Chương 252: Phiên ngoại 5: Con rể cái gì cũng tốt khiến người ta chán ghét!

Editor: Jun

Đường Tứ Tứ mang thai lần này có vẻ cực khổ hơn trước. Vừa qua ba tháng, thân thể của nàng liền mập thêm

một

vòng. Đợi cho tới năm sáu tháng

thì

lại thích ăn đồ ngọt hơn nữa cả người lười biếng

không

muốn hoạt động.

Quân Cơ Lạc mời Tiết thần y đến xem, Tiết thần y

đi

vòng quanh Đường Tứ Tứ vài vòng, vuốt vuốt chòm râu rồi cười

trên

nỗi đau của người khác,

nói

với Quân Cơ Lạc:"Quỷ thiếu đạo đức, xem ra lần này vẫn là nam hài!"

Nam hài?

Quân Cơ Lạc nghe thấy vậy

thì

khuôn mặt tuấn tú

không

che giấu được

sự

thất vọng. Làm phụ thân của năm người con trai,

hắn

thực

sự

bị cái lũ nghịch ngợm phá phách kia làm cho đau đầu.

hắn

vô cùng mong mỏi Đường Tứ Tứ có thể sinh cho

hắn

một

nữ nhi đáng

yêu.

Nữ nhi dịu dàng

nhỏ

nhẹ, nữ nhi ngoan ngoãn nghe lời hiếu thuận, nữ nhi... Tóm lại,

hắn

muốn có nữ nhi.

Nhưng lão Tiết

đã

nói

như vậy

thì

chỉ sợ lần này lại là mang thai con trai.

Quân Cơ Lạc khẽ thở dài, trong lòng vô cùng mất mát.

Đường Tứ Tứ nhìn thấy

sự

mất mát trong mắt Quân Cơ Lạc, nàng mỉm cười, đưa tay sờ bụng mình

đãnhô cao, tuy

nói

trong bụng mình có lẽ lại là

một

nhi tử nhưng dù sao vẫn là con của nàng, bọn họ đều hy vọng nó được sinh ra thuận lợi.

Tháng ba ở Ung Châu phồn hoa rực rỡ. Tháng tư Ung Châu, mênh mông mưa bụi. Tháng năm ở Ung Châu, trời xanh nước biếc. Tháng sáu ở Ung Châu, lá sen xanh ngát...

Tháng bảy ở Ung Châu, thời tiết dần dần nóng lên. Đường Tứ Tứ chỉ chợp mắt

một

chút, khi tỉnh lại

thìtoàn thân đầm đìa mồ hôi. Cũng may nàng vừa tỉnh

thì

Quân Cơ Lạc bưng lên

một

bát chè đậu xanh mát.

Đường Tứ Tứ uống vài hớp giải tỏa cơn khát

thì

liền kêu muốn ăn bánh. Quân Cơ Lạc sớm quen với

sựthay dổi thất thường của nàng liền sai người ra ngoài mua cho Đường Tứ Tứ. Đợi khi bánh nóng hổi được đưa tới

thì

Đường Tứ Tứ lại cười trừ

không

muốn ăn.

Nàng buông bánh trong tay

nói

với Quân Cơ Lạc:"Rất ngấy

không

muốn ăn!"

Giằng co qua lại môt lúc lâu, cuối cùng Quân Cơ Lạc vô cùng ai oán liếc cái bụng nhô lên của Đường Tứ Tứ

một

cái, chờ tới khi đứa

nhỏ

được sinh ra, nếu là nhi tử, nhất định

hắn

phải sớm cho nó cai sữa, sau đó ném vào trong hoàng cung để đứa con lớn nhất nuôi.

Tới buổi tối, gió lạnh thổi

đi

cái khô nóng ban ngày.

Trong đêm tối, Quân Cơ lạc có

một

giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, Trì Lệ Dập vẫn hay bất đồng với

hắn

lại đưa cho

hắn

một

chậu hoa mẫu đơn. Hoa mẫu đơn trông xơ xác nhưng tới

một

ngày chậu mẫu đơn kia kì tích nở hoa.

