Chương 13

Buổi tối lão Vương trở về nhà, vừa vào cửa liền phát hiện tiểu Thiên cùng nhi tử không nghênh đón hắn như mọi khi, hắn gọi vài tiếng, cũng không có ai đáp lại.

Lão Vương đi đến các phòng tìm một lần, nhưng đều không thấy người, trong lòng cảm thấy kỳ quái, chỉ còn một gian phòng gỗ chứa tạp vật ở hậu viện là hắn chưa tìm, bình thường tiểu Thiên sẽ không đến nơi đó.

Nhưng mà vẫn nên tới xem thử một chút.

Mới vừa bước vào, cánh cửa đằng sau đột ngột đóng lại, lão Vương kêu lên.

“Tiểu Thiên?”

Nhưng đáp lại hắn chính là âm thanh khóa chốt ở bên ngoài, lão Vương gõ cửa.

“Tiểu Thiên? Là ngươi sao? Ngươi đang làm gì?”

Ngoài cửa vẫn không có âm thanh trả lời, lão Vương hiểu rõ, nhất định là tiểu Thiên đang trêu cợt hắn.

Phòng gỗ kín mít không có cửa sổ, tối om, không nhìn rõ năm ngón tay trước mắt, lão Vương định bật đèn, “lạch cạch!” kéo công tắc vài lần vẫn không sáng.

Lúc này tiểu Thiên ở bên ngoài rốt cuộc cũng không nhịn được, thanh âm mang theo hưng phấn của cuộc đùa dai.

“Đừng phí công, bóng đèn đã bị ta tháo xuống rồi.”

Nghe được giọng nói của tiểu Thiên ngoài cửa, lão Vương an tâm, cách ván gỗ nói.

“Bảo bảo, đừng náo loạn, mau thả ta ra ngoài?”

Tiểu Thiên đáp.

“Ngươi biết sai chưa?”

Lão Vương không hiểu.

“Ta? Sai cái gì?”

Tiểu Thiên chán nản, lên án hắn.

“Đêm qua ngươi không cho ta ngủ, còn đem đầṳ ѵú ta treo lên, kéo đau ta.”

Lão Vương nghe thấy liền chột dạ giảo biện.

“Đó là bởi vì ngươi lén tìm nam nhân sau lưng ta…”

Vừa nghe tới đó, tiểu Thiên lại càng thêm bực bội.

“Ngươi còn dám nói ta tìm nam nhân khác? Ngươi đừng cho rằng ta không biết gì, đại phôi đản trưa hôm qua chính là ngươi.”

Lão Vương bị vạch trần cũng không đỏ mặt, dù sao tiểu Thiên cũng không có chứng cứ, hắn tiếp tục phủ nhận.

“Không phải ta.”

“Ngươi còn không thừa nhận, vậy được, ngươi cứ việc ở luôn trong đó đi, ta đi đây.”

“Đừng đi.”

Lão Vương vừa mệt vừa đói, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trận giằng co này.

“Ta sai rồi, bảo bảo, ta thừa nhận, chính là ta, là ta không đúng, không nên hù dọa ngươi, thật xin lỗi, thả ta ra ngoài đi, được không.”

Tiểu Thiên hừ một tiếng.

“Nếu biết sai rồi, vậy đem quần cởi ra.”

Lão Vương trong lòng vui sướиɠ, làm sai lại còn có phúc lợi tốt như vậy? Vội vàng cởi ra, để lộ ra gậy thịt lớn giữa háng, âm thanh sung sướиɠ.

“Cởi rồi.”

Tiểu Thiên nắm lấy một khối gỗ ở bên ngoài cửa rút ra, nơi đó liền có một cái lỗ nhỏ.

“Đem kê ba thả ra qua cái lỗ này.”

“Làm gì?”

Lão Vương cảnh giác.

“Nhanh lên, xin lỗi không thì có ích gì, ngươi làm sai, không phải cũng nên chịu trừng phạt sao?”

Tiểu Thiên nói, cậu chưa bao giờ coi bản thân là vật sở hữu thuộc về lão Vương, giữa hai người chính là yêu đương bình đẳng.

“Được rồi….”

