Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độc Tôn Thiên Hạ

Chương 6: Thách Thức Từ Thần Bí Nhân

« Chương Trước
Ánh nắng ban mai bắt đầu chiếu qua tán lá, tạo ra những vệt sáng lung linh trong khu rừng sâu. Sau cuộc gặp với Tiên ông, Diệp Vân, Lý Thanh, Diệp Lão và Trương Minh đã có thêm nhiều thông tin quý giá. Họ quay trở về Huyết Nguyệt Trấn với quyết tâm tiếp tục rèn luyện và sẵn sàng đối phó với Hắc Ám Hội.

Một buổi sáng, khi đang tập luyện tại sân, một người đàn ông lạ mặt xuất hiện. Ông ta khoác một chiếc áo choàng đen dài, che kín toàn bộ thân hình, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén.

"Ta nghe nói các ngươi đang tìm cách đối phó với Hắc Ám Hội," người đàn ông nói, giọng ông trầm và đầy uy lực.

"Ngươi là ai?" Diệp Vân hỏi, tay nắm chặt Thanh Long Bảo Kiếm.

"Ta là Thần Bí Nhân, một kẻ lang thang tìm kiếm công lý trong thế giới đầy rẫy những bất công này. Ta đã từng đối đầu với Hắc Ám Hội và sống sót. Ta có thể giúp các ngươi, nhưng trước hết ta cần biết các ngươi có đủ khả năng hay không," Thần Bí Nhân đáp.

"Chúng tôi sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách," Diệp Vân nói, ánh mắt anh lộ rõ sự quyết tâm.

"Tốt lắm. Ta sẽ kiểm tra các ngươi. Nếu vượt qua được, ta sẽ cung cấp thông tin quý giá về Hắc Ám Hội," Thần Bí Nhân nói, bước lùi lại và rút ra một thanh kiếm sáng chói.

Cuộc kiểm tra bắt đầu ngay lập tức. Thần Bí Nhân tấn công với tốc độ và sức mạnh đáng kinh ngạc, khiến Diệp Vân và Lý Thanh phải vận dụng toàn bộ kỹ năng và sức mạnh của mình để đối phó.

"Nhanh quá!" Lý Thanh thốt lên, cố gắng tránh những đòn tấn công của Thần Bí Nhân.

"Đừng mất tập trung, Thanh! Chúng ta phải hợp sức lại!" Diệp Vân hét lên, Thanh Long Bảo Kiếm lóe sáng trong tay anh.

Diệp Vân và Lý Thanh phối hợp một cách ăn ý, từng đòn tấn công đều nhắm đúng mục tiêu. Tuy nhiên, Thần Bí Nhân vẫn dễ dàng né tránh và phản công một cách hiệu quả.

"Không tồi. Nhưng các ngươi cần mạnh mẽ hơn thế này," Thần Bí Nhân nói, tiếp tục tấn công.

Diệp Lão và Trương Minh cũng tham gia vào cuộc chiến, cùng Diệp Vân và Lý Thanh chống lại Thần Bí Nhân. Họ biết rằng đây là cơ hội để thử thách khả năng và sự đoàn kết của mình.

Sau một thời gian dài chiến đấu, Thần Bí Nhân cuối cùng cũng dừng lại, mỉm cười hài lòng.

"Tốt lắm. Các ngươi đã chứng minh được sự quyết tâm và khả năng của mình. Ta sẽ giúp các ngươi," Thần Bí Nhân nói, thu kiếm lại.

"Chúng tôi cần biết thêm về Hắc Ám Hội và cách đối phó với chúng," Diệp Vân nói, hơi thở anh hổn hển sau cuộc chiến.

"Hắc Ám Hội là một tổ chức nguy hiểm với nhiều thế lực và bí mật. Chúng có mạng lưới rộng khắp và luôn tìm cách thu thập những bảo vật mạnh mẽ nhất. Điều quan trọng là các ngươi phải tìm ra điểm yếu của chúng. Một trong những điểm yếu đó là sự kiêu ngạo và tự tin quá mức của chúng," Thần Bí Nhân giải thích.

"Làm sao chúng tôi có thể khai thác điểm yếu đó?" Lý Thanh hỏi.

"Ta biết một người từng là thành viên của Hắc Ám Hội. Ông ta đã phản bội và trốn thoát. Nếu các ngươi tìm được ông ta, có thể sẽ biết thêm nhiều thông tin quý giá," Thần Bí Nhân nói.

"Ông ta ở đâu?" Diệp Lão hỏi.

"Ông ta sống ẩn dật trong một ngôi làng nhỏ phía bắc. Ta sẽ đưa các ngươi đến đó," Thần Bí Nhân đáp.