"Cơ Lạc... tỉnh lại

đi..." Cảnh trong mơ dừng lại, Quân Cơ Lạc mở mắt ra liền thấy vẻ mặt Đường Tứ Tứ đau đớn tóm lấy cánh

hắn.

hắn

giật mình, nhanh chóng từ

trên

giường ngồi dậy đưa tay sờ bụng nàng.

"Đau... Thϊếp hình như sắp sinh..."Sắc mặt Đường Tứ Tứ xám ngoét,

trên

trán đầy mồ hôi.

Quân Cơ Lạc gom quần áo mặc vội lên người. Sau đó liền phóng ra cửa

đi

gọi người. Rất nhanh sau đó, bà mụ được mời tới. Quân Cơ Lạc bị mời ra ngoài phòng.

Trong khi chờ đợi Tiết thần y đưa cho

hắn

một

cái hồ lô rượu. Quân Cơ Lạc cố gắng uống

một

hớp. Tiết thần y muốn rời

đi

lực chú ý của

hắn, đương nhiên cũng là thương thay cho Tiểu Xú Xú,

hắn

chỉ trích:"Quỷ thiếu đạo đức, sau khi Tứ Tứ sinh xong, vợ chồng hai người nên trở lại kinh thành

đi

thôi. Vô Cữu còn

nhỏ

tuổi mà còn phải giúp phụ thân

không

có trách nhiệm ngươi chăm sóc người em trai. Ta đau lòng cho nó. Ngươi trở về giúp nó

một

chút

đi..."

Tâm can của Quân Cơ Lạc đều

đang

ở trong phòng sinh của Đường Tứ Tứ

không

có tâm tư quan tâm Tiết thần y.

Tiết thần y lấy lại hồ lô rượu từ tay Quân Cơ Lạc, cau mày, lại tiếp tục

nói

huyên thuyên:"Ôi chao ối,

không

biết kiếp trước Vô Cữu

đã

phạm phải tội gì mà kiếp này lại có

một

phụ thân nhẫn tâm như ngươi. Quỷ thiếu đạo đức, ngươi là đồ táng tận lương tâm,

không

biết

đã

làm bao nhiêu chuyện hại người, ngươi lại còn có thể lừa con trai ngươi như thế?"

Hai người

đang

nói

chuyện

thì

bỗng "oa oa..."

một

tiếng khóc vô cùng to ngắt lời hai người. Trong lòng Quân Cơ Lạc vui vẻ, phất tay áo bước ba bước cũng thành hai bước đẩy cửa tiến vào phòng sinh. Đúng lúc bà mụ cũng đẩy cửa

đi

ra.

Bà mụ híp mắt cười với Quân Cơ Lạc:"Chúc mừng lão gia, là

một

thiên kim tiểu thư vô cùng xinh đẹp..."

Thiên kim? Vô cùng xinh đẹp?

Quân Cơ Lac bén nhạy bắt được hai điểm mấu chốt trong lời của bà mụ. Giờ khắc này sóng triều vui sướиɠ như ập lên

hắn.

"Nữ nhi? Ngươi

nói

Tứ Tứ sinh nữ nhi?" Quân Cơ Lạc

không

dám tin vào tai mình, trước khi sinh những phụ nhân có kinh nghiệm đều

nói

đứa con trong bụng Tứ Tứ là nhi tử.

hắn

cũng dần dần nghĩ đó là

sựthật.

Nhưng ông trời

thật



đã

rủ lòng thương với

hắn. Rốt cục cho

hắn

được

một

người con

gái.

"Nữ nhi! Lão Tiết, ngươi nghe thấy chưa? Là nữ nhi! Cuối cùng ta cũng có nữ nhi!" Quân Cơ Lạc quay đầu, mắt đỏ hồng, vẻ mặt hưng phấn reo lên với Tiết thần y. Mặc dù trong lòng Tiết thần y cũng cao hứng thay cho Quân Cơ Lạc nhưng bên ngoài vẫn

nói

móc:"Biết rồi, biết ngươi giỏi rồi,

hiện

lại có con

gái. Ôi chao ôi, cũng

không

biết con nhà ai sau này xui xẻo có nhạc phụ là quỷ thiếu đạo đức ngươi. Aiz,

thật

là tai họa!"

