Chương 866: Sủng thê cuồng ma

Lục Ngạn Diễm vì Lục Dung Nhan mà tổ chức tiệc cưới vô cùng long trọng.

Hắn nói qua, lúc trước không có cho cô được những gì thì bây giờ hắn sẽ bù đắp.

Không có cầu hôn, bù!

Không có nhẫn cưới, bù!

Không có hôn lễ, bù!

Kết thúc lễ cưới, Lục Ngạn Diễm tiến lên ôm hôn vợ đắm đuối.

“Cảm ơn em đã lần nữa bước vào cuộc đời của anh…”

Lục Ngạn Diễm gắt gao mà ôm lấy cô.

Lần này, cho dù là chết, cũng lại không buông tay!!

Hắn thề, hắn sẽ nắm tay cô đi đến hết cuộc đời này, mãi mãi không lìa xa!

…………………………………………………………

Lục Dung Nhan lại mang thai.

Lần này vì “ô long” lần trước nên Lục Dung Nhan test xong cũng không báo cho Lục Ngạn Diễm, mà lặng lẽ đi bệnh viện xét nghiệm máu. Có kết quả rồi cô mới gõ cửa văn phòng viện trưởng.

Lục Ngạn Diễm lúc này đang ở trong văn phòng mở cuộc họp, thấy cô tới thì vội kêu tan họp, để mọi người rời đi nhường lại văn phòng cho bọn họ phu thê hai người.

Lục Ngạn Diễm đi ra phía trước ôm lấy cô, hôn lên đôi má phấn hồng.

“Trong giờ làm mà đi tìm anh thì thường là vì công việc. Nào, nói đi, chồng em có thể vì em mà cống hiến sức lực gì nào?”

“Lúc này thật đúng là không phải vì công việc.”

“Việc tư?” Lục Ngạn Diễm vẻ mặt ngạc nhiên, “Vợ anh không phải là

luôn luôn công tác nghiêm cẩn, tuyệt không nói chuyện riêng trong giờ làm việc? Lúc này tới tìm anh thế nhưng là vì việc tư? Không thể tưởng tượng! Nói xem nào, việc tư gì mà khiến em gấp tới mức không chờ nổi phải nói ngay với anh nào!”

“Đại sự!”

Lục Dung Nhan nói, đem tờ kết quả xét nghiệm đưa tới trước mặt hắn. “Anh là bác sỹ, xem kết quả này chắc hiểu nhỉ?”

Lục Ngạn Diễm nhận lấy, đọc xong thì mắt sáng ngời, “vợ à, em mang thai?”

“……Ừ!”

Lục Dung Nhan ngồi ở trên sô pha, thỏa mãn nhìn Lục Ngạn Diễm, “Lần này là thật sự, tuyệt đối không giả dối!”

Lục Ngạn Diễm nhào tới, hôn lên má cô. “Vợ ơi, sao mà em giỏi thế?!”

“Cao hứng?”

“Đương nhiên cao hứng!”

Lục Dung Nhan cũng nở nụ cười, “Em cũng thật cao hứng!”

Đôi bàn tay to ấm áp của Lục Ngạn Diễm mơn trớn trên vùng bụng còn phẳng lì của Lục Dung Nhan, “Vợ à, em nói trong bụng là con trai hay con gái nào?”

“Con trai hay con gái chẳng vậy, chỉ cần con khỏe mạnh là được rồi!”

“Cũng đúng! Chỉ cần khỏe mạnh là được!”

Mới đầu, chưa có con thì Lục Ngạn Diễm kỳ thật một lòng muốn cái con gái, một nam một nữ vừa lúc tạo thành cái chữ ‘hảo’.

(Mèo: Cho bạn nào chưa biết, chữ nam là 子, chữ nữ là 女, vừa vặn hợp với nhau thành chữ 好 là tốt đẹp.)

Giờ thì, giống như Lục Dung Nhan đã nói như vậy, giới tính thật sự đã không còn quan trọng, đối với người làm ba mẹ như bọn họ thì con khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.

