Chương 5

Edit: Điềm Mật Mật (Icon)

Beta: Hạnh Như

A Bảo đưa các tỷ muội quay về Bảo Hàm Viện.

Các huynh đệ Uy Viễn Hầu vì lão phu nhân mà sống cùng nhau,

không

ra riêng, các huynh đệ tỷ muội được sắp xếp theo vai vế thứ tự.

hiện

nay phủ Uy Viễn hầu

có tất cả mười hai nữ nhi, đại tiểu thư, nhị tiểu thư, tam tiểu thư

đã

xuất giá, còn lại

có tứ tiểu thư Lý Minh Hà, thất tiểu thư Lý Minh Nghi, thập nhất tiểu thư Lý Minh Nghiên đều là chi thứ nhất. Lục tiểu thư Lý Minh Phượng, bát tiểu thư Lý Minh Sương là chi thứ hai, cửu tiểu thư Lý Minh Nguyệt, thập nhị tiểu thư Lý Minh Nhị là chi thứ ba, thập tiểu thư Lý Minh Dung, thập tam tiểu thư Lý Minh Văn là chi thứ năm.

Trong các tỷ muội

thì

có Lý Minh Hà, Lý Minh Phượng, Lý Minh Nghi, Lý Minh Nguyệt, là có tuổi tác tương đương nhau, lúc A Bảo chưa

đi

biên ải, đều là tỷ muội tốt của A Bảo, số còn lại

nhỏ

tuổi hơn nên chưa có thể chơi chung được.

A Bảo sai người dâng trà và quả lên, cùng các tỷ muội trò chuyện về cuộc sống mấy năm nay, mặc dù là có thư từ qua lại, nhưng cũng

không

thể bằng với việc gặp mặt nhau như thế này, trong mấy câu cũng có thể lấp

đi

khoảng cách vài năm

không

gặp tám chin phần, giống như ở bên cạnh lão phu nhân năm đó, tỷ muội họ cùng nhau vui chơi

không

lo lắng điều gì.

"Mấy năm

không

gặp các tỷ muội nay

đã

trưởng thành, đột nhiên nhìn lại, ta

thật

cảm thấy mình như có lỗi." còn A Bảo cảm thán

nói, "Lục muội muội và thất muội muội cũng thành các



nương, tỷ nhìn mà muốn hoa mắt."

Lý Minh Nghi chanh chua, chỉ vào nàng

nói: "Tỷ còn bỡn cợt như vậy, cẩn thận

không

muội

sẽ

dán miệng tỷ lại."

Lý Minh Phượng trực tiếp nhào đến, nhéo nhéo mặt A Bảo

nói: "A Bảo chính là tính tình ngay thẳng, đối với ai cũng vậy, A Bảo

không

có ở đây, chúng ta

thật

là mất

đi

rất nhiều niềm vui a."

A Bảo làm bộ đẩy nàng,

không

cẩn thận chạm đến

trên

vai thương, mày hơi nhíu lại, mặc dù che giấu vô cùng tốt, vẫn là làm Lý Minh Phượng là người cẩn thận nhận ra, chỉ là A Bảo

không

muốn

nói, nàng cũng

không

ngay trước mặt của mọi người dò hỏi cái gì, giả như

không

biết.

Lý Minh Hà và Lý Minh Nguyệt đều mỉm cười

không

nói. Lý Minh Hà con thứ của chi nhất, Lý Minh Nguyệt tuy là trưởng nữ chi thứ ba, chỉ tiếc phụ thân lại là con thứ trong hầu phủ, thân phận hai người so với A Bảo kém phần tôn quý hơn, nên bình thường luôn trầm tĩnh, ăn

nói

cho cẩn thận.

Đùa bỡn nhau xong, mọi người tíu tít hỏi thăm cuộc sống nơi biên ải của A Bảo, A Bảo

nói

sơ qua cuộc sống của mình, những chuyện liên quan đến chiến

sự

hầu như chỉ sơ lược vì sợ làm sợ các tiểu thư mềm yếu như các nàng. A Bảo

nói

xong, lại giục bọn tỷ muội kể chuyện trong kinh thành, mọi người đều là trưởng thành bên cạnh lão phu nhân, so với các tỷ muội nhà người khác có phần thân thiết hơn, điều này rất khó nhìn thấy ở các hào môn thế gia, các tỷ muội mỗi người

một

câu, A Bảo nghiêm túc nghe,

âm

thầm ghi nhớ, coi như là bổ sung tri thức.