Tiết thần ý

nói

vừa dứt lời lại ngước mắt lên nhìn người nhưng lúc này mới phát

hiện

thì

ra Quân Cơ Lạc

đã

sớm chạy vào phòng sinh xem ái thê của

hắn

rồi.

Trong phòng sinh, Đường Tứ Tứ yếu ớt nhìn nữ nhi nằm bên cạnh, khóe miệng nở nụ cười của người làm mẹ. Đúng lúc này, Quân Cơ Lạc như trận gió vụt vào phòng sinh.

"Tứ Tứ..." Quân Cơ Lạc dịu dàng gọi. Trong mười tháng nàng mang thai,

hắn

đúng như nô dịch phục vụ nàng. Bất kể là ban ngày hay ban đêm, chỉ cần Đường Tứ Tứ có

yêu

cầu gì

hắn

đều tận lực thỏa mãn nàng. Bị nô dịch suốt mười tháng trong lòng

hắn

cũng ít nhiều có mấy câu oán thán với Đường Tứ Tứ.

Nhưng khi nhìn thấy nàng yếu ớt mỏi mệt

thì

tất cả lời oán thán trong lòng

hắn

đều tan thành mây khói. Thay vào đó trong lòng

hắn

tràn đầy cảm kích. Nữ nhân sinh cho

hắn

sáu người con

thì

hắn

phải che chờ nàng cả đời.

"Cơ Lạc, nữ nhi của chúng ta... Rất giống chàng..." Đường Tứ Tứ cười ngọt ngào, ánh mắt dịu dàng nhìn đứa bé được quấn trong tã. Quân Cơ Lạc nhìn theo ánh mắt nàng

thì

trong lòng mềm nhũn.

hắn

thận trọng ôm lấy con, đứa

nhỏ

mới sinh rất nhăn nheo, giống như

một

người già

nhỏ

bé. Nhưng quan sát kĩ

thì

ngũ quan của nó đúng là rất giống

hắn.

hắn

cúi đầu,

hắn

run rẩy

nhẹ

nhàng hôn lên gương mặt mập mạp của đứa

nhỏ

một

cái. Hai mắt đứa

nhỏ

nhắm nghiền, lông mi dài hơi chớp chớp,

đang

ngủ vô cùng an ổn.

Quân Cơ Lạc nhìn thấy nó như vậy

thì

cười

không

ngừng lại được, gương mặt tuấn dật tươi như hoa loa kèn.

Lúc này Đường Tứ Tứ mới có thể thở phào

nhẹ

nhõm.

Đây là người con cuối cùng của bọn họ.

Quân Cơ Lạc là nô dịch chính cống của nữ nhi. Với Đường Tứ Tứ,

hắn

dùng hết trái tim để sủng ái. Còn đối với nữ nhi bảo bối,

hắn

càng cưng chiều hơn nữa.

hắn

đặt tên nữ nhi bảo bối là Úc Bảo.

Với mấy người con trai, Quân Cơ Lạc là

một

phụ thân cực kỳ nghiêm khắc,

hắn

dạy con trai mình thế nào là nguyên tắc, thế nào là nam tử hán, cái gì gọi là trách nhiệm. Có thể

nói

với năm người con trai từ đứa lớn đến đứa

nhỏ

đều từng bị

hắn

đánh. Cho nên với năm người con trai, Quân Cơ Lạc là người cha nghiêm khắc còn Đường Tứ Tứ là mẹ hiền.

Nhưng với Úc Bảo

thì

lại khác, mẫu thân chính nghiêm mẫu còn phụ thân chính là từ phụ.

Từ

nhỏ

tới khi lớn, Tiểu Úc Bảo phụ trách gây

sự

nghịch ngợm còn Quân Cơ Lạc phụ trách thu dọn tàn cục. Còn Đường Tứ Tứ phụ trách răn dạy cả hai cha con.

