Chương 36

Edit: Tiểu Bông

Beta: Lạc Lạc


Đạo thánh chỉ này tới quá đột ngột, bất thình lình mọi người chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

A Bảo ngây ngốc tạ ơn, ngây ngốc nhìn đại bá Uy viễn hầu tặng tiền thưởng cho mấy vị thái giám tuyên chỉ, ngây ngốc nghe tiếng chúc mừng xung quanh, hoàn toàn chưa bình thường lại, dáng vẻ

không

chỗ nào thích hợp giống với mọi người.

A Bảo nghĩ mãi cũng

không

ra, nàng chỉ mới tới nhà ngoại tổ mẫu vài ngày, vừa về

đã

bị người xách tới đại môn tiếp thánh chỉ, điều này

thật

không

khoa học!

Phu thê Uy viễn hầu thấy bộ dáng ngây ngốc của A Bảo, có tai như điếc với tiếng chúc mừng của Trương Kiệt, sợ đắc tội vị tâm phúc bên cạnh hoàng đế, vội vàng

nói: "Ha ha, đứa

nhỏ

này vui mừng tới choáng váng rồi."

Trương Kiệt

không

khỏi mỉm cười, vui mừng tới choáng váng chỗ nào chứ,



ràng là biểu cảm há hốc mồm, giống như

không

hiểu chuyện gì xảy ra. Trương Kiệt hiểu được tâm trạng của mọi người,

thật

ra nếu

hắn

không

biết dự định tứ hôn ban đầu của Chính Đức đế, cũng

sẽ

không

nghĩ tới Chính Đức đế

sẽtứ hôn ái nữ Trấn Bắc tướng quân cho Tấn vương.

Ai cũng biết, trong tất cả các vị hoàng tử, Chính Đức đế tỏ



không

ưa nhi tử này, thậm chí ngay cả hôn

sự

của

hắn

cũng cố ý bỏ quên, đến khi thái tử nhắc tới mới nhớ còn

một

nhi tử là nam nhân lớn tuổi chưa lập gia thất. Mọi người đều nghĩ rằng, đoán chừng đời này Tấn vương

không

độc thân cả đời,

thì

chính là cưới

một

nữ nhi dòng dõi thế gia tầm thường, nữ nhi của Trấn Bắc tướng quân sao tới lượt

hắn, phía trước còn có Tề vương, Ninh vương, Chu Ngự xếp hàng chờ cưới

một

thê tử có nhạc gia hùng hậu đấy.

Lúc hoàng hậu, quý phi và Xương Bình trưởng công chúa đều ra tay làm loạn hôn

sự

của A Bảo, mọi người đều cho rằng, hoàng thượng nhất định

sẽ

tứ hôn nữ nhi của Trấn Bắc tướng quân cho

một

trong ba người, nếu

không

thì

có thể là những hoàng tử khác hợp tuổi, nhưng tuyệt đối

không

nghĩ tới,

sẽ

tứ hôn cho Tấn vương luôn bị hoàng thượng xem

nhẹ

này.

Hoàng thượng có ý gì?

Tất cả mọi người nghe được đạo thánh chỉ tứ hôn đó, trong lòng liền nổi lên nghi vấn này.

Tất nhiên, dường như Chính Đức Đế đều nhớ tới những nhi tử chưa lập gia thất, lần này nhất định phải giải quyết chung thân đại

sự

của các nhi tử ấy của ông, hôm nay tổng cộng

đã

ban bốn đạo thánh chỉ tứ hôn, đủ để thu hút ánh mắt mọi người, đẩy bầu

không

khí náo nhiệt ở kinh thành tới cao triều.

Nhân vật chính của bốn đạo thánh chỉ tứ hôn này lần lượt là: Tấn vương Tiêu Lệnh Thù với nữ nhi của Trấn Bắc tướng quân, Tề vương Tiêu Lệnh Khê với nữ nhi của

anh

quốc công, Ninh vương Tiêu Lệnh Điển với nữ nhi của Hoài Nam quận vương, Trần Lưu quận vương Tiêu Lệnh Chỉ với nữ nhi của Lại bộ thượng thư. Hơn nữa bốn đạo thánh chỉ này còn ấn định ngày may mắn trong mỗi tháng cho bọn họ thành thân.