Lão Vương nhận mệnh, đem đại kê ba đưa ra ngoài qua lỗ nhỏ, cũng không biết tiểu Thiên làm cái này khi nào, làm đến vừa vặn, phần gốc của dươиɠ ѵậŧ cũng có thể đi qua được, côn ŧᏂịŧ đã bán cương, như một con cự long đang say ngủ giữa đám cỏ rậm rạp.

“Ngươi lúc nào cũng có tinh thần như vậy!”

Tiểu Thiên búng búng lên cán gậy.

“Ha…”

Lão Vương kêu lên một tiếng, bàn tay tiểu Thiên nhỏ nhắn trơn mát đối với đại dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng quả thật là thần khí mà hắn yêu thích không nỡ buông ra, lão Vương vô thức đẩy eo.

“Trứng trứng cũng muốn sờ.”

Hắn không thấy được tiểu Thiên bên ngoài đang cười giảo hoạt, rất nhanh sau đó, đột nhiên lão Vương cảm thấy dươиɠ ѵậŧ bị buộc chặt, hắn định kéo ra, lại bị tiểu Thiên túm chặt lấy mệnh căn cả hắn.

“Đừng nhúc nhích, đây là trừng phạt.”

“Bảo bảo, đừng nghịch.”

Lão Vương thử rút về lần nữa, lại không được.

Tiểu Thiên vô cùng hài lòng, đùa nghịch đem đại qυყ đầυ làm lộ ra, sau đó dùng dây trói lại trên khe mũ, một đầu dây khác cột lên cửa gỗ.

Lão Vương không có hình tượng mà dán lên trên cánh cửa, kê ba bị kéo dài ra, vừa dịch chuyển một chút liền vô cùng đau, thật sự không thể động đậy.

“Biết sai rồi?”

Tiểu Thiên ôm cánh tay hỏi.

“Đã biết, đã biết, mau thả ta ra đi.”

Lão Vương thúc giục.

“Biết sai là tốt, nhưng mà, trừng phạt thì vẫn phải trừng phạt.”

“Ngươi còn muốn làm thế nào nữa?”

Lão Vương bất đắc dĩ.

“Ha ha ¬”

Tiểu Thiên cười đến xấu xa, lấy ra dao cạo râu của lão Vương, sau đó đem gậy thịt vuốt ve đến khi ướt đẫm.

“Xoạt---”, một dao rơi xuống, một lớp lông mao đen nhánh bao trùm trên gốc dươиɠ ѵậŧ bị cạo xuống, lộ ra lớp da bên trong.

“A! ngươi làm gì? Ngươi đang làm gì đó!”

Lão Vương luống cuống thật sự, không nghĩ đến tiểu Thiên cư nhiên lại dám làm như vậy với hắn, hắn giãy giụa, sợ tiểu Thiên thật sự cạo hết lông chỗ đó.

“Ngươi cứ nhúc nhích đi, có bị thương thì cũng không phải chuyện của ta.”

Tiểu Thiên cảnh cáo.

Lần này lão Vương không dám động, hắn còn phải phụ trách tính phúc nửa đời sau của hắn cùng tiểu Thiên.

“Dám khi dễ ta! Dám hù ta sợ! Cho ngươi giả làm người xấu này! Cho ngươi trừng phạt ta này!”

Tiểu Thiên vừa lên án, vừa dọn đám lông mao, làm đến thành thạo, gậy thịt gốc rễ vốn rậm rạp nay trở nên trụi lủi, bị cạo đến nhẵn bóng.

“Mau thả ta ra.”

Lão Vương tuyệt vọng, bộ phận hắn cảm thấy đắc ý nhất, hiện tại bị cạo hết…. A a a!

Tiểu Thiên kẹp lấy gậy thịt lật qua lật lại ngắm nghía, vô cùng hài lòng,

“Được rồi, thêm một trừng phạt nữa…”

“Còn nữa sao?”

Lão Vương hai mắt đẫm lệ hỏi trời xanh.

(chết cười =))) )

Tiểu Thiên nói tiếp.

“Từ hôm nay trở đi, năm ngày tới, không, một tuần tới đây không cho phép ngươi đến gần ta cùng nhi tử.”