Tiểu Úc Bảo được ba tuổi

thì

được Quân Cơ Lạc bế

đi

du ngoạn. Kết quả là Tiểu Úc Bảo ba tuổi đánh

một

bé trai năm tuổi đến rụng răng. Bé trai đó khóc, mẹ của bé trai đó đích thân tới cửa hỏi tội, Đường Tứ Tứ bồi tội với hai mẹ con nhà nọ. Sau đó nghiêm trị Tiểu Úc Bảo, Quân Cơ Lạc lập tức lấy lòng:"Tứ Tứ, đừng mà. Úc Bảo của chúng ta mới ba tuổi có thể đánh người lớn hơn nó hai tuổi

thì

nàng

khôngthấy đây là ưu điểm hay sao? Nếu ưu điểm

thì

nên được tuyên dương!"

Quân Cơ Lạc

đã

chẳng biết xấu hổ,

đã

thế Tiểu Úc Bảo còn ló đầu vào hùa theo, mềm mại phụ họa Quân Cơ Lạc:"Đúng vậy, đúng vậy. Phụ thân

nói

không

sai, cha của Úc Bảo là hổ phụ, là nữ nhi của cha

thì

đương nhiên phải mạnh mẽ."

một

lớn

một

nhỏ

chọc giận Đường Tứ Tứ hậu quả

không

phải

nói. Lớn

thì

nửa tháng

không

được vào phòng Đường Tứ Tứ.

nhỏ

thì

bị Đường Tứ Tứ đánh

một

trân cộng thêm bị mấy người

anh

khiển trách.

Khi Tiểu Úc Bảo sáu tuổi

thì

được Quân Cơ Lạc và Đường Tứ Tứ đưa tới đất phong của Mộ Dung Tề Quang. Kết quả Tiểu Úc Bảo và con của Mộ Dung Tề Quang phát sinh tranh chấp đánh nhau

một

trận. Sau, Đường Tứ Tứ muốn giáo huấn Tiểu Úc Bảo

thì

Quân Cơ Lạc lại đứng ra giải vây:"Tứ Tứ, đừng mà! Việc này

không

thể trách Tiểu Úc Bảo nhà chúng ta, chủ yếu là do Mộ Dung Tề Quang

không

biết dạy con thế nên mới bị Tiểu Úc Bảo của chúng ta đánh."

Tiểu Úc Bảo sáu tuổi lại trốn sau Quân Cơ Lạc, thè lưỡi phụ họa Quân Cơ Lạc.

Kết quả bị Đường Tứ Tứ mắng cho

một

trận.

Có đôi khi Đường Tứ Tứ bị hai cha con làm cho tức giận

sẽ

quát Quân Cơ Lạc:"Cơ Lạc, chắc chàng còn nhớ năm người con trai của chàng. Sao chàng

không

đem

một

ít quan tâm từ Tiểu Úc Bảo sang cho những đứa con khác."

Quân Cơ Lạc đúng lý hợp tình trả lời:"Con trai và con

gái

không

giống nhau. Con trai của ta, ta đều

đãdạy chúng đạo lý. Phụ thân ta chỉ cần ở bên cạnh quan sát bọn chúng, đảm bảo bọn chúng

không

mắc sai lầm. Nhưng nữ nhi

thì

khác. Trền đời này nhiều người đàn ông xấu xa như vậy,

một

người đàn ông xấu lúc nào cũng có thể dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Tiểu Úc Bảo nhà chúng ta. Ta muốn cho nó

thậtnhiều tình

yêu

khiến cho nó sau này trưởng thành

sẽ

không

dễ dàng bị nam nhân xấu lừa gạt.

Tóm lại, nhi tử

thì

phải khắt khe, còn nữ nhi phải chiều chuộng. Với

sự

chăm sóc của ta, Tiểu Úc Bảo của chúng ta về sau

sẽ

hạnh phúc giống như mẫu thân là nàng vậy.

Tình cảm giữa cha và con

gái

vô cùng khăng khít, chẳng qua là khi Tiểu Úc bảo trở thành

một

đại

cônương phải thành gia lập thất

thì

Quân Cơ Lạc lại buồn...

Đột nhiên

hắn

hiểu ra vì sao lúc trước Trì Lệ Dập lại

không

có thiện cảm với

hắn!