Chương 15: Hoa cúc sáng

Những đường nét trên gương mặt Cố Từ rõ ràng có chút vặn vẹo dữ tợn.

Hắn hung hăng trừng mắt liếc nhìn thanh niên một cái, cánh tay chống nạng đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng bỏ người lại ở phía sau.

Lý Ngư lại lần nữa cảm nhận được tinh thần thân tàn nhưng chí không phế của mục tiêu, trong lòng tràn đầy bội phục.

Với lòng khâm phục này, cậu liền nhịn không được uống nhiều thêm chén sữa đậu nành, ăn nhiều thêm mấy cái bánh quẩy, làm bụng no đến căng tròn như một con mèo, thoả mãn híp mắt dựa vào ghế sô pha, trong lòng lạch cạch đánh bàn tính.

Giấc mộng tối hôm quá mức chấn động, khiến cậu trước sau canh cánh trong lòng.

Nếu những gì Cố Từ đã trải quá đúng như cậu chứng kiến trong mộng, thời khắc Từ Phóng xuất hiện, với hắn mà nói chính là cứu rỗi.

Mà hiện giờ, sự cứu rỗi này trút bỏ vẻ ngoài thành thực mà hóa thành rắn độc, thiếu chút nữa một ngụm cắn chết Cố Từ.

Lý Ngư ngây người nhìn chằm chằm cánh hoa cúc màu vàng kim trên tấm bình phong, bí mật thứ nhất vậy mà có liên quan đến Từ Phóng.

Nhưng Từ Phóng là ông chủ lớn, còn cậu lại nghèo rớt mồng tơi, cho dù có cởi bỏ lớp áo giáp nguỵ trang, cũng chỉ tính là nhà giàu mới nổi, hai người không cùng trong một vòng, càng không có liên lạc công việc, căn bản không thể tiếp cận.

Không thể tự mình xuống tay, vậy cũng chỉ còn cách đập tiền.

Lý Ngư nghịch di động suy tư một lát, liền gửi tin nhắn cho một người chuyên nghiệp lúc trước từng hỗ trợ giả mạo thân phận.

Bên kia nhanh chóng trả lời 【 Anh Trần, chúng tôi nhận nhiệm vụ của anh, nhưng bởi vì thân phận của ông Từ khá đặc thù, là người cực kỳ cảnh giác, điều tra tương đối khó khăn, tồn tại nguy cơ bị trả thù, cho nên giá cả sẽ cao hơn. 】

Lý Ngư trả lời, 【 Giá cả không thành vấn đề, khi nào thì có thể nhận được kết quả? 】

Bên kia nhắn, 【 Ít nhất hai tuần. 】

Lý Ngư gửi lại một chữ ‘Được’, sau đó xóa hết lịch sử tin nhắn.

Quản gia đang bận việc ở phòng bếp, mà Cố Từ đã ăn mặc chỉnh tề, cầm theo cặp táp, chuẩn bị ra cửa.

Lý Ngư đi theo sau lưng người đàn ông, “Tới câu lạc bộ sao?”

Cố Từ liếc hắn một cái, không nói.

Lý Ngư bĩu môi, chắp tay sau lưng đuổi kịp, “Tôi đưa anh đi.”

Thanh niên nói đưa, thật sự chỉ đơn thuần đưa người đến cửa, tài xế đang muốn dừng xe, Cố Từ đột nhiên nhíu mày ra lệnh, “Tiếp tục lái, đi vài vòng xung quanh.”

Lý Ngư lập tức nhận ra, nhìn về phía kính chiếu hậu.

Suốt mười phút, một chiếc taxi chưa có khách đi theo sau xe bọn họ.

Lý Ngư, “Người của Từ Phóng? Lão rốt cuộc muốn làm gì.”

Gương mặt Cố Từ vô cảm, “Không biết.”

Có quỷ mới tin mi không biết, dùng đầu ngón chân cũng biết, tên ngu ngốc kia tuyệt đối không có ý tốt.

Tài xế dựa theo yêu cầu của Cố Từ, lái vào khu phố cũ, xuyên qua các ngõ nhỏ, rốt cuộc cắt đuôi được chiếc xe theo dõi.

Xảy ra náo loạn như vậy, Lý Ngư sao có thể yên tâm để Cố Từ một mình.

Cậu đeo khẩu trang, mặt dày mày dạn đi theo người đàn ông lên tầng chín câu lạc bộ.

Trong phòng 901, cả năm cấp dưới đều có mặt, nằm vật vã trên sô pha, Lý Ngư hoài nghi, bọn họ tối qua hẳn là chạy deadline suốt đêm.

Sau khi Cố Từ đến, mấy người ở trong phòng mở một cuộc họp nhỏ.

Họp xong, năm người nhanh chóng tiến vào trạng thái công tác, nhìn tư thế kia như hận không thể đem đầu chui luôn vào màn hình.

