Chương 50

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Nyanko

Chống lại ánh mặt “Nhiệt tình” của mọi người, A Bảo thất thểu

đi

theo phía sau Tiêu Lệnh Thù về phủ, trong lòng có chút hối hận về hành động úng não của mình. Cũng

không

biết như thế nào, ngày thường nàng

không

dấu vết mà buộc Tiêu Lệnh Thù mở miệng, chỉ cần Tiêu Lệnh Thù

nói

chuyện, cho dù là dài hay ngắn, nàng

sẽ

phụ hoạ

một

câu,

không

dấu vết ngầm cổ vũ

hắn

nói

nhiều hơn.

Vì vậy, loại thói quen này,

một

khi

không

phòng bị, lập tức xảy ra bi kịch.

Tuy rằng miệng độc là Tiêu Lệnh Thù, nhưng nàng lại phụ hoạ theo, ai có thể biết “Trà Trà” là vật gì chứ? Lúc này hai vợ chồng bọn họ đều đắc tội với Hiền vương và Tề vương.

thật

là thuận tay kéo về

một

mối cừu hận tốt mà!

Mặt khác các hoàng tử sau khi thấy Tiêu Lệnh Thù rời

đi, nhìn về phía phu thê Thái tử, rồi lại nhìn về phía người

đang

trợn mắt giận dữ là Tề vương, còn Hiền vương vẫn duy trì bộ dáng thường thấy. Mặt ngoài phong độ, bộ dạng ôn hoà thân thiện, cũng

không



hắn

có tức giận hay

không. Hơn nữa trước nay

hắn

có hiền danh, chó dù tức giận cũng

không

ai biết được, mọi người đều

nói

Hiền vương hàm dưỡng tốt, là người rộng lượng.

“Sáng sớm mọi người

đã

mệt mỏi rồi, cũng trở về

đi.” Thái tử

nói.

Thái tử lên tiếng, mọi người vừa mệt vừa đói cũng

không

nghĩ nhiều, ai cũng đem theo vợ mình xuất cung hồi phủ.

Tâm trạng của mọi người

không

tốt, cho dù ai lớn đến như vậy, nhưng lại bị phụ thân thích phạt nhi tử, làm trò trước mặt mọi người, lột người từ trong ra ngoài, lại phạt

một

năm bổng lộc, ai cũng

sẽ

khôngvui vẻ nổi. Cũng

không

phải là bọn họ để ý chút tiền đó, muốn

nói

nhi tử bị hoàng đế phạt bổng lộc tàn nhẫn nhất vẫn là Tấn vương. Bởi vì

hắn

to gan lớn mật dám tranh luận, Chính Đức đế tức giận thiếu chút nữa là lật bàn, vì vậy mới bị trực tiếp phạt ba mươi năm bổng lộc. Có lẽ về sau còn phải để vợ nuôi rồi, trừ bỏ Thái tử,

thì

trong lòng mấy vị hoàng tử đều tối tăm. Mà điều làm bọn họ

không

vui nổi vẫn là vì chuyện bọn họ bị mất mặt. Bọn họ là thiên chi kiêu tử, từ

nhỏ

đã

có thân phận hoàng tử cao quý, cả đời này cũng chưa từng có ngày nào mất mặt giống như ngày hôm qua cả.

Theo lý thuyết, trò khôi hài

trên

hôn lễ khó mà che dấu – dù cho có nhiều người chứng kiến, nhưng người xấu mặt lại là người hoàng gia, vậy nên mấy người đó cũng

sẽ

không

có mắt mà đem chuyện này

đi

nói

khắp nơi. Dù sao hỗ trợ che giấu cũng

không

còn kịp, cho nên lúc ấy bọn họ cảm thấy, cho dù là

đi

thỉnh tội, cũng là chuyện đóng cửa bảo nhau.

Chính là cho dù Thái tử người đứng đầu các vị hoàng tử cũng

không

nghĩ đến, vị cha già này của bọn họ đột nhiên lại phạt nhi tử. Vì tức giận mà bắt bọn họ đứng ở ngoài điện Thái Hoà để mấy vị triều thần ra về thấy trò hề của bọn họ,

thật

là mặt mũi đều mất hết rồi.

Phụ hoàng có ý từ gì vậy chứ? Chẳng lẽ ông ấy

không

ngại mất mặt sao? Nhi tử mất mặt, mặt mũi của ông cũng

không

sáng sủa được

đi?

Đây đều là ý tưởng lúc bấy giờ của các vị hoàng tử, đơn giản là hoàng đế phạt mấy vị nhi tử, e là trong khoảng thời gian tới mặt mũi cũng

không

lấy lại được. Cũng bởi vì mất mặt, lại

không

đoán



ý của Chính Đức đế, vậy nên cảm xúc của các vị hoàng tử đều

không

vui vẻ gì.