“Không thể nào!”

Lão Vương trực tiếp cự tuyệt.

“Được thôi.”

Tiểu Thiên cười lạnh.

“Không đáp ứng, vậy không phải chỉ là không tìm thấy chúng ta trong chốc lát, ta sẽ khiến ngươi mãi mãi không tìm được chúng ta.”

“Ngươi muốn làm gì?”

Lão Vương dần nóng nảy.

“Muốn làm gì ư? Ngươi khiến ta sợ hãi lo lắng, đương nhiên ta cũng muốn ngươi chịu đựng.”

Tiểu Thiên tức giận, hiện tại nhắc tới chuyện xảy ra hôm qua, cậu hận không thể lập tức đem tóc lão Vương cạo xuống sạch sẽ.

“Bảo bối, đừng xúc động! Được! Ta đáp ứng ngươi! Một tuần thì một tuần.”

Nhưng mà lão Vương cũng vẫn cảm nhận được hậu quả của việc lừa gạt tiểu Thiên, vợ hắn vậy mà trói đến nửa đêm mới đem hắn, lúc này đã tinh bì lực tẫn, thả ra ngoài. Hắn lại không thể giống như thường ngày đánh mông tiểu Thiên, thậm chí, nhích lại gần cũng không được cậu cho phép.

Lần đầu tiên lão Vương cảm nhận được những ngày tháng bị tức phụ sinh khí, một tuần nay tiểu Thiên đều coi hắn như vật vô hình, cũng không thèm để ý đến phản ứng của hắn. Lúc trước kia ngày nào cũng “ăn thịt”, đột nhiên giờ đổi thành “ăn chay”, ruột gan hắn lúc nào cũng cồn cào, nhớ đến vòng eo mềm mại, huyệt thịt nóng bỏng, miệng nhỏ ngọt ngào, buổi tối côn ŧᏂịŧ cũng không được âʍ đa͙σ ấm mềm bao quanh, trở thành cây gậy lạnh ngắt, ngủ cũng không ngon.

Lão Vương nếu sớm biết hậu quả nghiêm trọng như vậy đã chẳng làm, a… lúc trước không nên đùa quá tay như vậy, hơn nữa, người hắn lông tóc nồng đậm, đến ngày thứ ba, lông mao phía dưới bắt đầu mọc ra, vừa ngứa vừa nhột ở đũng quần, lại cọ xát với thứ giữa hai chân khiến hắn khó chịu muốn chết. Thân thể lẫn tâm trí lão Vương đều bị tra tấn, hận không thể quay trở về quá khứ, bóp chết bản thân ngu xuẩn đi.

Một tuần cuối cùng cũng trôi qua, lão Vương không chờ nổi, gấp gáp chạy đến trước mặt tiểu Thiên lắc lư, tiểu Thiên coi hắn như không tồn tại, chuyên tâm ru ngủ hài tử. Bé con ngủ rồi, cậu lại xuống bếp rửa chén, lão Vương lẽo đẽo theo sau, cách tiểu Thiên vài ba bước chân. Trong mấy ngày qua dường như hắn đã hình thành thói quen, tiểu Thiên không gọi hắn, hắn sẽ không dám tùy ý tiến lên.

Tiểu Thiên làm sao không biết? lão Vương luôn bám theo sau cậu như một con cẩu bự, nhiều ngày như vậy lửa giận cũng sớm tiêu tan, cậu nỗ lực nhịn cười, thu dọn lại nhà bếp, rồi lại quét dọn phòng trong.

(À thì trong qt là đại cẩu, để nguyên thì không hay, mà dịch ra là chó lớn/to/bự cũng hơi kỳ, nên t để là “cẩu bự”. Ai có cách chuyển ngữ nào hay hơn thì comt cho chủ nhà nha.)

Lão Vương đi theo nửa ngày, thấy tiểu Thiên vẫn không để ý tới hắn, lúc này mới gian nan mở miệng.

“Một tuần.”

Tiểu Thiên chỉ cong khóe miệng mà không nói lời nào, lão Vương vội vàng nói.