Hành trình đến ngôi làng phía bắc bắt đầu vào buổi sáng sớm. Diệp Vân và nhóm của anh cùng Thần Bí Nhân vượt qua những con đường gồ ghề và rừng rậm, không ngừng nghỉ.

"Kẻ mà chúng ta sắp gặp là ai?" Trương Minh hỏi.

"Ông ta tên là Ngụy Trường, từng là một thành viên cao cấp của Hắc Ám Hội. Ông ta biết rất nhiều bí mật của tổ chức này. Nhưng hãy nhớ rằng, ông ta cũng rất nguy hiểm. Chúng ta phải cẩn thận," Thần Bí Nhân giải thích.

"Chúng tôi sẽ cẩn thận," Diệp Vân đáp, ánh mắt anh lộ rõ sự quyết tâm.

Cuối cùng, họ đến một ngôi làng nhỏ nằm khuất trong rừng sâu. Ngụy Trường sống trong một ngôi nhà nhỏ, đơn sơ. Khi họ đến, ông ta đang ngồi ngoài hiên, ánh mắt lộ rõ vẻ cảnh giác.

"Các ngươi là ai? Tại sao lại tìm ta?" Ngụy Trường hỏi, giọng ông ta lạnh lùng.

"Chúng tôi cần biết thông tin về Hắc Ám Hội. Chúng tôi muốn tiêu diệt chúng," Diệp Vân nói thẳng thắn.

"Tiêu diệt Hắc Ám Hội? Các ngươi có biết chúng nguy hiểm đến mức nào không?" Ngụy Trường cười nhạt.

"Chúng tôi biết. Và chúng tôi đã quyết tâm làm điều đó," Lý Thanh đáp.

Ngụy Trường nhìn họ một lúc, rồi thở dài. "Ta đã từng là một thành viên của Hắc Ám Hội. Chúng rất mạnh và tàn ác. Nhưng chúng cũng có điểm yếu. Nếu các ngươi thực sự quyết tâm, ta sẽ giúp."

"Chúng tôi cần biết về cấu trúc tổ chức và những điểm yếu của chúng," Diệp Lão nói.

"Hắc Ám Hội được tổ chức thành nhiều tầng lớp, mỗi tầng lớp có một thủ lĩnh riêng. Tuy nhiên, điểm yếu lớn nhất của chúng là sự kiêu ngạo. Chúng luôn tin rằng không ai có thể đánh bại chúng. Nếu các ngươi có thể lợi dụng điểm này, các ngươi sẽ có cơ hội," Ngụy Trường giải thích.

"Chúng tôi sẽ làm theo lời khuyên của ông. Cảm ơn rất nhiều," Diệp Vân nói, cúi đầu cảm ơn.

"Nhưng hãy nhớ, các ngươi phải luôn cảnh giác. Hắc Ám Hội sẽ không dễ dàng bỏ qua cho những kẻ dám chống lại chúng," Ngụy Trường cảnh báo.

Sau cuộc gặp với Ngụy Trường, Diệp Vân và nhóm của anh trở về Huyết Nguyệt Trấn. Họ biết rằng cuộc chiến sắp tới sẽ rất khó khăn, nhưng họ cũng biết rằng mình đã có thêm nhiều thông tin quý giá và sự trợ giúp từ những người có kinh nghiệm.

"Chúng ta đã có thêm nhiều thông tin quan trọng. Giờ là lúc phải tiếp tục rèn luyện và chuẩn bị cho cuộc chiến," Diệp Vân nói, ánh mắt anh lộ rõ sự quyết tâm.

"Đúng vậy. Chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục đích của mình," Lý Thanh đồng ý.

"Ta rất tự hào về các con. Hãy nhớ rằng, sự đoàn kết và lòng dũng cảm sẽ giúp chúng ta vượt qua tất cả," Diệp Lão nói, giọng ông tràn đầy sự khích lệ.

"Chúng ta sẽ tiếp tục rèn luyện và trở nên mạnh mẽ hơn. Hắc Ám Hội sẽ không có cơ hội chiến thắng," Trương Minh nói, ánh mắt anh lộ rõ sự kiên quyết.

Và thế là, Diệp Vân, Lý Thanh, Diệp Lão và Trương Minh tiếp tục hành trình của mình, với hi vọng và quyết tâm bảo vệ những gì quan trọng nhất. Họ biết rằng con đường phía trước sẽ đầy rẫy những thử thách và nguy hiểm, nhưng họ cũng biết rằng chỉ cần đoàn kết và kiên cường, họ sẽ vượt qua tất cả.

(Chương 6 kết thúc)
« Chương Trước