từng ngao du trong suốt những giây phút thăng hoa và cũng đã từng ngậm ngùi nhớ mong trong những tháng ngày tĩnh lặng.

Cô cố gắng kiềm chế những cảm xúc đang bùng phát, nhưng tim cô vẫn không thể dừng lại sự đập mạnh. Đúng như lần gặp trước, Lam Diệp lại cảm nhận sự kỳ diệu của thời gian, khi một người từng xuất hiện trong suy nghĩ, bây giờ lại đứng trước mặt cô, thực tại và sống động hơn bao giờ hết.

Bất ngờ, Nguyệt Duy bước đến và nắm lấy cánh tay của Nguyên Khôi, họ cùng nhau tạo nên một khoảnh khắc vui vẻ ngay trước cửa phòng nghỉ. Sự âu yếm và tình tứ trong cách họ nắm tay nhau khiến Lam Diệp cảm thấy như một cơn gió lạnh thổi qua tâm hồn ấm áp của cô. Bất chấp những cảm xúc riêng đang cháy bùng trong lòng, cô không thể không nhận ra sự hạnh phúc tràn đầy trên gương mặt họ.

Sau nhiều năm như thế bọn họ vẫn cùng nhau vui đùa như thế, có thể bây giờ bọn họ đã nâng cấp lên tình yêu rồi. Một thời gian dài như vậy mà

Nhìn họ cười đùa, tâm trạng của Lam Diệp trở nên phức tạp hơn. Mặc dù cô đã cố gắng dày vò bản thân mình để quên đi, nhưng việc thấy Nguyên Khôi và Nguyệt Duy hạnh phúc bên nhau vẫn khiến cho những ký ức cũ trỗi dậy. Cảm giác buồn đau bỗng nhiên tràn ngập cô, nhưng cô không muốn để bất kỳ ai thấy được.

Lam Diệp đứng đó, như một người bất đắc dĩ chứng kiến cảnh tượng đáng ngạc nhiên. Cô cảm thấy mình như một người đứng ngoài cuộc

Ngay sau đó, Nguyệt Duy quay sang Nguyên Khôi với biểu hiện đầy phấn khích và ríu rít nói: "Cậu đã thật sự đến đón mình à? Mình đã nói đùa thôi mà."

Nguyên Khôi mỉm cười và trả lời: "Cậu nói đùa thì tớ cũng đùa thôi, nhưng mà thấy cậu cần tớ những lúc thế này nên đến đón."

Nguyệt Duy vui vẻ nhìn xuống tay Nguyên Khôi đang cầm lỉnh khỉnh một số thức ăn và hỏi: "Tại sao cậu lại mua đồ ăn tối cho tớ vậy?".

Nguyên Khôi trả lời, biểu cảm dịu dàng: "Tớ nghĩ sau cuộc phẫu thuật dài như vậy, cậu chắc chắn chưa kịp ăn gì. Và tớ nghĩ... chắc chắn cả ngày làm việc cũng làm cậu rất mệt mỏi."

Lời giải thích của Nguyên Khôi khiến cho biểu cảm hạnh phúc trên khuôn mặt của Nguyệt Duy càng trở nên rạng rỡ hơn. Lam Diệp, ẩn sau cánh cửa, nghe thấy mọi thứ như một khúc ca hạnh phúc mà Lam Diệp khó chịu.

Lam Diệp lắc đầu, trong lòng cô thoảng đãng một cảm xúc gì đó, một loại hoài nghi với tình yêu và hạnh phúc mà nó mang lại. Từng nhịp đập của trái tim cô trở nên chậm lại, khiến cho âm nhạc hạnh phúc kia trở thành một giai điệu xa xăm, không thể nào chạm đến.

Lam Diệp tự hỏi liệu có nên rời khỏi nơi này ngay lập tức hay nên chờ cho đến khi Nguyên Khôi và Nguyệt Duy đã đi xa. Cô thắt chặt tay áo, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, như muốn định đoạt một quyết định quan trọng. Cảm giác tim đập nhanh, hơi thở trở nên khó khăn, và tâm trí cô lạc vào một mớ hỗn độn.

