Chương 1: Một ngày đẹp trời!

Đợi anh ở nơi tận cùng của thế giới

Tác giả: Akatetsu

Tôi là một NPC có ý thức của riêng mình!!!!!

Tôi là một trong những nhân vật được gọi là NPC(Non player character). Một “con người” được lập trình sẵn để thực hiện vai trò của mình

Mặc dù vậy, tôi lại có ý thức về bản thân.

Tôi chưa từng gặp ai như thế này trước đây, nên chắc hẳn đó là một điều kỳ diệu chỉ xảy ra với tôi. Đó là điều tôi mơ hồ nghĩ tới.

Nhưng chỉ vì tôi có ý thức không có nghĩa là tôi có tự do. Điều này có lẽ là do nhân vật chính của trò chơi này là người chơi, chứ không phải là một NPC như tôi.

Khi bắt đầu trò chơi, người chơi chọn một chức nghiệp dựa trên phương pháp chiến đấu của họ (điều này có thể thay đổi sau), sau đó tìm kiếm phong cách chiến đấu phù hợp với mình.

Vì trò chơi này là một game MMO nên cơ bản là thành lập một tổ đội với những người khác. Nếu là nhiệm vụ có độ khó thấp thì bạn có thể solo, còn nếu là nhiệm vụ có độ khó cao thì điều này là hoàn toàn cần thiết.

Có nhiều vai trò như Tanker (đỡ đòn), Attacker(sát thương chính), Healer (hồi máu) và Supporter (hỗ trợ) và điều quan trọng là phải nhận thức được những vai trò này khi bạn ”lên trình” trong trò chơi.

Chẳng ích gì khi để mọi người trở thành kẻ tấn công, chúng ta cần nghĩ đến sự cân bằng.

Trong khi đó, một trong những điểm đặc sắc của game này là hệ thống party.

Hệ thống party này cho phép bạn tạo ra một NPC của chính bạn với chủng tộc, chức nghiệp mà bạn thích. Điều này cho phép mỗi người chơi thể hiện cá tính của mình.

Vì là NPC nên nó không được điều khiển bởi con người mà bởi AI. Kết quả là đôi khi nó hoạt động thất thường, nhưng trong thời đại mà VRMMO có đủ sức mạnh khoa học để phát triển, nó đã được trang bị một AI hữu ích.

Có người chơi tạo ra một NPC thuần về tấn công và theo đuổi theo hướng hỏa lực thuần túy.

Có người chơi vì theo đuổi sự cân bằng trong tổ độ mà tạo ra một NPC làm healer còn anh ta làm tanker.

Có người chơi thì lại chọn làm healer và tạo ra NPC đồng đội của mình là supporter rồi cùng nhau hoạt động tổ đội với người chơi khác.

Ngoài ra có người chơi chọn làm supporter và để NPC của mình làm tanker để bảo vệ người chơi đó.Và tôi chính là loại này.

Tôi được tạo ra với chủng tộc là con người, chức nghiệp tanker. Và quan trọng hơn, tôi được tạo ra với ngoại hình của một nữ chiến binh xinh đẹp tóc đen mắt đỏ.

Có lẽ vì chủ nhân của tôi là một supporter với khả năng chiến đấu trực tiếp không mấy lợi hại ở thế giới này nên tôi đã nhảy vào hệ thống party ngay khi bắt đầu trò chơi. Tôi chắc chắn rằng anh ấy ở level thấp khi tôi gặp anh ấy.

Anh ấy đã dồn hết tâm huyết vào việc tạo dựng nhân vật của mình, ngay khi gặp nhau, tôi đã thấy rất ngại khi mà anh ấy đã nhìn khắp cơ thể mình. Nếu bạn cố chạm vào ai đó một cách không thích hợp, bạn sẽ nhận được cảnh báo sốc về hành vi quấy rối. Anh đã cố gắng chạm vào ngực tôi một lần và bị thông báo cảnh cáo.Sau lần đó anh ta ko thử chạm vào tôi nữa, nhưng mà, mắt anh ta cứ hay liếc nhìn ngực tôi, chắc hẳn là một tên không mấy “đàng hoàng” cho lắm.

Sau khi hài lòng với vẻ ngoài của tôi, họ đi tham quan thị trấn nơi họ sẽ đóng quân.