Ngụ ý là, ngày lành tháng sau tức mùng tám tháng sáu do Khâm Thiên Giám tính ra là hôn lễ của A Bảo và Tấn vương, sau đó ngày lành mùng chín tháng bảy này Tề vương thành thân với nữ nhi của

anhquốc công, ngày lành tháng tám Ninh Vương và nữ nhi của Hoài Nam quận vương thành thân, tháng chín Trần Lưu Quận Vương và nữ nhi của Thượng Thư thành hôn.

A Bảo ngồi thẫn thờ trong đại sảnh Vinh An đường, nghe các trưởng bối trong nhà thảo luận về bốn đạo thánh chỉ và thời điểm các vương gia thành thân,

không

khỏi mặt đầy hắc tuyến, nghĩ rằng Khâm Thiên Giám

thật

vất vả, miễn cưỡng phải tính ra

một

ngày may mắn mỗi tháng cho nhi tử của hoàng đế thành hôn, sao lại cảm thấy Chính Đức đế càng già càng

không

đáng tin cậy nhỉ?



ràng trước đây còn là

mộtmỹ đại thúc

anh

minh thần võ mà...

Lúc A Bảo

đang

cực kỳ nghiêm chỉnh suy nghĩ, bỗng nhiên nghe mình bị gọi tên, vội đổi lại vẻ càng đứng đắn hơn nhìn sang, kịp thời lộ ra nét mặt dễ bảo, mỉm cười

nói: "Tổ mẫu."

Lão phu nhân nhìn khuôn mặt của A Bảo, gương mặt này càng ngày càng giống thê tử của tứ nhi rồi, trước đây mỗi lần nhìn đều cảm thấy là

một

loại giày vò, nữ nhân kia hại nhi tử của mình ngỗ nghịch với mẫu thân,

một

thân

một

mình chạy đến biên thùy lại khiến người mẹ già này vì

hắn

mà hoảng sợ, dứt khoát là

một

đứa con bất hiếu, cho nên cũng lạnh nhạt với tôn nữ giống thê tử tứ nhi này, thậm chí thường xuyên giận chó đánh mèo với nàng.

Nhưng bây giờ, lão phu nhân lại thở dài, dù

không

thích

thì

vẫn là tôn nữ của mình, hy vọng nàng gả cho

một

gia tộc tương xứng, mà

thật

sự

Tấn vương

không

phải

một

ứng cử viên tốt cho vị trí vị hôn phu, chỉ riêng những tin đồn

hắn

tuyệt tình tuyệt tâm

đã

khiến người ta chùn bước,

không

dám gả nữ nhi của mình

đi. Tất nhiên, cũng có người

không

sợ lời đồn muốn gả nữ nhi

đi, nhưng chỉ là số ít mà thôi.

"Cẩm nha đầu, còn

một

tháng nữa là tới ngày thành thân của ngươi với Tấn vương điện hạ, thời gian hơi gấp gáp, có điều thánh chỉ

đã

ban, ngươi cứ yên tâm chờ gả." Lão phu nhân thành khẩn

nói, xem như trấn an tôn nữ

một

chút. Trong mắt mọi người, bỗng nhiên gặp phải

một

vị hôn phu hung bạo như vậy, tiểu



nương đều

sẽ

sợ hãi. Từ lúc nhận thánh chỉ, A Bảo luôn ngơ ngác, trong lòng lão phu nhân hơi thương xót, vẻ mặt cũng thêm mấy phần hiền từ.

A Bảo rũ mí mắt, ôn thuần đáp

một

tiếng, Lão phu nhân lại

nói

vài lời trấn an, lần đầu tiên nàng lớn như vậy được nghe tổ mẫu dịu dàng ôn tồn

nói

nhiều với nàng thế, nhưng A Bảo sửng sốt sao tiếp nhận hết, trong lòng vẫn có cảm giác

không

chân thực.

"Được rồi, ngươi về trước

đi." Lão phu nhân

nói.

A Bảo đáp

một

tiếng, đồng thời thi lễ với từng vị trưởng bối trong phòng, rồi mới rời

đi.