Khi

nói

đến các tỷ muội thế gia thân thiết vui chơi với nhau, Lý Minh Phượng vẻ mặt phiền muộn

nói, "A Bảo, tỷ về

thật

đúng lúc, đầu tháng sau, là ngày Lăng Vi xuất giá đấy, nàng nếu biết được tỷ trở về, chắc chắn

sẽ

hết sức vui mừng."

Lý Minh Nghi cũng phiền muộn, các nàng khác cũng đều trầm mặc

không

nói, trong lúc nhất thời bầu

không

khí có chút trầm trọng.

A Bảo vừa nhìn sắc mặt các nàng, liền biết hôn

sự

của Giang Lăng Vi có lạ, trong lòng thấp thỏm, liền hỏi: "Các ngươi làm sao vậy? Lăng Vi xuất giá

không

phải là việc nên mừng sao?

không

ngờ Lăng Vi

nhanh như vậy

đã

xuất giá,

thật

bõ công ta cùng nàng ấy thường xuyên thư thừ qua lại, nàng ở trong thư lại

không

tiết lộ

một

tiếng,

thật

không

đáng làm tỷ muội."

Lý Minh Phượng cười khổ

một

tiếng,

nói: "Nàng ấy đâu thể

không

biết xấu hổ mà

nói

cho tỷ biết, bởi vì mối hôn

sự

này căn bản Giang gia đâu tự nguyện muốn."

"nói

từ đầu xem?"

Lập tức các nàng ba miệng

một

lời kể cho A Bảo nghe chuyện.

Giang Lăng Vi là tiểu thư phủ Trung Dũng Bá, năm ngoái cập kê, từ

nhỏ

đã

lộ ra nhan sắc hơn người, nhìn từ xa, như

một

đóa hoa lê trong gió thanh nhã xuất trần, mỹ mạo như tiên, thập phần phù hợp với

yêu

cầu của nữ nhi đương thời, nhược liễu phù phong, trinh tĩnh cao nhã (liễu yếu trong gió, thanh cao điềm đạm). Nhưng mà, Giang Lăng Vi lại là

một

vị tiểu thư ngoài mềm trong cứng, nhìn nhu nhược, nhưng tính cách cực kiên cường, vơi tính cách như vậy, mới có thể cùng A Bảo thanh danh hung hãn mới gặp

đã

thân, trở thành tỷ muội tốt.

Năm ngoái tết Trung Thu, Giang Lăng Vi cùng mẫu thân đến Nam Sơn Tự dâng hương, xui xẻo bị Ninh vương thế tử cùng Bình vương thái phi

đi

Nam Sơn tự lễ Phật nhìn thấy, về nhà liền ầm ĩ nháo muốn lấy Giang Lăng Vi.

Bình vương là huynh đệ của đương kim hoàng thượng Chính Đức đế, vì là huynh đệ duy nhất

trên

đời còn sót lại, Chính Đức đế với

hắn

có nhiều sủng ái. Bình vương có ba người con trai, Bình vương thế tử

này là do Bình vương phi sinh

đã

qua đời ra, còn lại hai nhi tử là kế phi sinh, Bình vương thế tử vì chiếm đích trưởng, mười tuổi liền được phong làm thế tử. Bình vương thế tử là

một

tên

không

có tiền đồ, cả ngày chọi gà dắt chó

đi

dạo, ăn chơi trác táng, bộ dạng nhìn giống

một

con heo mập, nhìn vào cảm giác hung ác làm sao mà nghĩ là người lương thiện.

Bình vương thế tử mặc dù là người

không

làm nên trò trống gì, nhưng lại được Bình vương thái phi sủng ái, lần này

hắn

nhìn thấy nhan sắc của Giang Lăng Vi, chết sống muốn lấy Giang Lăng Vi, Bình vương bị mẫu thân cùng nhi tử hai người cùng nhau giáp công, bất đắc dĩ vì nhi tử, đành phải đưa cái mặt già ra

đi

đến phủ Trung Dũng Bá cầu hôn khuê nữ nhà người ta.

Đối với Bình vương thế tử bộ dạng như heo kia, Trung Dũng bá phủ dù lương tâm có mê muội cũng có cách nào mà gả ái nữ

đi

như vậy, hơn nữa nữ nhi xinh đẹp như vậy, bọn họ còn muốn đem nữ nhi đưa vào đông cung, tại sao có thể

lãng phí mà đưa nhi nữ gả cho

một

dạng giống heo như vậy? Lập tức khép mắt, trực tiếp giả chết, tỏ vẻ

không

đồng ý!

