Chương 18

Edit: Betty

Beta: Ishtar


Tiễn bước các tỷ muội sau khi uống trà xong, A Bảo lấy thư của phụ thân ra đọc, càng xem sắc mặt càng quái, cuối cùng

không

nhịn được cười rộ lên.

Nhạn Hồi pha thêm

một

bình trà lài nữa, cười hỏi: "Tiểu thư cười gì vậy? Coi chừng lão gia biết người chê cười thư của ông

sẽ

tức giận đó."

A Bảo cẩn thận xếp thư lại rồi cất xong mới đáp: "Bởi ta biết vì sao hôm nay tổ mẫu lại tức giận như vậy."

nói

xong, nàng lại hơi có

một

chút khó tin

nói: "A, phụ thân

sẽ

không

viết những bức thư giống nhau gửi cho các vị thúc bá chứ? Phụ thân chắc

sẽ

không

làm thế... chắc

không

đâu nhỉ?"

không

thể

không

nói, nữ nhi như nàng vẫn tương đối hiểu



phụ thân mình, Lý Kế Nghiêu đúng

thật

là làm như vậy!

Nhạn Hồi

không

biết nàng có ý gì, nhưng Nhạn Thanh vô cùng hăng hái hưởng ứng

nói: "Tiểu thư, lão gia làm tất cả đều là vì tốt cho tiểu thư, nhất định ngài

sẽ

làm như vậy!"

Nhìn nàng

một

bộ dáng chân chó, tay Nhạn Hồi ngứa ngáy vỗ đỉnh đầu nàng

một

cái, cái gì cũng

khôngbiết, lại

không

biết xấu hổ lại hùa theo, mèo chó đánh nhau cũng có phần của nàng mà.

Suy đoán được cha mình có thể lại làm ra chuyện

không

bình thường, trong

một

lúc A Bảo có chút đồng tình với tổ mẫu và mấy vị thúc bá, thần kinh của bọn họ lại phải căng đau

một

phen rồi.

thật

ra A Bảo cũng rất muốn biết, dưới nếp sống của xã hội phong kiến này, cha mình làm thế nào dưỡng ra loại tính cách như vậy? Có những lúc, lời

nói

và việc làm của phụ thân Lý Kế Nghiêu, làm cho A Bảo cảm thấy rất có tư tưởng của người

hiện

đại, trước đây còn nghĩ rằng ông cũng là xuyên

không

đến, sau này nàng mới phát

hiện



không

phải, A Bảo

không

khỏi bắt đầu sùng bái người phụ thân này, cũng rất muốn biết ông làm sao có thể có nhiều ý nghĩ vượt thời đại như vậy. Chỉ có điều nghiên cứu mười mấy năm, A Bảo cho ra

một

kết quả: suy nghĩ của Lý Kế Nghiêu tiên tiến ngoài dự đoán,

đã

vượt qua giới hạn của thời đại này,tương lai vô cùng xán lạng.

không

nói

cha mình, sáng sớm hôm sau, trong cung liền có người đến, truyền lệnh của Thích quý phi, triệu nàng vào cung.

Bởi vì chuyện này, Uy Viễn hầu phu nhân cho quản gia cẩn thận tiếp đãi người trong cung đến, sau đó vội vội vàng vàng qua đây chuẩn bị cho A Bảo, đến lúc cảm thấy phương diện y phục trang sức hoàn toàn

không

có vấn đề gì, mới mang theo A Bảo

đi

đến phòng khách tiền viện.

Vừa mới bước vào, A Bảo liền theo Uy Viễn hầu phu nhân tiến lên tạ tội,

nói

đã

để cho các nàng đợi lâu.

Mời A Bảo vào cung chính là ma ma tâm phúc bên người Thích quý phi cùng cung nữ bên người thất công chúa Tiêu Lệnh Húc, đối với việc A Bảo bởi vì thay y phục làm chậm trễ chút thời gian, các nàng

không

có chút nào

không

vui, vẫn nở nụ cười khanh khách.