Chờ A Bảo rời

đi

rồi, nhị lão gia

nói

trước hết: "Nương, sao hoàng thượng lại muốn tứ hôn A Bảo cho Tấn vương chứ? Lúc đầu con tưởng

không

phải Chu Ngự

thì

cũng là Tề vương hoặc Ninh vương,

thậtkhông

ngờ. Hơn nữa tứ đệ biết chuyện có làm ầm lên

không?" Trong lòng nhị lão gia vừa lo lắng cho tương lai của chất nữ, vừa bận tâm tứ đệ ông

sẽ

làm ầm ĩ.

Lời này khiến trong lòng tất cả mọi người ở đây đều rùng mình, vừa rồi bọn họ đều bận rộn thảo luận bốn đạo thánh chỉ tứ hôn hôm nay củaHoàng thượng và nội dung trong đó, mà quên mất A Bảo còn có

một

vị phụ thân khiến người ta đau đầu đấy.

Quả nhiên, vừa nhắc tới người nào đó, lão phu nhân theo bản năng muốn day trán: Ôi, đầu bắt đầu đau nữa. Điều này

đã

thành

một

loại phản ứng quen thuộc.

Uy viễn hầu cứng nhắc xong lại tức giận, có chút mạnh miệng

nói: "Chẳng lẽ đệ ấy dám kháng chỉ?"

"Tứ đệ đâu dám kháng chỉ!" Nhị lão gia liếc mắt, "Chuyện đệ ấy làm càng khiến người ra đau đầu hơn cả kháng chỉ đó."

"..."

không

thể

không

nói, lời này của nhị lão gia

thật

có lực sát thương,

không

khí

hiện

tại có mấy phần đình trệ, người ở đây đều

không

còn gì để

nói.

Lão phu nhân muốn xoa cái đầu

đang

co rút đau đớn, con dâu thứ hai khá có ánh mắt tiếp tay, sức lực vừa phải, khiến lão phu nhân cảm thấy đầu óc thư thái vài phần, tiếp đó dứt khoát

nói: "Lão nhị, văn chương của ngươi tốt, lập tức viết thư cho lão tứ,

nói

cho

hắn

biết,

không

cần bận tâm tới hôn

sự

của Cẩm nha đầu nữa, hoàng thượng đồng tình đích thân tứ hôn cho Cẩm nha đầu rồi, tiện thể trong thư

nói

tốt cho Tấn vương nhiều vào, tốt nhất dựa theo

yêu

cầu của lão tứ mà tán thưởng

một

phen."

"..."

Mọi người lại trợn mắt líu lưỡi lần nữa, Uy viễn hầu

nhẹ

giọng

nói: "Nương, chuyện này...

không

hay lắm?" Lời

nói

dối chắc chắn

sẽ

có ngày bị vạch trần, đến lúc đó phản ứng càng ác liệt hơn

thì

sao?

Lão phu nhân liếc ông

một

cái, rất có phong độ của

một

đại tướng

nói: "Tạm thời giấu bao lâu

thì

hay tới đó, chờ Cẩm nha đầu và Tấn vương bái đường thành thân rồi, chuyện

đã

định,

hắn

có thể làm gì?"

"Tứ đệ có thể xúi giục A Bảo hưu phu!" Miệng nhị lão gia nhanh chóng tiếp lời,

nói

xong còn tự mình quả quyết gật đầu, "Nếu như sau này Tấn vương nạp trắc phi di nương, tứ đệ nhất định làm được chuyện này, chúng ta

không

thể coi thường năng lực chiến đấu của tứ đệ."

không

thể phủ nhận, nhị lão gia

thật

sự

hiểu rất



vị đệ đệ hiếm thấy này.

một

lần nữa Vinh An Đường lại rơi vào

sự

yên tĩnh quỷ dị, tất cả mọi người đều

không

hẹn mà cùng nghĩ: Trong nhà có

một

người

không

bình thường

thật

khiến người ta lo lắng, ôi, đau đầu!

Cuối cùng, lão phu nhân bóp mi tâm, vẫn bảo nhị nhi tử viết thư cho tứ nhi tử, trước mắt lừa gạt

hắn

rồi tính sau. Lão phu nhân dám làm thế cũng có nguyên do, Lý Kế Nghiêu rời kinh mười mấy năm, căn bản

không

hiểu



mọi chuyện ở kinh thành, chỉ cần ông

không

sai người điều tra, cho dù bọn họ

nói

trời

nóiđất, ông cũng

sẽ

tin. Bây giờ Lý Kế Nghiêu đóng giữ biên thùy,

không

dễ dàng rời

đi, cũng

không

biết khi nào mới có thể hồi kinh, vì vậy chỉ cần ngăn cản

hắn, bọn họ cũng

không

sợ

hắn

làm ầm ĩ.