“Ngươi nói chỉ trừng phạt một tuần, bảo bảo à, tha thứ cho ta đi? Nha? Ta sai rồi, ta xin lỗi, sau này ta không dám nữa. Ngươi còn giận thì mắng ta, đừng không để ý đến ta.”

Tiểu Thiên vẫn im lặng không đáp, dọn dẹp xong liền đi tắm rửa. Lần này lão Vương đã thành thật hơn, không có đi theo vào mà đi lấy quần áo cho tiểu Thiên.

Lão Vương ủ rũ cụp đuôi, ngồi xổm trên ngạch cửa bên ngoài phòng tắm. Ở phía dưới hạ thân, lông mao bắt đầu mọc ra khiến cho hắn qυầи ɭóŧ cũng không dám mặt. Lớp lông mao ngắn lởm chởm châm đến đại côn ŧᏂịŧ cũng làm nó gục xuống. Hắn buồn bực ngồi đó, mặt mày xám tro.

Tiểu Thiên thấy thế thì mềm lòng, vẫy tay gọi hắn lại.

“Lại đây…”

Trong nháy mắt, lão Vương như sống lại, một bước bay đến bên cạnh tiểu Thiên, ôm chầm lấy cậu.

“Bảo bảo, ngươi tha thứ cho ta?”

“Ừm, kết thúc trừng phạt một tuần.”

Tiểu Thiên nhẹ giọng nói.

“Nhưng mà sau này ngươi không được tái phạm nữa.”

“Bảo bảo, ngươi thật tốt, ta yêu ngươi, yêu ngươi, rất nhớ ngươi.”

Lão Vương dường như nắng hạn gặp mưa, thân thể bảo bối vẫn mềm như vậy, thanh âm vẫn dịu dàng dễ nghe, hương vị trên người cũng thơm như thế… Lão Vương ôm chặt tiểu Thiên, vội vàng hôn lung tung lên mặt cậu, làm tiểu Thiên muốn ngộp thở.

“Từ…từ từ đã…. Tiểu Thiên đau.”

Tiểu Thiên oán trách nói.

Lão Vương bị phạt một tuần, tiểu Thiên thật ra cũng cực kỳ cơ khát, lúc này lại bị lão Vương trên sờ dưới xoa, khắp người cậu càng thêm ngứa ngáy.

Lão Vương biết rõ kết quả khi đắc tội vợ yêu, nên không dám làm bậy, chịu đựng du͙© vọиɠ, thả lỏng cánh tay, dán lên đôi môi mềm ngọt của tiểu Thiên, nghiền cắn liếʍ mυ"ŧ. Chỉ một cái hôn môi này, đã làm nổi sóng bể dục vốn lặng yên trong một tuần qua.

Lão Vương không ngừng hôn môi tiểu Thiên, trên tay dùng lực, bế thiếu niên đã động tình lên. Hai chân tiểu Thiên cuốn lấy eo hắn, đôi tay câu lấy cổ lão Vương. Hai người điên cuồng hôn nhau. Bàn tay lão Vương cũng không nhàn rỗi, vội vàng kéo quần áo tiểu Thiên ra.

Ngực thiếu nhiên phập phồng kịch liệt, đôi vυ" căn tròn trước ngực lay động tạo thành từng đợt nhũ sóng. Lão Vương kéo qυầи ɭóŧ tiểu Thiên mãi vẫn không xuống, hắn tức giận dùng sức, “Roạt—” một tiếng, qυầи ɭóŧ nhỏ bị xé nát rơi xuống. Ngón tay sờ lung tung chỗ lối vào, đã ướt nhẹp, hai cánh môi thịt giống như một cái miệng nhỏ, lúc đóng lúc mở, đói khát được hung hăng yêu thương.