Trở lại phủ Thái tử, Thái tử phi tự tay lấy thuốc dán lưu thông máu tiêu ứ do Cầm thái y khai, dán lên vết thương

trên

trán Thái tử, có chút

không

xác định,

nói: “Hôm qua, khi thần thϊếp đến tiền viện, ngài

đã

được Ngũ đệ đặt lên ghế, cũng

không

biết ngài hôn mê bao lâu. Vậy nhưng sao Ngũ đệ

không

đi

tìm thái y xem người

một

chút chứ, nhìn vết thương này thần thϊếp cũng đau lòng…” Trong lời

nói

có chút hương vị oán trách, càng có nhiều hơn là đau lòng lo lắng.

Hôm qua Thái tử

đã

nghe tuỳ tùng

nói

lại việc

hắn

bị đánh ngất. Tuy

không

có dò hỏi thê tử, nhưng tối hôm qua đầu vẫn luôn nhức, ý thức mơ hồ, cũng

không

kịp nghĩ nhiều.

hiện

nay nghe lời oán trách của Thái tử phi,

không

khỏi giật mình. Chẳng qua ngẩn ngơ xong

thì

không

khỏi bật cười.

“Điện hạ cười gì vậy?” Thái tử phi buồn bực

nói. Lời oán giận nàng

nói

là vì đau lòng Thái tử, cũng mang nghĩa oán trách Tấn vương

không

đi

thông tri cho người nhà biết.

Nếu là nghe được lời này trước đây, Thái tử

không

tránh khỏi nghĩ nhiều hơn

một

chút, tương tự cũng

sẽ

oán đệ đệ

không

màng an nguy của

hắn. Chẳng qua hôm nay ở điện Thái Hoà, phụ hoàng của bọn họ vì

sự

tình đêm qua mà mắng Tiêu Lệnh Thù

một

hồi lâu. Đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Lệnh Thù

nóinhiều trước mặt phụ hoàng như vậy, cũng làm

hắn

ý thức được nhân sinh quan của Tiêu Lệnh Thù

không

giống với người thường. Hơn nữa, cũng biết trong lòng Tiêu Lệnh Thù, vết thương

không

nguy hiểm đến tính mạng

thì

không

phải là vết thương, cho nên lúc này

hắn

mới

không

tức giận.

Vì vậy, cũng khiến Thái tử nhớ lại mấy việc Tiêu Lệnh Thù

đã

trải qua trong mấy năm nay. Những năm gần đây, vết thương lớn

nhỏ

của vị đệ đệ này

không

ngừng xuất

hiện. Vài lần bị trong thương, có thể phải chết, đều là

hắn

chạy tới thăm đệ đệ, bảo đệ ấy dưỡng thương nghỉ ngơi

thật

tốt. Mấy huynh đệ khác biết

thì

tốt,

không

biết đệ ấy cũng lười nhắc đến. Cho dù có mười ngày nửa tháng vị đệ đệ này

không

xuất đầu lộ diện, cũng

sẽ

không

có người tò mò dò hỏi, hoặc là

đi

thăm đệ ấy phát sinh phải chuyện gì, càng

không

cần phải

nói

Chính Đức đế người vẫn luôn

không

chịu nhìn thẳng vào Tiêu Lệnh Thù. Cho nên mỗi lần Tiêu Lệnh Thù xảy ra chuyện gì, dường như chưa từng có người để mắt đến đệ ấy, cũng khó trách đệ ấy

sẽ

có ý nghĩ kỳ quặc như vậy.

Tất cả mọi người đều trách lầm vị đệ đệ này.

Vậy nên, hôm nay Thái tử đột nhiên hiểu



quan niệm của Tiêu Lệnh Thù, cơ bản là

không

tức giận nổi.

“không

có việc gì, Ngũ đệ chỉ là…”

Chỉ là cái gì? Thái tử phi nhìn chằm chằm Thái tử, thấy

hắn

chỉ

nói

một

nửa

thì

im bặt, cũng biết có nội tình trong này, vì vậy cũng

không

biết điều mà

đi

hỏi tiếp.

*****

Quả nhiên là mùa nóng nhất trong năm mà. Vừa trở lại phủ, cả người A Bảo

đã

toát

một

tầng mồ hôi.

Nha hoàn hầu hạ thay phục sức vương phi, mặc y phục ở nhà rộng thùng thình, lại rửa sạch mồ hôi

trênmặt, vừa lúc Bạch Tiền đến đây bẩm báo cơm trưa

đã

dọn xong.

Vốn dĩ A Bảo

không

có hứng thú ăn uống gì, chẳng qua nhìn thấy món chính lại có Bì lạnh (*),

khôngkhỏi kinh ngạc nhìn Hoa ma ma.