Sau khi nghĩ thông suốt, mọi người thấy đây

thật



một

biện pháp tốt, nhị lão gia đáp

một

tiếng, cam đoan

sẽ

làm trái lương tâm thổi phồng Tấn vương như hoa vậy, người gặp người thích, là đối tượng tốt nhất cho vị trí hiền tế trong lòng Lý Kế Nghiêu.

Giải quyết xong chuyện Lý Kế Nghiêu, mấy vị đại lão gia cùng nhau tới thư phòng thảo luận tiếp, để mấy thê tử ở lại bồi lão phu nhân, bàn bạc hôn

sự

của A Bảo.

một

tháng quá gấp, phải chuẩn bị rất nhiều thứ,

không

thể thiếu bàn bạc

một

phen.

*******

Trong lúc các trưởng bối vội vàng bàn bạc cách ứng phó phụ thân A Bảo, A Bảo như mất hồn về tới Bảo Hàm viện,nghênh đón nàng là Hoa ma ma và bốn tỷ muội họ Nhạn mang vẻ mặt hoặc vui mừng hoặc đau lòng.

Hoa ma ma rất vui, tiểu thư bà làm nhũ nương cuối cùng cũng hứa hôn rồi, mà còn do hoàng thượng tứ hôn nữa, thể diện gấp bội, lại gả cho hoàng tử, nữ nhân có cả thể diện lẫn phúc khí, bà

không

cao hứng sao được?

Mà bốn tỷ muội họ Nhạn đều là



nương chưa gả, cũng ôm ấp những ảo tưởng nhất định của thiếu nữ với nam nhân, nghĩ tới tiểu thư nhà mình phải gả cho vị vương gia ngoan độc lãnh khốc trong truyền thuyết kia, đều vô cùng sợ hãi, đồng thời cũng lo lắng cho tương lai của tiểu thư nhà các nàng, sợ tiểu như nhà các nàng vừa xuất giá

đã

không

chịu nổi trở thành quỷ đoản mệnh.

"Tiểu thư..."

A Bảo nhìn

một

chút, quyết đoán đuổi Hoa ma ma

đang

vui mừng bên cạnh

đi

làm sữa tươi chưng đường phèn cho nàng, lại nhìn vẻ mặt lo âu của bốn tỷ muội họ Nhạn, chẳng biết sao, lòng mờ mịt nửa ngày

không

khỏi yên ổn, quả nhiên có

một

số việc chính là thế, cần có người mờ mịt sầu lo hơn mình, bỗng nhiên cảm thấy hóa ra cũng

không

có việc gì!

không

phải là gả cho vị vương gia bị mắng là nham hiểm thành thói, ác độc tàn bạo ư? Tuy rằng bề ngoài

hắn

rất đáng sợ, khí thế đủ làm người ta khϊếp sợ, nhưng chuyện

đã

định, cứ thử tiếp nhận thôi.

Khi A Bảo

đang

chuẩn bị tâm lý, bốn tỷ muội họ Nhạn lại nhanh chóng đập tan AQ* tự an ủi của nàng.

*AQ là nhân vật chính trong AQ Chính Truyện của Lỗ Tấn, nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc. AQ nổi tiếng với phương pháp "thắng lợi tinh thần", khi bị người khác chửi,

anh

ta tự nhủ "nó chửi mình như nó chửi bố nó" và nghĩ là mình thắng lợi. mặc dù hay bị áp bức nhưng

anh

ta vẫn tự bảo rằng mình có tinh thần cao cả hơn những người áp bức kia


Nhạn Hồi: "Tiểu thư, tuy có

một

số chuyện là tin đồn thất thiệt, nhưng...

không

có lửa làm sao có khói."

Nhạn Thanh: "Tiểu thư, nô tỳ nghe

nói

Tấn vương gϊếŧ người như ngóe,

một

cái tên có thể dọa trẻ con khắp kinh thành gào khóc cả đêm."

Nhạn Vân: "Nô tài cũng nghe

nói

Tấn vương

không

gần nữ sắc,

hắn

không

coi nữ nhân ra gì, cái kia... hình như

không

được."

