Chương 1: Chúng ta xuyên không rồi!!!

Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời chói chang xua tan đi đám mây, xuyên thẳng tới một ngôi nhà chanh cũ kĩ ở cuối cánh rừng, những ánh nắng nghịch ngợm len lỏi vào phòng, chiếu đến gương mặt tái nhợt của một cô gái đang nằm trên giường.

Đột nhiên lông mi cô gái hơi rung động, một giây sau đôi mắt chậm rãi mở ra.

Đập vào mắt cô là mái nhà làm bằng mấy cây gỗ, được phủ bằng rơm rạ, đôi chỗ có khe hở có thể nhìn thấy ánh nắng chiếu xuống, cô giật mình ngồi bật dậy, hơi hạ mắt kiểm tra thân thể, trên người không ít vết thương, lớn nhỏ đều có.

Mặt cô không đổi sắc, không quan tâm đến vết thương trên người, nhanh chóng bước xuống giường, đưa mắt đánh giá cảnh vật trước mặt.

Đây là một căn phòng nhỏ, ở giữa phòng đặt một chiếc bàn gỗ, trên bàn đặt một bình trà, đồ vật trong phòng cũng không nhiều. Cách bài trí trong phòng vô cùng đơn giản, vật dụng đều được làm bằng gỗ nhưng rất cũ kĩ thậm chí vài đồ vật tản ra mùi ẩm mốc.

Trong mắt cô hiện lên tia nghi hoặc.

Không phải giờ cô nên ở bệnh viện sao? Tại sao lại ở nơi này? Đây là đâu ? Còn Tiểu Uyên đâu?

Hàng loạt câu hỏi hiện trong đầu Cố Vệ Hàm, trong lúc đang suy tư, đột nhiên cô nghe tiếng bước chân truyền đến, theo bản năng cô bày ra tư thế phòng thủ, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía người đến.

Hiển nhiên người này cũng bị hành động và ánh mắt của Cố Vệ Hàm dọa sợ, thân thể cứng đờ không dám động đậy, ngay cả đồ vật cầm trên tay cũng rơi xuống phát ra một tiếng "bang".

Khi Cố Vệ Hàm thấy được người đến, hơi kinh ngạc.

Bởi vì người này là một người phụ nữ trung niên, tầm 50 mấy tuổi, sắc mặt vàng như nến, khóe mắt không ít nết nhăn, mái tóc điểm hoa râm cố định trên đầu theo kiểu phụ nhân, trên người mặc bộ đồ cũ kĩ, màu sắc trên đồ cũng phai nhạt có thể thấy đã được giặc rất nhiều lần, có vài chỗ còn vá lại bằng vải, trong cực kỳ nghèo nàn giống người nông thôn, nhưng điều khiến cô kinh ngạc là kiểu đồ người này mặc rất giống y phục của người cổ đại.

Một lúc lâu, thấy cô không có hành động gì, người phụ nữ trung niên mới lấy can đảm, cẩn thận lên tiếng.

""Ngươi…ngươi không sao chứ?!""

Giọng nói có chút run rẩy, hiển nhiên vẫn có chút sợ hãi.

Cố Vệ Hàm hồi phục lại tinh thần, thấy người phụ nữ này không có sức uy hϊếp, trong lòng hơi thả lỏng, cô chậm rãi thu hồi động tác và khí thế, nhưng vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm người phụ nữ.

Người phụ nữ trung niên thấy vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên đối diện với ánh mắt của cô, cũng không dám nhúc nhích.

‘’Bà là ai? Tại sao tôi lại ở đây?""

Cố Vệ Hàm lạnh lùng cất tiếng hỏi.

Thanh âm mát lạnh như dòng suối, mang theo chút khàn khàn.

Mặc dù nghe ngôn ngữ của cô có chút kỳ quái, tuy nhiên người phụ nữ trung niên đái khái cũng hiểu ý cô hỏi là gì, thành thật đáp.

""Ta họ Lý, người trong thôn gọi ta là Lý thẩm, còn tại sao ngươi ở đây…""

Dừng một chút, dơ ngón tay chỉ chỉ cô, nói tiếp.

""Do ta đi lên núi hái thuốc trùng hợp nhìn thấy ngươi nằm cạnh sườn núi, ta thấy ngươi bị thương khá nghiêm trọng, nên đã nhờ người trong thôn, đem ngươi về đây chữa trị.""