Vì vẫn còn là người mới bắt đầu nên anh ấy không mua bất cứ thứ gì khi vào cửa hàng vì không có tiền, nhưng tôi có thể thấy rằng anh ấy vẫn rất vui vẻ. Nhìn vào trang bị, anh đặt mục tiêu một ngày nào đó sẽ sở hữu nó và gật đầu đồng ý khi xem chi tiết về các công cụ sẽ hữu ích cho cuộc phiêu lưu của mình.

Sau khi nhìn quanh thành phố, chúng tôi quyết định ra ngoài và thử đánh một trận chiến. Mặc dù trò chơi dựa trên việc thành lập một nhóm, nhưng những cuộc phiêu lưu nhỏ thậm chí có thể diễn ra một mình.

Trận chiến đầu tiên thật kỳ lạ. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy nó thật khủng khϊếp.

Có lẽ vì muốn thử nhiều thứ khác nhau với tư cách là một người hỗ trợ nên chủ nhân của tôi đã chăm chỉ thực hiện các phép bổ trợ để tăng sức mạnh phòng thủ và tấn công. Vì điều này mà điểm “thù hận” của quái đối với anh ta tăng cao và toàn bộ lũ quái đều nhằm vào anh ta mà công kích. Chà, nhờ tôi nhanh chóng kích hoạt một kỹ năng thu hút điểm “thù hận” của quái vật lên bản thân nên anh ta đã không chết. Có thể nói là tôi là một người phụ nữ có năng lực. Dù sao đi nữa, tôi tự hỏi liệu anh ta có hối hận vì đã nhanh chóng dung hết MP để áp dụng các phép bổ trợ và không thể chiến đấu liên tục hay không.

Khi đã quen với hệ thống chiến đấu, anh bắt đầu thành lập các đội PT thường xuyên hơn. Đôi khi tôi hợp tác với những người bạn ngoài đời của anh ấy, và đôi khi tôi hợp tác với người tôi gặp lần đầu tiên. Đây có lẽ là cảm giác hồi hộp thực sự của MMO.

Chiến đấu bên cạnh người chơi và các NPC khác chắc chắn là điều dễ dàng và điều đó dường như cũng mang lại niềm vui cho tôi. Nếu bạn lắng nghe những gì họ nói với vẻ mặt thản nhiên, bạn sẽ hiểu.

Trong khi chủ nhân của tôi và những người bạn đang nói về địa điểm và nguyên liệu cần lấy cũng như có nên nhận nhiệm vụ hay không, tôi đã có một chút thời gian rảnh. Tôi cũng muốn bắt chuyện gì đó. Nhưng mà không có lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn vào các NPC khác hoặc là cố gắng tìm ra quy luật của những đám mây trôi trên bầu trời.

Tôi hơi lo lắng khi câu chuyện chuyển sang các NPC. Trên thực tế, vì tôi có ý thức về bản thân nên mặc dù không thể di chuyển tự do nhưng tôi vẫn giỏi hơn các NPC khác khi sử dụng các kỹ năng và thực hiện các chuyển động cơ thể nhỏ trong trận chiến. Tôi chắc chắn nổi bật giữa những người bạn của mình nhờ cách tiếp cận linh hoạt của mình.

Họ cho rằng đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên vì tôi là NPC và không biết rằng tôi có ý thức về bản thân, và họ đang thảo luận xem liệu NPC có ẩn dữ liệu hay không. Điều đó hoàn toàn là thiếu tôn trọng. Họ nên khen ngợi tôi nhiều hơn vì sự độc đáo.

...Chà, khi anh ấy tự hào về bạn mình và khen ngợi tôi, tôi đã vui đến mức muốn nhảy cẫng lên.

Thời gian trôi qua và anh ấy đã trở thành một Top Player nổi tiếng. Cứ như thể những ngày tháng mà tập tành dùng skill chỉ là một con gió và giờ đây anh và tôi đã có thể sử dụng kĩ năng của mình một cách nhuần nhuyễn.

Tất nhiên, cùng với đó, tôi cũng trở nên nổi tiếng. Chà, thật khó để trở thành một người bạn vừa xinh đẹp, vừa thân thiện, lại còn giỏi giang...

