Chương 1

Năm nay mùa hè ở X thị kết thúc rất sớm. Đầu tháng chín, sau cơn mưa không khí ướŧ áŧ lạnh, bên trong trường đại học lại hết sức náo nhiệt. Hôm nay là ngày những học sinh mới nhập học, ký túc xá của trường X nơi nơi đều là người khuân đồ.

Nơi ở của trường X có điều kiện vô cùng tốt, đầu năm mới khánh thành ký túc xá cao cấp này, hai người một phòng, phòng đơn gồm phòng vệ sinh cùng nhà bếp nhỏ, mạng lưới máy điều hòa đầy đủ mọi thứ. Phòng ở thoáng mát, ban công cửa sổ sát đất, bố cục có chút giống quán rượu, huyền quan* có gương cùng tủ quần áo, hai cái giường đặt hai bên tường, cuối giường kê bàn học cùng giá sách.

*Huyền quan: là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách, là con đường mà các luồng khí phải đi qua trước khi vào nhà.

"Nhâm Phàm đúng không?" 22 tầng ký túc xá cho nam sinh, từng tầng từng tầng đều ồn ào náo nhiệt, tất cả mọi người ai cũng hưng phấn giúp cha mẹ dọn dẹp, học trưởng hỗ trợ dẫn đường cho những học sinh mới, có chút tự đắc giới thiệu: "Nơi này cũng có thể xem là ký túc xá đắt nhất trong cả nước đó."

2206 nam sinh kéo cái rương hành lý thật to mà tò mò đứng ở cửa nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào hành lang bên trái cửa túc xá tầng trên — hầu hết các phòng đều mở cửa đón học sinh vào, không ai đến cũng mở cửa đón người đến, chỉ có phòng đối diện 2207 cửa đóng chặt, rất kỳ quái.

Nhâm Phàm nhìn mấy lần bảng tên trên cửa phòng, không nhịn được hỏi: "Nghe nói phòng 2207 cũng là do anh dẫn đường, họ đã tới rồi sao?"

"Đúng, đã tới, hình như hai người có biết nhau". Học trưởng gãi đầu một cái, nhớ đến tình cảnh sáng sớm nay làm người ta khắc sâu ấn tượng, hết sức bát quái mà lại gần, "Người này nghe nói nhà rất có tiền đó, tận mấy người phụ giúp bọn họ dọn dẹp phòng ở."

"Thật hay giả mà khoa trương như vậy?"

Hai người ở hành lang thì thầm to nhỏ, bất thình lình cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra làm bọn họ sợ hết hồn.

Học trưởng thoáng chốc yên tĩnh, nửa đoạn lời định nói ra nghẹn tại cổ họng. Thanh niên mở cửa vóc người cao gầy mạnh mẽ, da hơi hướng về trắng, tóc đen đậm, lớn lên nhìn rất anh tuấn nhưng đáng tiếc mày lãnh mắt lạnh, dáng vẻ rất khó gần.

Ánh mắt Nhâm Phàm quét qua trên người y, thanh niên cầm trên tay mấy thùng giấy đã gập lại, kéo lên tay áo sơ mi lộ ra cánh tay rắn chắc, đồng hồ quý báu đeo trên cổ tay —— quả nhiên là người có tiền.

"Ây..." Học trưởng bàn tán sau lưng bị bắt tại trận, hết sức quẫn bách ngượng ngùng nói: "Cái đó... Đây là bạn học mới của cậu."

"Xin ... Xin chào". Nhâm Phàm cười cười, chủ động tiến tới đưa tay ra, "Tôi từng nhìn thấy tên các cậu trong danh sách của học trưởng dẫn đường. Tôi là Nhâm Phàm, cậu là..."

Thanh niên đưa tay ra, nắm lấy tay hắn một cái liền buông ra ngay, nhàn nhạt nói: "Lý Ký"

Nhâm Phàm ánh mắt lướt qua bả vai Lý Ký, liền trong phòng còn một người nữa, người kia yên tĩnh ngồi ở bên giường lộ ra đường nét gò má sắc sảo đang cúi đầu xem điện thoại, trước sau như một không hướng nhìn bên này. Nhâm Phàm trừng mắt nhìn, người trước mặt hơi động, chặn lại tầm mắt của hắn.

Lý Ký: "Còn có việc gì sao?"

Nhâm Phàm bất thình lình run run một cái, liên tục xua tay: "Không có, không có!"

Thanh niên gật gật đầu, đặt thùng giấy cạnh cửa ra vào, một lần nữa đóng cửa lại.

"Tôi đi đây, người này khí chất thật lạnh lẽo". Học trưởng nhỏ giọng cảm thán, vỗ vỗ vai Nhâm Phàm, "Không chọc nổi, không chọc nổi, tôi chuồn, học đệ bảo trọng."

Nhâm Phàm: "..."

Luôn cảm thấy quái quái chỗ nào đó, Nhâm Phàm mờ mịt sờ sờ sau gáy, liếc nhìn bảng tên cửa đối diện "Chu Trạch", "Lý Ký", quay người vào phòng.

