Chương 12

Uy Viễn hầu phu nhân thấy hai tiểu thư trở lại nhanh như vậy,

không

khỏi có chút kinh ngạc, cẩn thận phát

hiện

trên

mặt nữ nhi còn chưa hết kinh hoảng, trong lòng đau xót, nhưng

trên

mặt lại cười

nói: "Các con trở về vừa đúng lúc, ma ma vừa mới ôm đứa

nhỏ

đi

tiền viện, hai tỷ muội các con ở trong này ngồi

nói

chuyện."

Lý Minh Nghi thấy Uy Viễn hầu phu nhân, liền muốn đem chuyện mới vừa rồi

nói

cho mẫu thân, nghe

nói

bà muốn tới tiền viện

đi

xem đứa

nhỏ

tắm ba ngày, chỉ có thể nuốt xuống, cùng A Bảo cùng nhau đến trong thiên sảnh ngồi, rất nhanh có nha hoàn dâng lên trà bánh.

Thúy Tụ an bài hai tiểu thư xong, liền vào phòng,

nhẹ

giọng

nói

với chủ tử

đang

ngồi dựa lưng vào gối trến ghế: "Trắc phi, hai vị tiểu thư vừa ở trong vườn hoa xem cá gặp thất công chúa và Vinh Hoa quận chúa, còn nổi lên xung đột."

Lý Minh Tranh hơi kinh ngạc, hỏi



chuyện

đã

xảy ra lúc đó, sắc mặt có chút băng lãnh, cười

nói: "Chẳng qua là thứ nữ mà thôi, cũng dám lớn lối như vậy, cũng

không

sợ giảm thọ, sợ là nàng bị nương làm hư, điện hạ cũng

không

chỉ có

một

nữ nhi! Nhưng mà thất công chúa... Ngũ muội muội trái lại may mắn, đắc tội thất công chúa xong thậm chí còn có quý nhân tương trợ. Ngươi coi, Tấn vương hôm nay sao có thể khéo tới như vậy?"

"Tấn vương điện hạ vừa mới

đi

qua." Thúy Tụ thấy

rõ, lúc đó Tấn vương đúng là theo trong hoa viên qua, nhưng làm cho nàng kinh ngạc là Tấn vương lại nhúng tay vào chuyện này.

Lý Minh Tranh lại hừ

một

tiếng, lãnh đạm

nói: "Ngũ muội muội này của ta dễ đắc tội với người, nhưng cũng là có vận khí

thật

tốt, có quý nhân tương trợ."

Lúc này,

một

nha hoàn vén rèm tiến vào, trong tay bưng

một

cái khay,

trên

khay là hai đĩa đựng trái cây, mặt

trên

là dâu tây đỏ rực, ánh lên màu sắc mê người, "Trắc phi, đây là thái tử phi vừa phái người ta đưa dâu tây đến, nghe

nói

là đặc sản của thôn trang, cái này nuôi trồng rất khó, số lượng

khôngnhiều,

không

ngờ thái tử phi lại đưa hai đĩa qua đây,

nói

là cấp cho trắc phi và hai vị tiểu thư Uy Viễn hầu phủ nếm thử."

Nghe như thế, Lý Minh Tranh trong lòng khẽ động, chờ Thúy Tụ tiếp nhận dâu tây cho nha hoàn kia lui xuống, mang

trên

mặt lãnh ý, "không

ngờ hôm nay ta lại được hưởng lây phúc khí của ngũ muội muội, đường đường là thái tử phi cũng cho đồ tốt, sợ rằng Vinh Hoa sau này

sẽ

sống

không

được tốt."

Thúy Tụ ngược lại có chút cao hứng, ôn nhu

nói: "Vinh Hoa quận chúa

sẽ

rất lâu

không

có cách nào tìm người gây phiền toái,

không

phải rất tốt sao?" Thúy Tụ thập phần

không

thích Vinh Hoa quận chúa, ỷ là trưởng nữ thái tử, được phong quận chúa, liền cho là mình là đích nữ, thường xuyên giúp đỡ Triệu trắc phi

âm

thầm ngáng chân những nữ nhân khác trong phủ thái tử, ngay cả chủ tử của nàng cũng tìm đến gây chuyện, so với Triệu trắc phi còn làm người ta ghét hơn.