Tôi được trang bị một kĩ năng được gọi là “Siefieg”, giúp tăng đáng kể sát thương từ các đòn chí mạng và tăng sức phòng thủ thông thường và khả năng chống lại trạng thái debuff, với tư cách là một NPC thì tôi vẫn là một sự khác biệt. Kỹ năng này được cho là khó sử dụng đối với các NPC vì người chơi khó sử dụng nó, mặc dù nó cho phép người chơi di chuyển xung quanh mà không nhận đòn chí mạng nếu NPC đồng đội có đủ sự thông minh. Nhưng nó hoàn hảo đối với tôi, một NPC có ý thức riêng của mình. Tôi rất ngạc nhiên khi chủ nhân của tôi, người không hề biết rằng tôi có ý thức lại bắt tôi học kỹ năng này.

Bộ kĩ năng của NPC đồng hành cùng những người chơi hàng đầu rất dễ bị bắt chước, nhưng cuối cùng, có rất ít người có thể bắt chước được bộ kĩ năng của tôi.

Có rất nhiều tranh cãi về việc chủ nhân của tôi là một người gian lận, nhưng vì tôi không bị phát hiện trong quá trình quét hệ thống của ban quản lý nên tôi đã bật cười khi nghe điều đó (mặc dù cái biểu cảm đó không thực sự xuất hiện trên mặt của tôi).

Mỗi chuyến phiêu lưu mạo hiểm với anh ấy đều thực sự rất thú vị.

Khoảnh khắc nọ, tôi bị thu hút bởi khung cảnh ngoạn mục đang chờ đợi tôi sau khi chinh phục hầm ngục. Vì thế mà tôi không thể ngừng phiêu lưu.

Đó là những ngày vui vẻ.

Tôi nhớ mình bị buộc phải mặc bikini khi dự sự kiện áo tắm và chụp ảnh với anh ấy. Nhưng mà, ý định của tên khốn này là gì khi hắn chấp nhận nhiệm vụ leo núi tuyết với trang bị đó?

Đó là những ngày vui vẻ.

Khi tôi làm tốt trong một cuộc chinh phạt, tôi rất vui vì dù tôi là NPC nhưng anh ấy vẫn khen ngợi tôi đã làm tốt. Tôi ước gì tôi có thể khen ngợi anh ấy nhiều hơn, nhưng điều đó sẽ là một điều xa xỉ.

Đó là những ngày vui vẻ.

Có một lần khi đi dungeon, có một đồng đội của chúng tôi đã chạy khắp cả cái dungeon và lôi kéo cả một đống quái, và tất nhiên toàn bộ chúng tôi đã phải di chuyển nhanh chóng tránh né và xem thử xem anh ta còn có thể kéo được thêm bao nhiêu con quái nữa. Mặc dù cái dungeon này chỉ ở level thấp nhưng khi tôi đang tỏ ra thoải mái thì đã bị một con quái đánh lén từ phía sau và tiễn tôi về điểm hồi sinh.

Đó là những ngày vui vẻ.

...Đôi khi chúng ta thấy những NPC khá là kì lạ, và đó là những lần duy nhất người chơi vui mừng khôn xiết. Ví dụ, Buddy, một NPC với người toàn thân màu trắng với một cái đuôi và một vết bớt màu tím trên đỉnh đầu, đã gây ấn tượng với tôi? Tôi đang có sức mạnh chiến đấu là 530.000, nhưng tôi tự hỏi sức mạnh chiến đấu của tôi sau khi chiến đấu với thứ đó và chiến thắng là bao nhiêu?

Đó là những ngày vui vẻ.

Hôm trước anh ấy còn rất hào hứng vì sự kiện sắp bắt đầu nhưng khi sắp bắt đầu thì việc bảo trì phải kéo dài, dù phàn nàn bằng lời nhưng anh ấy thậm chí còn hăng hái hơn bình thường. Có phải anh ấy thất vọng trong cuộc sống thực vì chỉ còn lại điều gì đó mà anh ấy mong đợi? Điều đó không trung thực chút nào.

Đó là những ngày vui vẻ.

Anh ta đã định bắt tôi mặc váy ngắn để có thể nhìn thấy qυầи ɭóŧ của tôi, nhưng tôi nghĩ điều đó thật ngu ngốc. Nếu tôi có quyền tự do hành động, tôi sẽ muốn đấm anh ta. Trong khi tôi đang đấu tranh với sự xấu hổ của mình, họ nhìn vào chiếc qυầи ɭóŧ đã bị cởi ra khỏi váy của tôi và chúng thật kinh tởm làm sao. Tôi rất tiếc rằng trong một thời gian sau đó, tất cả những gì tôi có thể làm là chơi với những NPC ngu ngốc và làm phiền họ.