Bình vương bị Chính Đức đế làm hư, bị mất mặt như thế, nét mặt già nua cũng

thật

sự



không

nhịn được, thế là

hắn

chơi xấu, trực tiếp chạy vào cung hướng huynh trưởng là hoàng đế mà khóc lóc kể lể

hắn

bị khi dễ, trong lòng hung hăng nghĩ, ta

không

cần

một

cái mạng của ngươi, mà muốn mạng cả nhà ngươi, để xem ngươi còn cố chấp

không.

Chính Đức đế còn là

một

nhân từ hoàng đế, đối vị huynh đệ duy nhất cũng thập phần bảo vệ, nghe

nóiBình vương khóc lóc kể lể, cảm thấy đây cũng

không

phải là đại

sự

gì, lập tức liền hạ, tứ hôn Bình vương thế tử cùng chi nữ Trung Dũng Bá phủ, thỏa mãn nguyện vọng điệt nhi (cháu trai). Bình vương trong lòng sảng khoái, thầm nghĩ

hiện

nay

không

muốn xuất giá cũng phải xuất giá, nếu là kháng chỉ bất tuân, chính cả nhà các ngươi chịu chết.

Khi Trung Dũng Bá phủ nhận được thánh chỉ tứ hôn, xác thực trợn tròn mắt,



ràng

đã

sớm đánh tiếng bên đông cung, sang năm tuyển tú, liền đem nữ nhi đưa đến đông cung tác trắc phi, tương lai có thể vào cung thái tử, chính là hoàng phi, lại sinh ra hoàng tử, có thể so với vương phi có tiền đồ hơn, sao mọi

sự

tính toán bổng nhiên thay đổi?

trên

thực tế, khi hoàng đế sai người soạn chỉ tứ hôn, đến khi thái tử nhận được tin tức, mọi chuyện

đãan bài, thái tử có ngăn cũng

không

được, nên mọi chuyện mới thành thế này.

Giang Lăng Vi tứ hôn cho Ninh vương thế tử!

A Bảo nhíu lại mày, nghe bọn tỷ muội đối Bình vương thế tử đánh giá, cái gì "Chính là tức khắc trở thành heo béo", "không

phải đầu heo còn hơn cả đầu heo", "Gả cho

hắn

còn

không

bằng thực

sự

gả cho heo" các loại, trong lòng cũng vì Giang Lăng Vi lo lắng. Xuất giá đối với nữ nhi mà

nói

cũng giống như

đi

đầu thai lần thứ hai, gả được

không

tốt, sinh mệnh cũng

không

tốt. Hơn nữa Giang Lăng Vi chỉ là thoạt nhìn rất có tiên khí,

không

ăn nhân gian khói lửa, nhưng bên trong lại có tư tưởng tiến bộ, đối với chuyện này chấp nhận được mới lạ.

"Đợi mấy hôm nữa nhàn rỗi, ta

đi

thăm nàng ấy

đi." A Bảo

nói.

Các tiểu thư Uy Viễn Hầu cùng tiểu thư nhà Trung Dũng Bá phủ có giao tình rất tốt, đối với loại hôn

sựnày của Giang Lăng Vi, đều là cực quan tâm, nhao nhao tỏ vẻ đến lúc đó các nàng cũng cùng

đi

xem.

A Bảo và bọn tỷ muội hàn huyên chuyện ngày trước, đem tình cảm mấy năm rời

đi

mang về, Lý Minh Nghi chờ từng cùng người rời

đi, Lý Minh Phượng ở lại, kéo A Bảo

nói: "Thân thể tỷ có phải

không

thoải mái hay

không?"

A Bảo có chút kinh ngạc, "nói

gì thế?"

Lý Minh Phượng thấy nàng giả ngu, trực tiếp kéo tay áo nàng, ngay

trên

người A Bảo mà sờ, đυ.ng tới vai trái của A Bảo, thấy nàng cả người đều cứng ngắc, liền biết bị thương ở chỗ này, vạch vai áo ra vừa nhìn, vết bầm kinh hãi kia vừa đập vào mắt làm cho nàng hít thở

không

thông. Vậy mà người kia còn cười

nói: "Chẳng qua là va chạm mà thôi,

không

có chuyện gì."

Lý Minh Phượng là

một



nương tinh tế, nghĩ thoáng qua, nhân tiện

nói: "Cái này liên quan đến chuyện hôm qua à?"