"Có lẽ tốt hơn nếu tôi đợi họ đi xa trước khi ra ngoài," Lam Diệp thầm suy nghĩ, hy vọng rằng việc này sẽ giúp cô tránh một tình huống khó xử và cảm xúc không mong muốn. Cô nằm lòng rằng quyết định đúng đắn luôn đi kèm với sự kiên nhẫn.

Không phải cô sợ đối mặt, nhưng cô cũng không muốn để Nguyên Khôi thấy cô phải làm việc cùng Nguyệt Duy, cô biết rằng cô ta cũng chẳng nói cho cậu biết là cô chính là Bác sĩ chính còn cô ta là phụ tá đâu, từ đầu nhìn nét mặt của Nguyệt Duy, cô đã biết rằng cô ta khó chịu với mình.

Trong khoảnh khắc đó, Lam Diệp quyết định chấp nhận cuộc chơi của số phận. Cô thư thả đi bộ ra khỏi phòng nghỉ, cố gắng giữ vững bản thân và không để bất cứ biểu cảm nào thể hiện cảm xúc bên trong cô.

Bước ra ngoài, cảm giác không khí tươi mát của hành lang bệnh viện làm dịu đi một chút căng thẳng trong lòng Lam Diệp. Cô quyết định đi về nhà nghỉ ngơi nhưng phía xa nhìn thấy Nguyên Khôi và Nguyệt Duy cười đùa với nhau, những cảm xúc trong lòng Lam Diệp vẫn còn đang bùng cháy. Cô cảm thấy ghen tỵ, cảm giác bản thân như một người bất lực, không thể làm gì để ngăn chặn những rung động sâu thẳm trong trái tim.

Ánh đèn dịu dàng trong căn phòng chung cư của Lam Diệp tạo nên không gian ấm áp và yên bình. Cô nằm trên giường, người mệt mỏi sau một ngày dài làm việc căng thẳng. Bàn tay mỏng manh của cô nắm chặt một cuốn sách y khoa, những trang sách mở ra trước mắt nhưng tâm trí cô vẫn đang lạc hướng về những suy nghĩ riêng.

Nhìn ra khỏi cửa sổ, ánh đèn thành phố lấp lánh tạo nên một bức tranh mênh mông của cuộc sống đang diễn ra ngoài kia. Lam Diệp hít thở sâu, cố gắng đưa tâm trí trở lại thực tại. Cô đặt cuốn sách xuống bên bàn đầu giường và thư giãn cơ thể trên tấm nệm êm ái.

Ngày mới sắp bắt đầu, và cô cảm nhận một sự phấn khích nhẹ nhàng trong lòng. Dù cuộc sống có đầy thách thức và khó khăn, nhưng công việc y học vẫn luôn là niềm đam mê và nguồn động viên cho Lam Diệp. Cô tự hỏi liệu mình có thể tìm thấy một lối thoát cho những tình cảm phức tạp mà cô đang trải qua hay không.

Nhấp nháy ánh đèn ngoài cửa sổ đã dần trở nên thưa thớt, và mắt cô cũng cảm thấy mệt mỏi. Lam Diệp cuối cùng đưa tay tắt đèn, chìm vào giấc ngủ mơ màng, hy vọng rằng sẽ có một ngày mới đầy năng lượng và những cơ hội mới đang chờ đợi cô.

-----

Một buổi sáng dịu dàng, ánh nắng mặt trời len lỏi qua cửa sổ, tạo nên không gian ấm áp trong ngôi nhà nhỏ của ông bà nội. Lam Diệp đã quyết định tận dụng thời gian nghỉ ngơi để thăm ông bà, người đã luôn là nguồn cảm hứng và ủng hộ lớn trong cuộc sống của cô. Nhưng hôm nay, bà nội đã đi sang nhà mấy bà bạn chơi rồi chỉ còn mỗi ông ở nhà.

Ngay khi cô bước vào căn nhà cổ kính, từng góc nhỏ trong ngôi nhà đều tràn đầy những kỷ niệm thân thương của cô.

Nhìn quanh, cảm giác như thời gian đã dừng lại. Những bức tranh vẽ tay của cô từ thời thơ ấu vẫn còn treo trên tường, những cuốn sách mà ông nội dành tặng cô vẫn đặt ngay trên kệ sách. Mùi hương của những bữa ăn trưa cùng ông nội cứ như vẫn đọng lại trong không gian.