Đó là những ngày vui vẻ.

Vì anh ấy nghiện cảm giác ham muốn những đồ quý khi thu thập nguyên liệu và khi không thể kiếm được một món đồ quý hiếm, anh ấy sẽ im lặng, nhưng cuối cùng khi anh ấy có được một món đồ, bạn bè của anh ấy đã vui mừng tột độ. Tuy nhiên, tôi cũng đang làm ầm lên về việc nó cần thiết cho trang bị của tôi, nên tôi đoán anh ta hẳn cũng giống như vậy.

Đó là những ngày vui vẻ.

Khi tôi đánh bại một trong những ứng cử viên chiến thắng trong phần thi đấu của những NPC đồng hành của một giải đấu PvP, (một cuộc chiến giữa những người chơi), anh ấy đã quên mất lời cảnh báo quấy rối và ôm lấy tôi. Anh ấy bị choáng ngợp ngay lập tức, nhưng tôi muốn chia sẻ niềm vui đó với anh ấy. Nhưng thật không may, tôi đã thua một cầu thủ tầm xa và tỷ số cuối cùng không tốt, nhưng đó là một trận đấu hay. Tôi không có điều gì hối tiếc.

Đó là những ngày vui vẻ.

Tại một thời điểm, bọn tôi được trao cho đôi cánh, tai động vật, đồng phục, kimono và quần áo. Lúc đầu, tôi nhìn anh ấy với vẻ thất vọng khi anh ấy chơi với con búp bê hóa trang, nhưng cuối cùng tôi nghĩ anh ấy khá hào hứng với nó. Tôi đoán điều đó có nghĩa tôi cũng là phụ nữ. Tôi hơi, không, tôi khá xấu hổ khi mặc quần áo cô gái phép thuật.

Đó là những ngày vui vẻ.

Cảnh tượng anh ta đấm đi một người chơi đã tỏ tình với tôi thật ngầu. Có lẽ là vì tôi thường ở vị trí bảo vệ anh ấy. Tôi rất ấn tượng vì đây là thứ thường được gọi là Gap Moe. Mặc dù vậy, vẫn có những người chơi sẵn sàng chấp nhận lời đe dọa của anh ta và vẫn quyến tâm mò đến.

Đó là những ngày vui vẻ.

Khi anh ấy đưa cho tôi một trang bị có hình dạng của một chiếc khăn quàng cổ được làm từ nhiều vật phẩm có giá trị, trái tim tôi tràn ngập hạnh phúc ngay cả sau khi anh ấy đăng xuất. Trong khi anh ấy đăng xuất, tôi vẫn có thể thực hiện một số hoạt động trong phòng của mình, vì vậy tôi cứ nhìn vào chiếc khăn quàng cổ của mình và cười toe toét. Tôi nhảy lung tung chẳng vì lý do gì, hoặc tôi chỉ lăn lộn trên giường và vỗ chân. Từ đó, tôi có thói quen sờ vào chiếc khăn quàng quanh cổ, mỗi khi nhìn vào gương, thấy mình với chiếc khăn quàng quấn quanh người, miệng tôi tự nhiên mỉm cười.

Đó là những ngày vui vẻ. Vâng, tôi đã có rất nhiều kỷ niệm không thể thay thế được.

Tuy nhiên, đây là một thế giới trò chơi.

Người chơi đang dần rời khỏi trò chơi này và thành phố giờ đây hoàn toàn trống rỗng. Sự suy giảm dân số đang trở nên nghiêm trọng hơn và không có đủ người để phát động những trận đột kích.

Người chơi phạm pháp mà đi đâu cũng gặp ở trước kia đó bây giờ đã biến mất, điều đó khiến cho tận sâu trong trái tim tôi cảm thấy trò chơi này đang dần đi đến hồi kết.

Anh ấy cũng dành ít thời gian hơn để đăng nhập và không có gì lạ khi có những ngày anh ấy không đăng nhập chút nào.

Rồi ngày tháng tiếp tục, tôi một mình trong phòng mà không có chủ, chờ đợi anh đến. Căn phòng không có anh tối tăm và rất yên tĩnh.