(*)凉皮: Liangpi: Món này xuất xứ từ vùng Quảng Châu, cũng

không

có tên dịch chính xác nào cho món này hết. Bản convert là “lạnh da”, cứ tưởng là từ da heo da bò đồ, nhưng nguyên liệu chính là bột gạo, nhìn khá giống bánh cuốn xắt sợi, trộn với dấm, xì dầu, đường, muối; ăn kèm với giá, dưa chuột, và cà rốt.


Nhạn Hồi đứng

một

bên chia thức ăn giùm bọn họ, cười

nói: “Vương gia, Vương phi, món mì lạnh này là Hoa ma ma dựa vào khẩu vị của Vương phi mà làm theo. Mấy ngày nay, Vương phi ăn uống

khôngngon,

nói

muốn ăn mì lạnh. Hoa ma ma mới cân nhắc làm thử, bọn nô tỳ đều thử qua, rất giống với khẩu vị của Vương phi.”

Tiêu Lệnh Thù cũng

không

nói

gì, chậm rãi bưng chén lên ăn.

A Bảo có chút kích động mà nhìn món bì lạnh

trên

bàn này... Ừm, hẳn là mì lạnh, Hoa ma ma

nói

cái tên bì lạnh nghe kì kì, muốn đổi thành mì lạnh cho dễ nghe, A Bảo cũng tuỳ bọn họ. Đối với thức ăn, Hoa ma ma có vị giác rất tốt, chẳng qua A Bảo chỉ thuật lại món ăn khai vị mùa hè kiếp trước của nàng,

nóisơ cách làm, Hoa ma ma lập tức cân nhắc nấu món này.

thật

ra trong dân gian cũng có món mì lạnh làm khai vị. Nhạn Nhiên

nói

khi nàng còn

nhỏ, lúc chưa bị bán vào phủ Uy Viễn Hầu cũng từng ăn qua. Chẳng qua trí nhớ A Bảo

không

tốt, chỉ có thể

nói



mộtloại bánh bột gạo mà thôi. Hơn nữa gia vị cực kỳ đơn giản,

không

cầu kỳ như này. Đem lát bột cắt đều như nhau, còn bỏ thêm đồ ăn, như dưa chuột và cà rốt xắt sợi, rau thớm thái

nhỏ. Lại thêm chút dầu mè, chút đường, muối, giấm chua, tương vừng cho đậm gia vị, cuối cùng rắc thêm đậu phụng giã

nhỏ.

A Bảo nếm

một

miếng, cũng gần giống với hương vị trong trí nhớ, chua chua ngọt ngọt, mùi vị thơm

nhẹ.

thật

sự

rất hợp khai vị, ăn mùa hè

không

có gì tốt hơn, chẳng qua vẫn thiếu

một

thứ, chính là vị cay nồng đó.

Đột nhiên có chút nhớ món ớt cay

thì

làm sao giờ? Thời đại này còn chưa có ớt cay đâu... Trước kia tỏ vẻ mình

không

thích ăn cay, cũng chỉ có vài món ăn đặc thù mới có vị cay, khiến nàng trở thành người

không

ăn cay trong nhà. Chẳng qua

hiện

tại, nhớ tới món gì mà cá hầm cải chua, đầu cá kho ớt, thịt gà xào đậu phộng, mì chua cay (**)... Vừa nghĩ mấy món ăn vặt này trong đầu, nước miếng cứ ào ào mà tiết.

(**) mấy món ăn này là mình dịch theo nguyên liệu nấu ăn thôi nhé. Mình dịch theo baike mà ra.

* Cá hầm cải chua (酸菜鱼): món ăn cổ truyền của tỉnh Trùng Khánh với hương vị và cách nấu rất riêng biệt.

* Đầu cá kho ớt (剁椒鱼头): món ăn truyền thống của tỉnh Hồ Nam, có màu đỏ tươi, hương vị đậm đà, vị mỡ nhưng

không

ngán, thịt cá mềm tan hoà quyện với vị cay nồng của ớt.


* Thịt gà xào đậu phụng (宫保鸡丁): là món ăn truyền thống nổi tiếng của Trung Hoa.

đi

ăn mấy nhà hàng Trung ở bên này

thì

mấy bạn

sẽ

thấy cái tên Kung Pao Chicken ở hầu hết mấy thực đơn. Món này có thể được nấu theo kiểu Tứ Xuyên hoặc Quý Châu.


* Mì chua cay (酸辣粉): xuất xứ từ tỉnh Tứ Xuyên. Có vị chua cay. Tóm lại hẳn là vì đồ Tứ Xuyên nên

sẽcay rồi.


“Vương phi làm sao vậy,

không

hợp khẩu vị sao?” Nhạn Hồi kỳ quái hỏi, vừa rồi mặt mày còn hớn hở, sao tự nhiên lại hết vui, còn có chút ủ dột nữa vậy.

