Chương 10

[Tổ mẫu sớm biết hôm nay nên hà cớ gì ngày xưa bà luôn lấy đồ trong phủ bổ sung cho nhị thúc, kiếp trước sau khi nhị thúc đến phủ thì để ý đến mẫu thân, tổ mẫu còn giúp nhị thúc tạo cơ hội, còn khiến phụ thân hiểu lầm mẫu thân của mình nữa.]

Lâm thị bị những lời này làm cho đầu óc trống rỗng, không dám tin người mà nàng luôn kính trọng không chỉ vì tình riêng mà muốn gϊếŧ Bạch Quất, thậm chí còn muốn hại nàng nữa chứ!

Mắt của Ngư Tây Hành mang hàn băng, bị tức đến bật cười.

Người "mẫu thân" này của hắn thật sự rất tốt bụng.

Ngư Tây Hành lạnh lùng liếc nhìn Diêu thị đang nằm sụp trên đất, ánh mắt lộ ra vẻ chán thấy rõ: “Đã xuất hiện kẻ trộm trong phủ vậy việc có báo quan hay không không phải là chuyện mà một mình mẫu thân có thể quyết định được, hơn nữa, trước mặt bao nhiêu người mà mẫu thân không giữ hình tượng còn khóc lóc thê thảm như vậy có ra thể thống gì không?”

Nói xong, hắn gọi một thị vệ đến, lạnh lùng ra lệnh: “Đến Thiện Thảo Đường mời một vị nữ đại phu đến khám kỹ cho lão phu nhân, tuổi của lão phu nhân đã cao rồi, bà ấy không coi trọng thân thể mình nhưng ta là vãn bối không thể không quan tâm được.”

Diêu thị túm lấy vạt áo của Ngư Tây Hành, giọng khàn khàn kêu lên: “Đừng đi!”

Ngư Tây Hành lùi lại một bước gạt tay Diêu thị ra, lạnh giọng trách mắng thị vệ đang đứng ngẩn ra: “Còn không mau đi đi!”

Thị vệ vội vàng quay người đi mời đại phu.

Thấy vậy, Diêu thị không chịu nổi nữa mà trợn mắt ngất đi.

Nhưng Ngư Tây Hành không có ý định bỏ qua cho bà ta dễ dàng như vậy.

Hắn gọi quản gia đến: “Người ở Bảo Thiện Đường lơ là nhiệm vụ để mẫu thân gặp nguy hiểm, bán hết bọn nha hoàn nhất đẳng và ma ma đi, những người khác thì bị trừ nửa tháng bổng lộc, điều đến viện khác.”

“Ngoài ra, đi mời phủ doãn đến, nhất định phải tìm ra kẻ nào đã ép buộc mẫu thân sau hòn non bộ hôm nay cho ta.”

Ngư Quyển Quyển nằm trong lòng phụ thân, cái miệng nhỏ tròn thành hình chữ “O” ngạc nhiên.

[Phụ thân của ta đẹp trai quá đi! Lần này tổ mẫu mất mặt rồi~]

Ngư Tây Hành cúi đầu, thấy đôi mắt lấp lánh của Quyển Quyển đang nhìn hắn cười rất đáng yêu.

Ánh mắt hắn dịu đi, đưa tay thon dài nhéo lên má nàng rồi bật cười.

Tuy nữ hài còn nhỏ tuổi nhưng thẩm mỹ tốt thật.

Chưa đến một canh giờ mà thị vệ đã dẫn nữ đại phu đến.

Ngư Tây Hành đến Bảo Thiện Đường, Lâm thị dẫn Quyển Quyển và Ngư Bạch Quất về viện.

Trong thời gian này, thỉnh thoảng có nha hoàn đến báo tình hình bên Bảo Thiện Đường, Quyển Quyển vui vẻ nằm trong lòng mẫu thân nghe ngóng rất thoải mái.

Thải Xuân đứng trước giường, vẻ mặt tám chuyện: “Phu nhân, không thấy người đâu cả, nữ đại phu đi rồi mà mặt còn đỏ bừng.”

“Lão thái thái tỉnh lại thấy người bên cạnh đều bị bán đi, tức đến trợn trắng mắt lại ngất thêm lần nữa rồi.”

“Lão gia ở đó nổi giận lắm, đúng rồi, người tư thông với lão phu nhân hóa ra là võ sư của nhị thiếu gia, giờ đã bị phủ doãn dẫn đi rồi…”

Lâm thị mím môi không nói gì, thiện ác có báo, nếu không nghe thấy tiếng lòng của Quyển Quyển thì có lẽ tam nhi của nàng giờ đã gặp chuyện không hay rồi.

Quyển Quyển chăm chú nghe một lúc, nhưng sức lực trẻ con có hạn, chưa bao lâu nàng đã ngủ thϊếp đi.

Lâm thị định bảo Thải Anh bế Quyển Quyển vào gian bên ngủ, nhưng không ngờ lại có một tiểu hài tử khác xông vào.

Là Ngư Nam Tinh, hắn vội vã, vừa vào đã quỳ xuống trước giường Lâm thị: “Mẫu thân, người mau đến Bảo Thiện Đường cứu tổ mẫu đi! Phụ thân đang rất nổi giận muốn đuổi tổ mẫu đi kìa ạ!”

Ngư Nam Tinh không biết xảy ra chuyện gì, hắn nghe người ta nói khi đang làm công khoá trong phòng, nhưng hắn không dám tìm phụ thân, nên đành cầu mẫu thân.

Tổ mẫu thường mang đồ chơi và đồ ăn vặt ngoài phố cho hắn, hơn nữa khi hắn gây chuyện, bà luôn chắn trước mặt phụ thân bảo vệ cho hắn, bây giờ nghe nói phụ thân nổi giận với tổ mẫu, hắn rất lo lắng.