"Lý tiểu thư cũng đừng đa lễ, là công chúa của chúng ta nhớ ngài, mới sai bọn nô tỳ qua đây mời ngài vào cung làm bạn." Cung nữ Sở Hà cười

nói, nàng ta phong thái thận trọng,

nói

chuyện từ tốn, làm cho người đối diện rất dễ sinh lòng hảo cảm."Từ lúc chia tay ở phủ Sương Bình trưởng công chúa, công chúa vẫn thường hay nhắc tới Lý tiểu thư, Lý tiểu thư là ân nhân cứu mạng của công chúa chúng ta."

A Bảo nở nụ cười nhã nhặn, tỏ vẻ cứu công chúa là bổn phận của mình.

một

vị ma ma khác cũng cười

nói: "Nếu Lý tiểu thư

đã

chuẩn bị thỏa đáng,

thì

cùng chúng ta vào cung thôi."

Uy Viễn hầu phu nhân vội vàng cho người khen thưởng hai người, căn dặn A Bảo mấy câu, liền để cho các nàng rời

đi, xong lại có chút lo lắng.

"Nương, người làm sao vậy? Ngũ tỷ tỷ được quý nhân trong cung khen ngợi

không

tốt sao?" Lý Minh Nghi khó hiểu hỏi, bao nhiêu quý nữ thế gia mong cũng

không

mong được phúc phận này đâu.

Đối với việc A Bảo có thể được quý phi triệu tiến cung, người trong Uy Viễn hầu phủ sau khi biết

thìphản ứng

không

giống nhau. Lão phu nhân

nói

một

tiếng

đã

biết rồi

không



nói

gì khác nữa. Nhị phòng cũng đồng dạng lo lắng, nhưng là lo lắng thất công chúa vẫnkhông vừa mắt A Bảo, sợ

một

lần ơn cứu mạng cũng

không

thể làm mất

đi

thù hận cũ. Tam phòng và ngũ phòng lại có

một

chút đố kị, đặc biệt hai phòng có



nương chưa lấy chồng, trong lòng lại càng ghen tị.

"Ngươi biết cái gì, quý phi và thất công chúa dễ đối phó như vậy sao?"

Uy Viễn hầu phu nhân cảm thấy đứa con

gái

nhỏ

bị bà nuôi dưỡng quá ngây thơ rồi,

không

khỏi có chút ưu sầu. Con

gái

lớn mặc dù đủ nhạy cảm, việc gì cũng nhìn thấu đáo, nhưng trời sinh tính tình kiêu ngạo thanh cao, cũng coi như là khuyết điểm lớn, con

gái

nhỏ

bởi vì là

nhỏ

nhất, khó tránh khỏi thương

yêu

nhiều

một

chút, ai biết lại bị dưỡng thành tính cách hoạt bát ngây thơ, hoàn toàn

không

có chút ý thức gian nan khổ cực, xem ra việc hôn nhân của nàng cần được suy nghĩ thận trọng.

******

Thích quý phi và thất công chúa đúng là

không

dễ đối phó!

Gia thế của Thích quý phi

không

lớn, có thể trèo đến vị trí này

không

chỉ bằng hai chữ thánh sủng, có thời gian ngay cả hoàng hậu cũng muốn tránh xung đột với nàng ta, nếu

không

có chút thủ đoạn, sao có thể vững vàng giành được thánh sủng? Thích quý phi sinh ra

một

trai

một

gái, nhị hoàng tử Tiêu Lệnh Kiệt, thất công chúa Tiêu Lệnh Húc. So sánh với tính tình bị nuông chiều đến sinh hư của thất công chúa, nhị hoàng tử Tiêu Lệnh Kiệt lại được biết đến là

một

hoàng tử hiền đức, sau khi trưởng thành liền được phong làm Hiền vương, có thể thấy Chính Đức đế đối với đứa con trai này rất

yêuthương và kỳ vọng.

