Chương 3

Edit: Icon

Beta: Hạnh Như


Đến Vinh An đường, mấy vị phu nhân nhận được tin tức đều tới cùng ngồi

nói

chuyện với lão phu nhân, các tiểu thư, thiếu gia trong Hầu phủ mặc dù biết A Bảo hôm nay trở về, nhưng vì lúc trước xảy ra những chuyện đó, trưởng bối cũng

không

để cho bọn họ thêm lo lắng, liền

không



nói

cho bọn họ biết, chỉ truyền lời lại cho bọn họ ngày mai sáng sớm thỉnh an tổ mẫu, nhân tiện gặp lại tỷ muội vừa hồi phủ.

thật

ra sớm

đã



một

nha hoàn lanh lợi đến trước của dò la,

đã

trở về báo cáo lão phu nhân, biết là sợ bóng sợ gió

một

hồi, tất cả mọi người yên lòng, lúc này lại có tâm tình

nói

đùa.

A Bảo

đi

theo mấy vị thúc bá phía sau tiến vào, lần lượt bái kiến các vị trưởng bối, cuối cùng ngồi ở thềm gác chân, dựa vào người lão phu nhân. Lão phu nhân kéo tay tôn nữ, thương tiếc vỗ lưng của nàng, liên tục

nói: "Rốt cuộc

đã

trở về, cha con

thật

đúng là tâm địa ác độc, chính mình

không

chịu trở về, lại muốn nữ nhi cũng theo

hắn

ở biên quan chịu khổ..."

A Bảo cười

nói: "Phụ thân con rất nghĩ cho tổ mẫu, thế nhưng biên quan mấy năm nay chiến tranh liên tục

không

ngừng, phụ thân con thân mang hoàng lệnh,

thật

sự



đi

không

được. Năm trước tộc người Bắc Di xâm nhập phía nam, cuộc chiến đó phụ thân còn bị thương, tịnh dưỡng nửa tháng mới có thể đứng dậy, nhưng lại gầy

đi

rất nhiều, con..." Mắt nàng đỏ hoe, nghẹn ngào lên tiếng.

Lão phu nhân thất kinh, thất thanh

nói: "không

phải

nói

chỉ là vết thương

nhẹ

sao?"

A Bảo cúi đầu, nức nở

nói: "Đó là người

không

muốn để tổ mẫu và mấy vị bá phụ, thúc phụ lo lắng, mới có thể

nói

là vết thương

nhẹ, lúc đó đại phu đều

nói

nếu người

không

tỉnh đến, liền, liền..."

nói

đến chỗ thương tâm, A Bảo đem mặt chôn ở

trên

đầu gối lão phu nhân, đau lòng khóc thành tiếng.

Lão phu nhân hai mắt rưng rưng, trong miệng liên tục mắng lão tứ lừa bà, tại sao có thể lừa gạt thân mẫu già yếu như vậy.

Mắt thấy bà cháu hai người muốn ôm nhau mà khóc thương tâm, người chung quanh phải trấn an

thậtlâu,

thật

lâu mới ngưng được.

Lão phu nhân

thật

là lo lắng cho nhi tử nơi biên quan, đó là cái nghiệp chướng do chính bà sinh ra, mặc dù thường xuyên ngỗ nghịch bất hiếu làm cho mẫu thân già này vì

hắn

lo lắng, nhưng rốt cuộc là cốt nhục thân tình, thế nào

không

quan tâm? Nghe cháu

gái

nói

hắn

bị thương, ngực như bị ai đó nhéo lại nhéo rất đau, thấy A Bảo lại càng đau xót, thương tiếc cho cháu

nhỏ

phải từ bỏ nơi phồn hoa để đến biên quan chịu khổ.

Uy Viễn hầu tự biết nếu

không

phải tứ đệ ở biên quan phòng thủ, lập nhiều công trạng, Uy Viễn hầu phủ cũng

không

được huy hoàng như hôm nay, hoàng đế cũng chưa chắc đối đãi với Lý gia như vậy, trong lòng là thập phần tán thành chuyện tứ đệ tòng quân năm đó, đợi

hắn

sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cũng thuận lý thành chương ở lại phòng thủ biên quan, mười mấy năm

không

về nhà. Cũng vì là như thế, Uy Viễn hầu đối A Bảo cũng thập phần coi trọng, thấy bà cháu hai người

nói

chuyện sắp xong, liền đưa mắt ra hiệu cho thê tử.