“không

có, rất hợp khẩu vị, Hoa ma ma vất vả rồi.” A Bảo cười

nói. Sau đó nhìn nam nhân ở phía đối diện, nhìn

hắn

ăn chậm rãi, cũng

không

ảnh hưởng khẩu vị, dĩ nhiên biết món này hợp vị của

hắn.

Sau khi ăn uống no say, lại nghỉ ngơi

một

lát, A Bảo bắt đầu suy nghĩ

sự

tình hai ngày nay. Thấy sau khi Tiêu Lệnh Thù

đi

tìm Giải thần y, A Bảo sai người kêu Tịch Viễn đến đây.

Sau khi Tịch Viễn đến, cách tấm bình phòng ở sảnh trước, cung kính hành lễ với A Bảo

đang

ở phía sau bình phòng, “không

biết vương phi tìm thuộc hạ là có chuyện gì?”

“Hôm nay ngươi bồi vương gia tiến cung,

nói

cho ta biết chuyện sáng nay.”

Tịch Viễn hiểu



Tiêu Lệnh Thù

không

phải là chủ nhân thích

nói

chuyện, cơ bản

sẽ

không

có khả năng chủ động

nói

cho Vương phi biết chuyện ngày hôm nay ở điện Thái Hoà. Mà trong

một

tháng này, Tịch Viễn cũng có chút hiểu cách làm việc của vị Vương phi này. Có

một

số việc nàng có thể nắm chắc chừng mực,

sẽ

không

tuỳ tiện nhúng tay vào chuyện mình

không

nên làm. Thoạt nhìn tính tình có chút mềm mại,

nhẹ

nhàng lại đoan chính.

Tịch Viễn là thị vệ bên người của Tiêu Lệnh Thù, tất nhiên cùng tiến cung với chủ nhân. Tuy rằng

hắnkhông

đến gần điện Thái Hoà, nhưng các vị vương bị trừng phát

thì

hắn

cũng biết.

Đoán

không

nhầm

thì

chịu trừng phạt nặng nhất lần này chính là Tiêu Lệnh Thù. Thái tử và mấy vương gia khác bị phạt

một

năm bổng lộc, Tề vương là đầu sỏ gây tội cũng chỉ đơn giản phạt bổng lộc và

mộttháng cấm túc. Còn Tiêu Lệnh Thù bị phạt ba mươi năm bổng lộc

không

nói, trừ bỏ tước vị thân vương,

thì

chức vị ở Đại Lý Tự và Hình bộ đều bị bỏ, vừa nhìn là biết “Nhàn” vương rồi.

A Bảo có chút ngạc nhiên, “Sao có thể phạt nặng vậy? Vương gia cũng

không

phải Tề vương, cũng

không

có đánh nhau mà?”

Khoé miệng Tịch Viễn khẽ mấp máy, tiệc cưới ngày hôm qua, thị vệ cùng với tuỳ tùng được an bài ở bên ngoài, nhưng có chuyện gì chỉ cần gọi

một

tiếng ở trong sân cũng có thể nghe được. Cho nên lúc ấy

hắncũng ở xa mà nhìn thoáng qua, tự nhiên thấy mấy vị hoàng tử khác

không

phải đánh nhau

thì

chính là liên luỵ vô tội. Theo lý thuyết, xung quanh có

không

ít người hầu và tuỳ tùng, sao có thể

sẽ

không

có cái gì ngăn cản mà tuỳ ý để mấy vị vương gia bị thương vô duyên vậy? Đó là vì bị Tiêu Lệnh Thù ngăn lại đó!

Cho nên, đây cũng là nguyên nhân khiến Chính Đức đế tức giận nhất. Đặc biệt là khi Tiêu Lệnh Thù

nóimấy vị vương gia thiếu đánh, Chính Đức đế quả thực muốn gào thét. Quả nhiên đứa con trai này

thậttàn bạo vô tình, ngoan độc cực kỳ. Vậy mà có thể ác độc nhìn huynh đệ

hắn

bị đánh đến mặt mũi bầm dập

không

cho người hỗ trợ. Hơn nữa Tiêu Lệnh Thù lại dùng loại ngữ khí lạnh lùng cao ngạo tranh luận với hoàng đế, người quyền uy tuyệt đối,

nói

một

không

nói

hai như Chính Đức đế tức giận đến mức thiếu chút nữa là xô bàn đánh chết nhi tử này. Vì vậy tự nhiên hình phạt cũng dữ dội nhất.

Dĩ nhiên Tịch Viễn và A Bảo cũng

không

biết rằng ngày hôm nay ở điện Thái Hoà, tam quan kỳ quặc và càng lớn lên

thì

hướng phát triển của tư tưởng Tiêu Lệnh Thù càng lệch khỏi quỹ đạo. Vậy nên phụ thân và mấy vị huynh đệ của

hắn

không

khỏi cực kỳ tức giận. Vì vậy việc

hắn

chịu trừng phạt nặng như vậy, trong lòng chỉ có

một

ý nghĩ: Đáng!

