Chương 3

Lý Ký thở phào nhẹ nhõm, buông ra hai tay nắm sau lưng.

Giữ tư thế quỳ rạp khó chịu này nửa ngày, hiện tại chỉ hơi động một cái cũng khiến bả vai, cánh tay, đầu gối, bắp đùi đau đến tê dại, toàn bộ đều ầm ĩ kháng nghị. Lý Ký chịu đựng bắp thịt đau nhức nâng người lên, không chậm trễ hướng huyền quan kế bên phòng vệ sinh bò tới.

Đường này dẫn thẳng đến cửa phòng ký túc xá, cửa gỗ mới tinh hé mở khoảng nửa cm khiến Lý Ký từ nơi này có thể thấy người đến người đi ngoài cửa.

Y cố gắng xê dịch cánh tay cùng đầu gối, có loại ảo giác nếu bò đến ngoài cửa sẽ bại lộ ở trước mặt mọi người. Lý Ký rũ mi thu hồi tầm mắt, đem loại ý tưởng kỳ quái này đuổi ra khỏi đầu.

Nhưng mà một giây kế tiếp, động tác bén nhạy của ngừng một lát, ngay sau đó tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

Lý Ký lập tức thu lại cánh tay, ngẩng đầu nhìn về phía cửa gỗ. Vào giờ phút này, y cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cách cánh cửa chưa tới hai thước, cách cửa phòng vệ sinh còn có mấy bước, trong đầu thoáng qua —— khi nãy vào nhà y đã vặn chặt khóa cửa rồi mà.

"Cho hỏi?" Tiếng gõ cửa vang lên mấy cái, người ngoài cửa lớn tiếng kêu lên, "Có người ở trong không? Chúng tôi là quản lý ký túc xá." Lý Ký tứ chi chạm đất nghe người ngoài cửa lẩm bẩm hai tiếng, chuỗi chìa khóa phát ra tiếng vang lách cách. Tim y đập kịch liệt như đánh trống, trong lúc nhất thời tiến cũng không được, lùi cũng không xong, không biết nên đứng lên hay là mở miệng trả lời.

"Sao không đem dây nịt da tới?" Chu Trạch từ mép giường đứng dậy, không nhanh không chậm đi tới bên người y, "Dừng ở chỗ này làm gì?"

Phòng ở vốn cũng không lớn, Chu Trạch thân cao chân dài mấy bước đi ngang qua người Lý Ký cũng không dừng lại, tiếp tục đi về phía cửa: "Muốn bị người khác nhìn thấy sao?"

Ngón tay chống đất không khống chế được co rút một cái. Y nhất định phải nhanh chóng phản ứng lại. Lý trí muốn y tuân theo mệnh lệnh của Chu Trạch lập tức bò vào phòng vệ sinh, bản năng lại kêu gào y mau chóng đứng lên lui về phía sau, né vào góc khuất trong phòng.

Chu Trạch đi tới cạnh cửa, đưa lưng về phía y, ngón tay thon dài sạch sẽ nắm lấy chốt cửa. Lý Ký mím chặt môi, lấy tốc độ nhanh nhất bò vào phòng vệ sinh, cố gắng lướt qua ống quần Chu Trạch đi vào.

Y thậm chí còn chưa kịp xoay người đóng cửa lại, tiếng người náo nhiệt trong hành lang nháy mắt trở nên rõ ràng, tựa hồ một giây kế tiếp sẽ tràn vào. Lý Ký chợt quay đầu, từ góc độ của y chỉ có thể nhìn thấy vị trí Chu Trạch đang đứng —— hắn đang nhìn về phía Lý Ký, tay phải vịn mở cửa ra vào, tay trái dựa vào khung cửa phòng vệ sinh.

Một giọt mồ hôi lạnh theo cái trán sáng bóng trượt xuống, Lý Ký nắm chặt tay nắm cửa, khó khăn lắm mới kiềm chế không xoay người nhào tới khóa cửa phòng vệ sinh lại.

"Có người sao? Tại sao nãy giờ không trả lời một tiếng?" Đại thúc ngoài cửa không vui thu hồi chìa khóa, hỏi, "Cậu là Chu Trạch hay Lý Ký?"

"Chu Trạch." Chu Trạch vẻ mặt lãnh đạm ngắn gọn đáp, "Có chuyện?"