Nhạn Nhiên: "Đúng đúng đúng, nghe

nói

hắn

chán ghét nữ sắc, nếu

không

phải hoàng tử cao quý,

thìnhất định đời này là kiếp hòa thượng! Chỉ là đại sư Nam Sơn tự từng

nói

ngày sinh của

hắn

không

may mắn, trong số mạng có đủ ngũ độc*, là kẻ xui xẻo, nên Hoàng thượng mới chán ghét, cho dù xuất gia làm hòa thượng

thì

sát khí

trên

người cũng quá nặng, mạo phạm tới Phật Tổ, ngay cả Phật tổ cũng

không

thu nhận

hắn..."

*Ngũ độc: là năm loại độc tính mạnh nhất trong quan niệm của người xưa, thường chỉ rắn, bọ cạp, rết, cóc và thạch sùng, cũng có quan điểm xếp nhện và ong thuộc vào loại ngũ độc. Có đủ ngũ độc nghĩa là vô cùng xấu xa, là điềm xấu.

Tất cả các



nương đồng loạt nhìn về phía Nhạn Nhiên, vẻ mặt hoảng sợ.

"Nhạn, Nhạn Nhiên, sao tỷ lại biết



vậy?" Nhạn Hồi lắp bắp hỏi, trước giờ các nàng

không

quá quan tâm đến vị Tấn vương này, vừa mới hồi kinh, căn bản chưa kịp nghe ngóng được nhiều chuyện. Mà chuyện Nhạn Nhiên tiết lộ cũng đủ khiến da đầu các nàng tê dại, quỷ thần này ai cũng kính sợ, rốt cuộc

một

người phải đáng sợ thế nào mà ngay cả phật tổ cũng

không

thu nhận?

Khuôn mặt thanh tú của Nhạn Nhiên lộ vẻ áy náy: "Ta thường xuyên giúp tiểu thư

đi

đưa đồ cho các viện, sau đó quen biết với những nha hoàn kia, trò chuyện cũng khá nhiều, lâu dần tất cả đều biết

mộtchút."

thì

ra là thế!

Lúc trước ngạc nhiên quá, bây giờ nghĩ tới năng lực của Nhạn Nhiên, cũng

không

kỳ quái. Lập tức mấy tỷ muội họ Nhạn đều túm lấy Nhạn Nhiên

nói

ra tin tức về Tấn vương. A Bảo tiếp tục lẳng lặng ngồi bên cạnh, nghe Nhạn Nhiên kể từng lời đồn đãi về Tấn vương nàng thăm dò được, trong lòng lại xoắn xuýt.

Sao càng nghe càng thấy trừ việc người nọ là hoàng tử ra, hình như

không

có chút ưu điểm nào nữa nhỉ? Ra đời

không

lâu

thì

mẫu thân mất, phụ thân là cặn bã,

không

biết nghĩ gì, ném thẳng

hắn

vẫn còn là sơ sinh tới lãnh cung, hơn nữa còn

không

cho bất cứ ai tới thăm

hắn, khóa chặt cửa lãnh cung, chỉ để

một

thái giám câm chăm sóc. Trước khi

hắn

mười tuổi,

không

biết

nói

chuyện,

không

quen bất kỳ chuyện bình thường, yên lặng ở đó như

một

kẻ ngốc, mãi đến

một

ngày khi

hắn

mười tuổi

không

biết sao chạy ra khỏi lãnh cung, đúng lúc gặp thái tử

đi

qua, thái tử sinh lòng thương xót, cầu xin hoàng đế thả

hắn

ra khỏi lãnh cung, đón đến Trung cung để hoàng hậu nuôi dưỡng.