Đối với việc bị phạt ba mươi năm bổng lộc, A Bảo cũng

không

biết nên

nói

gì mới đúng. Tuy rằng của hồi môn của nàng đủ duy trì chi tiêu trong phủ, đời này cũng có thể cơm áo

không

lo – mà vị vương gia kia cũng cảm thấy

không

bổng lộc cũng

không

sao. Quả nhiên hoàng đế là người cha xấu xa mà, phạt nhi tử quá đáng lắm rồi.

Nơi này A Bảo oán trách cha chồng hoàng đế phạt nhi tử, những người khác sau khi nghe lệnh trừng phạt này, cũng cảm thấy hoàng đế phạt có chút nặng. Tuy rằng thân vương

không

dựa vào chút bổng lộc này để sinh hoạt, chẳng qua đây là vấn đề mặt mũi đó. Sau này khi kinh tế trong phủ dần yếu

đi, trong phủ

không

có thu nhập, khả năng Tiêu Lệnh Thù phải ăn bám vợ rồi, đơn giản mà

nói, chính là quả hồng mềm rồi.

*****

“Xứng đáng!”

Tề vương mang bộ mặt xanh xanh tím tím như đầu heo mà oán hận.

nói

xong lại nằm

trên

ghế quý phi, được thê tử hiền hậu bôi thuốc cho

hắn.

Vụ việc

trên

hôm lễ ngày hôm qua,

không

chỉ có vết thương

trên

mặt là thê thảm nhất, thân thể cũng nhiều chỗ bầm tím, cả người

trên

dưới đều đau. Hại

hắn

cảm thấy nhất định có người nhân cơ hội này mà đánh

hắn, đoán

không

chừng người này là Ngũ hoàng huynh Tấn Vương cũng nên. Tuy rằng Kim Cảnh Giác là người trẻ tuổi lực lớn, nhưng lại là tên ngốc, mặc dù sức lực có lớn

đi

nữa, nhưng đánh

không

có luật lệ, chỉ biết lấy đồ ăn ném người khác, có thể làm

hắn

bị thương ở chỗ nào được chứ? Cho nên

hắn

kiên quyết cho rằng có người nhân lúc

hắn

uống say thần trí

không



đã

đánh

hắn

mấy phát.

“Biểu ca,

không

thể nào đâu.” Kim Cảnh Hi trực tiếp phủ định, “Lúc ấy ai cũng nhìn thấy, Tấn vương che chở cho Thái tử,

không

có ra tay. Sau khi huynh ngất xỉu

thì

được người nâng vào hậu viện, cũng

khôngcó người dám đối với huynh bất kính.”

Tề vương hừ lạnh, “Hừ, nhưng

thật

ra lại là

một

con chó trung thành. Thái tử cho

hắn

cái gì, cứ như vậy che chở chứ!” Tuy rằng ngữ khí có chút khó chịu, cũng có chút chua, thêm chút hối hận. Từ sau khi Tấn vương rời khỏi lãnh cung, tiến vào thượng thư phòng học tập,

hắn

mang theo

một

đám huynh đệ

đi

ức hϊếp vị Ngũ ca này. Nếu lúc ấy

hắn

đi

trước Thái tử

một

bước, lung lạc Ngũ ca, đoán chừng người mà vị ca này trung thành

sẽ

là mình rồi.

đang

nghĩ ngợi, đột nhiên ai u

một

tiếng, cơn đau khiến da đầu

hắn

tê dại, đau đến mức

hắn

hất tay đánh đổ chung trà

trên

bàn

nhỏ.

“Biểu ca, thực xin lỗi, muội quá sức...”

âm

thanh trẻ con mềm mại vang lên, Tề vương nhe răng nhìn vẻ mặt đầy ý xin lỗi của Kim Cảnh Hi. Cặp mặt to tròn xoe ngập nước nhìn

hắn, khiến

hắn

nhìn

không

khỏi mềm lòng,

nhẹ

nhàng

nói: “không

có việc gì, lần sau muội

nhẹ

tay là được.”

Kim Cảnh Hi cười nhạt, lại cúi đầu thoa thuốc cho

hắn, bộ dạng ngoan ngoãn kia khiến tâm

hắn

tê tê dại dại,

thật

muốn ôm mà chà đạp

một

phen.

Tề vương

không

biết rằng cái loại tâm tình này của

một

nam nhân có ảo mộng loli (*). Kim Cảnh Hi lớn lên có gương mặt non nớt, ngũ quan

không

giống với mấy nữ tử xinh đẹp có gương mặt trái xoan. Khuôn mặt nàng tròn tròn, đôi mắt to, mũi

nhỏ

miệng

nhỏ, thân hình cũng nho

nhỏ

xinh xinh, thanh ầm lại nũng nịu mềm mại. Vốn dĩ nữ tử Kim gia luôn là người có tư thái đoan trang hiền huệ, vậy nên ưu thế của nàng mới bị mờ

đi

đôi chút.

hiện

tại

không

có người ngoài, bộ dạng



gái

nhỏ

dễ thương như thế này, khiến Tề vương cảm thấy so với nữ nhân thành thục hấp dẫn còn hấp dẫn hơn. Tâm tình nhộn nhạo, bắt lấy bàn tay

nhỏ

múp múp thịt, vuốt ve đầy ái muội.