Cố Vệ Hàm theo bản năng thốt ra.

""Vậy tại sao lại không đưa tôi tới bệnh viện?""

Vẻ mặt Lý thẩm tràn ngập mờ mịt và khó hiểu.

""Bệnh viện? Đó là cái gì?""

Cố Vệ Hàm: ""….""

Đùa gì vậy? Người này thế mà không biết bệnh viện là gì? Nghĩ mình đang quay phim à.

Cố Vệ Hàm nhìn xung quanh phòng, lại không phát hiện ra điểm gì bất thường.

Mà khoang đã…. cách bài trí trong phòng, kiểu đồ bà ta mặc, còn có ngôn ngữ bà ta nói, chẳng lẽ….

Đầu óc xoay chuyển, một suy nghĩ dần hiện lên trong đầu, đồng tử Cố Vệ Hàm hơi chấn động.

Nhưng từ nhỏ cô đã sớm được rèn luyện nghiêm khắc, cùng mấy năm lăn lộn trong quân đội, tâm tính của cô đã sớm vượt qua người thường, cô rất nhanh liền tiếp thu chuyện tưởng chừng như chỉ có trong tiểu thuyết hay phim ảnh này, từ đầu đến cuối vẻ mặt cô vẫn luôn bình tĩnh, không chút thay đổi.

Sau khi nghĩ thông suốt, Cố Vệ Hàm lại nhớ đến chuyện khác.

""Người cùng rơi xuống với tôi đâu? Cô ấy thế nào rồi.""

Trong giọng nói mang theo tia lo lắng.

Lý thẩm hơi sửng sốt.

""Ý ngươi là vị cô nương kia à! Ngươi yên tâm, nàng ấy không sao, ta đã thu xếp cho nàng ấy ở phòng bên cạnh, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại.""

Nghe vậy trong lòng cô thoáng yên tâm.

Lý thẩm để ý thấy vết máu trên áo của cô đang chảy ra, hơi lo lắng nói.

""Vết thương của ngươi nứt ra rồi, ngươi mau nằm xuống nghỉ ngơi, để ta đi lấy thuốc và y phục mới cho ngươi.""

Vừa nói, vừa nhặt cái thao đồng dưới đất lên.

Cố Vệ Hàm nhìn xuống, trên áo cô toàn là vết máu đã khô, lúc nãy vì vận động hơi mạnh khiến vết thương lại nứt ra, máu thấm ướt cả một mảnh áo.

Vốn dĩ trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng nên vết máu cực kỳ bắt mắt, nhìn càng thêm ghê người.

Ban đầu vốn dĩ Lý thẩm muốn thay y phục cho cô để xử lý vết thương, nhưng không ngờ tính cảnh giác của người này rất cao, mặc dù đang hôn mê cũng không để ai đυ.ng vào người mình, Lý thẩm thấy vậy cũng đành từ bỏ, chỉ giúp cô cầm máu tạm thời.

Cố Vệ Hàm đang định nói không cần, bóng dáng Lý thẩm đã sớm không thấy đâu. Cô đành quay lại giường ngồi xuống, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra.

Phải kể lại, lúc mẹ cô gọi điện kêu cô đi xem mắt.

Từ lúc tiếp nhận tập đoàn, công việc của cô lúc nào cũng bận rộn, vốn dĩ cô không muốn đi, nhưng mẹ cô lại lấy chiêu.

""Nếu con không đi, đừng gọi mẹ là mẹ nữa…bala bala.""

Sau đó thì khóc tỏ ra rất thương tâm.

Cô bất đắc dĩ không còn cách nào khác đành đi một chuyến, cô đã gặp đối tượng mà mẹ cô giới thiệu, anh ta tên là Triệu Đình, con trai của một người bạn, trong giới kinh doanh của mẹ cô.

Dung mạo cũng coi như tuấn tú lịch sự, cách hành sự ôn hòa dịu dàng, một người vừa có tài, nhan sắc và gia thế, có thể nói là mẫu người đàn ông lí tưởng của các cô gái.

