Chương 3

Nhưng vẫn có người nghi ngờ: "Tống y nữ, muội muội ngươi bây giờ lấy thuốc độc chuột, về sau sẽ lấy thuốc độc người.”

A tỷ lắc đầu: "A Vân sẽ không lấy thuốc độc người.”

Nàng còn nói: "Dược liệu chẳng qua chỉ là thực vật mọc ra từ ánh nắng mặt trời, mưa và sương, vừa là thuốc cũng vừa là độc, toàn bộ phải xem lòng người thiện ác.”

“Hơn nữa, mặc kệ A Vân chế ra độc lợi hại cỡ nào, ta đều có thể chế ra giải dược tương ứng.”

Vì thế không còn ai nghi ngờ nữa, bởi vì mọi người đều biết y thuật của a tỷ cao siêu lại có tâm địa thiện lương, mặc kệ ta gây ra chuyện gì, nàng luôn che đậy cho ta.

A tỷ lớn hơn ta năm tuổi, ta vẫn không sánh bằng tỷ ấy.

Ta đã từng không phục luyện ra các loại độc kỳ lạ cổ quái, muốn cho a tỷ bó tay không biện pháp.

Nàng cũng chỉ mỉm cười, cùng lắm vài ngày nàng đã chế ra được giải dược tương ứng.

Ta đành phải cam bái hạ phong.*

{*Cam bái hạ phong 甘拜下风: cúi đầu tâm phục khẩu phục, không ca thán một lời.}

Mười chín tuổi năm ấy a tỷ xuất sư, thanh danh vượt qua cả phụ thân, chính thức tiếp nhận y bát của gia tộc, bắt đầu thỉnh mạch cho Thái hậu cùng Hoàng đế.

Cũng là cùng một năm, ta chán ghét bầu không khí nặng nề u ám trong kinh thành, liền đeo một cái bao nhỏ chạy trốn.

Thật ra ta chạy trốn một mình, nhưng bên ngoài đều đồn ta cùng nam nhân hoang dã bỏ trốn.

A tỷ cưỡi khoái mã đuổi theo ta, ngay khi ta cho rằng nàng muốn bắt ta trở về, a tỷ đưa cho ta một gói đồ, bên trong là một đống ngân phiếu nặng trịch.

Đó là toàn bộ tiền tiết kiệm của a tỷ.

Nàng chảy nước mắt, xoay người cưỡi ngựa: "A Vân, đi thay a tỷ xem non nước tự do bên ngoài kinh thành đi.”

Lần đó ta mới mơ hồ ý thức được, thì ra tỷ tỷ cũng khát vọng tự do. Nhưng nàng là trưởng nữ nhà ta, phải gánh vác trách nhiệm.

Vì thế nàng đã dành cả tuổi thanh xuân của mình trong những bức tường cung điện cao lớn, thực hiện chức trách ngự y.

A tỷ thực hiện rất tốt.

Khi đó Quý phi bị thương trong lúc đi săn cùng Hoàng thượng, miệng vết thương mưng mủ.

A tỷ không ngại bẩn, không ngại mệt, vì Quý phi hút máu mủ, trị liệu vết thương.

Chỉ hơn một tháng, vết thương của Quý phi đã lành lại, làn da trơn bóng như lúc ban đầu, thậm chí không có một chút sẹo nào.

Hoàng đế cũng rất vui mừng, khi đến thăm Quý phi khen ngợi một câu: “Người ta nói y giả diệu thủ hồi xuân, Tống y nữ đích xác có song diệu thủ.”

Khi Hoàng đế nói điều đó, ánh mắt người rơi vào tay a tỷ ta.