Sáng sớm trong cung, thất công chúa

đang

kề bên Thích quý phi làm nũng: "Mẫu phi, nữ nhi thực

sựthích Ngự biểu ca, người có thể

nói

phụ hoàng tứ hôn cho con và Ngự biểu cahay

không?"

Thích quý phi nhíu mày, đau đầu

nói: "Con ngốc này, mấy ngày nay chẳng lẽ con còn

không

biết Sương Bình có chủ ý gì sao?"

Thất công chúa cắn răng, oán hận

nói: "Con đương nhiên biết,





là coi trọng năng lực phụ thân của Lý Minh Cẩm, muốn cho Ngự biểu ca cưới Lý Minh Cẩm làm vợ! Nhưng vậy

thì

thế nào? Con là nữ nhi phụ hoàng

yêu

thương nhất, đủ để xứng đôi với Ngự biểu ca!"

"Con

đã

biết tính toán của Sương Bình, con liền từ bỏ phần tâm tư này

đi." Thích quý phi lời

nói

thấm thía khuyên can nữ nhi: "Phụ hoàng con tuy là

yêu

thương, sủng con, nhưng con cuối cùng chỉ là

mộtđứa con

gái, phía

trên

còn có thái tử, phe thái tử xưa nay vẫnkhông vừa mắt chúng ta, tương lai nếu thái tử lên ngôi, còn

không

biết

sẽ

có quang cảnh ra sao?" Thở dài, Thích quý phi

không

khỏi có chút lo lắng, "Mà Sương Bình cùng hoàng thượng là cùng

một

mẫu thân, hoàng thượng rất thương

yêu

vị muội muội này, nếu Sương Bình

không

muốn, hoàng thượng cũng

không

thể nào cứng rắn ép gả nữ nhi cho Chu Ngự. Cho nên con cũng đừng luôn lấy thân phận của con áp chế người khác, đối với vài người mà

nói, thân phận của con còn chưa đủ!"

Thất công chúa ngẩn ngơ, mẫu thân chưa từng nghiêm khắc

nói

chuyện với nàng như vậy, bà vẫn luôn chiều nàng sủng nàng, mới để cho nàng dưỡng thành tính tình được nuông chiều bậc này. Nhưng đến khi nghe thấy lời

thật, lại khiến nàng có chút chịu

không

nổi. Nghĩ đến mình

không

thể gả cho Ngự biểu ca

yêu

thương, nước mắt liền rớt xuống, khóc

nói: "Mẫu phi chẳng lẽ

không

thể thương tiếc nữ nhi sao? Nữ nhi là

thật

lòng thích Ngự biểu ca, nguyện ý làm thê tử... Ngự biểu ca"

"Nhưng mà Sương Bình

không

muốn cho com làm con dâu nàng,

thì

có biện pháp nào đâu?" Thích quý phi

nói

ra

sự

thật, đối với Sương Bình trưởng công chúa, nàng mặc dù là quý phi, nhưng cũng

không

thể tránh được. Theo thời gian tuổi tác ngày càng tăng, sủng ái của hoàng thượng

đã

không

còn như trước,

hiện

tại chẳng qua là chiếm

một

phầntình cảm mà thôi. May mắn Chính Đức đế còn nhớ tình cũ, đối với các nàng - những nữ nhân theo ông

thật

lâu vẫn có vài phần tình nghĩa.

"Chẳng lẽ...

không

ai có thể làm cho phụ hoàng thay đổi chủ ý sao? Phụ hoàng

không

phải luôn luôn nghe mẫu phi sao?" Thất công chúa có chút

không

cam lòng

nói.

"Câm miệng!" Thích quý phi nghiêm nghị quát: "Con cẩn thận quản tốt cái miệng mình cho ta, đừng cái gì cũng chỉ nhìn mặt ngoài mà

không

chút suy nghĩ."