Lúc đầu thì ổn. Nhưng mà có những ngày anh ấy bận tới mức không thể đăng nhập trong nhiều ngày liền.

Trong lúc chờ đợi, tôi sẽ nhặt từng chiến lợi phẩm đã có được trong quá khứ và đánh bóng chúng. Vì là dữ liệu nên không cần phải lo lắng về việc nó bị bẩn. Vấn đề năm ở cảm xúc của tôi, cứ mỗi một chiến lợi phẩm đều gắn liền với những kỉ niệm của tôi và anh ấy.

Chiếc cúp này dành cho việc đứng ở vị trí thứ ba trong một giải đấu chỉ dành cho NPC đồng hành. Đó là một giải đấu mà tôi may mắn vì đã không nâng cấp lên thuộc tính không phù hợp với mình. Ở giải đấu tiếp theo, tôi thua ở vòng hai.

Cái trang bị này tôi khá chắc chắn rằng nó được tạo ra chỉ để đối phó với lần đầu tiên gϊếŧ một tên trùm nào đó. Đó là một điều kiện hạn chế, nhưng phải mất rất nhiều công sức để tạo ra nó, và tôi đoán là tôi đã để nó ở đó và quên mất nó vì tôi không biết khi nào mình sẽ cần lại nó.

Quả cầu này là bằng chứng cho thấy chúng tôi đã hoàn thành mạch chuyện chính của game. Câu chuyện kể rằng điều ước đã trở thành hiện thực. Bây giờ nó chỉ còn là một văn bản với đầy hoài niệm của tôi.

Đây là phần thưởng cho một sự kiện tồi tệ mà tôi sẽ không bao giờ quên...

Đây là dải ruy băng lưu niệm được xếp hạng cao trong cuộc bình chọn độ nổi tiếng của NPC đồng hành. Anh ấy đang phàn nàn với bạn bè về việc con chúng tôi dễ thương thế nào. Hehe!

Tuy nhiên, khi chợt tỉnh lại, tôi cảm thấy bất lực và trống rỗng. Ném món đồ mà tôi đang cầm.

Tôi hiểu. Tôi đã hiểu nó rồi. Anh ấy có thực tế và đây chỉ là một trò chơi. Những trò chơi mà mọi người cảm thấy mệt mỏi sẽ bị lãng quên và họ chuyển sang những trò chơi khác để tìm kiếm sự kí©h thí©ɧ mới.

Đây là con đường mà mọi tựa game từ xưa đến nay đều đã đi.

Không còn cách nào khác. Không thể có ai giúp gì được. Dù sao thì bản thân cũng chỉ là một NPC nên phải bỏ cuộc thôi nhỉ?

Nhưng mà..

Tôi thực sự không thể...

Tôi cảm thấy cô đơn.

Tôi cắn môi và vùi đầu vào chiếc khăn quàng cổ. Tôi chỉ nằm trên giường và nhắm mắt bơ phờ.

Lần cuối cùng thông báo News biến mất khỏi hộp thông báo là khi nào?

Vì tôi là một NPC nên tôi hiểu.

Thông báo game dừng hoạt động. Ngày này đánh dấu sự kết thúc của thế giới này và đánh dấu ngày giỗ của tôi.

Vào ngày cuối cùng... anh sẽ đến gặp em chứ?

Tôi bắt đầu cảm thấy bi quan cho bản thân vì đã nuôi dưỡng cái hy vọng mong manh này. Dù vậy, tôi vẫn không thể ngừng mơ ước.

Vào ngày kết thúc theo như lời thông báo, tôi vẫn ngồi đung đưa chân trên giường.

Bên ngoài có hơi ồn ào không? Điều vô cùng bất tiện là khi anh ấy đăng xuất, tôi không thể nhìn thấy gì bên ngoài phòng mình. Có lẽ đó vẫn là thị trấn mà lần cuối tôi nhìn thấy, không có bóng dáng ai cả.

Ước gì nó như vậy, nghĩ thấy bản thân mình thật nhỏ mọn làm sao.

Trái tim tôi không thể bỏ cuộc và hét lên rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.

Tôi cô đơn, buồn bã và đau đớn. Tôi cảm thấy như mình đang bị đè bẹp dưới áp lực nặng nề. Có lẽ nếu tôi khóc nhiều hơn, tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Đó là thời gian.

