Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độc Tự Sầu

» Tác Giả: Mặc Trúc
» Tình Trạng: Hoàn Thành
» Bộ 1 Tử Dạ Ngô Ca Hệ Liệt
» Đánh Giá: 1 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 1 Bình chọn
Editor:Ngạn
Thể loại: cổ trang, sư đồ luyến, ngược luyến, OE

Sư phụ của hắn là thành thành chủ Bách Lý Hàn Băng xưng danh Băng Sương.

Là sự đại diện cho sự hoàn mỹ trên đời.
Một con người toàn vẹn như vậy, song rất vô tình.

Y thuật của Như Tuyên là thiên hạ độc nhất vô nhị, nhưng lại không thể tự cứu mình.

Bốn chữ Bách Lý Hàn Băng tựa như độc dược không thể giải được, hết lần này đến lần khác giày vò hắn,

Vốn tưởng rằng lòng đã chết, lại bị đốt thành tro, nghiền thành bụi,

Một thân tàn tạ, vẫn không thể dời ánh mắt ra khỏi người ấy.

Thâm tình lại không thể kéo dài mãi mãi.

Có những chuyện không phải chỉ cần nhắm mắt là có thể quên hết…

Từ rất rất lâu y đã biết rằng, trong mắt bản thân ngoại trừ người ấy, không thể có ai khác.

Như Tuyên khóc rồi.

Chỉ một giọt lệ, từ khóe mắt rơi xuống, đọng trên mặt Bách Lý Hàn Băng.

Bách Lý Hàn Băng luôn hiểu rõ, chỉ mới nhìn qua thì Như Tuyên có vẻ không hề mạnh mẽ, nhưng kì thực rất kiên cường, nhẫn nại. Chỉ cần hắn nhận thức được một việc, cho dù phải liều mạng cũng sẽ kiên trì đến cùng.

Như Tuyên dù chỉ rơi một giọt nước mắt, nhưng lại là lần đầu tiên Như Tuyên khóc trước mặt hắn.

“Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi chết.”, Như Tuyên nhẹ nhàng nói.

“Tử dạ Ngô ca” hay “Tử dạ tứ thời ca” là ca khúc của nước Ngô trong lục triều nhạc phổ, điệu khúc truyền thuyết ai oán mà bi thương, diễn tả nỗi đau ly biệt và lưu luyến. Tôi chọn tên ca khúc này vì sự bi thương mà nó hàm chứa, nói về câu chuyện đơn phương.

Bạn bè từng hỏi tôi vì sao luôn viết những câu chuyện khiến người đọc cảm thấy phiền muộn.

Nhưng tôi cảm thấy, khi tình cảm đã qua giai đoạn sâu đậm, thì cay đắng sẽ nhiều hơn ngọt ngào, hoang mang nhiều hơn yên bình. Đặc biệt khi bạn yêu một người sâu đậm, nhưng lại không thể gửi gắm nỗi lòng đến đối phương, nhất định sẽ cảm thấy hoang mang, trở nên tư lự bất an.

Rất nhiều người đọc qua tác phẩm này đã nói với tôi con người đáng chết kia không xứng với một Như Tuyên quân tử, không bằng tìm một người khác biết yêu thương hơn, an ủi vết thương lòng của Như Tuyên.

Đây là kiến nghị rất hay, nhưng tôi phát hiện mình không thể làm được.

Tôi sinh vào tháng 9, giống như những lời viết trong cung hoàng đạo, là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, thuần khiết. Cho dù bản thân tôi cảm thấy không nghiêm trọng lắm, nhưng bản tính trời sinh hiển nhiên ảnh hưởng đến thái độ đối xử trong tình cảm của những nhân vật mà tôi viết ra. Giống Như Tuyên, tôi làm sao có thể để Như Tuyên lại yêu một người khác.

Theo cá nhân tôi, Như Tuyên đã thầm yêu rất lâu, tâm tình bất thường đến mức méo mó, mới không thể buông tay…tin rằng sau khi mọi người xem xong, đối với câu chuyện và nhân vật đều có cách lý giải của riêng mình, tôi sẽ không nhiều lời nữa.

Trước khi các bạn đọc tôi cũng muốn nói, tác phẩm này không giống với những tác phẩm mang sắc thái thần kì huyễn hoặc khác mà tôi từng viết, cho dù đề cập đến giang hồ, cung đình, kì nhân dị sĩ, cuối cũng chỉ là viết về sự tụ tán ly hợp của hai người phàm.

Bởi vì tình tiết có chút u ám, cho nên cũng khiến tôi viết nên lời tựa trầm trọng, hy vọng mọi người sẽ không có ý nghĩ muốn đánh hay cắn tôi.

Cuối cùng, chúc mọi người xem truyện sẽ cảm thấy…uhm, vậy…nên cảm thấy vui vẻ!

Mặc Trúc, tháng 4 năm Mậu tử (ngôi thứ 5 trong thiên can)
Chương 1-1: Tiết tử
Mưa rơi ngoài cửa sổ, từ góc này nhìn ra, những bức tường son của cung điện trong sắc đêm trở nên âm u. Hắn thì thào nói gì đó, lúc sau bật cười khúc khích.

“Linh Phong huynh, có chuyện gì vậy?”, người bên cạnh đẩy hắn.