(*) Bản convert để là loli, mình để nguyên chứ

không

dịch ra là con nít. Dịch ra thấy biếи ŧɦái quá TvT. Thực ra Loli nghĩa là những



gái

trưởng thành nhưng dáng vẻ như con nít, hoặc là những thiếu nữ dưới 17 tuổi nhưng chưa trưởng thành hết. Vậy nên trường hợp của chị Kim Cảnh Hi này cũng tương tự. Kiểu như chị này lớn lên nhưng mà mặt con nít vậy đó.


“Biểu ca, tam ca

không

phải cố ý, huynh ấy chỉ là... Chỉ là...” Nàng cắn môi, bộ dạng như chực khóc.

“không

có việc gì, bổn vương biết ngày thường muội và

hắn

(*) có tình cảm rất tốt. Hôm qua cũng là vì bổn vương uống say, nên cũng

không

so đo với

hắn

làm gì.” Tuy rằng nhắc tới Kim Cảnh Giác là

hắn

lại bực mình, nhưng lại thấy so đo với tên ngốc

thật

mất mặt. Tề vương chỉ có thể nhịn, còn phải giả vờ rộng lượng trước mặt Vương phi của mình, bởi vì

hắn

biết tình cảm giữa huynh muội Kim gia rất tốt.

(*) Theo lý thuyết

thì

Tề vương phải gọi Kim Cảnh Giác là cữu huynh. Nhưng vì chuyện trong hôn lễ, nên tạm thời

không

thích vị huynh này, nên mình để là “hắn” cho hợp với tính Tề vương.

sẽ

thay đổi tuỳ thời điểm ngữ cảnh nhé.


Kim Cảnh Hi nín khóc mỉm cười,

âm

thanh trẻ con mềm như bông

nói: “Muội biết ngay là biểu ca tốt nhất mà ~~”

Loại

âm

thanh con nít dễ thương như thế này lần nữa gϊếŧ

hắn. Tề vương

không

khỏi nhớ lại vì sao khi còn

nhỏ

mình vừa thấy biểu muội

nhỏ

thì

nhất định phải thú nàng. Cơ bản là

hắn

đối với kiểu nữ tử đáng

yêu

không

cách nào cự tuyệt được. Khi còn

nhỏ, Kim Cảnh Hi cũng như thế này, đáng

yêu, mềm mại, nho

nhỏ, dễ thương muốn chết luôn.

Tâm tình nhộn nhạo, rốt cuộc Tề vương cũng

không

trụ được, kéo nàng đến

trên

người mình, muốn bù đắp lại buổi tối đêm động phòng hoa chúc đêm qua.

thì

bỗng nhiên

hắn

gào

một

tiếng thê thảm, cả người cứng đờ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Kim Cảnh Hi hoảng hốt từ

trên

người

hắn

mà ngồi dậy, trong lúc lơ đãng tay

nhỏ

ấn đến chỗ

hắn

bị thương, khiến

hắn

đau đến mức mặt trắng như tượng. Kim Cảnh Hi sợ tới mức

nói

không

ra lời, vội vàng nhảy xuống giường, sai người

đi

thỉnh thái y.

Tề vương phủ

một

cảnh gà bay chó sủa.

*****

“Lão Ngũ xứng đáng bị vậy!”

một

bên Hiền vương được người giúp

hắn

đắp thuốc ứ thanh cho hốc mắt,

một

bên oán hận chửi

nhỏ.

Hiền vương phi ngồi bên cạnh

hắn, người mang thai, cho nên Hiền vương

không

để nàng làm. Chẳng qua nàng vẫn tỏ vẻ mình quan tâm, nên mới

không

đi

nghỉ tạm, ở bên cạnh ngồi nhìn.

Hiền vương phi nhìn trượng phụ

đang

nằm ở

trên

trường kỷ (*), lại nhìn đôi mắt đen thâm quầng, ảo ảnh về cái vị cữu ngũ chí tôn cao cao tại thương lập tức tiêu tan. Đột nhiên có

một

loại ý tưởng vớ vẩn nảy sinh trong đầu: Đời trước Hiền vương hoàn mỹ

không

có chút tật xấu nào

không

phải là vờ vịt chứ?”