Uy Viễn hầu phu nhân cười

nói: "Nương, tứ đệ như vậy là được rồi, tục ngữ

nói

đại họa sau tất có đại phúc, tứ đệ là

một

người có phúc khí, nhất định là

không

có chuyện gì. Cẩm nhi

đi

xe mệt nhọc, lại bị khϊếp sợ, trước hết để cho nha đầu

đi

nghỉ ngơi, có gì ngày mai lại hỏi cũng được mà."

Nhị phu nhân cũng chen miệng

nói: "Đúng vậy, nếu là Cẩm nhi mệt rồi thành bệnh, cuối cùng đau lòng

không

phải là nương sao?"

Lão phu nhân chụp tay A Bảo vỗ về, cười

nói: "Nha đầu kia ở bên cạnh ta ít nhất, nhưng ta lại hiểu

rõnó nhất. Lão nhị, ngươi xưa nay cùng Cẩm nhi rất tốt, liền đưa nó

đi

thôi. Lão đại, Bảo Hàm viện

đã

sắp xếp thỏa đáng chưa?" Nghe thấy Uy Viễn hầu phu nhân cười đáp lời tất cả đều thỏa đáng, lại

nói: "Lão đại làm việc ta yên tâm, chỉ sợ Cẩm nhi lâu

không

ở đây,

không

hề biết được bọn nô tài có lừa tiểu

cônương nàng chuyện gì, lão nhị con

đi

xem trong viện của nó còn thiếu cái gì, con coi lại cho thuận mắt."

Nhị phu nhân đáp: "Nương yên tâm, từ nghe

nói

Cẩm nhi trở về, đại tẩu sớm

đã

đưa người đến viện của Cẩm nhi sắp xếp qua, tất cả đều sạch

sẽ, tuyệt đối

sẽ

không

để Cẩm nhi của chúng ta đợi đến mệt đâu."

A Bảo vội

nói: “Tổ mẫu, đại bá mẫu, nhị bá mẫu phí tâm, cũng làm cho đại bá phụ phí tâm rồi."

Oán trách mấy câu, A Bảo rốt cuộc cũng được rời

đi, theo nhị bá mẫu rời khỏi.

Đợi A Bảo sau khi rời

đi, lão phu nhân ngồi

trên

ghế,

trên

mặt lộ vẻ mệt mỏi, mấy vị lão gia thấy tình trạng đó, vội hỏi: "Nương mệt mỏi rồi phải

không? Nương phải giữ gìn thân thể

thật

tốt, đừng quá lo lắng."

Lão phu nhân đưa ly trà sâm do nha hòa mang đến lên miệng nhấp

một

ngụm, hỏi: "Cẩm nhi và Tấn vương là va chạm như thế nào? Lúc trước nha đầu trở về kể lại cũng

không



ràng lắm."

Uy Viễn Hầu

nói: "Việc này con cũng còn chưa kịp hỏi



ràng, Thường thị vệ chỗ Tấn vương

nói

cũng

không

được



ràng cho lắm, chỉ

nói

là trong thời gian truy nã đào phạm, Cẩm nhi cùng đoàn xe trùng hợp

đi

ngang qua trạm dịch nghỉ ngơi, giúp bọn họ

một

phen. Tấn vương sợ phạm nhân kia còn có đồng đảng, liền tự mình hộ tống Cẩm nhi vào thành."

Lão phu nhân tay căng thẳng, lại hỏi: "Cẩm nhi giúp bọn

hắn

? Giúp cái gì có thể làm cho đường đường Tấn vương tự mình hộ tống

một

tiểu nha đầu vào thành? Cẩm nhi chúng ta

thật

là có mặt mũi nha." Câu cuối cùng lại cười chế nhạo

không

ngớt.

Uy Viễn hầu suy đoán

nói: "Sợ là

không

phải mặt mũi Cẩm nhi lớn, mà là do nhìn nể mặt tứ đệ thôi. Tấn vương mặc dù tính tình

không

tốt, nhưng cũng là hoàng tử được nuôi lớn trong cung, cũng là có suy tính của mình."

