Chương 9

Ngư Bạch Quất lùi lại một bước, nếu nam nhân kia làm hại tổ mẫu, thì một đứa trẻ bảy tuổi như hắn có thể làm được gì chứ?

Hơn nữa nghe lời của muội muội, bây giờ hắn mới nhìn thấy hòn non bộ đã cảm thấy sợ hãi.

Hắn do dự đứng sau hòn non bộ, đang không biết phải làm sao thì thấy thư đồng của đại ca đi ngang qua.

Mắt của Ngư Bạch Quất sáng lên, gọi to: “Tôn Nam ca ca, mau đến giúp đệ với!"

Tiếng gọi của hắn vừa ra, tiếng động sau hòn non bộ biến mất, thay vào đó là tiếng sột soạt mặc y phục.

Đợi Tôn Nam đến, Diêu thị đã từ sau hòn non bộ đi ra, bà có chút không tự nhiên chỉnh lại tóc.

"Tổ mẫu, người không sao chứ?" Ngư Bạch Quất hỏi: “Con vừa nghe thấy tiếng kêu của người, lo người xảy ra chuyện, nhưng không dám tiến lên, nên gọi người đến giúp."

Năm nay Diêu thị đã bốn mươi, mười tám tuổi bà được gả cho phụ thân của Ngư Tây Hành làm bình thê, ba năm sau khi gả qua thì phu quân chết, nhưng Ngư Tây Hành là người có chí, tuổi còn trẻ đã leo lên chức Thượng thư, hơn nữa trong phủ trên dưới đều rất tôn trọng bà, bà cũng không phải chịu khổ, hai mươi năm trôi qua vẫn phong vận như xưa.

Bà thấy ánh mắt của Ngư Bạch Quất trong sáng, trên mặt lo lắng không giống giả vờ, mới thả lỏng ra, đang chuẩn bị dặn hắn đừng nói với ai thì Ngư Tây Hành dẫn người vội vã chạy đến.

Nhìn thấy nhiều người theo đến, mắt của Diêu thị giật giật.

Sao lại nhiều người thế.

Thấy Ngư Bạch Quất đứng tốt, Lâm thị thở phào nhẹ nhõm, ôm hắn khóc òa lên.

"Mẫu thân, con không sao, nhưng có lẽ tổ mẫu đã bị thương rồi, mau mời đại phu đến xem cho tổ mẫu đi ạ."

Ngư Tây Hành nhìn Diêu thị, thần sắc quan tâm hỏi: “Mẫu thân bị thương à? Ta nghe hạ nhân nói Lưu Vũ đình có rắn độc, nên dẫn gia đinh vội vã đến."

Diêu thị cứng đờ, sau đó vội nói: “Đúng, là rắn độc, ta vừa thấy nó nên bị dọa ngã."

Bà chỉnh lại mái tóc có chút rối của mình, cười gượng gạo.

Mặc dù Ngư Bạch Quất bị Lâm thị ôm chặt, nhưng nghe thấy lời của tổ mẫu thì vô thức phản bác.

"Không phải vậy đâu phụ thân, là có người làm tổ mẫu bị thương, nam nhân đó còn đe dọa tổ mẫu nói muốn gϊếŧ tổ mẫu nữa."

Mặt Diêu thị giật giật vài cái, bị lời trẻ con không kiêng nể này dọa cho run rẩy.

Bà không biết Ngư Bạch Quất đã nghe thấy bao nhiêu, lúc này cả người sợ đến phát run.

Ngư Tây Hành như không phát hiện ra điều gì, thần sắc không đổi: “Chẳng lẽ là trong phủ có kẻ trộm, làm mẫu thân bị kinh hãi, ta sẽ cho người báo quan."

Diêu thị sợ đến mức muốn khóc mà không có nước mắt: “Không cần, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, hơn nữa ta không bị làm sao cả, nên cứ bỏ qua chuyện này đi."

[Tổ mẫu thế này chắc là bị dọa khóc, ta nhớ người tư tình với bà là mối tình đầu của bà, bây giờ là sư phụ võ thuật của Nhị ca mà.]

Thần sắc của Ngư Tây Hành vẫn rất bình tĩnh, Lâm thị ngừng khóc, chỉ có Ngư Bạch Quất lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.

Hả? Tư tình? Tư tình gì?

Bên Nhị ca lại có người như vậy sao, Ngư Tây Hành quyết không để hắn tiếp tục ở trong phủ nữa.

Vì thế hắn nghiêm giọng nói: "Mẫu thân không cần sợ, ta nhất định phải tìm ra kẻ trộm trong phủ."

Diêu thị sợ đến mức lao tới, không quan tâm đến hình tượng.

Ngư Tây Hành bế Quyển Quyển, mặt không đổi sắc lui lại một bước, khiến Diêu thị lao vào khoảng không.

"Các người lui xuống, lui xuống hết đi!" Diêu thị hướng đến đám hạ nhân xung quanh hét lên.

Ngư Tây Hành không nói gì, chỉ đứng đó lặng lẽ nhìn bà.

Đợi hạ nhân đều lui xuống, Diêu thị mới vô lực ngã xuống đất: “Tây Hành, ta không bị thương nên con đừng điều tra nữa."

Diêu thị gả đến rồi mang thai một nam hài, bây giờ nhi tử của bà dựa vào Ngư Tây Hành trong quan phủ làm một tiểu quan, bà lo sợ Ngư Tây Hành điều tra ra điều gì đó ảnh hưởng đến tiền đồ của nhi tử của mình.