Tiểu Thiên bị nam nhân hôn đến không thở nổi, cậu vội ngẩng đầu hít lấy không khí, lão Vương theo cổ hôn dọc xuống, rồi ngậm lấy núʍ ѵú đã nở rộ. Đầu lưỡi liếʍ láp đánh vòng rất có kỹ xảo, sau đó hút lấy, một đôi vυ" to mọng tích trữ rất nhiều sữa thơm. Lão Vương vừa mυ"ŧ một chút, dòng sữa trắng đυ.c thơm ngọt liền tiết ra, hắn một ngụm uống sạch sẽ. Tiểu Thiên bị hút đến liên tục thở gấp, hai đốm mây hồng trên mặt lan dần xuống cổ, hoa huyệt cho dù không có ai chạm vào cũng chảy nước tràn làn. Lão Vương đứng ở giữa hai chân cậu, tiểu Thiên kẹp lấy eo hắn, hạ thân vô thức mà cọ tới lui trên người nam nhân.

“Ha….a…..a..”

Tiểu Thiên mê ly, há miệng ra rêи ɾỉ, eo nhỏ vặn vẹo, cơ thể tinh tế mềm mại, hai cái động thịt đều khép mở chảy nước, tẩm ướt dươиɠ ѵậŧ trần trụi của lão Vương. Thời khắc này lý trí tiểu Thiên đã bị lửa dục đốt cháy, đại não cậu chỉ nghĩ đến kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ, cảm giác xấu hổ ngượng ngùng đều bị thổi bay. Âʍ ɦộ mở rộng mài cọ lên trên căn gậy thịt thô cứng, lớp lông mao ngắn thô ráp dán lên miệng huyệt, ghim vào hai môi thịt chà sát đến nóng rát, vừa đau lại vừa ngứa, vô cùng thoải mái.

Lão Vương không nhẫn nhịn được nữa, hắn bị khối thân thể cơ khát dâʍ đãиɠ này kí©h thí©ɧ không ít. Lão Vương tát một cái lên cặp mông căng tròn, cảnh cáo thiếu niên không được tiếp tục phát da^ʍ nữa. Sau đó hắn liền cầm lấy dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng quất đánh lên miệng âʍ ɦộ ướt nhão, tiếng da thịt va chạm “ba ba ba”, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng theo đó mà văng khắp mọi nơi

“Ư…..ha…ha…”

Tiểu Thiên bị cây gậy thịt kia khıêυ khí©h, cả người đều mềm nhũn.

“Muốn….. Muốn… ca ca….”

Lão Vương nghe cậu gọi như vậy, nháy mắt máu nóng nổi lên cuồn cuộn. Động thịt đã ướt mềm hoàn toàn, tiền diễn cũng đã làm đủ, rốt cuộc cũng vào phần chính. Hắn đỡ lấy đại dươиɠ ѵậŧ, để qυყ đầυ lối vào đầy nước, không chút do dự đâm thẳng vào bên trong.

“A…..”

Cả hai người đều thở ra đầy thỏa mãn. Tiểu Thiên hít sâu một hơi, cả người khẽ run rẩy, cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ nam nhân đang tiến quân bên trong da^ʍ lộ, qυყ đầυ nghiền áp, đánh đâu thắng đó không gì ngăn cản được. Vách thịt dâʍ đãиɠ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, mấp máy hầu hạ kẻ xâm phạm. Mỗi lần côn ŧᏂịŧ đi ra đều mang theo một lượng dâʍ ŧᏂủy̠, nước da^ʍ dính trên miệng âʍ ɦộ, bị động tác đóng cọc đánh cho thành bọt trắng văng ra xung quanh. Hoa môi bị căng ra đến biến dạng, dán chặt lên phần gốc dươиɠ ѵậŧ. Phần gốc có một ít lông ngắn, cọ qua hai mảnh môi bé cùng âʍ ѵậŧ, đem lại cảm giác tê ngứa còn nhiều hơn so với lúc trước, vừa sướиɠ vừa đau.

Tiểu Thiên phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt nị làm người mặt đỏ tim đập.

“A…… Côn ŧᏂịŧ…. Côn ŧᏂịŧ lớn… làm chết ta…. Chỗ đó… A chỗ đó…”

Lão Vương sướиɠ đến độ da đầu tê dại, dươиɠ ѵậŧ nhanh chóng đâm đến miệng tử ©υиɠ quen thuộc, qυყ đầυ cố ý chọc vào hoa tâm vài cái, hắn mang theo mười phần ý xấu hỏi thiếu niên.

“Chỗ nào? Chỗ này sao?”