Lý Ký khóa trái cửa phòng thật kỹ, tiến vào phòng vệ sinh rửa sạch tay xong liền đem một đống dụng cụ mới tháo bao lần lượt tẩy rửa từng cái thật sạch sẽ rồi để vào trong một chiếc hộp khóa lại đặt ở bồn rửa tay. Đâu vào đấy làm tốt y đóng lại vòi nước, bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Y một đường lột ra áo sơ mi cùng quần jean. Trên tay lại không ngừng cởϊ qυầи lót, tháo đồng hồ đeo trên cổ tay xuống. Dây đeo đồng hồ sậm màu được cởi lộ ra một vòng dây thừng hằn vết đỏ hồng.

Lý Ký tắt đèn phòng vệ sinh, lúc đi ra liếc mắt nhìn cửa sổ sát đất, rèm cửa chỉ mở một nửa, cũng may tầng trệt đủ cao, bên ngoài chỉ có những nơi xa kia mới có tầng cao mới nhìn thấy bên trong phòng.

Chu Trạch như trước ngồi bên giường xem điện thoại không chút phản ứng nào.

Chọc hắn tức giận rồi.

Lý Ký do dự hai giây, môi giật giật, không nói một lời quỳ xuống chậm rãi bò đến bên giường. Ngón tay y thon dài sạch sẽ, bàn tay trắng nõn ấn xuống gạch sứ lạnh lẽo, ưu nhã tới gần, mãi đến khi một đôi giày da xuất hiện trong tầm mắt.

Lý Ký dừng lại, cúi đầu, khẽ rũ mắt xuống, dùng trán chạm vào mặt giày không nhiễm một hạt bụi của Chu Trạch.

Đến khi da chạm vào được mặt da trâu lạnh lẽo Lý Ký mới thở phào nhẹ nhõm. Chu Trạch không nhúc nhích, nói rõ hắn không có quá tức giận.

Lý Ký thẳng người, quỳ thẳng ngay bên chân Chu Trạch, hai tay để sau lưng, hai chân tách ra, dùng tư thế tiêu chuẩn nhất chờ đợi mệnh lệnh của Chu Trạch.

Không khí lạnh phất qua da thịt trần trụi, Lý Ký yên tĩnh quỳ gối bên chân Chu Trạch, không bị đυ.ng chạm cũng không bị nhìn chăm chú, xấu hổ cùng kɧoáı ©ảʍ khuất phục trong cơ thể chạy tán loạn lên làm cho dưới háng y tận lực cương lên.

Y quỳ nửa tiếng đồng hồ, Chu Trạch rốt cục mới động đậy.

Chu Trạch đem tầm mắt từ màn hình điện thoại dời đi, mũi giày da chợt động, khẽ đá phía trong đùi Lý Ký làm y càng mở rộng hai chân. Hầu kết Lý Ký chuyển động một vòng, kéo bắp chân ngứa ngáy di chuyển, dưới quần bừng bừng phấn chấn đứng lên.

Chu Trạch thu chân về gác trên đầu gối, một tay lười biếng chống cằm, rốt cuộc mở miệng: "Tiện nhân, tôi cho em quỳ làm em thoải mái lắm sao?"

Âm thanh Chu Trạch trầm thấp lãnh đạm, Lý Ký hạ mắt, cố gắng thấp giọng trả lời: "Không phải, chủ nhân."

"Sao lại nhỏ tiếng như vậy?" Chu Trạch không vui nheo mắt lại, không nặng không nhẹ vỗ một cái lên mặt y, "Sợ người khác nghe thấy?"

Bàn tay vỗ trên mặt phát ra âm thanh lanh lảnh, Lý Ký hơi ngẩng đầu lên, đáy mắt hiện lên thần sắc khẩn cầu: "Nơi này cách âm không tốt..."

"Cho nên..." Chu Trạch dùng sức kìm cằm y, thô bạo đem ngón cái nhét vào giữa môi, ngắt lời, "Em liền tự tiện tìm phòng ở khác?"

Lý Ký hơi há miệng, đầu lưỡi liếʍ qua vết chai trên ngón tay hắn, tiến vào giữa hàm răng nhưng lại không dám lộn xộn sợ cắn phải tay Chu Trạch, không thể làm gì khác trong phạm vi nhỏ bé này mà lắc lắc đầu.

Chu Trạch biết y không dám tiên trảm hậu tấu*, cùng lắm chỉ dám khua lưỡi trên tay hắn. Lý Ký vừa vào tay hắn chưa được một tháng, mới vừa đổi chủ nên vẫn là một con cẩu không nghe lời, huống chi chủ nhân trước kia của y lại là một tên mà hắn rất ghét. Hắn từ trong khoang miệng ấm áp của Lý Ký rút ngón tay cái về, thay đổi thành ngón giữa và ngón trỏ cùng nhau tiến vào, một bên tùy tiện rút ra cắm vào, một bên đưa mắt tới điện thoại gọi điện.