Không hề nghi ngờ, tin em bé xuất hiện đã trở thành tâm điểm của hai nhà họ Lục.

Mà Lục Dung Nhan cũng

trở thành bảo bối được cả nhà họ Lục che chở kỹ lưỡng, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, ngay cả Tiêu Tiêu cũng gia nhập đội hình.

Lúc Lục Dung Nhan lần đầu có thai cũng không từng hưởng thụ đãi ngộ như vậy, quả thực thụ sủng nhược kinh.

Đến tháng thứ tư, bụng cô đã lùm lùm, cô cũng không đi làm nữa. Việc này là do bà Thôi Trân Ái tự làm chủ, dựa theo lời ]bà nói, bụng to không thể giải phẫu nữa thì đi làm làm gì? Hình ảnh não đầy máu me cũng rất kinh dị, lỡ dọa bé cưng của bà thì sao? Với lại, bà cảm thấy ở bệnh viện vi khuẩn thật sự quá nhiều, dù cho suốt ngày cũng sợ khó lòng phòng bị.

Lục Dung Nhan thật sự không lay chuyển được mẹ chồng, liền đành phải nghỉ ở nhà. Người già mà, suốt ngày sợ đông sợ tây, vậy cũng tốt, miễn cho bọn họ lo lắng.

Đảo mắt đã vào hạ, trời càng ngày càng nóng, thêm Lục Dung Nhan lại là thai phụ, so

với người bình thường càng sợ nóng hơn rất nhiều, buổi sáng mặc áo lụa mềm, trưa áo đã ướt mồ hôi, không dám ngồi quạt hay máy lạnh vì sợ ảnh hưởng thai nhi.

Lúc này, cô đang ngồi ở phòng khách trước quạt thì thấy Tiêu Tiêu uống nước ngọt lạnh. Trước giờ cậu chàng có uống bao giờ đâu, chẳng hiểu sao sua khi đi chơi cùng bé hàng xóm về thì một hai đòi uống nước ngọt.

Cô kỳ thật ngày thường cũng không uống mấy thứ này, cũng không biết có phải do mang thai làm cho khẩu vị đại biến, lúc này nhìn con uống nước có ga, cô thế nhưng có chút ngồi không yên, bắt đầu thèm.

Cô đành phải làm nũng cùng ông chồng cùng bên cạnh: “anh à, chồng à, em cũng muốn nước có ga. nóng quá……”

Lục Ngạn Diễm vừa nghe, nhịn không được mà dùng quái dị ánh mắt nhìn vợ “tới nước ngọt của con mà em cũng

thèm?”

“Dạ.” Lục Dung Nhan vẻ mặt vô tội gật đầu.

“Nhưng em hiện tại là thai phụ, không thể uống mấy thứ này.” Lục Ngạn Diễm nhẹ nhàng.

Kết hôn xong, hắn phải cái danh hào sủng thê cao nhân, nhưng chuyện trước mắt hắn cũng thật sự không có biện pháp nghe theo cô.

“Vợ à, hiện tại trong bụng có tiểu bảo, em phải ăn kiêng, minh bạch không?”

“Nhưng em thật sự thèm, em uống một ngụm, chỉ một ngụm cũng không được sao?”

“……”

“Nếu không, em đem nước có ga ngậm trong miệng, chờ nóng lên thì

mới nuốt vào, như vậy được rồi chứ?”

“……” Lục Ngạn Diễm nghe Lục Dung Nhan lời này, không nhịn cười lên tiếng tới, giơ tay xoa xoa gáy cô, “Thật, sợ em luôn, cái gì cũng nghĩ ra được.” hắn bỗng k ề sát vào tai cô nói nhỏ: “Hay là, anh thay em làm nóng nước có ga trong miệng rồi mớm lại cho em, sao?”

“… Ba à, ba cũng thật ghê tởm.”

