Chương 19-1: Đừng Da^ʍ Như Thế Nữa

Edit: Hìn

***

Lý Ngư đối với thái độ yêu đương của mục tiêu cực kỳ bất mãn, mặt dài như cái bơm.

“Tôi không nói đùa với anh.” Cậu phi thường nghiêm túc kéo đề tài trở lại, “Tôi với anh đều rõ ràng, mỗi đêm, chúng ta đều cùng mơ chung một giấc mơ, không, nói đúng hơn, hẳn là tôi bị anh ép kéo vào trong mộng.”

“Ngài Cố, tôi yêu cầu một lời giải thích.”

Đối với vấn đề này, đáp án của Cố Từ là không biết.

Bắt đầu từ mười hai tuổi, hắn mỗi đêm đều sẽ mơ thấy ác mộng giống nhau.

Trong ác mộng ngoại trừ hắn cùng người phụ nữ kia, chỉ có bóng tối vặn vẹo cùng mùi máu gay mũi, chưa bao giờ từng có người thứ ba xuất hiện.

Hắn giữ chặt cánh tay thanh niên, ôm người vào trong lòng, “Xin lỗi, tôi không thể cho cậu đáp án.”

Tốt, thật tốt.

Sợ đá đến vết thương của người đàn ông, Lý Ngư không dám giãy giụa quá mức kịch liệt, cảnh cáo nói, “Anh buông tay ra trước đi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc.”

Cố Từ càng siết chặt tay, “Cứ như vậy mà nói đi.”

Ăn trong bát, nhìn trong nồi, loại người này thật là quá không biết xấu hổ.

Lý Ngư ép khóe miệng xuống, dùng sức giãy giụa, người đàn ông bị đau liền hừ nhẹ.

Cậu cả người cứng đờ, cắn răng thỏa hiệp, hung dữ chất vấn, “Tại sao lại như vậy, chẳng lẽ anh có thể chỉ định cho người khác đi vào giấc mộng?”

Thủ đoạn này trâu bò quá nha má ơi, hận ai liền kéo người đó vào ác mộng, không đến nửa tháng, người nọ kiểu gì cũng suy nhược thần kinh, tố chất tâm lý kém, có khi còn phải vào bệnh viện tâm thần luôn.

“Không thể.” Cố Từ tay dừng trên mái tóc đen mềm mại của thanh niên, nhẹ nhàng chải vuốt, “Chỉ có cậu có thể.”

Giọng hắn thực nhẹ, mang theo sung sướиɠ nhàn nhạt, “Xem ra là chúng ta tâm ý tương thông.”

Lý Ngư, “……”

Boss, có phải ngài đã quên mình còn cái bạn qua mạng đang yêu thầm muốn bên cạnh đến chết hay không.

Vì cái mông của chính mình, Lý Ngư quyết định sửa lại cách nhìn nguy hiểm về tình cảm của ông chủ cho đúng.

“Anh không nên nói mấy lời này với tôi.” Cậu nhíu mày giáo dục, “Tình yêu có tính chuyên nhất cùng biệt lập, tôi nhớ rõ lúc trước anh đã từng nói, anh có một người bạn rất tốt.”

Thấy người đàn ông mất tập trung, Lý Ngư nhân cơ hội xoay người, giống như cá chạch, dán lên thân thể người đàn ông rồi trượt ra ngoài.

Cảm giác được bụng dưới bị cọ nhẹ qua một chút, Cố Từ ánh mắt khẽ biến, “Tôi quả thực đã từng nói qua.”

Lý Ngư nhướng mày, dám thừa nhận, chứng tỏ cũng chưa hoàn toàn trở thành cặn bã .

“Nếu tôi nhớ không sai, anh nói anh hy vọng đối phương bên cạnh anh đến chết, nhưng nhìn hành động của anh hiện tại, anh có lẽ phải xin lỗi người bạn tốt kia rồi.”

Đôi môi đỏ mọng của thanh niên không ngừng mấp máy, đôi khi còn có thể thoáng nhìn thấy đầu lưỡi màu hồng nhạt.

Cố Từ miệng khô lưỡi khô, “Cậu ghen.”

Lý Ngư cạn lời, “Sếp, là cái gì làm cho ngài có loại ảo giác này……”

Cố Từ chống giường ngồi dậy, vừa rồi còn có chút khí chất ốm yếu, nháy mắt bành trướng thành cảm giác áp bách.

Chuông cảnh báo của Lý Ngư đột nhiên vang lên, vừa mới quay người bò về phía cuối giường, đã bị người đàn ông túm chân kéo trở lại.

Thanh niên có khung xương nhỏ, mắt cá chân tinh xảo, bàn chân trắng hồng, một chút vết chai cũng không có, căn bản không giống như là hàng năm phải làm việc vất vả.

Cố Từ cúi đầu hôn một cái, đầu lưỡi liếʍ qua lòng bàn chân.

Lý Ngư sợ ngứa, phản xạ có điều kiện đá lên mặt đối phương, lại bị người đàn ông chặn lại giữa chừng, ấn một cái rồi đặt ở bụng dưới của mình.

Cơ bụng dưới căng chặt, nóng rực, không cần tới tay, chỉ dùng lòng bàn chân là có thể cảm nhận được những đường vân xinh đẹp.

Cố Từ giữ chặt chân, dời xuống phía dưới, Lý Ngư hoảng sợ mở to hai mắt, mặt già đỏ bừng.

Làm cái gì, như này mà cũng có thể cứng được.

“Cảm giác được sao?” Tay Cố Từ xuôi theo mắt cá chân của thanh niên, một đường hướng lên trên, ngừng lại trên đầu gối của đối phương.

Lý Ngư vì khẩn trương mà nuốt nước miếng, cố ý trầm mặt xuống, “Anh buông tay ra.”

Cố Từ không buông, “Nó chỉ phản ứng với một mình cậu.”

Lý Ngư, “……”

Xem ra lúc trước hoài nghi không có sai, phương diện kia của mục tiêu xác thực có vấn đề, cái con chim không biết hót kia quá dễ xúc động.

Đây là bệnh, phải trị.

Lý Ngư lòng đầy căm phẫn, “Ngài Cố, mong ngài tôn trọng một chút, tôi là người đứng đắn, không làm loạn quan hệ nam nam.”

Ngón tay cái của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn chân thanh niên, chậm rãi cong khóe môi, “Trần Tỉnh, tôi vẫn luôn biết cậu ta là cậu.”

Lý Ngư trố mắt, ngay sau đó lập tức nhận ra hắn đang ám chỉ ai.

Hệ thống nhắc nhở, “Rớt ngựa rồi.”

Lý Ngư khó tin, “Làm sao có thể, không nên như vậy đâu.”

Cậu ngụy trang hoàn mỹ như vậy, thân phận giả cũng không để lại dấu vết gì, rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề.

Tựa hồ nhìn ra nghi ngờ của thanh niên, Cố Từ chậm rì rì mở miệng, “Cậu lại đây, tôi nói cho cậu.”

Người thông minh sẽ không dễ dàng đến gần nguy hiểm, nhưng xét đến đối phương đang què quặt, tâm lý đề phòng của Lý Ngư giảm phân nửa.