Lý Ngư nhàn rỗi không có gì làm, lại sợ bị người phụ trách câu lạc bộ bắt được, không dám đi lung tung ra ngoài, chỉ có thể ngồi ở sô pha xem kịch câm trên TV.

Đại khái là tối hôm qua không ngủ đủ, không bao lâu, liền bắt đầu biểu diễn gà con mổ thóc.

“Điện thoại.” Giọng 1551 đột nhiên nổ tung ở trong đầu.

Lý Ngư hoảng sợ, sờ sờ túi, di động quả nhiên đang rung, là số lạ.

Sau khi nhận điện thoại, mới nghe được vài câu, Lý Ngư liền tức giận muốn ném luôn.

Cái lão cún Từ Phóng kia, phái người theo dõi thì thôi đi, còn muốn đánh chủ ý lên nhà cậu.

Lý Ngư thấp giọng nói câu “Anh chờ một lát”, kéo cao khẩu trang, đi tới lối đi an toàn.

Xác định bốn phía không còn ai, ngữ khí của cậu ác liệt không ít, “Tôi không bán.”

Người gọi đến là thư kí của Từ Phóng, thái độ ngạo mạn, đúng kiểu chủ nào tớ nấy, “Anh Trần, anh nghĩ kỹ chưa, phòng của anh ở đoạn đường không tốt, vừa cũ vừa nát, tôi ra giá đã cao hơn gấp ba lần trên thị trường.”

Phòng kia có hơi nát, nhưng đủ cho ba người ở, ngẫu nhiên còn có chút ấm áp nho nhỏ.

Lý Ngư có tính bao che, mi không được nói người của ta, phòng ở cũng không được.

“Đưa nhiều hơn cũng không bán.”

“Anh Trần, anh……”

Lý Ngư thở sâu, cường điệu gằn từng chữ một, “Bố mày không thiếu tiền.”

Mục đích của Từ Phóng rất đơn giản, mua phòng liền đuổi Cố Từ đi, khiến hắn trở thành tang gia khuyển* thực sự.

[Con chó nhà có đám tang, trông buồn bã, khốn khổ, thảm hại.

Ngày nay dùng để chỉ người không có nơi nương tựa.]

Đấy còn là chú ruột, độc ác như vậy, bố mày nhổ vào.

Lý Ngư tức giận cúp điện thoại, kéo đen, động tác liền mạch lưu loát.

Cậu đứng ở tại chỗ, gãi cằm suy tư, ân oán của hai cậu cháu quá lâu, muốn cởi bỏ bí mật thứ nhất, vẫn phải đến Cố gia mới được.

Một số đứa trẻ thích dùng bút để miêu tả nội tâm, có lẽ Cố Từ cũng là như thế.

Lý Ngư trở lại phòng, phát hiện Cố Từ cũng giống mấy cấp dưới khác đang tập trung vào máy tính, nghĩ nghĩ, để lại tờ giấy, đè trên bàn trà.

Giấy niêm phong trên cửa Cố gia đã bị xé xuống, người mua phòng vẫn chưa dọn vào ở.

Sau khi đến, Lý Ngư trước tiên đi nghiên cứu địa hình, lẻn vào từ một nơi không có người trông coi, nhảy vào cửa sổ phòng bếp, đi tới phòng khách.

Trừ bỏ một ít đồ vật lúc trước bị đập vỡ, những thứ còn lại vẫn ở nguyên vị trí cũ.

Cậu không chậm trễ ở dưới lầu, liền đi lên phòng ngủ của Cố Từ ở tầng hai.

Phòng ngủ của người đàn ông mang tông màu trầm, chỉ có hai màu đen xám, Lý Ngư ở bên trong lượn một vòng, không tìm được bất cứ thứ gì.

“1551, căn nhà này có tầng hầm ngầm, hoặc phòng kho sao?”

“Có.” 1551 nói, “Hướng đông tầng hai, gian phòng cuối cùng bên trái.”

Lý Ngư theo lời đi tới trước cửa phòng, nắm then cửa vặn tới vặn lui, chính là mở không ra.

“1551, có video dạy phá khóa không?” Lý Ngư thật sự cảm thấy cậu thiếu sót một ngón nghề.

“Tôi không khuyến khích cậu làm như vậy, đó là vi phạm đạo đức.”

“Mày nói tao không có đạo đức á?” Lý Ngư lên án, “Chờ tao cùng Cố Từ ở cùng nhau, nhà hắn chính là nhà tao, tao mở khoá cửa nhà tao thì có vấn đề gì?”

1551 cố chấp, “Nhưng nhà này đã bị người khác mua.”

Lý Ngư, “Tin tao, Cố Từ sẽ mua lại.”

1551 không còn lời nào để nói, tự mình đấu tranh tư tưởng một lát, cuối cùng thỏa hiệp, gửi bách khoa toàn thư phá khoá cho ký chủ.