A Bảo trong lòng biết

không

thể gạt được nàng, gật đầu thừa nhận.

Lý Minh Phượng nhớ tới A Bảo từ

nhỏ

đến lớn,

không

thể

không

thở dài

một

tiếng: "Tỷ

thật

xui xẻo."

A Bảo gật đầu tán đồng.

Lý Minh Phượng biết nàng vì sao

nói

dối, chuyện hôm qua Tấn vương đích thân đưa nàng về phủ, làm cho người hiểu lầm rằng A bảo chọc đến vị vương gia ác quỷ đó, ngay cả nàng ở trong viện của mình cũng nghe được những lời bóng gió, lúc đó còn vì A Bảo lo lắng, huống chi những thứ ấy

không

rõchuyện gì

đã

đưa oán giận lên người A Bảo, rất sợ rằng nàng mang đến đại nan cho bộn

hắn. Mặc dù sau đó biết chỉ là lo lắng thừa, thế nhưng chuyện A Bảo trở về

đã

xaatr ra chuyện này, ở trong lòng mọi người

không

khỏi lưu lại ấn tượng xấu.

Lý Minh Phượng tuổi chỉ kém A bảo mấy tháng, cùng là hài nhi được đưa đến cho lão phu nhân nuôi nấng, thế nào lại

không

biết đối với A Bảo lão phu nhân vừa thương vừa hận, mặc dù lão phu nhân che giấu rất tốt, nhưng luôn có lúc

sơ hở cộng thêm về sau nàng dò hỏi mẫu thân, cũng biết

một

chút chuyện.

Đợi Lý Minh Phượng trở lại, nhị phu nhân thấy nàng mệt mỏi

không

vui, ngạc nhiên

nói: "Có chuyện gì sao?

không

phải con cứ nhắc đến Cẩm nhi sao? Bây giờ cũng

đã

trở về, tỷ muội các con

không

muốn

nói

chuyện nhiều thêm

một

lát sao?"

Lý Minh Phượng nghĩ nghĩ,

nói: "A Bảo thân thể khó chịu, con

không

quấy rầy tỷ ấy nghỉ ngơi. Nương, A Bảo bị thương, là hôm qua bị, nhưng tỷ ấy vẫn

không

mở miệng

nói. Con có xem, khắp vai đều xanh đen,

thật

đáng sợ, nhưng A Bảo lại có thể nhịn được."

nói

rồi, cảm giác dường như bả vai của mình cũng đau, nhịn

không

được sờ sờ.

Nhị phu nhân nghe xong, mặt lộ vẻ giật mình, rất nhanh liền hiểu được,

nói: "A Bảo là

một

người cứng đầu."

nói

xong, lại

gọi người mang cao dán tan ứ

máu bầm đến Bảo Hàm viện.

Lý Minh Phượng cùng A Bảo cùng lớn lên, từ

nhỏ

cảm tình vô cùng tốt, lúc Lý Minh Phượng vừa sinh ra, A Bảo

đã

không

có mẫu thân, lúc đó Uy Viễn hầu phu nhân có thai, cha củaA Bảo là

một

đại nam nhân làm sao chăm sóc cho đứa

nhỏ

, giao cho hạ nhân cũng

không

yên lòng, chỉ có thể đem A Bảo đến cho nhị phu nhân cùng nuôi chung với nàng, hai tỷ muội

thật

đúng là lớn lên cùng với

một

bầu sữa. Lý Minh Phượng thuở

nhỏ

trưởng thành sớm, nhị phu nhân cũng

không

một

mực cưng chiều nàng, phân tích nhiều lí lẽ cho nàng biết, nàng cũng thương cảm cảnh ngộ A Bảo, đối A Bảo luôn quan tâm, dường như đối với nàng như bào tỷ tỷ (chị ruột),

trên

người A Bảo có vết thương gì cũng khiến nàng đau lòng.

Lý Minh Phượng nhìn nhị phu nhân, lại

nói: "Nương, mọi người đều biết A Bảo lần này vì sao trở về, nương có biết tổ mẫu và đại bá

đã

chọn được nhà nào cho A Bảo vi thân?"

Nhị phu nhân vỗ vỗ đầu của nàng, "Đây

không

phải là chuyện nha đầu con phải biết."

Vừa nghe lời này, Lý Minh Phượng liền hiểu, chỉ sợ là có chuyện

không

tốt,

không

khỏi có chút ưu sầu