Chương 3: Cứu giúp

Hai người theo chỉ dẫn của bản đồ đã mua trước đó, mục tiêu đầu tiên là tới nơi phồn hoa nhất Nghi Quốc - Kinh Thành.

Lộ trình đến Kinh Thành cũng không ngắn, hai người cũng không thể đi bộ suốt quãng đường dài như vậy, nên trên đường liền mua hai con ngựa để cưỡi.

Hai cô từ nhỏ đã là thiên chi kiêu nữ, được bồi dưỡng với tư cách là người thừa kế, đương nhiên trên người phải có vài sở trường và kĩ năng, bao gồm cả cưỡi ngựa.

Nửa ngày trôi qua, hai người tiến vào rừng cây rậm rạp, đang định dừng ngựa nghỉ ngơi, đột nhiên lỗ tai Cố Vệ Hàm giật giật, động tác khựng lại.

Thấy thế, Đường Uyên nghi hoặc lên tiếng: ""A Hàm, có chuyện gì vậy?"

Cố Vệ Hàm lấp tức làm động tác im lặng: ""Suỵt.""

Đường Uyên nghe lời, ngậm miệng không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt dò hỏi nhìn cô.

Cố Vệ Hàm không trả lời, đảo mắt quan sát xung quanh, tập trung tinh thần lắng nghe biến động trong không khí.

Cây cối xung quanh xào xạc đung đưa, chim chóc đậu trên cành cây cũng kêu vài tiếng rồi bay lên trời giống như bị thứ gì kinh động tới, theo tiếng gió truyền đến âm thanh keng keng rất nhỏ như tiếng kim loại qua chạm với nhau.

Cố Vệ Hàm hơi nheo mắt, nhảy xuống ngựa đi theo tiếng âm thanh.

Dù không hiểu chuyện gì xảy ra, Đường Uyên cũng leo xuống ngựa, đi theo sau cô.

Càng đi âm thanh kim loại qua chạm càng thêm rõ ràng, ngay cả Đường Uyên cũng nghe thấy, cô hơi sửng sốt liếc nhìn Cố Vệ Hàm một cái, chỉ thấy vẻ mặt cô bình tĩnh giống như đã đoán trước sự việc đang diễn ra.

Hai người ăn ý thả nhẹ bước chân, đi đến sau một gốc cây to, hơi nghiêng đầu nhìn cảnh tượng trước mắt.

Chỉ thấy một đám người mặc đồ đen, bao bọc từ trên cao dưới không kẽ hở, trên tay cầm thanh kiếm, toàn thân sát khí, bao vây hai người ở giữa.

Ở giữa là một nam tử mặc thanh y, tầm khoảng 20 tuổi, trên người không ít vết chém của đao kiếm gây ra, vết thương nặng nhất ngay vị trí bụng, máu không ngừng chảy máu ra, nhiễm đỏ hết y phục, nhìn vô cùng ghê người, tuy mặt mày tuấn tú tái nhợt không huyết sắc, vẫn cố gắng đứng chắn bảo hộ thiếu nữ bên cạnh, nhìn đám hắc y nhân bằng vẻ mặt đầy cảnh giác và sát khí.

Còn thiếu nữ đứng bên cạnh, mặc hồng y, tầm 18 tuổi, dung mạo thanh tú yêu kiều, trên người cũng không ít vết thương lớn nhỏ, giờ phút này trên mặt cũng tràn đầy cảnh giác, trong mắt mang theo tia lo lắng.

Y phục hai người sớm không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, đầu tóc cũng tán loạn, bộ dạng vô cùng chật vật, nhưng hai người vẫn giữ tư thế cầm kiếm, luôn trong trạng thái cảnh giác đề phòng, không dám có chút lơ là phòng bị.

Nam tử thanh y thấy bọn họ người đông thế mạnh, liền hạ giọng nói với thiếu nữ hồng y: ""Ngữ nhi, với tình hình hiện tại nếu còn tiếp tục, e rằng cả ta đều sẽ mất mạng, muội chạy trước để ta cầm chân bọn chúng."" Dứt lời, liền đẩy nhẹ nàng ấy một cái, tỏ ý nàng ấy mau chạy.

Vành mắt thiếu nữ hồng y hơi đỏ lên, nàng kiên định lắc đầu: ""Muội không đi, ca ca...muội chỉ còn lại một mình huynh là thân nhân duy nhất, muội sẽ không bỏ lại huynh, muốn chết thì chúng ta cùng chết."" Giọng điệu quyết tuyệt.

Nam tử thanh y thấy vậy, trong lòng đau xót, vẻ mặt hiện lên sự khổ sở và tự trách, nghẹn ngào nói: ""Là ta vô dụng, không bảo vệ được cha nương, ngay cả muội cũng không bảo vệ được.""

Hồng y thiếu nữ cười khẽ lắc đầu, định nói gì đó, lại bị thủ lĩnh hắc y nhân lên tiếng cắt ngang.