Nhưng buổi xem mắt này đối với Cố Vệ Hàm mà nói là một việc vô bổ lãng phí thời gian, nên vừa đến điểm hẹn, hai người chưa nói đến mười câu, cô đã vào thẳng vấn đề nói hai người không hợp nhau, kêu anh ta về nói với trưởng bối hai nhà.

Không ngờ ngày hôm sau, mẹ cô lại gọi điện đến, vui mừng nói Triệu Đình bảo với trưởng bối hai nhà là rất thích cô, còn đem sính lễ đến tận nhà biểu thị thành ý, hai gia đình cứ vậy mà định ra hôn ước, không thèm báo trước cho cô biết, cô đã mở miệng từ chối, nhưng không có tác dụng.

Không còn cách nào, cô đành tìm đến người bạn thân của mình Đường Uyên nhờ giúp đỡ, hai người bàn bạc một lúc, nghĩ ra một biện pháp tìm nơi lánh nạn một thời gian.

Địa điểm hai người lựa chọn đi là núi Xuyên Sơn, một trong những địa điểm du lịch nổi tiếng, có rất nhiều du khách đến tham quan.

Sau khi hai người vừa đến địa điểm, Đường Uyên gấp không chờ nổi kéo cô lên núi ngắm cảnh, nhưng không may cho hai người là không lâu sau, không hiểu sao trời đột nhiên đổ mưa to, sấm chớp đùng đùng.

Hai người đành đội mưa xuống núi, Đường Uyên lại bất ngờ vấp phải cành cây thân hình loạng choạng, cô tai mắt lanh lẹ đã bắt được tay cô ấy, nhưng cô nhất thời không ổn định được trọng lượng của hai người, cứ như vậy hai người cùng nhau ngã rơi xuống vách núi.

Tỉnh lại đã ở nơi này.

Cố Vệ Hàm phát ra một tiếng than rất nhẹ.

Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân.

Nhiều năm huấn luyện trong quân đội, các giác quan của cô đều rất nhạy bén, vừa nghe tiếng cô liền phân biệt được người đến.

Có hai tiếng bước chân, một là của Lý thẩm, tiếng bước chân vội vã còn lại hẳn là….

‘’A Hàm.""

Một thân ảnh nhanh chóng xuất hiện ở cửa ra vào.

Cố Vệ Hàm chậm rãi xoay qua, nhìn thân ảnh đứng ở cửa.

Cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi, gương mặt thanh tú ôn hòa, cặp mắt đen to tròn sáng ngời, chiếc mũi nhỏ thẳng tắp, đôi môi xinh xắn như nụ hoa mới nở, mái tóc màu hạt dẻ mềm mại được buộc gọn gàng sau gáy, dáng người mảnh mai linh hoạt, mặc dù trên người một bộ y phục cũ kĩ cũng không che dấu được khí chất phóng khoáng, linh động của cô nàng.

‘’Tiểu Uyên.""

Đường Uyên lập tức chạy vào, đi đến bên giường, nhìn cô từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, lo lắng hỏi.

""Có phải cậu bị thương rồi không? Bị thương có nặng không? Để tôi xem.""

Vừa dứt lời, liền muốn cởi đồ trên người cô.

Cố Vệ Hàm dơ tay ngăn cản.

""Không sao, tôi không thấy đau.""

Đường Uyên thoáng cứng đờ, ngay sau đó tức giận nói.

""Tôi biết là cậu không đau, nhưng mà chẳng lẽ cậu định không băng bó vết thương, để nó chảy cạn hết máu à.""

Mặc dù tức giận, nhưng ánh mắt cô tràn ngập lo lắng.

Lý thẩm đã sớm đem đồ đi vào, thấy vậy cười nói.

""Tình cảm phu thê hai ngươi thật tốt.""

Ngữ khí cảm khái và hoài niệm.

Nghe vậy, biểu cảm của hai người trở nên quái dị, một lời khó nói hết.

Đường Uyên chỉ vào mặt mình, rồi chỉ về phía Cố Vệ Hàm, khó tin nói.

""Thẩm nói tôi và người này là phu thê sao.""

Lý thẩm nghi hoặc.

""Không phải sao? Trong cô nương rất lo lắng cho vị công tử này còn muốn cởi y phục ra kiểm tra vết thương, hành động tự nhiên thân mật như vậy, không phải phu thê thì là gì?""