Sau khi quát nữ nhi xong, thấy nàng sợ đến cúi đầu rơi lệ, Thích quý phi lại có chút đau đầu, tự oán trách mình

đã

cưng chiều con

gái

đến

không

nỗi này, làm việc lỗ mãng, chưa bao giờ suy nghĩ thấu đáo mọi việc. So với nhi tử ưu tú, nữ nhi này

thật

sự

là đơn giản đến làm cho người ta đau đầu.

Thích quý phi thương tiếc kéo đứa con

gái

nhỏ

vào trong lòng,

một

lát sau mới

nói: "Mẫu phi mắng con là vì muốn tốt cho con, con cũng đừng oán ta. Mà thôi mà thôi." Nàng thở dài, khuôn mặt vẫn

yêu

mị nhưng lại thoáng

ẩn

hiện

tia ghen ghét, "Ai

nói

không

có người có thể làm cho phụ hoàng con thay đổi chủ ý? Đúng là có người như vậy, nếu như nàng còn sống, bây giờ ta cũng

không

ngồi tới vị trí này, sợ rằng toàn bộ hậu cung đều là thiên hạ của nàng. Phụ hoàng con thậm chí nguyện ý vì nàng giải tán hậu cung, si tình như vậy..."

Thất công chúa nghe được có chút sững sờ, quên cả khóc, thấy thần sắc mẫu thân hoảng hốt,

khôngkhỏi hỏi: "Người nọ là ai thế ạ?"

"Mẫu phi của ngũ hoàng huynh con."

"Sao có thể?" Thất công chúa thốt ra, vẻ mặt

không

tin, "Ai chẳng biết phụ hoàng chán ghét nhất chính là ngũ hoàng huynh, trước khi ngũ hoàng huynh được mười tuổi vẫn lớn lên ở lãnh cung, nếu

khôngphải thái tử ca ca tình cờ phát

hiện

ngũ hoàng huynh từ lãnh cung chạy ra,

nói

không

chừng ngũ hoàng huynh bây giờ còn ở lãnh cung. Hơn nữa ngũ hoàng huynh trước mười tuổi, còn

không

biết

nói

đọc viết, giống

một

người câm, ở trong thư phòng bị

không

biết bao nhiêu người cười nhạo..."

Nghe thất công chúa liên tục

nói

tới cuộc đời ngũ hoàng tử, Thích quý phi

âm

thầm lắc đầu, cắt ngang lời của nàng, "Được rồi, những thứ này đều là chuyện

đã

qua, con nhớ kỹ, tránh xa ngũ hoàng huynh con

một

chút,

không

có việc gì chớ chọc đến

hắn. Lần trước ở phủ thái tử

sự

việc con và Vinh Hoa làm khó dễ Lý Minh Cẩm, bị ngũ hoàng huynh con bắt gặp, nếu

không

phải bản cung đè xuống, con

khôngtránh khỏi bị phụ hoàng con quở trách rồi."

Thất công chúa có chút giận dữ, nàng chính là ghét Lý Minh Cẩm, đột nhiên thấy nàng liền nhớ đến hận cũ,

không

quản được bản thân mà thôi. Vốn ở phủ Sương Bình trưởng công chúa Lý Minh Cẩm cứu nàng

một

mạng, nàng có chút cảm kích, thế nhưng mấy ngày này từ hành động của Sương Bình trưởng công chúa, làm cho nàng oán giận Lý Minh Cẩm, thậm chí sau khi biết Lý Minh Cẩm có thể

sẽ

được gả cho Chu Ngự, ghen ghét cũng

không

đè ép lại được.

Nhưng mà

nói

đến ngũ hoàng tử Tấn Vương, thất công chúa lại nghĩ tới kế hoạch lúc trước,

nói

với Thích quý phi: "Mẫu phi, nếu





coi trọng Lý Minh Cẩm, chúng ta để Lý Minh Cẩm gả cho người khác

không

phải biểu ca

không

được sao?"

Thích quý phi nheo mắt lại nhìn nàng ta.

Nàng ta che miệng cười

nói: "Con cảm thấy Lý Minh Cẩm và ngũ hoàng huynh cũng rất xứng đôi,

khôngphải sao?"