Lý Ký nửa quỳ đè lên gạch sứ lạnh băng, tay với lấy quần jean xếp chỉnh tề trên bồn rửa mặt. Chu Trạch hờ hững nói chuyện, hơi nghiêng đầu, tay đè lên khung cửa chỉ điểm hai cái.

Lý Ký do dự hai giây, buông tay đang nắm quần áo, lấy tư thế quỳ tiêu chuẩn một lần nữa ngồi dậy, mặt hướng ra cánh cửa đang mở. Chu Trạch lộ ra hài lòng nở nụ cười nhẹ, quay đầu lại.

Đại thúc: "Các bạn học lầu dưới phản ảnh phòng vệ sinh bị chảy nước."

Chu Trạch: "..."

Đại thúc: "Trần nhà phòng 1107 bị ướt một bãi lớn, chúng tôi muốn vào phòng vệ sinh các cậu xem thử."

"Ngay bây giờ?" Chu Trạch hơi nhíu mi, mắt nhìn thẳng, ngón tay lại lần nữa gõ gõ khung cửa, ngón trỏ nhanh chóng chỉ lên quần áo trên bồn rửa mặt một cái.

Lý Ký lập tức đứng dậy thật nhanh mặc quần jean vào, một bên thắt dây nịt da, một bên bốn phía kiểm tra, bảo đảm không có chỗ nào khác người, cuối cùng còn cúi đầu nhìn một vòng mấy chỗ ống nước.

Không thấy dấu hiệu bị chảy nước, chỉ có thể là chỗ xi măng quanh ống nước có vấn đề, nếu sửa sẽ rất mất thời gian.

Đại thúc: "Nào, để chúng tôi kiểm tra một chút!"

Đại thúc này đã làm việc nhiều năm kinh nghiệm phong phú, hắn tất nhiên chỉ hỏi cho qua loa rồi đi về phía, không đợi Chu Trạch trả lời, một bên hỏi một bên trước lên một bước.

Chu Trạch đứng không nhúc nhích, đại thúc thiếu chút dừng không kịp, nghi ngờ dừng lại, ngạc nhiên nói: "Này... Bạn học cậu nhường đường một chút!"

Lý Ký cài chắc nút sơ mi cuối cùng, nhặt lên đồng hồ đeo vào cổ tay. Chu Trạch buông không đè khung cửa, né người nhường lối ra vào.

"Các cậu đừng lo lắng!" Đại thúc hiển nhiên hiểu sai ý tứ Chu Trạch, "Các cậu mới vào ở, rỉ nước cũng sẽ không truy cứu đến các cậu đâu! Chúng tôi nhìn một chút, sửa một chút nếu không mấy bạn học phòng 1107 lại ầm ĩ nữa, cậu nói xem có đúng không?"

Chu Trạch qua loa lấy lệ gật đầu một cái, không quản hắn mà xoay người đi vào phòng trong. Đại thúc cũng không trách móc dẫn thợ máy vào, thiếu chút nữa lại đυ.ng Lý Ký đang ra khỏi cửa.

Đại thúc: "Ồ! Còn một người nữa sao!"

Lý Ký cũng không nói chuyện, vòng qua bọn họ đi ra ngoài, đại thúc quan sát y một cái, bất mãn nhỏ giọng oán trách cùng thợ máy: "Anh nói xem bây giờ mấy cậu ấm này có phải được ba mẹ chiều cho đến hư không, một tiếng không nói, hai tiếng không thưa!"

Mà nói cũng phải, Chu Trạch thật sự được Chu gia hết mực cưng chiều, thậm chí để hắn ra riêng khi còn đi học, công việc của Chu gia hắn muốn quản thì quản, không muốn cũng không miễn cưỡng. Không giống Chu Thuần, học cái gì, làm cái gì cũng không có lựa chọn khác, còn trẻ đã phải ngồi lên vị trí chủ nhà.

Lý Ký lặng yên suy nghĩ, chân trần trở về bên mép giường. Mơ mơ hồ hồ vẫn chưa hoàn toàn thoát ra đi tới cạnh Chu Trạch, thiếu chút nữa mở miệng kêu "Chủ nhân", thật may vẫn kịp thu lại.

Trong phòng vệ sinh có người, không thể quỳ, trực tiếp ngồi xuống cũng không dám, Lý Ký lúng túng đứng trước mặt Chu Trạch, liếc mắt ra ngoài, thấp giọng kêu "Nhị thiếu" .