Tiêu Tiêu đang uống nước ngọt chẳng biết đã lại gần từ lúc nào, vẻ mặt ghét bỏ nhìn ba mình, lại hỏi mẹ: “Mẹ, hay là để con ngậm giúp mẹ đi! Bà nói, nước miếng con nít không có dơ!”

“…”

Cô có thể cự tuyệt sao!!

Dù là chồng, hay là Tiêu Tiêu cục cưng cô cũng thấy không chịu nổi, được không?!

Lục Ngạn Diễm rốt cuộc vẫn là không chịu đựng được thủ đoạn của Lục Dung Nhan vừa đấm vừa xoa, đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy cho cô lon nước ngọt.

Mở ra, đưa tới tay, “Uống một ngụm thôi! Em mà uống nhiều thì sau này đừng có nghĩ tới việc uống nữa!”

Lục Dung Nhan nhận lấy, chu môi nói “Các người quả thực chính là ngược đãi thai phụ, thai phụ muốn ăn cái gì, các ngươi này không cho, kia không cho! Lúc mang thai nếu em muốn ăn cái gì thì đều là

hài tử trong bụng muốn ăn,

hiểu không?”

“…Anh không phải không cho em uống.”

Lục Ngạn Diễm giải thích.

Tiêu Tiêu lúc này cũng hiếm thấy, gia nhập trận doanh của ba mình “Mẹ ngoan, ba cũng vì mẹ với em gái mà, đừng giận…”

“Mẹ biết, mẹ không giận, mẹ sẽ uống hai ngụm…”

Lục Dung Nhan nói xong, không đợi Lục Ngạn Diễm cùng con trai kịp phản ứng lại, ngửa cổ vui sướng uống. Uống hơn nửa lon mới mỹ mãn ợ lên một hơi.

“Lục Dung Nhan —”

Nhìn lon nước đã hết hơn nửa, Lục Ngạn Diễm hối hận, biết vậy chẳng làm, “Vừa mới nói một ngụm mà?”

Lục Dung Nhan vẻ mặt vô tội, ôm lấy cái bụng to

“Ông xã à, ai biết được cục cưng tham ăn vậy, một ngụm… Cứ như vậy.”

Cô còn đem trách nhiệm đẩy đến trên người tiểu bảo trong bụng.

Lục Ngạn Diễm nhìn cô ra vẻ vừa vô tội vừa ủy khuất làm gì còn nói được nên lời, chỉ thở dài, “Không phải nói là ngậm cho bớt lạnh rồi mới uống sao? Em vốn cơ thể chưa tốt…”

“Ai nha! Em muốn đi tiểu!”

Lục Dung Nhan nói, vội che bụng lchạy trốn.

Lục Ngạn Diễm vội vàng đỡ, “Em chậm một chút! Bụng đã to vậy rồi, đừng chạy.”

“… Đã biết, đã biết!”

Lục Dung Nhan cuối cùng được Lục Ngạn Diễm đỡ đi. Cảm giác có thai lần thật sự thoải mái hơn lần trước nhiều, có chồng và con cùng chiếu cố, không như lần đầu chỉ có mỗi mình mẹ chồng cạnh bên.

Lục Ngạn Diễm từ toilet lui ra, nhưng cũng không dám đi xa, hiện giờ hắn sớm đã tạo

thành thói quen, bất kể cô làm cái gì, đều ở bên cạnh chờ, sợ có vấn đề gì thì hắn có thể ứng phó ngay.

Nhìn Lục Dung Nhan lần này không dễ dàng, lại nghĩ đến khi cô mang thai lần đầu, nghĩ tới thái độ của mình với cô, hắn càng cảm thấy từ trước chính mình là đồ trứng thối, nên bất kể thế nào sẽ phải chiếu cố cho cô thật tốt,

dụng tâm đối đãi cô, che chở cô, đem tất cả những gì mình thiếu cô từ trước tới giờ bù đắp hết, đối xử với cô càng tốt hơn. Lục Ngạn Diễm ở trong lòng âm thầm thề.