Lý Ngư giống như miếng bọt biển, đem tri thức mới hút vào đại não.

Sau đó cậu lặng lẽ đi đến gara, tìm được một sợi dây thép trong thùng dụng cụ.

Dây thép ở trong tay bị cậu uốn đi uốn lại, sau khi đạt được hình dạng và góc độ theo yêu cầu, tâm tình cực kỳ kích động, thành công mở khóa lần đầu tiên.

Lý Ngư lấy ra quyển nhật ký, nghiêm túc đem chuyện này ghi chép lại.

1551, “……”

Phòng chứa đồ cũ kỹ, trong không khí tràn ngập mùi mốc gay mũi, không giống như được sử dụng thường xuyên.

Công tắc đèn trên tường không bật được, Lý Ngư chỉ có thể click mở đèn pin điện thoại, soi một vòng trong phòng.

Đủ loại thùng giấy bìa cứng, chỉnh tề xếp chồng cạnh nhau, cảnh tượng như vậy, rất dễ dàng làm cậu nhớ tới giấc mộng kia.

Trong lòng Lý Ngư liền nghẹn muốn chết, giống như lại thấy một đứa bé, cuộn tròn trong góc tối.

Áp xuống khó chịu trong lòng, cậu bắt đầu lục mấy cái hộp, sau đó lại đặt chúng về nguyên vị trí.

Làm xong việc, người mệt như chó chết, nằm gục trên đất không nhúc nhích. Mà trên sàn nhà trước mặt cậu, đặt ba quyển tranh vẽ.

Nội dung tập tranh có chút áp lực, tất cả đều là màu đen, đường cong hỗn loạn, ngẫu nhiên xen lẫn chút màu đỏ, Lý Ngư thậm chí từ trên một hai trang giấy phát hiện một ít vệt màu đỏ sậm.

“1551, đây là máu sao? Của Cố Từ?”

“Yêu cầu rà quét, chờ một lát.”

Hệ thống nói làm liền làm, nhanh chóng cho ra kết quả, thật sự là vết máu, hơn hai mươi năm trước.

“Cố Từ bị thương……” Lý Ngư suy đoán, “Sau đó dùng máu của chính mình, vẽ những nét này.”

Bình thường trẻ con gặp phải loại chuyện này, sẽ khóc, sẽ nháo, sẽ đi tìm người lớn xin giúp đỡ, sẽ không như Cố Từ, giống như tự tra tấn, bôi máu tươi lên trên giấy.

Hệ thống nói, “Nhân tâm phức tạp, cũng có thể là bởi vì lí do khác.”

Nghĩ đến điều gì, Lý Ngư run giọng nói, “Có lẽ, hắn sinh ra khát vọng nào đó đối với máu tươi.”

Trong mơ, cái bóng của Cố Từ biến thành quái vật, bạo lực điên cuồng, cuối cùng còn ăn thịt mẹ mình…… Trừ bỏ khát máu và tàn bạo, cậu không thể nghĩ được từ ngữ nào để hình dung.

“Đương nhiên, này chỉ là tao suy đoán.” Lý Ngư nhíu mày, “Không đại biểu cho tư tưởng hoặc tiềm thức của Cố Từ.”

Cậu thở dài, khép lại tập tranh thứ nhất, cầm lấy quyển thứ hai.

Quyển thứ hai, những đường cong tối màu khiến người ta áp lực rõ ràng thiếu đi một nửa, Lý Ngư hoài nghi, thời điểm này, Cố Từ hẳn là được Từ Phóng chiếu cố, bắt đầu đi gặp bác sĩ tâm lý.

Đến quyển thứ ba, đường cong hỗn loạn đã hoàn toàn biến mất, bắt đầu vẽ nhà, còn có mặt trời.

Ngôi nhà thấp thấp, không có hình dạng cố định, nhưng trên mỗi cái mặt trời màu cam, đều có một đám màu đen.

Theo những bức tranh phía sau, đám màu đen kia dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một cái chấm.

Ngôi nhà biểu thị yên ổn, an toàn, cũng biểu thị, ở trong trái tim của Cố Từ thuở bé, muốn có một ngôi nhà thuộc về chính mình.

Trong nhà có người chú cùng quản gia yêu thương hắn, còn có chính hắn.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, hệ thống đột nhiên truyền đến âm thanh nhắc nhớ.

Hoa cúc sáng.

Cánh hoa của bông cúc thứ nhất, đã sáng lên một nửa.

Lý Ngư nhiệt huyết sôi trào, quả thực muốn vung tay hô to, nhưng thực nhanh, cảm xúc liền nguội lạnh.

Ngón tay cậu lướt nhẹ trên trang giấy, khe khẽ nói, “Hoá ra hắn cũng giống như tao sao? 1551, tao cũng muốn có một ngôi nhà cho riêng mình.”