Chương 7

Sau khi bàn xong chuyện làm ăn, có người khác đến gần và nhắc về việc mối tình đầu của Cận Lễ sắp về nước.

Cận Lễ đã bao nuôi Lận Tử rồi, mối tình đầu - nhân vật quan trọng giữa chủ công và chủ thụ, sao có thể không xuất hiện chứ.

Cận Lễ im lặng rất lâu, cầm ly rượu lên uống cạn, trông như thể vừa trải qua một cú sốc tình cảm.

Tạ Quân Văn, với vai trò là anh em tốt, khuyên nhủ đôi lời: “Đừng nghĩ nhiều nữa, biết đâu khi cậu ta thấy cậu bao nuôi người khác, trong lòng lại thấy ghen tị thì sao.”

Chuyện ghen tị này hoàn toàn không thể xảy ra, vì mối tình đầu vốn dĩ không hề thích Cận Lễ.

Cận Lễ lại tưởng thật, với vẻ mặt đau khổ hỏi: “Đợi đến ngày cậu ta về, tôi dẫn Lận Tử cùng đi, đến lúc đó tôi sẽ không nhìn cậu ta, cậu giúp tôi quan sát phản ứng của cậu ta nhé.”

Tạ Quân Văn tranh thủ lúc đèn tối, mím môi khó chịu nhưng ngoài mặt thì đồng ý rất nhiệt tình: “Chuyện đó cứ giao cho tôi.”

Cận Lễ nhận điếu thuốc từ người khác đưa, để Lận Tử châm lửa cho mình, anh ta rít một hơi thật sâu, khói thuốc lượn lờ quanh gương mặt, giọng trầm xuống: “Đã ba năm rồi tôi không gặp cậu ta, không biết dạo này cậu ta sống ra sao.”

Người đưa thuốc cũng đưa cho Tạ Quân Văn một điếu, nhưng anh xua tay từ chối.

“Yên tâm đi, ba năm qua cậu ta sống rất tốt.” Tạ Quân Văn có kết bạn với mối tình đầu trên WeChat, anh thường thấy đối phương đăng ảnh trên mạng xã hội, sống một cuộc đời rất thoải mái ở nước ngoài.

Cận Lễ nhấp một ngụm rượu mạnh, mắt đỏ hoe: “Không, cậu ta cô độc một mình ở nước ngoài, chắc chắn là rất cô đơn.”

Tạ Quân Văn: “Cậu nghĩ vậy thì tôi cũng chịu.”

“Nếu… nếu lúc đó tôi giữ cậu ta lại…”

Tạ Quân Văn: “Yên tâm đi, cậu ta sẽ không ở lại vì cậu đâu.”

“Tôi hối hận rồi, tôi không nên để cậu ta đi.” Cận Lễ ôm đầu, giọng khàn khàn đầy mệt mỏi.

Thật sự nghĩ mình có thể giữ chân anh ta à.

Tạ Quân Văn không muốn nói chuyện với anh ta nữa.

Cận Lễ vẫn chưa nói xong, một mình diễn trò sâu tình đầy cảm xúc.

Anh ta bắt đầu kể lại quá khứ với mối tình đầu, nhớ về thời trẻ khi anh ta đích thân đưa mối tình đầu bị thương về nhà, và mối tình đầu đã giữ anh ta lại ăn cơm. Khi đó thực sự rất hạnh phúc.

Tạ Quân Văn nhấp một ngụm rượu.

Ban đầu mối tình đầu định gọi điện cho gia đình để tài xế đến đón, nhưng Cận Lễ đã giật điện thoại của anh ta và nhất quyết tự mình đưa về.

Lúc đó Tạ Quân Văn cũng có mặt, anh cũng ở lại nhà mối tình đầu ăn cơm, nhưng Cận Lễ hoàn toàn quên mất sự tồn tại của anh.