Dù hai người đã đè thấp thanh âm, nhưng võ công của tên thủ lĩnh đám hắc y cũng không kém, nên nghe vô cùng rõ ràng cuộc đối thoại của hai người, hắn cười lạnh một tiếng.

""Sắp chết đến nơi còn ở đây diễn cảnh huynh muội tình thâm, muốn chạy... mơ tưởng, cả hai người các ngươi, dù là ai cũng đừng hòng toàn mạng rời khỏi đây.""Hắn chĩa kiếm về phía hai người, ra hiệu cho đám hắc y nhân.

""Lên, gϊếŧ.""

Vừa dứt lời, hắn và cả đám hắc y nhân đồng loạt cầm kiếm xông về phía hai người, hai người cũng cầm kiếm xông lên.

Hai bên bắt đầu giao phong, dù võ công của hai người không kém, nhưng vì đã sớm bị thương và kiệt sức nên dần rơi vào thế hạ phong.

Đường Uyên thấy cảnh này, không khỏi nhìn Cố Vệ Hàm, hạ giọng hỏi: ""A Hàm, có cần giúp hai bọn họ không?""

Hỏi xong, cô ấy mới cảm thấy mình hỏi câu dư thừa, nếu cô không muốn xen vào thì đã không đi tới đây rồi.

Cố Vệ Hàm chưa kịp trả lời, đột nhiên truyền tới tiếng kêu tê tâm liệt phế của nam tử kia, hai người đồng loạt quay phắc đầu lại nhìn.

Chỉ thấy, không biết khi nào nam tử thanh y đã nằm dưới đất, còn thiếu nữ hồng y lại đứng chắn trước người hắn.

Thì ra nhân lúc, nam tử thanh y đang phân tâm nhìn về phía thiếu nữ hồng y, tên hắc y nhân cơ hội chém một kiếm lên người hắn, khi hắn phản ứng lại muốn tránh, nhưng vẫn không kịp, ăn trọn một kiếm liền ngã xuống đất, khiến vết thương trên người càng thêm nghiêm trọng, trong lúc nhất thời không đứng dậy nổi, tên hắc y nhân thấy vậy, lập tức cầm kiếm đâm tới.

Cả người vô lực không thể động đậy, nam tử thanh y cứ vậy bất lực trơ mắt nhìn mũi kiếm càng lúc càng gần.

Khi thanh kiếm sắp đâm tới, một thân ảnh hồng y lao tới chắn trước người nam tử thanh y.

Đôi mắt nam tử thanh y trừng lớn mắt như muốn nức ra, hắn khàn giọng gào lên: ""Không được, Ngữ nhi! muội mau tránh ra."" Tiếng hét tràn ngập thê lương và tuyệt vọng.

Nhưng thiếu nữ hồng y vẫn đứng im không nhúc nhích, không có ý định tránh ra.

Mắt thấy mũi kiếm sắc bén sắp đâm xuyên qua người thiếu nữ hồng y.

Tiếng xé gió truyền đến, một viên đá phi tới với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy, chuẩn xác đập trúng cổ tay của tên hắc y nhân đang cầm kiếm.

Tên hắc y nhân đau đớn rên lên một tiếng, thanh kiếm cũng vuột khỏi tay, giúp thiếu nữ hồng y thoát một kiếp.

Thủ lĩnh hắc y thấy thế, quát lạnh một tiếng: ""Ai?" Hắn nhìn theo vị trí viên đá vừa phi tới.

Nam tử thanh y và thiếu nữ hồng y cũng đồng thời nhìn về phía đó.

Sau gốc cây, đi ra hai thân ảnh, một nam tử mặc huyền y và một nữ tử mặc thanh y.

Thủ lĩnh hắc y nhân nheo mắt đánh giá hai người.

Nữ tử này không phải người luyện võ lâu năm, không có sức uy hϊếp.

Hắn chuyển ánh mắt lên người nam tử bên cạnh, nhíu mày.

Người này không có nội lực.

Có điều, hắn thân là người trong giang hồ, trải qua không ít ải cửu tử nhất sinh, trên tay cũng không ít mạng người, tất nhiên hắn có thể cảm nhận được khí tức nguy hiểm và áp bách trên người nam tử này.

Hắn có thể chắc chắn, viên đá khi nãy là do nam tử này phóng.

Với lực độ và tốc độ chuẩn xác như vậy, không giống người không có nội lực.

Chẳng lẽ...người này có nội lực quá thâm sâu, nên hắn không thể cảm nhận được.

Nghĩ vậy, trong mắt thủ lĩnh hắc y hiện lên sự kiên dè, trong lòng bất giác căng thẳng.

Thủ lĩnh hắc y nhân chắp tay, nhìn về phía nam tử mặc huyền y, e dè hỏi: ""Xin hỏi cao danh quý tánh của các hạ?"

Lúc này, thiếu nữ hồng y đã nhân lúc đám hắc y nhân không chú ý, đi đến bên cạnh nam tử thanh y, đỡ hắn đứng dậy.