*Tiên trảm hậu tấu: làm trước, báo cáo sau

Đầu kia điện thoại được tiếp rất nhanh, Chu Trạch ấn xuống loa trên màn hình rồi tiện tay ném lên giường, đưa ngón tay dò vào sâu trong miệng Lý Ký. Lý Ký nỗ lực đè nén bản năng nôn khan, hầu kết gấp rút chuyển động.

Loa điện thoại truyền đến giọng nam trầm ổn: "Alo, Chu Trạch?"

"Ừm" Chu Trạch từ trên cao nhìn xuống người trước mặt, ngón tay liên tục quấy làm chiếc lưỡi Lý Ký thẳng đến khi bị ép cho chảy ra nước mắt sinh lý. Gương mặt Lý Ký bị kìm nén đỏ ửng, hai tay gập sau lưng càng siết chặt chật vật nghênh đón động tác của Chu Trạch.

"Ký túc xá thu xếp xong xuôi rồi? Cảm giác thế nào?"

"Được." Chu Trạch không chịu thua, rút ra ngón tay thấm ướt nước bọt sáng bóng. Hắn tiện tay lau hai cái trên mặt Lý Ký, năm ngón tay cắm vào mái tóc đen nhánh lôi kéo y hướng tới gần quần "Anh là người bảo A Ký tìm phòng khác sao?"

"Là tôi, làm sao?" Chu Thuần bên kia điện thoại hết sức tự nhiên đáp "Cậu có thể ở được ký túc xá đó sao?"

"Sao lại không ở được." Chu Trạch không nhịn được "Tsk"một tiếng, cụp mắt nhìn thanh niên đang cách qυầи ɭóŧ liếʍ láp lấy lòng hắn "Điều kiện không tồi, ngoại trừ cách âm kém, không có gì là không tốt."

Chu Thuần phát ra tiếng cười trầm thấp, thanh âm thành thục đầy từ tính của nam nhân cùng giọng Chu Trạch không giống nhau lắm. Mà âm thanh này với Lý Ký tới nói, rất quen thuộc, rất dễ dàng chạm đến thần kinh y. Chu Thuần chế giễu nói: "Cách âm không tốt vậy cậu nói xem A Ký phải làm sao bây giờ?"

"Y có thể nhịn được." Chu Trạch hời hợt nói, duỗi tay xoa xoa đôi môi bởi vì bị cự vật ma sát mà đặc biệt đỏ tươi, "Anh dạy dỗ y tốt như vậy mà lại không tự tin?"

"Ghen sao?" Chu Thuần cuối cùng cũng nghe ra ẩn ý trong lời nói của em trai, mỉm cười nói, "Sau này muốn làm gì thì làm, không cần hỏi qua tôi nữa."

Chu Trạch nhếch miệng, bàn tay trên gáy bỗng nhiên dùng sức ấn Lý Ký khiến thắt lưng mất đà tiến sâu về trước. Tính khí thẳng tiến vào sâu yết hầu lấp kín toàn bộ khoang miệng, Lý Ký đè nén nghẹn ngào phát ra, cổ họng co rút buộc chặt. Da đầu bị kéo động, Lý Ký không thể không nhanh chóng phun ra nuốt vào đồ vật trong miệng. Nước bọt không kịp nuốt như những sợi tơ nhỏ xuống sàn nhà dinh dính, miệng mũi lại không ngừng bị nhấn tại bụng dưới Chu Trạch, ngay cả hô hấp cũng dần trở nên gian nan hỗn loạn.

Dù là vậy, âm hành Lý Ký lại cứng rắn đến lợi hại, phía trước ẩm ướt đến rối tinh rối mù, không ngừng nhỏ xuống chất lỏng sền sệt kéo dài như sợi tơ, hai túi nhỏ phồng đầy đặn, chín tựa quả mận gấp gáp cần an ủi. Nhưng y từ đầu đến cuối không buông hai tay nắm sau lưng ra dù chỉ một chút.

Chu Trạch cầm điện thoại di động lên, hài lòng nói: "Vậy được, ngày khác tôi đem anh đến câu lạc bộ để anh công khai coi như cho anh bồi tội."

"Nằm mơ." Chu Thuần khịt mũi coi thường, nghe thấy bên kia phảng phất truyền đến tiếng nước da^ʍ mỹ, thuận miệng nói, "Bắc ngoại ô mới mở phòng làm việc cho cậu."

Chu Trạch hờ hững nói: "Ai cần."

Chu Thuần không thể làm gì: "Về sau đừng bắt A Ký làm việc, còn chuyện cậu ở trường học như thế nào, tùy cậu, tôi không nhúng tay vào, được chứ?"

"Được thôi." Kɧoáı ©ảʍ tập hợp tại bụng dưới, được đầu lưỡi linh hoạt ấm áp chăm sóc đến cực kì thoải mái, Chu Trạch rốt cuộc cũng tha thứ cho anh trai mà lười biếng cúp điện thoại. Hắn buông tay siết tóc Lý Ký, chống đỡ trên giường cúi đầu nhìn đáy mắt ửng hồng của Lý Ký: "Anh hai bồi xong tội rồi, đến lượt em."