Cố Vệ Hàm: ‘’….""

Đường Uyên: ‘’….""

Khóe miệng Đường Uyên hơi run rẩy, cô cười gượng nói.

""Lý thẩm hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải phu thê.""

Cô nhìn đồ trên bàn, nói tiếp.

""Thẩm cứ đi làm việc của thẩm, vết thương để tôi xử lý là được.""

Lý thẩm kinh ngạc.

""Cô nương biết y thuật?""

Đường Uyên gật đầu.

Đường Uyên vốn dĩ xuất thân từ gia tộc quyền quý giống Cố Vệ Hàm, gia đình cũng rất kỳ vọng vào cô, nhưng cô lại không thích tranh đấu thương trường, nên lựa chọn chuyên ngành y học, vì việc này đã cùng gia đình có không ít mâu thuẫn, về sau cô lại có tình cảm với một cô gái, bất chấp sự ngăn cản của ba mẹ, khiến quan hệ càng thêm gay gắt, cô cũng dọn ra ngoài sống riêng.

‘’Vậy được, ta ra ngoài trước, không phiền tới hai ngươi.""

Trước khi rời khỏi phòng, Lý thẩm cũng không quên nhìn hai người một cái, nở nụ cười hiểu rõ.

Đường Uyên: ‘’….""

Không hiểu lầm, thật không đấy.

Cố Vệ Hàm: ‘’….""

Đột nhiên cả người đều không thoải mái.

Sau khi không thấy bóng dáng của Lý thẩm nữa, Đường Uyên bước đến cạnh bàn cầm thuốc về bên cạnh cô, dơ tay giúp cô cởϊ áσ.

Lần này Cố Vệ Hàm không ngăn cản, nói chính xác hơn là bị ánh mắt gϊếŧ người của Đường Uyên nhìn chằm chằm, giống như đang nói.

""Cậu thử ngăn tôi xem.""

Khiến cô muốn ngăn cản cũng khó.

Đường Uyên thuận lợi băng bó vết thương cho cô.

‘’Bà ấy nhìn ra sao mà nghĩ cậu là con trai hay vậy….""

Đường Uyên nhìn cô từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên tia ghét bỏ.

""Còn nữa, sao có thể nghĩ tôi với cậu là vợ chồng chứ.""

Ngữ khí không thể tin nổi, giống như gặp chuyện gì không thể tưởng tượng.

Cơ mặt Cố Vệ Hàm hơi co giật, cô lạnh lùng đáp.

""Không biết.""

Thật ra cũng không trách Lý thẩm được, vì dáng người cô cao hơn những cô nương bình thường, thân thể lại mềm dẻo rắn chắc, với lại dung mạo của Cố Vệ Hàm thiên về chính khí hơn là âm nhu mềm mại của nữ tử.

Lúc muốn cởi đồ trên người cô để xử lý vết thương, đồ chưa cởi được đã bị cô bắt chặt lấy tay không cho đυ.ng vào người, cái khí lực kia giống như một giây sau liền có thể bẻ gãy tay người ta vậy, có điểm nào giống nữ tử đâu, đừng nói là Lý thẩm dù người khác cũng không nghĩ cô là nữ tử.

Còn Đường Uyên là người hiện đại, đương nhiên sẽ thấy bình thường, vì con gái ở hiện đại có rất nhiều người có dung mạo, tính cách hoặc phong cách giống con trai điều này không có gì lạ.

Bởi vậy, người từ thời đại khác nhau, có cách nhìn cũng không giống nhau, chung vi không cùng một thế giới.

Cố Vệ Hàm nói sang vấn đề khác.

""Cậu phát hiện rồi phải không.""

Dù là câu hỏi, ngữ khí lại rất chắc chắn.

Cô rất hiểu người bạn thân này, bề ngoài nhìn có vẻ không đáng tin cậy, nhiều lúc lại không đúng đắn, kỳ thật cô ấy lại là người nhạy bén, biết suy nghĩ, tâm tư tỉ mỉ.

Quả nhiên, vẻ mặt Đường Uyên trở nên nghiêm túc, cô gật đầu.

""Ừm.""

Hai người nhìn nhau, cùng ăn ý nói ra suy nghĩ trong lòng.

‘’Chúng ta xuyên không rồi!!!""