“Đáng ghét…”

Kɧoáı ©ảʍ ập đến như thủy triều, tiểu Thiên bị đâm đến run rẩy, bèn cắn một ngụm lên hầu kết lão Vương.

“Sht—”

Lão Vương hít sâu một hơi. Nơi đó chính là tôn nghiêm của nam nhân, tiểu Thiên cắn vào, có khác nào cỗ vũ hắn không?

Hắn dùng sức ôm người cao lên, tiểu Thiên sợ ngã xuống, vội bám lấy bờ vai hắn, hai chân quắp lấy eo đối phương, cả người treo lên thân lão Vương, toàn thân trên dưới đều dựa vào dươиɠ ѵậŧ đang cắm trong âʍ đa͙σ để chống đỡ. Sau một lúc đâm rút, một cột nước da^ʍ từ sâu bên trong động thịt tuôn ra.

“A…..hư….. Sâu quá… Sâu…..bị…bị đâm thủng…”

Tiểu Thiên ghé lên vai lão Vương phóng đãng rêи ɾỉ, giọng mũi mềm mại như một mồi câu, khiến lão Vương càng thêm ra sức chinh phạt.

Lão Vương bóp chặt eo nhỏ tiểu Thiên, ra sức nhấn xuống cây gậy thịt hung hợn, sau đó hắn quét mấy đồ vật linh tinh trên bàn xuống, ôm tiểu Thiên đặt lên trên, thân thể tiểu Thiên ngã bề phía sau, cậu chống hai tay lên mặt bàn, hai chân mở rộng ra hai bên gác lên hai cạnh, là một bộ dáng ngoan ngoãn mặc người chiếm lấy. Lão Vương nắm lấy hai bắp đùi trắng nõn hung mãnh đâm rút, động tác kịch liệt khiến cho cái bàn lung lay phát ra tiếng kẽo kẹt. Cơ thể tiểu Thiên bị thao không ngừng nảy lên trên, đôi vυ" căng mọng lắc lư đến lợi hại, trắng nõn non mềm mê hoặc lý trí nam nhân. Lão Vương bắt lấy bầu vυ" tròn trịa trước mắt, thô bạo xoa nắn đè ép. Kɧoáı ©ảʍ từ chỗ giao hợp truyền đến thần kinh cả hai người, cảm giác sung sướиɠ như muốn thăng thiên. Trong đầu chợt lóe lên một đoàn pháo hoa, hoa huyệt càng lúc càng siết chặt, đại dương dũng mãnh, từ trong âʍ đa͙σ căng chặt gian nan rút ra, sau đó lại phá nát từng tầng thịt mềm hỗ độn, thọc thẳng vào tử ©υиɠ. Từ cùng liều mạng phun ra ái dịch, nhưng cũng không thể ngăn cản hung khí. Gậy thịt thô to càng giã càng mạnh bạo, trứng dái căng to phình phình, va chạm vào cửa miệng âʍ ɦộ, đem hoa môi cùng âm phụ đánh cho sưng đỏ. Thao làm thêm hồi lâu, hai túi hạt giống càng trướng lớn, qυყ đầυ dường như cũng to hơn một vòng, lỗ chuông mở rộng, tử ©υиɠ cũng đã tới giới hạn, run run rẩy rẩy. Cho đến khi qυყ đầυ đâm thủng miệng nhỏ tiếng vào bắn tinh, tử ©υиɠ điên cuồng cho rút lại, miệng tử ©υиɠ cũng thít chặt lại, ôm chặt lấy khe mũ. Đầu dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn nằm trong trong tổ ấm.

Sau khi kết thúc trận tính ái vui sướиɠ này, cả hai đều đổ mồ hôi đầm đìa. Tiểu Thiên thất thần, hai mắt mờ mịt, cơ thể vẫn còn kịch liệt co rút, bụng dưới liên tục run rẩy. Hai người thở phì phò, dựa sát vào nhau, một lúc lâu sau mới từ trong cực hạn kɧoáı ©ảʍ tỉnh táo lại.

Chương mơi nóng hổi đâyyyyyyyy

Nhân dịp mới mua đc cục pin laptop t làm chương nóng hổi đâyyyyyyyy