Lý Minh Tranh thả lỏng thân thể dựa vào gối, cũng

nói

không

nên lời tốt hoặc

không

tốt, A Bảo xui xẻo nhận ủy khuất nàng cảm thấy rất được, nhưng bị người ngoài bắt nạt, lại để cho nàng tức giận. Đương nhiên, chuyện này làm nàng cao hứng nhiều hơn tức giận, ít nhất Vinh Hoa quận chúa

nhỏ

nhen lần này bị thái tử phi giáo huấn, sợ rằng Triệu trắc phi sau này cũng

sẽ

sống

không

được tốt, tuy

không

thể để cho các nàng thương gân động cốt, nhưng cấp nàng ta giáo huấn nàng cũng là cực cao hứng.

"Ngươi đem

một

đĩa dâu tây đưa qua cho hai vị muội muội nếm thử."

"Vâng."

******

Trong thiên sảnh, nhìn thấy Thúy Tụ đưa tới

một

đĩa dâu tây, Lý Minh Nghi thập phần kinh hỉ, nhưng lại nghe

nói

là thái tử phi phái người đưa tới, lại có

một

chút quấn quýt.

Lý Minh Nghi ăn dâu tây, đến gần chỗ A Bảo ngồi,

nhỏ

giọng

nói: "Ngũ tỷ tỷ, tỷ

nói

thất công chúa có thể tiến cung

đi

tìm hoàng thượng và quý phi cáo trạng hay

không, có thể liên lụy đến chúng ta hay

không

a? Thất công chúa cũng

thật

hẹp hòi, vì sao luôn muốn nhằm vào ngũ tỷ tỷ?



ràng mấy vị công chúa khác đều rất hào phóng."

"Cáo trạng là chuyện

yêu

thích của nàng, chúng ta

không

xen vào." A Bảo vẫn rất bình tĩnh, thấy, Lý Minh Nghi

một

trận hâm mộ, rất nhanh nàng liền biết A Bảo vì sao bình tĩnh như vậy, "Việc này mà cũng là thói quen! Về phần nàng vì sao nhằm vào ta, chẳng qua là lần đó du xuân, nàng và Lăng Vi cùng bị lợn rừng vây xung quanh, đúng lúc ta cứu Lăng Vi đứng cách ta tương đối gần, sau đó mới

đi

cứu nàng, làm hại

trên

mặt nàng bị heo đá in hai móng lên mặt, đúng

một

tháng nhận

không

ra người, về sau liền

không

ưa ta."

Đối với đoạn này ân oán, A Bảo lúc đầu cũng

không

biết, về sau là lục công chúa len lén

nói

cho Giang Lăng Vi, Giang Lăng Vi lại

nói

cho nàng biết, A Bảo nghe xong cảm thấy

thật

tình oan uổng, khi đó tình huống khẩn cấp, nàng lúc đấy chỉ là

một

tiểu



nương thấp bé, căn bản thấy

không



ai là ai, nghe thấy tiếng thét chói tai cách gần mình liền

đi

cứu trước,

không

ngờ chỉ cứu

một

người muộn

một

chút liền bị ghét. Sau đó

một

đoạn thời gian rất dài, chỉ muốn gặp mặt thất công chúa đều thích nhằm vào nàng, A Bảo dần dà cũng thành thói quen, mọi người chỉ cho rằng thất công chúa nhìn A Bảo

không

vừa mắt, cũng

không

biết A Bảo

âm

thầm tránh thoát rất nhiều lần thất công chúa ngáng chân. Cũng may mắn thất công chúa là công chúa, các nàng gặp mặt

không

nhiều,

không

có gì trở ngại lớn, chỉ có hôm nay lại thất sách.

Nghe thấy A Bảo giải thích, Lý Minh Nghi da mặt co quắp, phát

hiện

mình nén cười thành tiếng, chuyện năm đó nàng còn

nhỏ, lại chưa đủ tuổi cùng mấy vị tỷ tỷ xuất môn đạp thanh, căn bản

không

biết tình huống lúc đó là thế nào. Nhưng tưởng tượng thất công chúa

trên

mặt in dấu hai móng heo đến nửa tháng

không

dám gặp người, rốt cuộc nhịn

không

được phốc cười ra tiếng.