Một cú sốc ập đến với tôi, như thể một luồng điện chạy qua cơ thể tôi. Đồng thời, ánh sáng quay trở lại phòng và tôi có thể nghe thấy âm thanh từ bên ngoài.

À, cái này. Tôi không thể không nhìn chằm chằm vào trung tâm căn phòng.

Lý do cho sự thay đổi này rất rõ ràng. Tôi đã chờ đợi điều này rất lâu rồi.

Các hạt ánh sáng không biết từ đâu xuất hiện và bắt đầu có hình dạng con người. Ngay cả khoảng thời gian ngắn ngủi này cũng khiến bạn nản lòng. Tôi kìm nén sự phấn khích của mình trong khi chờ đợi hình dáng đó hoàn thành. Và anh ấy ở đó, không thể nhầm lẫn được. Anh từ từ mở mắt.

Anh ấy nhìn quanh phòng và nhận thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào anh ấy. Sau đó cô ấy nheo mắt lại và vui vẻ nói rằng đã lâu không gặp.

Quay lại!! Anh ấy đến gặp tôi!!

Tôi đang run lên vì sung sướиɠ. Ôi sao tôi không thể rơi nước mắt nhỉ? Bạn có cảm thấy mình không thể chịu đựng được cảm xúc dâng trào này không?

Tôi cũng cảm thấy tiếc vì đã mất đi quyền tự do cử động cơ thể khi anh ấy quay lại. Tôi muốn đầu hàng cảm xúc này và ôm anh ấy ngay bây giờ. Tôi muốn nói với anh ấy rằng tôi đã chờ đợi anh ấy, vẫn luôn chờ đợi anh ấy quay lại.

Khi anh ấy đến gần tôi, người không cử động, anh ấy nhìn xung quanh vẻ ngoài của tôi, giống như lần đầu chúng tôi gặp nhau. Rồi anh vỗ đầu hoài niệm : “Lúc đó tôi định chạm vào ngực cô nhưng bây giờ cô ấy đã lớn rồi”. Lúc ấy đầu óc tôi trống rỗng và chẳng suy nghĩ được gì nữa

Anh đưa tôi ra ngoài thành phố. Lần trước nhìn thấy nó đã suy tàn và xung quanh chỉ có vài người, nhưng bây giờ mặc dù kém xa thời hoàng kim nhưng xung quanh vẫn có khá nhiều người.

Mọi người đều tung kỹ năng của mình lên bầu trời và trang trí cho bầu trời bằng những vật phẩm kiểu pháo hoa. Một tia sáng lóe lên trong chốc lát trên bầu trời rồi biến mất. Mọi người đều làm đồng loạt những việc đó và không cần suy nghĩ gì cả. Dù lúc này là ban đêm nhưng bầu trời vẫn lấp lánh đủ loại ánh sáng như ban ngày vậy.

Ngay cả khi quan sát mọi chuyện, anh vẫn tiếp tục bước đi.

Khi tôi đi theo, đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc, một số người bạn từng phiêu lưu cùng chúng tôi trước đây đều đã tụ tập ở đó.

Có vẻ như anh ấy đã liên lạc với bọn họ ngoài đời thực. Nhờ có vậy mà tôi mới có thể gặp lại anh ấy như thế này, nên tôi sẽ tha thứ cho anh ấy vì đã nhìn chằm chằm vào tôi một cách thô lỗ như vậy...dù sao thì đây cũng là lần cuối cùng.

Một con rồng, trùm cuối của câu chuyện chính, đang bay trên bầu trời giữa màn pháo hoa. Điều này chưa từng xảy ra trước đây nên có lẽ đây là một trong những cách tri ân cuối cùng của ban lãnh đạo game. Pháo hoa và kỹ năng bùng nổ từ vảy rồng và tỏa sáng.

Cuối cùng. Vâng, đây là lần cuối cùng.

Họ cùng anh ôn lại chuyện xưa. Ngay cả khi cuối cùng họ không đến thăm thế giới này, chắc chắn vẫn có những kỷ niệm mà họ rất thích thú.

Họ tiếp tục nói chuyện trong khi một số người bật khóc. Thỉnh thoảng có tiếng chụp ảnh vang lên. Điều đó khiến tôi cảm thấy hơi vui vì có vẻ như anh ấy đang ghen tị với thế giới này bằng cách nào đó.