(*) Trường kỷ (长榻): là loại ghế dài bằng gỗ, như mấy bộ độ gỗ mà trong nhà hay có ấy. Nếu để ghế dài

không

biết có thô bỉ

không, nên mình để Trường kỷ cho văn vẻ chút ha ( ´▽ `)ノ


“Duyệt Nhi, nàng có biết “Trà Trà” trong miệng Ngũ đệ là thứ gì

không?” Đột nhiên Hiền vương hỏi.

Hiền vương phi trầm mặc.

Bảo nàng phải

nói

với vương gia như thế nào đây, bảo rằng “Trà Trà”

không

phải là đồ vật, mà là

mộtcon chó sao? Hay là nên

nói

là chó Tấn vương đưa cho Tấn vương phi đỡ buồn đây?”

Ngay sau khi biết được chân tướng, Hiền vương

không

khống chế được mà trực tiếp đá vào bàn

nhỏtrên

giường, kết quả chân bị thương càng thêm nghiêm trọng.

Tương tự Hiền vương phủ cũng

một

cảnh gà bay chó sủa.

*****

Tiêu Lệnh Thù bị phạt nặng như vậy, mọi người đều cho rằng trong lòng

hắn

nhất định

sẽ

không

vui. Mà Thái tử

đang

nghĩ xem có nên tìm lý do gì đó, đưa cho Tiêu Lệnh Thù chút ruộng đất, miễn cho sau này

hắn

thật

sự

phải dựa vào của hồi môn của thê tử mới có cơm ăn, thể diện nam nhân cũng vất hết luôn rồi.

A Bảo cũng cảm thấy Tiêu Lệnh Thù khổ sở -- cho dù

không

nhìn ra được gì từ mặt

hắn. Chẳng qua lấy thân tình nhìn người, cha của mình lại đối với mình như vậy,

không

có người con nào

sẽ

chịu được. Cho nên mấy ngày nay A Bảo ra sức chăm sóc

hắn,

không

chỉ có ra sức suy nghĩ bồi

hắn

nói

chuyện, buổi tối còn hơi dung túng cho

hắn

áp đảo nàng mấy bận, kiệt sức mới kháng nghị. Buổi tối còn sai phòng bếp nấu món ăn ngon – đều là món ngon kiếp trước A Bảo

đã

từng ăn qua.

Ví dụ như

hiện

tại vừa vặn là ngày khí trời nóng bức, là lúc nóng nhất trong năm, lúc này ăn đá lạnh là tốt nhất. Vì vậy A Bảo sai người

đi

đập mịn miếng đá, làm ra món đá bào, trái cây đá bào, sữa bò đậu đỏ đá bào, tám vị đá bào, bánh trứng đá bào (dạng như kem flan) và còn nhiều nữa.

Trước kia lúc ở biên cảnh, A Bảo cũng từng ăn qua mấy món này, chẳng qua địa phương đó tài nguyên có hạn,

không

có nhiều nguyên liệu để làm nhiều vị. Hơn nữa lúc đó nàng còn là

một



nương, lão phủ nhân

không

thích nữ hài chỉ

một

lòng

một

dạ nghiên cứu ăn uống. Bà cho rằng như vậy

không

đoan trang, vậy nên A Bảo cũng

không

dám làm gì khác biệt, người khác ăn cái gì, nàng liền ăn cái đó. Chẳng qua

hiện

A Bảo

đã

là đương gia chủ mẫu,

không

có người quản, có thể mặc sức lăn lộn, thậm chí cả sữa đông hai tầng (*) cũng được nàng làm thử.

(*) Sữa đông hai tầng (双皮奶): là món ăn ngọt xuất xứ từ thời nhà Thanh. Món này là món tráng miệng của tỉnh Quảng Đông, lấy sữa tươi và trứng làm nguyên liệu chính. Qua quá trình luộc rồi hấp

thìthành phẩm

sẽ

lớp mịn màu trắng, vị ngọt

nhẹ. (Mới nhìn hình cứ tưởng sữa chua, nhưng

không

phải)


Sữa đông hai tầng vừa được làm ra, mọi người trong vương phủ ai cũng thích, mà người thích nhất vẫn là Giải thần y.

Giải thần y thích nhất sữa đồng hai tầng, mặt

trên

có nước sốt dâu tây, sau đó rắc thêm đường nấu keo ngọt ngọt. Sau khi ướp lạnh, lúc trời nóng lấy ra

một

chén, quả

thật

là thiên đường nhân gian mà. Lại nghe tới món nay là món giải nhiệt do A Bảo nghĩ ra, hơn nữa còn tốt bụng dò hỏi Đan Tham khẩu vị của

hắn

thế nào, sai đầu bếp làm riêng đưa qua cho

hắn. Trong lòng Giải thần y vô cùng cảm động, cảm thấy A Bảo vị vương này

thật

sự

quá tốt, nhưng mệnh lại

không

tốt chút nào khi gả phải cái tên nam nhân vô tình lạnh lùng, ngoan độc thâm hiểm,

thật

sự

làm người thổn thức

không

thôi.