Lam Diệp ôm lấy mảnh ký ức ấm áp này trong lòng. Đôi mắt cô tỏa sáng khi nhìn thấy ông nội đang đứng ở phía xa, đón cô bằng nụ cười mỉm cười đầy yêu thương.

Từng bước chân trên lát gạch nhà, tiếng lách cách nhẹ nhàng của bàn chân trở thành giai điệu quen thuộc, như một bản nhạc kỷ niệm chơi vang trong không gian. Cảm giác ấm áp và dễ chịu lan tỏa qua từng phần của cơ thể, làm cho Lam Diệp cảm nhận mọi thứ như lúc trước, như thời gian chưa bao giờ trôi qua.

Không gian này vẫn còn nguyên vẹn, nhưng cảm xúc và tâm hồn của Lam Diệp đã trải qua nhiều thăng trầm, đã thêm mạnh mẽ hơn và chín muồi hơn. Mỗi lần quay trở lại, cô lại nhận ra rằng ngôi nhà này không chỉ đơn thuần là nơi ở, mà còn là nơi chứa đựng những ký ức, những giá trị và tình thân thương đích thực.

Sau đôi chút lặng lẽ đọng lại trong không gian, ông nội của Lam Diệp nhận ra tiếng bước chân nhẹ nhàng của cháu gái mình. Ngay lập tức, ông liền lật đật ra khỏi ghế ngồi và bước về phía cửa.

Điều này chẳng khác nào một hình ảnh quen thuộc trong lòng Lam Diệp. Ông nội vẫn giữ nguyên vẻ trẻ trung dù đã ngoài tuổi 70, và tâm hồn ông luôn tràn đầy nhiệt huyết và sự yêu thương đối với cô cháu gái duy nhất.

Ong nội đã chạy đến đón Lam Diệp với vẻ hồn nhiên và hạnh phúc tràn đầy trên khuôn mặt. Đôi bàn tay tận tụy của ông nắm chặt đôi tay của Lam Diệp, như thể ông muốn chắp cánh cho cô bay lên trên những mảng ký ức xanh tươi.

Ông đã mỉm cười và bắt đầu chọc ghẹo một cách đáng yêu. "Cháu gái à, lâu rồi mới thấy cháu đến thăm ông nội đấy?".

Lam Diệp không kìm được nụ cười trên môi, cảm giác yêu thương từ ông nội đã đắm say cả tâm hồn cô. "Dạ, con cũng nhớ ông nội lắm ạ. Cháu đã làm việc bận rộn lắm nên mới không có thời gian đến thăm ông được."

Ông nội gật đầu với sự hiểu thấu." Đấy là tốt, nhưng đừng quên còn có ông nội đang đợi cháu đấy!".

Lam Diệp cười nhẹ, nắm chặt tay ông nội. "Dạ, cháu sẽ cố gắng hơn ạ."

Hai người cùng nhau bước vào ngôi nhà nhỏ, nơi mà thời gian dường như chẳng làm mất đi bất cứ điều gì. Mỗi cuộc trò chuyện, mỗi cử chỉ nhỏ đều đọng lại như những hạt giọt tình thân thương, tạo nên một không gian ấm áp, nơi mà Lam Diệp luôn tìm thấy niềm vui và bình yên sau những ngày làm việc căng thẳng.

"Nào nào, vào nhà nào, ông có rất nhiều chuyện kể cháu nghe," ông nội nói với một sự háo hức trẻ trung, như một người luôn đang tràn đầy ý tưởng muốn chia sẻ với người thân.

Lam Diệp và ông nội ngồi xuống trên ghế sofa trong phòng khách, ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ làm cho không gian trở nên rực rỡ và tươi vui hơn bao giờ hết. Ông nội bắt đầu kể những câu chuyện thú vị từ quá khứ, như những chiếc lá mùa thu rơi từ những ngọn cây ký ức. Từ những câu chuyện về thời thơ ấu của Lam Diệp cho đến những trải nghiệm của ông nội, mọi lời kể chứa đựng những giá trị và bài học quý báu.