Vệ Linh Phong toàn thân chấn động, chợt tỉnh lại từ trong sự hoảng hốt mông lung.

“Linh Phong, mấy ngày nay huynh làm sao thế?”, người bạn đồng liêu đã quen nhiều năm – Lưu Tư Tùy có chút lo lắng nhìn hắn:”Có phải vì trực ở trong cung mấy ngày liên tiếp nên rất mệt phải không?“

“Không, không có gì.”, Vệ Linh Phong lắc đầu, đưa tay xoa nhẹ trán:”Chỉ là tiết trời âm hàn, nên đau đầu chút thôi.”

“Đêm nay đệ sẽ lưu lại trực, huynh nên về nhà ngủ một giấc.”, Lưu Tư Tùy quen biết với hắn đã lâu, biết hắn mang bệnh cũ khó mà trị dứt,”Linh Phong huynh, thân thể quan trọng hơn mà!”

“Không sao, đệ cũng biết thân thể ta tàn tạ, có điều mạng này rất tốt.”

Vệ Linh Phong mỉnh cười:”Hôm nay là đêm ba mươi, ta không có vợ con để bầu bạn, nhưng thân nhân của đệ đang chờ đoàn viên!Đừng lo cho ta, nhanh chóng về nhà đi!”

“Bệnh cũ của huynh hiện tại đau lắm phải không?”, Lưu Tư Tùy đột nhiên nhớ ra:”Đệ nghe nói huynh đến dược phòng hốt vài thang thuốc an thần, có phải đầu lại đau?Huynh cũng biết thuốc ấy dùng nhiều quá không tốt…”

“Ta biết rồi.”, Vệ Linh Phong mệt nhọc nói, phất tay tỏ ý kêu Lưu Tư Tùy an tâm về nhà.

Lưu Tư Tùy cũng hiểu được tính khí của hắn, biết nói nhiều hoài công, chỉ có thể thở dài, xoay người bước đi.

Thái y viện cách cung đình không xa cũng không gần, từ đây nhìn về phía hoàng cung, sẽ có một cảm giác quái dị, vừa xa cách lại vừa như bị cuốn sâu vào trong đó.

Vệ Linh Phong dựa vào cửa sổ ở lầu hai, nhìn màn mưa rơi dày đặc trên cung điện, trong đầu lẩn quẩn những ý nghĩ vô thức.

Lúc nãy đã dùng thuốc, đầu đỡ đau rất nhiều, nhưng cảm giác mệt nhọc đến khó chịu vẫn đeo bám. Lại thêm mưa cứ rả rích mãi không dứt, khiến hắn không thể an tâm định thần.

Mưa hôm nay, rơi đã lâu lắm rồi, từ cuối năm cũ cho đến đầu năm mới, có phải là điềm báo không hay….

“Thái y, thái y có ở đây không?”, rốt cuộc khi đã hơi buồn ngủ, dưới lầu lại có tiếng kêu hoảng loạn khiến hắn nhíu mày.

“Hôm nay Vệ thái y đang trực.”, dưới lầu có người mở cửa hồi đáp, giọng nói không vui khi bị gọi dậy:”Ngươi là người hầu ở cung nào, khẩn trương như vậy còn ra gì nữa!”

“Nô tài ngươi mới nên cút ngay cho ta!”, người vừa tới cũng không dễ bị bắt nạt:”Nếu để lỡ đại sự, cẩn thận cái đầu của ngươi!”

“Thái y mau cùng ta đến Sướиɠ Du cung.”, khuôn mặt người đó ẩn sau bóng râm âm u, Vệ Linh Phong nhìn không được rõ, nhưng giọng nói hồn hậu đến chân thực khiến hắn ngẩn người:”Hoàng thượng tuyên triệu, không thể chậm trễ!”

Thấy người đó vận phục sức nội thị, rõ ràng không phải thái giám…

“Ngươi chớ sốt ruột, ta đến đây.”, nghi ngờ nối tiếp nghi ngờ, kinh nghiệm hầu hạ nhiều năm trong cung nói cho Vệ Linh Phong biết có một số chuyện không nên hỏi nhiều sẽ tốt hơn.

Vệ Linh Phong mang theo hòm thuốc cùng người đó đi vào trong vườn.

“Thái y đi nhanh một chút!”, người đó dường như rất gấp gáp, trên đường không ngừng thúc giục Vệ Linh Phong.

“Vị tiểu ca này, ngươi đừng đi nhanh quá.”, Vệ Linh Phong ở phía sau thở hổn hển:”Ta lớn tuổi rồi, không chịu nổi giày vò như vậy đâu.”

Người đó quay lại nhìn mái tóc hoa râm cùng bộ dáng nhễ nhại mồ hôi của Vệ Linh Phong, mặt mày càng nhăn nhó hơn. Ngay sau đó, Vệ Linh Phong cảm thấy hoa mắt. Nhìn cảnh vật hai bên lướt nhanh, hắn mới biết mình đang được người đó cõng sau lưng, chạy đến tẩm cung hoàng đế.

Cuối cùng Vệ Linh Phong thở phào nhẹ nhõm, theo thói quen đưa tay xoa hai bên thái dương.

🎲 Có Thể Bạn Thích?