"Đừng cười, ăn dâu tây!" A Bảo

một

mặt chính khí

nói.

Lý Minh Nghi cúi đầu, biết lúc này ở nhà người khác,

không

được thất thố, bày ra bộ dáng chững chạc đàng hoàng.

Sau đó

không

lâu, Uy Viễn hầu phu nhân và ma ma ôm đứa trẻ mới sinh

đã

trở về, Uy Viễn hầu phu nhân cùng nữ nhi càm ràm mấy câu, sau đó cùng nhau rời

đi.

Lúc rời

đi, thái tử phi lại phái ma ma tâm phúc của nàng qua đây đưa tiễn, thái độ thân thiết ấm áp, làm hai vị tiểu thư đều có chút thụ sủng nhược kinh, Uy Viễn hầu phu nhân cũng khách khí vừa cảm tạ vừa bối rối.

không

ngờ lúc ở cửa, lại cùng Tấn vương cũng

đang

cáo từ rời

đi

lại gặp nhau.

Mọi người hô hấp đều

nhẹ

mấy phần, nhao nhao thỉnh an gửi lời hỏi thăm.

Tấn vương cước bộ ổn định, tròng mắt mang theo lệ khí quét mắt mọi người, tầm mắt dừng vài giây, nhàn nhạt ứng thanh, mang theo tùy tùng rời

đi.

Uy Viễn hầu phu nhân nhìn thấy nữ nhi

một

bộ biểu tình lẩn tránh,

không

khỏi hơi nhíu mày, đến lúc lên xe ngựa, nhìn hai người,

nói: "Nghi nha đầu, con có phải làm chuyện xấu gì hay

không?"

Lý Minh Nghi trong lòng còn sợ hãi, lui đến trong lòng Uy Viễn hầu phu nhân, như vậy mới có cảm giác an toàn,

nói: "Nương, con nào có làm chuyện gì xấu? Chúng con đều vô tội!"

A Bảo mỉm cười, liếc nhìn Lý Minh Nghi đơn giản bị gạt ra, trong lòng có chút buồn cười, cũng

khôngcần Uy Viễn hầu phu nhân hỏi, liền chủ động đem

sự

tình ở trong vườn hoa phủ thái tử

nói

cho nàng biết, Lý Minh Nghi thuận tiện ở bên bổ sung, nhưng nàng bổ sung nội dung đều có chút bênh vực chính mình, thất công chúa và Vinh Hoa quận chúa làm ác bị phóng đại vài lần.

"Nương, ngũ tỷ tỷ

không

có bất kính thất công chúa, thực

sự, con dám cam đoan!" Lý Minh Nghi vẻ mặt nghiêm túc thề, sau đó vừa lo thầm nghĩ: "Thế nhưng nhiều chuyện ở

trên

ngườicác nàng, các nàng nếu muốn đến chỗ thái tử và hoàng thượng quý phi cáo trạng, ngũ tỷ tỷ hội

không

có việc gì sao?"

Uy Viễn hầu phu nhân vỗ vỗ tay của nữ nhi, thân thiết nhìn về phía A Bảo, thấy nàng

không

có bị khϊếp sợ, yên lòng, an ủi

nói: "Yên tâm

đi, thái tử và hoàng thượng cũng

không

phải là người

nói

liền tin, hơn nữa lúc đó Tấn vương ra mặt, thái tử phi cũng chứng kiến, các nàng cũng

không

bịa đặt được, hoàng thượng

sẽ

không

tùy tiện định tội."

A Bảo và Lý Minh Nghi đều có chút

không

tin, các nàng thập phần



ràng tính

nhỏ

nhen của thất công chúa, chịu

không

nổi ủy khuất, tuyệt đối

sẽ

vỡ lở ra, A Bảo cũng

thật

sự



không

sợ.

Nhưng mà, qua hai ngày tiếp theo, đều

không

có nghe được trong cung và trong phủ thái tử có tin tức gì, trái lại ma ma bên người Lý Minh Tranh bên người mượn cớ hồi Uy Viễn hầu phủ gặp tỷ muội,

đi

bái kiến Uy Viễn hầu phu nhân,

nói

cho nàng biết

một

ít nội tình.