Đương nhiên, lời này của

hắn

truyền tới tai Tiêu Lệnh Thù, ngày hôm sau lập tức bị bệnh.

“Bị bệnh?” A Bảo ngơ ngác, hỏi người đến bẩm báo là Đan Tham, “Có cần gọi đại phu tới xem

hắn

ta

một

chút?” Y giả

không

tự y (*), đạo lý này nàng hiểu.

(*) Y giả

không

tự y (医者不自医嘛): bác sĩ

không

tự khám cho mình. (Ai có câu nào bên tiếng Việt có thể thay được

thì

báo mình nhé ^^)


Đan Tham căng da đầu

nói: “Vương phi, Giải thần y

nói

chỉ cần ngài quản tốt Vương gia,

hắn

sẽ

khôngcó việc gì.”

“...”

Cuối cùng, A Bảo từ vẻ mặt muốn chết của Đan Tham, sau khi hiểu biết



vị thần y này vì

nói

xấu nên bị Tiêu Lệnh Thù đánh, nàng cũng

không

còn lời nào để

nói. Căn cứ vào

một

ít đồng tình, A Bảo sai đầu bếp làm món sữa đông hai tầng mà Giải thần y thích ăn – xem như lấy món ngon mà thu bán, bảo

hắnđừng oán hận lớn như vậy, ở trong vương phủ ngây ngốc. Phúc lợi của vương phủ bọn họ quả thực

không

tồi,

không

chỉ có bao ăn bao ở, tương lai còn có thể miễn phí có được người vợ quản đông tây nữa à nha ~~

Giải thần y nằm

trên

giường, nhìn chén sữa đông hai tầng được hấp xong, lệ rơi đầy mặt: QAQ, nội thương quá nghiêm trọng,

không

hợp ăn các món làm từ sữa,

sẽ

tương khắc với thuốc đóooooooo!!!

Lúc này Giải thần y đau khổ, chỉ có thể nhìn mà

không

ăn;

thì

bên này, A Bảo bởi vì muốn sớm xoay người làm chủ, mỗi ngày sung sướиɠ ăn đá bào lúc trời nóng,

không

có để ý đến bà dì tới thăm, vì vậy – bi kịch tới.

“Nàng làm sao vậy?” Tiêu Lệnh Thù lạnh lùng hỏi.

Vị thần y

đang

chịu khổ bức nào đó nội thương còn chưa khỏi

đã

bị người thô bạo xông vào trong viện

hắn, xách

hắn

từ

trên

giường xách tới đây, thiếu chút nữa nhịn

không

được rít gào:

hắn

là bị thương nặng đó! Hơn nữa vẫn là bị tên nam nhân lòng dạ hẹp hòi này đánh trọng thương đấyyyyyy!

trên

thực tế, nghĩ muốn gào thét còn có A Bảo: Cmn mà, bà dì tới lại

đi

ăn đá

thật

là đau bụng chết mất! Càng

không

chịu nổi chính là người

không

hiểu chuyện gì cứ xách theo đại phu đến đây hỏi nàng vì sao lại đau bụng!!! Mẹ nó (nguyên văn),

thật

là làm trò trước mặt nam nhân khác mà!!!!

Chờ sau khi Giải thần y khai thuốc rời khỏi, Tiêu Lệnh Thù ngồi trước giường nhìn A Bảo

đang

giải chết, cho đến lúc A Bảo

không

giả chết nữa mới thôi nhìn.

“Nàng đổ máu, cảm giác thế nào?” Tiêu Lệnh Thù khó có được mà mở miệng hỏi.

A Bảo liếc mắt nhìn

hắn, trong lòng rít gào có thể hay

không

không

cần phải

nói

chuyện mỗi tháng nàng

sẽ

đổ máu

một

lần? Nhưng

trên

mặt vẫn dịu ngoan mà trả lời: “Có chút đau.”

Tiêu Lệnh Thù dùng bàn tay to áp lên bụng nàng,

nhẹ

nhàng xoa, động tác cực kỳ

nhẹ, làm cho lòng A Bảo cũng mềm theo.

Lời editor: Em xin tác giả, đừng viết về đồ ăn nữa (┳Д┳)

một

chương mà có biết bao nhiêu món, mệt muốn chớt luôn TvT


(*) Bì lạnh

Độc Thê Không Dễ Làm - Chương 50

(*) Đầu cá kho ớt

Độc Thê Không Dễ Làm - Chương 50

(*) mì cay

Độc Thê Không Dễ Làm - Chương 50

(*) Gà xào đậu phụng

Độc Thê Không Dễ Làm - Chương 50

(*) Trường kỷĐộc Thê Không Dễ Làm - Chương 50(*) Sữa đông hai lớp

Độc Thê Không Dễ Làm - Chương 50