Lam Diệp nghe mê mải, vô cùng đắm chìm trong những lời kể của ông nội. Mỗi câu chuyện đều như một cánh cửa mở ra thế giới của quá khứ, cho cô thấy những khía cạnh mới và sâu sắc hơn về ông nội và cả gia đình mình. Ông nội thường nói một cách dí dỏm và hóm hỉnh, khiến cho cả hai không khỏi cười lên vui vẻ. Những khoảnh khắc như thế này giúp cô nhận ra giá trị của việc duy trì mối quan hệ với người thân trong cuộc sống bận rộn hiện tại.

Cảm giác ấm áp và hạnh phúc lan tỏa trong không gian nhỏ này, khiến cho cả Lam Diệp và ông nội đều cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh. Trong những khoảnh khắc này, ông nội đã tạo nên những kí ức đáng trân trọng và giúp cho Lam Diệp thấu hiểu hơn về nguồn gốc và giá trị thực sự của gia đình.

Lam Diệp và ông nội cùng nhau ngồi vào bàn ăn, nơi đã chứng kiến biết bao bữa ăn gia đình và những chia sẻ trò chuyện thú vị. Mặc dù thời gian có trôi đi, bàn ăn vẫn giữ lại hương vị quen thuộc, là nơi gắn kết tình thân gia đình.

Lam Diệp cảm ơn ông nội bằng một nụ cười ấm áp. "Cảm ơn ông nội đã hiểu cho Lam Diệp. Dù sao thì, dù có bận rộn thế nào, Lam Diệp cũng sẽ luôn nhớ đến ông nội và những ngày tháng đã cùng nhau trải qua."

Ông nội gật đầu, nhấn mạnh. "Cháu đúng là đứa cháu tốt của ông nội. Ông nội tự hào về cháu lắm."

Hai người ngồi đối diện nhau, trong không gian yên bình của ngôi nhà tràn ngập tình cảm gia đình. Cảm giác ấm áp và đầy ý nghĩa trong những lời chia sẻ tạo nên một mảng hình ảnh đẹp trong trái tim cả Lam Diệp và ông nội

"Đã vậy còn làm nghề giúp đỡ người khác, cứu người nữa. Không phải như ba mẹ cháu đâm đầu vào kinh doanh mà không quan tâm đến gia đình này"

Ông nội nhìn Lam Diệp, tội nghiệp cháu mình, từ nhỏ đến giờ ăn bửa cơm đầy đủ chỉ đếm trên đầu ngón tay, cuộc sống này khắc nghiệt đối với cháu của ông quá

Lam Diệp chỉ biết cười trừ, ba mẹ không quá khắc nghiệt với cô, lúc trước cũng chỉ nói rằng cô làm sao cũng được miễn là cô lên lớp cho người ta biết rằng con gái của ba mẹ không phải người tệ nhất. Nhưng từ lúc chị cô bị tai nạn phải nằm viện cả năm trời đã khiến tâm lý của mẹ cô rơi vào vực thẩm. Bà đã thay đổi cách thức dạy con, kiểm soát và ép buộc đến việc làm của cô bây giờ cũng là cô tự kiếm, tiền ăn uống từ lúc chọn làm Bác sĩ đến bây giờ cũng là cô tự làm mà có. Mẹ đã nói với cô nếu cô chọn con đường này thì tự cô bước đi, không nghe lời của mẹ dạy thì hậu quả sau này cô tự mà gánh.

Nhiều lần, khi Lam Diệp cố gắng tìm kiếm một công việc để cải thiện cuộc sống, bóng dáng của mẹ cô đã hiện hữu như một vật cản không thể vượt qua. Đó là những lúc mẹ cô không chỉ đứng đằng sau để ngăn cản bước tiến của Lam Diệp. Những lời đắn đo và rào cản của mẹ khiến phải đối mặt với một sự hiểu lầm và tranh cãi liên tục. Những lần đó, cô cảm nhận mình bị kìm hãm, không được tự do thể hiện bản thân và khám phá những khả năng của mình. Những lời khuyên cảnh báo và những ánh mắt lo lắng đã khiến Lam Diệp phải đối mặt với một cảm giác như cô không thể tự do, không thể thể hiện bản thân và theo đuổi những ước mơ của mình.