"Nghe tiểu công công hậu hạ bên người thái tử

nói, đêm hôm tiểu thiếu gia tắm ba ngày ba đếm thái tử có ghé viện của Triệu trắc phi, nhưng

không

có ngủ lại hơn nữa rất nhanh liền rời

đi, hai ngày này cũng

không

thấy Vinh Hoa quận chúa

đi

thỉnh an thái tử phi, nghe

nói

là bị bệnh. Nhưng ngầm lại

nói

là bị cấm túc." Ma ma là nhũ mẫu của Lý Minh Tranh, chiếu cố Lý Minh Tranh như nữ nhi của chính mình, lúc này thấy Triệu trắc phi xui xẻo, nụ cười

trên

mặt nén cũng nén

không

được, "Phu nhân, Tranh nhi của chúng ta cuối cùng cũng hết khổ,

không

những sinh

một

tiểu thiếu gia, mặt mũi Vinh Hoa quận chúa lần này cũng bị hạ xuống, sợ là Triệu trắc phi

sẽ

rất lâu

không

thể lớn lối."

Uy Viễn hầu phu nhân vuốt ve vòng hạt

trên

tay, đạm đạm cười, nàng biết Vinh Hoa quận chúa lần này bị cấm túc, sợ rằng trong đó còn có công laothái tử phi, thái tử phi mặc dù là đoan trang đại khí, thế nhưng nếu chuyện có liên quan đến con trai duy nhất và lợi íchphủ thái tử, cũng

không

ngại xuất thủ. Vinh Hoa quận chúa ngu xuẩn liền ngu xuẩn ở chỗ

không



thân phận của mình, cho mình là trưởng nữ của thai tử phân lượng đủ để ngạo mạn xưng hùng xưng bá, ngay cả chi nữ của công thần cũng dám đắc tội, lại

không

thấy



hoàng thượng

hiện

tại

đang

trọng dụng Lý Kế Nghiêu, thái tử tự nhiên cũng muốn coi trọng.

"Ma ma, việc này đứng nhìn là được, cũng đừng

đi

nói

huyên thuyên, đỡ phải để Tranh nha đầu rước lấy họa, sau này hảo hảo chiếu cố Ca nhi thôi." Uy Viễn hầu phu nhân nhắc nhở.

Ma ma

trên

mặt cười, "Chuyện này lão nô tự nhiên hiểu

rõ."

Đẳng ma ma sau khi rời

đi, Lý Minh Nghi trốn ở sau bình phong cười hì hì chạy ra, hai mắt lấp lánh, "Nương quả nhiên liệu

sự

như thần."

Uy Viễn hầu phu nhân vỗ xuống mông nàng, trách mắng: "Cũng sắp đến lúc lấy chồng, còn bướng bỉnhnhư vậy, sau này

không

cho phép lại

ẩn

núp nghe trộm."

Lý Minh Nghi lấy lòng cười cười,

nói

nhỏ: "Ngũ tỷ tỷ nhất định cũng rất lo lắng chuyện này, con

đi

nóicho nàng biết, yên tâm, con chỉ

nói

cho nàng,

sẽ

không

lắm miệng!"

Uy Viễn hầu phu nhân giống như bất đắc dĩ

nói: "Ừ,

đi

đi."

*

A Bảo nghe thấy Lý Minh Nghi mang đến tin tức cũng

không

quá kinh ngạc, nhưng cũng làm ra

một

bộ cao hứng, thấy tiểu



nương còn

đang

cao hứng lải nhải Vinh Hoa quận chúa và thất công chúa,

nói: "Ngày mai là tiệc ngắm hoa của Xương Bình trưởng công chúa, còn

không

mau trở lại chuẩn bị

mộtchút?"

Lý Minh Nghi khuôn mặt đỏ lên, có chút nghịch ngợm

nói: "Tỷ cũng vậy, muội nghe tổ mẫu

nói, khả năng ngày mai ở tiệc ngắm hoa chọn giúp chồng cho tỷ đấy, cũng

không

biết ngày mai xuất

hiện

những vị công tử nào

sẽ

là ngũ tỷ phu của chúng ta."

A Bảo trực tiếp đem nàng đẩy lên

trên

giường, hai người náo thành

một

đoàn.