Chu Trạch trên mặt nhàn nhạt, không có tức giận, hắn tiện tay cầm sổ ghi danh học sinh mới lật xem, nghiêng đầu hướng về người bên cạnh: "Ngồi."

Lý Ký có chút sửng sốt, môi giật giật, cuối cùng cũng không nói gì, nghe lời tiến sát Chu Trạch ngồi lên giường.

Hai người ngồi rất gần, Lý Ký vừa ngồi xuống, Chu Trạch liền đưa tay xoa sau lưng y, ánh mắt vẫn không rời trang giấy. Lý Ký lập tức cứng đờ, khóe mắt liếc nhanh về hướng phòng vệ sinh, trong lúc nhất thời khẩn trương đến tột đỉnh, cánh tay sau lưng không ngừng chút nào, dễ như trờ bàn tay thăm dò vào trong quần jean.

"Nhị thiếu, có người..." Lý Ký nghiêng đầu, ngón tay co rút một cái, nắm chặt grap trải giường. Tay Chu Trạch theo khe mông dần dần đi xuống, chọc cho nộn thịt nhạy cảm run sợ không dứt.

"Argh..." Chu Trạch làm như không nghe thấy ngắn gọn phun ra một chữ.

Lý Ký không còn cách nào khác đành vừa chú ý động tĩnh phòng vệ sinh vừa một bên chống mép giường, hơi cúi thấp người về phía trước, mông nâng cao thuận lợi cho động tác của Chu Trạch. Sau huyệt vào buổi sáng đã rửa sạch, bôi trơn cùng khuếch trương qua một lần, hơn nữa từ buổi sáng hôm qua nơi đó đã khôi phục chặt chẽ vốn có, giờ chỉ còn lại thịt huyệt mềm mại ướŧ áŧ. Cũng may Chu Trạch không trực tiếp thô bạo chọc vào mà chỉ là xoa lộng chốc lát rồi mới đưa một ngón tay thăm dò.

Huyệt thịt ấm áp trơn nhẵn bị chậm rãi đẩy đẩy ra, Lý Ký dùng sức chớp chớp, cố gắng bảo trì yên lặng.

Phát hiện ngón tay đang tiến về phía trước Lý Ký không khỏi cắn chặt môi dưới, nếu không ngay lúc khối thịt mẫn cảm nhất kia bị đè lại y đã kêu thành tiếng.

Vị trí tuyến tiền liệt của Lý Ký rất cạn, vô cùng thuận lợi cho đàn ông đùa bỡn, ngón tay Chu Trạch thon dài linh hoạt cứ không ngừng ấn xuống khối thịt gồ lên xoa động ma sát, chẳng đến mấy cái mắt Lý Ký đã ướŧ áŧ nước mắt.

Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng gõ ầm ầm. Kɧoáı ©ảʍ bại lộ trước người khác từ sau huyệt bùng nổ, một đạo dòng điện tựa như vọt về phía trước.

Cũng may Chu Trạch chịu dừng lại, Lý Ký thở phào nhẹ nhõm, hai cánh tay chống mép giường chịu sức nặng nửa người không ngừng run rẩy. Nhưng mà không đợi y thả lỏng mấy giây, một khắc sau, sau lưng Lý Ký càng dùng sức căng chặt ——

Ngón tay Chu trạch rút lui thay thế cho vật thể lạnh lẽo đút vào, chuẩn xác chạm ngay tuyến tiền liệt.

Lý Ký không nhịn được giãy dụa một chút, bên tai lập tức vang lên tiếng cười khẽ.

"Giữ cho chắc vào, nếu trượt ra tôi sẽ lại cho thêm một cái nữa đi vào." Chu Trạch rút tay về, đem trứng rung lớn chừng ngón tay cái ở lại trong thịt động đang không ngừng co rúc, thấp giọng thủ thỉ, "Không có thời gian dạy dỗ cái mông thiếu đánh của em thì chỉ có thể đổi thành lựa chọn này."

Ngón tay mang chút bôi trơn trong suốt đưa đến miệng, Lý Ký cúi đầu nhanh chóng liếʍ sạch sẽ, bởi vì lời nói của Chu Trạch mà cảm thấy một trận tuyệt vọng.

Viên trứng rung kia nhất định sẽ không an tĩnh đợi ở phía sau. Đừng nói bảy ngày, Lý Ký hoài nghi ngay cả một buổi chiều y cũng chịu không nổi.