Yên lặng

một

chút, lão phu nhân mới

nói: "Chuyện này hay là cứ như vậy qua

đi, đỡ cho Cẩm nhi trẻ tuổi

không

biết chuyện gì."

Uy Viễn hầu tự nhiên xác nhận.

*****

Bên kia, A Bảo theo nhị bá mẫu suốt đường

đi

tự

nói

một

mình, cuối cùng

đã

tới nơi —— Bảo Hàm viện, trong viện hoa và cây cản xanh um, góc tường hoa đào nở

thật

đẹp. Lại

đi

vào, gian phòng

đã

được thu dọn sạch

sẽ, tất cả bày biện mới tinh, trong phòng lư hương thoang thoảng mùi thơm, nha hoàn cũng đợi sẵn

một

chậu nước sạch để rửa mặt.

Nhị phu nhân kéo tay A Bảo,

yêu

thương

nói: "đã

trở về là được, mấy ngày nay cực khổ. Biết con trở về, nha đầu Minh Phượng kia vẫn la hét muốn cùng con

đi

chơi, nhưng rốt cuộc con

đã

trở về. Biên quan cuộc sống có vất vả

không? Trông con so với các tỷ muội trong nhà

thì

có phần ốm yếu,

thật

là làm cho đau lòng người."

A Bảo mím môi cười

nói: "Con cũng rất nhớ Lục muội muội, mấy năm

không

gặp, Lục muội muội tất nhiên trưởng thành là

một

đại



nương, con còn

không

chờ được, muốn gặp muội ấy

thật

nhanh."

Nhị phu nhân

không

khỏi vui lên, véo mũi nàng

một

chút: "Con cùng nó có bằng tuổi đâu, con lớn nó mấy tháng thôi, hai tỷ muội các con trái lại chơi rất thân với nhau."

nói

rồi, nhìn kỹ quan sát A Bảo, chỉ cảm thấy dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt thiếu nữ tinh xảo tươi cười minh diễm, chiếc răng khểnh xinh đẹp, mặt như đóa hoa xuân, thân liễu mảnh mai, quả nhiên, xinh đẹp nghiêng nước, dung mạo sao với Kỳ mẫu có hơn chứ

không

kém.

"Lục muội muội

không

chỉ bằng tuổi, tính tình cũng tốt, từ

nhỏ

với con rất hiểu ý, con cũng thích Lục muội muội, tự nhiên cùng nàng

sẽ

thân thiết." A Bảo đáp.

"Con cứ

nói

nó như thế, nó là dạng người nào

không

lẽ ta

không

rỏ?"

nói

mấy câu, Nhị phu nhân lại bảo: "Con cũng mệt rồi, rất cần nghỉ ngơi, ngày mai đoán là con

sẽ

rất bận đấy."

nói

xong, lại gọi nha hoàn lớn bé trong viện ra, dặn dò các nàng tận tâm hầu hạ chủ tử, sau đó rời

đi.

Nhị phu nhân sau khi rời

đi, A Bảo được nha hoàn hầu hạ tăm rữa thay y phục, sau

một

hồi tắm rữa, toàn thân thoải mái

một

chút, lúc này nha hoàn cũng mang bữa tối tới. A Bảo ngồi trước

một

cái bàn gỗ vuông, liếc nhìn đồ ăn

trên

bàn, đều lấy thanh đạm là chính, có canh măng vịt, cá hấp, cháo gà, còn có hai dĩa

nhỏ

điểm tâm, vừa lúc thích hợp làm khai vị cho người

đi

xe mệt mỏi.

"Tiểu Thư, nhị phu nhân vẫn nhớ đến ý thích trước đây của người." Nhạn Thanh bưng nước đến cho A Bảo rửa tay, cười khanh khách

nói.

Nhạn Hồi mang bát canh đặt trước mặt A Bảo, cười nhạt

nói: "Nhị phu nhân cẩn thận săn sóc xưa nay rồi."

Nhạn Thanh

không

hiểu, nhăn mũi: "Nhị phu nhân

thật

là thân thiết, trong mấy vị phu nhân, nhị phu nhân là tốt với tiểu thư nhất."

"Khờ quá!" Nhạn Hồi

không

muốn cùng nàng cãi cọ, hầu hạ A Bảo dùng bữa.

