Chương 1

1.

Khoảng thời gian trước, khi đi dạo ở phố bán đồ gia dụng, thấy ưng ý một cái sô-pha màu nâu, thật rộng lớn thoải mái, gần như có thể đem nửa người lọt thỏm vào trong, giá tiền hơn bốn nghìn. Quay sang nói với ông xã: "Mua tặng anh nha, làm quà cưới.". Anh kinh ngạc nhìn tôi một cái, bảo: "Nói nhảm.", sau đó có vẻ rất hứng thú bỏ đi nghiên cứu một cái bàn trà nhỏ.

Che giấu lộ liễu thế này, ngay cả tôi cũng nhìn ra được. Thật quá dư thừa. Thế nhưng ngoại trừ việc này, anh có lẽ cũng không thể làm gì được, chẳng còn cách nào khác. Tôi nhìn theo bóng lưng anh, khẽ cười.

Thật ra anh không biết, tôi không phải là đang giận dỗi, cũng không phải muốn cố ý dùng lời đâm chọt anh, tôi thực sự là muốn mua vài thứ cho anh.

2.

Tới trạm xe bus cuối rồi, đã là hoàng hôn. Chúng tôi bình yên tản bộ, chậm rãi trở về.

Quay qua nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, ánh chiều vàng phủ lên mặt anh, các đường nét góc cạnh như mềm mại đi, có thể rất rõ ràng mà nhìn thấy lông tơ nhàn nhạt hai bên sườn mũi. Ông xã bị chứng rậm lông, ngoại trừ hai mép và dưới cằm lún phún râu xanh ra, thì cả gương mặt và hầu kết đều có lông tơ. Tôi vẫn cố gắng thuyết phục anh cạo hai nơi này, thế nhưng anh lại không chịu, sợ sau khi cạo, râu lại càng cứng hơn, đến lúc đó cả nửa dưới khuôn mặt đều biến thành màu đen, giống như mang nửa cái mặt nạ.

Khi về đến nhà, vali hành lý đã bày ra khắp phòng khách. Anh tiếp tục đi thu dọn, tôi giả vờ không thấy gì. Cái gì là của anh, cái gì là của tôi, anh cuối cùng vẫn phân ra được.

3.

Ông xã ngửa mặt nằm trên giường, tôi nằm sấp trên người anh, bò bò lên trước, đem mặt mình dán lên mặt anh.

Anh đại khái cũng rất hưởng thụ thứ yêu thương này, cọ cọ trên mặt tôi.

Với tôi mà nói, ôm ấp so với làʍ t̠ìиɦ là việc còn quan trọng hơn. Làʍ t̠ìиɦ có thể chỉ xuất phát từ du͙© vọиɠ, nhưng ôm ấp lại xuất phát từ toàn tâm toàn ý tin tưởng và yêu thương, không hề phòng bị mở rộng lòng mình.

Da thịt cận kề, tóc tai quấn nhau, hai cụm từ này đặt thật hay.

4.

Từ 1999 đến 2006, thời gian 7 năm, chỉ yêu mỗi người này, giống như đã trở thành một phần cơ thể chính mình, tồn tại như việc đương nhiên, có đôi khi thậm chí còn không cảm nhận được, nhưng nếu đến lúc phải rời bỏ rồi, sẽ không nỡ, đau, đến phát khóc.

Ông xã hỏi tôi sau này có khi nào sẽ thích người khác không, đây thật sự là một vấn đề nghiêm trọng, tôi chỉ dám đem nó ra nói đùa, "Chắc có.", tôi nói, "Không biết ngày nào đó bỗng nhiên cùng người khác trúng tiếng sét ái tình, sau đó rơm bén lửa, chẳng làm sao mà ngăn cản được.".

Ông xã nghe tôi nói đùa thì cười, "Anh biết em thích loại người nào, chín chắn, chững chạc.". Nói chung là phải như cây cột chống trời đứng phía trước che chắn cho tôi là được.

Những lời này trước đây cũng có người bạn cùng lớp đã nói qua, "Tương lai nhất định phải tìm một người có thể áp chế cậu mới được.". Đại khái là bởi vì có đôi khi thật sự là quá mức trẻ con, sau này quen thân với bạn bè trong ký túc xá rồi, lại thường xuyên cùng bọn họ phá phách đùa giỡn, cũng tốt là chẳng ai để bụng, chỉ là hết cách đành phải cười trừ.

"Hơn nữa, nếu như thực sự thích thì đành chịu, còn nếu như không thích, muốn theo đuổi em, không những phải chín chắn chững chạc, phải đẹp trai, mà còn phải có tiền.".

5.

Chuyện này chính mình cũng đã từng nghĩ đến, không biết tương lai bản thân còn có thể thích loại người nào, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng kết thúc trên người ông xã, trong đầu đều là hiện lên khuôn mặt anh, hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng đến người thứ hai, không phải người này thì không được, có đôi khi thực sự làm cho người ta rất tuyệt vọng.

Lại nghĩ đến chuyện tặng quà cưới. "Mong cho năm tháng yên bình, đời này yên ổn.", thích nhất là hai câu nói này, đến lúc đó dán lên món quà đưa cho anh, vì chính mình đã không còn cần nữa rồi.

6.

Vẫn còn có rất nhiều điều muốn nói với anh. "Nếu có một ngày anh chịu không nổi nữa, đến tìm em cũng được, em sẽ đợi.". Ở trong lòng anh gieo xuống một hạt giống, làm cho anh áy náy, làm cho anh lúc nào cũng sâu sắc nhớ về tôi thật kỹ.

Để anh biết được rằng bản thân vẫn còn đường lui có thể đi, cho nên sẽ không thể vứt bỏ.

Chờ một cơ hội, để hạt giống ấy mọc rễ nảy mầm, sau đó tôi sẽ đi thu hoạch.

Thế nhưng cũng rất muốn quay ra nói với anh: "Nếu đã quyết định kết hôn, thì những chuyện trước đây đều không cần phải nhớ, hãy chuyên tâm mà sống.". Dung hợp những điều cần thiết cũng là một cách sống, như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều, chẳng phải là không phải một loại hạnh phúc.

Vả lại, chuyện này còn liên quan đến một nữ nhân khác, tính ra, cô ấy mới là người vô tội nhất.

Tôi ở giữa hai loại suy nghĩ này lắc lư bất định, chẳng thể nào chọn lựa.