Sau đó, khi gần kết thúc, anh nói lời tạm biệt và trở về phòng. Có vẻ như trò chơi sẽ cưỡng ép đăng xuất trước thời gian kết thúc.

Anh chăm chú nhìn những vật dụng trong phòng rồi từ từ bắt đầu chụp ảnh khắp phòng. Chụp ảnh từ nhiều góc độ khác nhau để không bỏ sót chi tiết nào.

Và còn có một bức ảnh chụp nhanh của tôi.

Hai người lại gần nhau hơn và chụp một bức ảnh khác cùng nhau. Một bức ảnh khác với tư thế khác. Và và…….

Thỉnh thoảng tôi nghe thấy tiếng sụt sịt.

Anh cố gắng dùng đầu ngón tay chạm vào ngực mình nhưng bị hệ thống từ chối. Có điều gì đó kỳ lạ trong tình huống đó. Cơ thể này cũng mỉm cười một chút. Biểu cảm của anh cũng dịu đi.

À, nhưng đã đến lúc rồi. Anh ấy đã đi rồi. Sau đó chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Tôi cảm thấy niềm hạnh phúc đang lấp đầy l*иg ngực tôi chỉ một lúc trước bắt đầu giảm dần.

Tuy nhiên, khi anh ấy xoa đầu tôi lần cuối,

"Cảm ơn vì mọi thứ. Nó thực sự rất vui."

Anh nở một nụ cười dịu dàng.

Nhìn thấy nụ cười ấy lòng tôi chợt ấm áp.

Tôi là một kẻ bất thường, giống như một lỗi. Vì vậy, cuối cùng, tôi thực sự muốn nói với anh ấy.

Đầu ngón tay anh chuyển động tỉ mỉ. Có lẽ đang cố nhấn nút đăng xuất. Anh ấy chỉ còn chưa đầy ba giây trên thế giới này.

Tôi đi ngược lại hệ thống, hy vọng có thể thực hiện kịp thời. Một âm thanh lạo xạo vang lên trong cơ thể, giống như có người dẫm lên kính.

Và, ngay trước khi anh ấy đăng xuất,

"Cảm ơn"

Hãy bày tỏ lòng biết ơn của bạn. Cùng lúc đó, anh biến mất khỏi thế giới này.

Tôi đã nói đúng lúc ngay từ đầu chưa? Tôi thực sự không hiểu vì tôi bị ám ảnh bởi nó. Tuy nhiên, tôi mơ hồ tin rằng nó đã đến.

Sau khi anh ấy đi rồi, tôi bước qua căn phòng tối và ngồi xuống giường. Thời gian đã gần như đếm ngược.

Tôi không sợ chết. Ngay cả khi bạn nghĩ rằng khi thời gian đến nó sẽ tự động ngắt hết mọi thứ, thì bạn cũng không thể tưởng tượng ra được tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, thật tuyệt khi cuối cùng tôi cũng được gặp anh ấy. Nếu anh ấy không xuất hiện, có lẽ tôi đã phát điên trong âm thầm.

Đột nhiên, tôi nhận thấy một quả cầu được trưng bày ở một góc phòng. Đó là phần thưởng sau khi hoàn thành một cốt truyện.

Xuống giường, nhặt quả cầu và quay trở lại. Nó bóng loáng và đem lại cảm giác dễ chịu. Có lẽ nó cũng chẳng thể biến điều ước thành sự thật, nhưng tôi tự hỏi liệu nó có thể dùng như một lá bùa may mắn hay không.

Tôi ôm quả cầu như một cái đệm và nằm xuống. Chỉ còn chưa đầy một phút nữa là kết thúc và việc đếm ngược đã bắt đầu.

Đó là một cuộc phiêu lưu dài,rất dài. Và trên hết, nó rất vui.

Nó thực sự rất vui.

Tôi đã rất hạnh phúc.

Tôi kéo chặt khăn quàng lên miệng để che đi khóe miệng nhếch lên tự nhiên. Sau đó, tôi cầm quả cầu và ước dù biết điều đó sẽ không thành hiện thực. Dù cuối cùng tôi cũng đã gặp được anh ấy nhưng tôi vẫn rất tham lam.

Một chút ích kỷ. Chờ đợi những giấc mơ ngọt ngào.

Ước rằng tôi sẽ có những ngày vui vẻ bên anh ấy.

3, 2, 1, 0.

THE END