A Bảo nghe hai nha hoàn

nói

chuyện, cũng cười theo,

nói: "Nhị bá mẫu đương nhiên là tốt." Liền

khôngcần phải nhiều lời nữa.

Ăn uống no đủ, lại rửa mặt sạch

sẽ, nghe trong

không

khí nhàn nhạt huân hương, nhìn ngoài cửa sổ trời

đã

tối đen, làm đến nơi đến chốn như vậy cảm giác

thật

sự

là quá tốt,

một

tháng đường xe

thật

sự

là quá muốn lấy mạng người mà. A Bảo thích ý dựa vào lưng ghế, có chút buồn ngủ.

Nhạn Hồi nhìn bộ dáng này của nàng, có chút đau lòng lại có

một

chút lo lắng.

Lúc này, nhũ mẫu của A Bảo Hoa ma ma cầm bình tinh dầu tiến vào, đau lòng

nói: "Hôm nay tiểu thư vô ý đυ.ng vào vai, mặc dù

không

có trầy da, nhưng cũng

không

thể khinh thường, dùng

một

chút tinh dầu xoa bớt máu bầm, đỡ phải ngày mai chịu tội."

Nghe xong, Nhạn Hồi vội vàng

nói: "Vẫn là ma ma cẩn thận, chúng con."

nói

xong, Nhạn Hồi đến ngồi bên cạnh A Bảo, Nhạn Thanh cũng

đi

đem mành buông xuống, lúc này mới chậm rãi cởi y phục của A Bảo ra, lộ ra bên trái

một

mảnh vai, chỉ thấy từ trước đến sau vai trắng nõn nà

hiện

ra

một

màu sắc khác,

đã

tích ứ máu. Ba người thấy thế lại

một

trận đau lòng.

Nhạn Hồi tay nghề vô cùng tốt, chậm rãi xoa bóp, nhớ tới chuyện hôm nay, nỗi khϊếp sợ vẫn còn, hỏi: "Tiểu thư, vai đau

không?"

"Có chút đau." A Bảo hàm hồ

nói, được xoa bóp với lực

không

nhẹ

không

nặng vô cùng thoải mái, cả người lười biếng, giống như con mèo

nhỏ

nằm

trên

giường ngủ gật.

"Tiểu thư, hôm nay có phần lỗ mãn, nếu có chuyện gì cũng

sẽ

khiến cho lão gia đau lòng." Hoa ma ma viền mắt hồng hồng

nói.

"Hoa ma ma, hôm nay nếu

không

phải tiểu thư, xe ngựa chúng ta

sẽ

bị tên hung đồ kia đoạt

đi, tất cả mọi người chúng ta

sẽ

gặp tai ương,

nói

không

chừng

sẽ

mang tội đồng đảng

không

chừng." Nhạn Hồi trầm giọng

nói, trong lòng mặc dù cảm thấy A Bảo hôm nay xuất thủ thực

sự

không

ổn, nhưng nàng hiểu

rõ, biết là Tấn vương sau đó truy nã tội phạm, Nhạn Hồi mới yên lòng, mặc dù là lỗ mãng

mộtchút, nhưng chỉ cần có Tấn vương chứng thực A Bảo lúc đó là cực chẳng

đã

mới xuất thủ, ai dám

nóitiểu thư Uy Viễn hầu phủ?

Nhạn Thanh thần kinh khá thô, chuyện

đã

qua bình thường

sẽ

không

giữ lại trong lòng, lúc này còn có tâm tình tán thưởng chủ nhân oai hùng cỡ nào, "một

cước của tiểu thư khi đó

thật

tuyệt, tiểu thư

khônghổ là chân truyền của lão gia, có tiểu thư, bọn hung đồ đó cũng

không

được tốt đâu."

Nhạn Hồi khóe miệng co quắp, tay ngứa ngáy rất muốn

một

cái tát hô to đây là

một

nha đầu ngốc, trong lòng nhịn xuống cơn giận bốc hỏa, muốn mắng chửi, nàng cười hì hì nghe xong, qua rồi vẫn là vô tâm vô phế vui vẻ.

Nhạn Hồi vẫn là

không

yên tâm lắm, lại

một

lần nữa hỏi: "Tiểu thư, thực

sự

không

cần gọi đại phu đến cho thuốc sao?"