Chị cô đã sống một cuộc đời mà ba mẹ muốn, cô thì muốn sống cho mình, muốn làm điều mình thích chẳng lẽ là sai sao? Khi chị Lam Nhi bị tai nạn, niềm tin của mẹ gần như sụp đổ, để những đứa con mình để nó thoải mái mà không kiểm soát sẽ trở nên như thế từ ngày đó mẹ cô đã thay đổi hoàn toàn....

"Con trở thành Bác sĩ thật có ích đó nha, lúc nào ông nội cần con đều sẽ có mặt".

Lam Diệp nhẹ nhàng đáp, ánh mắt ấm áp của cô dành cho ông nội tràn đầy tình cảm. Cô biết rằng ông nội luôn mong muốn điều tốt lành cho cô, và việc trở thành một bác sĩ thực sự là một niềm tự hào của ông nội.

Lam Diệp xoa nhẹ đôi bàn tay già nua của ông nội, đôi mắt của cô tràn đầy lòng biết ơn. Cô hứa rằng mình sẽ không ngừng cố gắng, vươn lên và làm cho ông nội tự hào hơn nữa. Ông nội cười tươi, đặt tay của mình lên má Lam Diệp và thầm cảm ơn vì có một cháu gái thật đáng tự hào.

----

"Thôi thì lần sau con sẽ đến cùng mẹ và bố nữa, ông nhớ chuẩn bị những món ăn ngon nhất để chúng con cùng nhau thưởng thức nhé."

Ông nội cười rạng rỡ, nhấc mày lên một chút và đáp lại, "Được, được, con cứ yên tâm. Ông sẽ làm những món mà con yêu thích nhất."

Hai người cùng chia sẻ một tiếng cười ấm áp. Lam Diệp cảm thấy thời gian ở bên ông nội luôn trôi qua thật nhanh. Đây là những khoảnh khắc quý báu mà cô luôn trân trọng, bởi đó là cơ hội để cô kết nối với quá khứ và cảm nhận tình cảm gia đình sâu sắc.

Sau khi trò chuyện thêm một lúc nữa, Lam Diệp nhận ra rằng đã đến lúc phải ra về. Cô đứng dậy và ôm chặt ông nội trong vòng tay. "Con đi đây ạ, ông nhớ giữ gìn sức khỏe và chăm sóc bản thân nhé. Dặn cả bà nữa"

Ông nội gật đầu và ôm cô một cái. "Con cũng đừng quên nghỉ ngơi đầy đủ và chăm chỉ làm việc nữa đấy."

Lam Diệp cười và gật đầu, rồi bước ra khỏi nhà ông nội với tâm trạng ấm áp. Cô biết rằng mọi kỷ niệm và tình cảm trong ngôi nhà này luôn đọng mãi trong trái tim cô, đem lại sự lạc quan và động viên cho những ngày tới.

----

"Diệp nhi yêu dấu, vài hôm nữa có mấy ngày nghỉ lễ, mày có nghỉ không?".

Nghiêm Hân gọi đến, chưa kịp để Lam Diệp nói gì thì đã nghe cô chí chóe.

"Hân Hân à, mày nhìn đồng hồ xem đi mấy giờ rồi? Là một giờ khuya đấy!!!!".

Nghiêm Hân bên kia dây chuyền cười to "Tính gọi sớm hơn mà quên mất, giờ nhớ ra thì gọi hỏi".

"Để xem, chi vậy ?".

"Thôi mà, đừng có khó chịu vậy chứ. Định rủ bác sĩ Diệp đi chơi dịp lễ thôi mà".

Lam Diệp trề môi, lại báo tới chứ đi chơi gì.

"Có ai rủ nhau đi chơi một giờ khuya không nhỉ?".

"Diệp nhi à, hôm trước tao vừa thấy có một khu cấm trại mới mở ở thành phố kế bên ấy, chúng ta cùng đi đi".

Nghiêm Hân háo hức lựa chọn nơi để đi chơi, lâu lắm rồi chưa được thoải mái, từ lúc Lam Diệp trở thành bác sĩ thật khó để đi chơi cùng nhau.