A Bảo chống má, hơi viển vông nghĩ, mỗi lần nghe

hắn

nói

chuyện đều vừa ngắn ngủi vừa cứng nhắc, ai cũng

nói

hắn

trầm mặc ít

nói,

không

thích

nói

chuyện, thích ra vẻ lãnh khốc, nhưng nàng nghe được,

âm

thanh cứng nhắc đó hình như do

không

quen

nói

chuyện... Có vẻ như trải qua tuổi thơ có phần thảm thương, nên sau khi ra khỏi lãnh cung, hiểu được đạo lý thường tình của thế gian, biết bản thân gặp chuyện

không

công bằng, sau đó bắt đầu trở nên đen tối, nhưng phát

hiện

người phụ thân khiến tuổi ấu thơ của

hắn

đáng thương thế bất luận

hắn

có cố gắng thể

hiện

thế nào, về sau vẫn là kẻ cặn bã

không

ưa

hắn, tiếp tục trở nên đen tối hơn, cuối cùng đen tối thành đại Boss phản diện, trở thành nhân vật phản diện người người muốn diệt trừ. Theo cốt truyện bình thường

thì

nhân vật phản diện kiểu này thường bị nhân vật chính quét sạch, góp

một

phần công sức trở thành bia đỡ đạn cho cốt truyện đặc sắc hơn! Tất nhiên nếu là

một

bộ sách lấy nhân vật phản diện làm nhân vật chính,

thì

hắn

sẽ

trở mình thành đại nhân vật phản diện, gϊếŧ chết phụ thân cặn bã, gϊếŧ hết vai chính quét sạch

hắn, gϊếŧ sạch những kẻ cản đường

hắn, cùng những người thân thiết ngồi lên ngai vàng, trở thành chúa tể của thiên hạ...

"Tiểu thư, có mấy vị tiểu thư tới thăm người."

Giọng Nhạn Hồi vang lên, cắt ngang suy nghĩ của A Bảo.

"Tiểu thư

đang

nghĩ gì thế ạ, vẻ mặt rất lạ?" Nhạn Thanh tò mò hỏi.

A Bảo cố gắng đổi vẻ mặt, vô cùng nghiêm túc

nói: "không

có gì!"

Vẻ mặt Nhạn Hồi đầy vạch đen nhìn A Bảo, nàng hầu hạ tiểu thư lâu vâỵ,

không

nghĩ cũng biết tiểu thư nhà nàng lại tưởng tượng ra ít chuyện quỷ dị, hình như

không

khí cũng bị tiểu thư làm cho quỷ dị rồi.

Bởi vì đám người Lý Minh Phượng đến, nên cuộc tám chuyện về Tấn vương cuối cùng cũng dừng lại, mời các



nương vào.

Lúc này đám người Lý Minh Phượng tới chúc mừng A Bảo, dĩ nhiên cũng đầy lo lắng, thậm chí trước khi tới đây Lý Minh Phượng

đã

tưởng tượng sau khi A Bảo biết được hôn

sự

của mình, khổ sở như

một

đóa hoa trắng

nhỏ



không

nơi nương tựa, dáng vẻ tràn đầy bất lực, ai ngờ vừa tiến vào nhìn, lại là bộ dạng nghiêm trang, có điểm nào giống đóa hoa trắng nhu nhược

không

nơi nương tựa chứ?

Mấy



nương đầu tiên là chúc mừng A Bảo, trong đó Lý Minh Nguyệt lại bị mẫu thân nàng ta tẩy não kia, lòng vừa ghen tị sau này A Bảo

sẽ

là vương phi cao cao tại thượng, vừa thương hại A Bảo lại gả cho

một

vị hoàng tử

không

chỉ

không

được lòng vua, còn có tiếng xấu. Rốt cuộc ghen tị nhiều hơn thương hại,

không

nhịn được lén châm chọc vài câu, bị Lý Minh Hòa và Lý Minh Phượng cùng nhau mắng cho khóc lóc chạy

đi, mấy



nương còn lại cũng biết điều cáo từ, lưu lại hai



nương Lý Minh Phượng và Lý Minh Nghi.

Hai



nương

một

trái

một

phải ngồi cạnh A Bảo, bên này Lý Minh Nghi vò đầu bứt tai suy nghĩ làm sao để an ủi A Bảo, bên kia Lý Minh Phượng cẩn thận từng li từng tí mở lời,

không

nói

vào đề, sợ tổn thương đóa hoa trắng A Bảo. Mãi đến khi Hoa ma ma bưng sữa tươi chưng đường phèn mới làm lên, A Bảo cầm lên ăn

một

miếng, vừa ăn vừa nhìn các nàng, dáng dấp như chờ các nàng an ủi vậy.

Hai



nương kia: =__=! Này, giờ ngươi hẳn phải nuốt

không

trôi mới đúng chứ, làm ơn chuyên nghiệp

một

chút được

không

hả?