A Bảo sắp ngủ, nàng có

một

thói quen tốt,

không

lạ giường, tới địa phương an toàn, là có thể tự nhiên

đi

vào giấc ngủ, đây cũng là trong khói lửa chiến trận ở biên quan luyện ra. Chỗ ở của nàng gần với quân doanh, trời còn chưa sáng là có thể nghe thấy tiếng binh sĩ thao luyện, có lúc có chiến tranh

khôngmười ngày

thì

cũng

một

tháng, trong lúc đó các loại thanh

âm

càng làm cho người ta sợ hãi, đến khi xác định bình an rồi, vẫn là có thể bình yên

đi

vào giấc ngủ. So sánh với hoàn cảnh ở biên quan khốc liệt như vậy, kinh thành quả thực chính là nơi yên bình thoải mái, hoàn cảnh tốt như vậy, cũng làm cho nàng sinh ra lười nhác a.

Nghe thấy lời Nhạn Hồi, A Bảo cự tuyệt, "không

được, so vơi thương thế nghiêm trọng trước đay từng trải qua, đây chỉ là

một

vết thương

nhỏ

mà thôi."

Nhạn Hồi khổ sở ra mặt, đôi mắt sắp mang nước, vì tiểu thư nhà mình mà đau lòng. Tiểu thư từ

nhỏ

đãmất

đi

nương, phụ thân

thì

ở ngoài biên quan, đưa đến để lão phu nhân nuôi dưỡng,

thì

lão phu nhân lại

không

thích tiểu thư cho lắm,đường lại rất xa xôi, nếu

không

phải Uy Viễn hầu phu nhân xử

sự

công đạo, nhị phu nhân cũng thường xuyên quan tâm hỏi đến, đứa

nhỏ

không

cha

không

mẹ còn bị bọn điêu nô ức hϊếp mà

không

biết, nhờ vậy cũng dưỡng cho tiểu thư tính tình độc lập tự chủ. Có lẽ là quá độc lập, cũng có thể là vì muốn lão gia yên tâm, sau đó tiểu thư

đi

cùng lão gia ra biên ải, vì để thích ứng cuộc sống ác liệt nơi này,bèn rèn luyện thân thể, bị đánh mà đứng lên, bị thương vô số, nếu so sánh với các



nương Uy Viễn Hầu Phủ,

thì

không

phải

một

câu đáng thương cũng

không

nói

hết.

A Bảo thấy

trên

vai lực đạo

không

có, kỳ quái mở mắt ra, nhìn thấy Nhạn Hồi mắt ẩm ướt, biết nàng lại bắt đầu thương xót mình, gãi gãi đầu, an ủi: "Ta

thật

không

có chuyện gì đâu, nhiều nhất là đau xót hai ngày mà thôi. Ngoan, đừng khóc a, ngươi đó, ta còn chưa có chết đâu!"

"..."

Nhạn Hồi trầm mặc, vẻ mặt đen thui quay

đi, cái gì thương cảm cũng

không

phải.

A Bảo liếc nhìn đồng hồ nước, quyết đoán

nói: "Đêm

đã

khuya, ta

đi

ngủ, các ngươi cũng ngủ sớm

mộtchút

đi."

Nhạn Hồi

không

nói

gì, Nhạn Thanh vô tình nhắc nhở: "Tiểu thư,

hiện

nay mới giờ Tuất (bảy giờ tối), chưa tới giờ

đi

ngủ đâu."

A Bảo bị nha hoàn nhà mình phá, có chút

không

vui hỏi: "Ta ngủ sớm

không

được sao?"

"Thế nhưng... Lúc trước người

không

phải

nói

có khả năng hầu gia

sẽ

gọi người đến hỏi chuyện sao?"

Nhạn Thanh vừa mới

nói

ra, liền có ma ma hầu hạ bên cạnh Uy Viễn Hầu đến, hành lễ xong nhân tiện

nói



mục đích đến đây của mình, "Quấy rầy ngũ tiểu thư nghỉ ngơi, hầu gia hỏi tiểu thư nếu chưa nghỉ ngơi mời



qua thư phòng

một

chuyến."

"Đây là chuyện phải làm."

A Bảo tự giác đứng dậy, để cho Nhạn Hồi, Nhạn Thanh chỉnh trang y phục, theo ma ma kia cùng

đi

đến thư phòng của Uy Viễn Hầu.